Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 79: 79: Cơm Chẳng Lành Canh Chẳng Ngọt





Khổ tỷ khổ muội sống chết có nhau, chính là chuyện phiền muộn cũng gặp cùng một lúc, điều này càng khiến hai bên vừa mắt với đối phương.

Chăm sóc sắc đẹp xong, hai người lựa chọn phương pháp xả stress phổ biến nhất của chị em phụ nữ thời hiện đại: shopping thả cửa.

Mua, mua, mua!
Trên đời này làm quái gì có loại buồn khổ nào mà một cái túi không giải quyết được? Có hả, vậy thì hai cái túi.
Bạch Yên lấy cớ thất tình, hung hăng làm thịt Vu Duệ hai cái túi xách một cái LV, một cái Chanel, nhìn thái độ hăm hở kia dường như còn muốn rút máu của cô tiếp.

Vu Duệ đau ví đến mức hận không thể đá bạn tốt về nơi sản xuất, thừa dịp Bạch Yên đi thử đồ liền len lén gọi điện tố khổ với lão Tống chồng cô ấy, không những thế còn mật báo hành tung của hai người.
Bạch Yên tiêu sái bước từ phòng thử đồ ra, dúi cả đống quần áo hàng hiệu vào tay Vu Duệ.

Vu Duệ bỗng nhìn thấy phía trước có người đi tới, cô lập tức mừng rỡ nháy mắt như điên.
Bạch Yên kéo Vu Duệ đến quầy thanh toán, vừa quay đầu đã bị một người đàn ông túm lấy, kéo cô nàng đi lướt qua bên cạnh Vu Duệ.
“Vu Duệ, anh mượn người một chút.”
Vu Duệ lập tức buông tay bạn tốt, sảng khoái nhường đường.

“Tống đại gia, ngài dùng thong thả.”
Cô cũng không biết hai người nói với nhau những gì, chỉ biết chốc lát sau chồng Bạch Yên lạnh lùng bỏ đi.
Bạch Yên đi từ trong góc ra, thẫn thờ như người mất hồn.

Thấy tình cảnh ảm đạm như thế, Vu Duệ bước đến lay nhẹ bả vai cô ấy, quan tâm hỏi: “Có cần đuổi theo không?”
Bạch Yên không trả lời, đến quần áo cũng không buồn mua nữa, trực tiếp kéo Vu Duệ đi ăn cơm uống rượu.
“Đến quán thịt nướng đi.” Bạch Yên đề nghị.
“Tao tưởng mày vẫn đang giảm cân?”
Bạch Yên do dự vài giây mới trả lời: “Mày thì biết cái gì, phải tăng cân mới có động lực giảm cân.”
Bây giờ đã hơn 9 giờ tối, mặc dù không tính là muộn, thế nhưng ít nhất cũng không được coi là sớm để dạ dày tiêu hoá mấy món dầu mỡ này nữa rồi.

Không biết làm sao mà hôm nay Bạch đại tiểu thư lại thay đổi thói quen nhịn trước nhịn sau giữ dáng.
Tính nết của Bạch Yên như thế nào Vu Duệ biết rất rõ, chỉ sợ không ăn được bữa thịt nướng cô nàng muốn thì khả năng tối nay người phụ nữ này sẽ không để yên cho cô mất.


Vu Duệ cũng không dông dài, liền thuận theo ý cô ấy.
Tờ thực đơn bị Bạch Yên tô tô vẽ vẽ hồi lâu, Vu Duệ liếc nhìn, nhíu mày hỏi: “Mấy ngày vừa rồi mày bị bỏ đói à?”
Bạch Yên tiếp tục múa bút, không thèm ngẩng đầu lên.

“Muốn ăn.”
“Lại còn gọi nhiều bia như vậy? Định tắm luôn à?”
Bạch Yên vẫn chỉ thốt ra hai chữ cộc lốc: “Muốn uống.”
Vu Duệ thực sự cạn lời.

Bên ngoài quán nướng nhỏ cạnh bờ sông, hai người phụ nữ một thân hàng hiệu khí thế ngất trời ngồi trên ghế đẩu đón gió, vừa uống bia vừa ăn đồ nướng.
Bạch Yên gọi đầy một bàn lớn toàn là cánh gà, thịt dê xiên, thịt bò xiên, bạch tuộc, hàu nướng phô mai, sò biển,… Thịt được ướp cùng hành khô, ớt bột và hạt tiêu đen, dậy mùi thơm nức kích thích vị giác, làm con người ta nhanh chóng tiết một đống nước bọt.
Khẩu vị của Vu Duệ và Bạch Yên đều nặng, thích mấy món siêu cay, ăn vài miếng nước mắt nước mũi đã chảy ra ào ào như suối, liền liều mạng uống bia lạnh.
Bạch Yên mở nắp lon bia, rót vào ly, sụt sịt nói với Vu Duệ: “Tao thấy cả mày và vị kia đều có tâm sự nghiệp cao ngút, nếu sau này hai người kết hôn, trong nhà chắc là buồn đến hóa đá.”
Vu Duệ hơi ngẩn ra.
Kết hôn? Chuyện này xa xôi đến cỡ nào chứ, bây giờ ngay cả việc mình có còn bạn trai hay không, chính cô cũng không rõ nữa là…
Vu Duệ không muốn nói về đề tài khiến bản thân buồn phiền này nữa, vội vàng rẽ qua chuyện khác: “Mày lo cho nhà mày trước đi, lần này mày giận lão Tống thật đấy à?”
Biểu tình của Bạch Yên bỗng nhiên cứng đờ, cứ như bị nghẹn thức ăn trong cổ họng, Vu Duệ nhìn thấy mà khó chịu thay cô nàng.
“Lão ấy coi mày như bảo bối, ngay cả con chó mẹ chồng mày nuôi cũng nhìn ra, chỉ có mày là cố tình bị mù.” Vu Duệ thở dài nói.
Bạch Yên không đáp, chỉ nhướng mày nhìn cô.
Vu Duệ tiếp tục nói: “Rất nhiều phụ nữ gả vào nhà giàu đều tự biến mình thành mấy bà cô già, mỗi ngày đều mài mặt học cắm hoa, khiêu vũ, lễ nghi gì gì đó, chưa kể còn phải thường xuyên đi tiệc tùng, cười đến tê liệt cả cơ mặt.

Mày thì ngược lại, không cần làm quen lấy lòng đám phú hào, cũng không cần đi xã giao với chồng, cả ngày ăn chơi tiêu tiền như tiểu thư nhà tư bản.

Cái này quá đúng ý mày rồi, tao cũng không hiểu tại sao mày lại gây sự với người ta chỉ vì một chuyện bé như con kiến.”
“Tại sao tao phải gây sự ư?” Nhắc tới chồng mình, Bạch Yên liền tức giận.

“Mày nghĩ tao muốn cãi nhau sao? Chính là Tống Vũ Minh tên vương bát đản miệng kín như hũ nút đó, hắn muốn để tao giận dỗi đến mệt mỏi mà bỏ qua, vấn đề liền tự động kết thúc.”
“Rút cục thì vợ chồng mày gặp phải chuyện gì? Tao không tin lí do lại đơn giản như mày nói.”
Bạch Yên quanh co hồi lâu vẫn không chịu khai, Vu Duệ không có thói quen cưỡng ép người khác nên cũng không muốn truy cứu đến cùng, chỉ lẳng lặng nhìn cô nàng kia uống một lon rồi lại một lon.


Vỏ lon rỗng cứ từng cái từng cái một chất đống bên cạnh chân bàn.
Uống say, Bạch Yên bắt đầu gào khóc như điên.
Nói thật, 29 tuổi rồi, khóc cũng là chuyện xa xỉ.

Bao nhiêu năm nay không thấy Bạch Yên khóc thảm như vậy, tâm trạng của Vu Duệ cũng bị nước mắt nước mũi của cô nàng kia làm ảnh hưởng, lồng ngực phập phà phập phồng không thôi.
Trước mặt là một bàn đồ ăn ngon lành, Bạch Yên lại ăn không vô nữa, chỉ liên tục rót bia cho bản thân.

Một ly lại một ly, cô nàng bỗng dưng đập bàn gào rú: “Tiểu Vu Tử, mày phải uống đi chứ! Kêu mày ra đây bồi tao, mày lại không uống, cứ ngồi đực ra nhìn tao làm con mẹ gì?”
Vu Duệ gần đây vận khí không tốt lắm, hết chuyện này đến chuyện nọ dồn dập kéo đến, cô cảm thấy mình như bị sao quả tạ nện trúng đầu.

Bây giờ lại phải chứng kiến bộ dạng quỷ khốc thần sầu của Bạch Yên, Vu Duệ nhịn không được nổi nóng đá một lon bia rỗng ra xa, ném đôi đũa trong tay xuống mặt bàn.
“Tiểu Yên Tử, ĐMM, khóc lóc cái đ** gì, mày bao nhiêu tuổi rồi? Tao hỏi mày có chuyện gì, mồm mày lại bịt kín như một con hến! Mày muốn chết đúng không?”
Tửu lượng của Bạch Yên dĩ nhiên không tốt bằng Vu Duệ, sau một hồi uống không ngừng nghỉ, đầu óc đã hơi hơi choáng váng, mơ màng nói: “Tao nói cho mày nghe, một người đàn ông đối với một người phụ nữ, thời gian từ yêu chết đi được đến phiền chết đi được, sẽ dao động trong khoảng 3 tháng đến 3 năm.

Cứ nhìn tao này, yêu lâu năm rồi, cái gì cũng phai nhạt.

Mày phải nhớ kĩ kết cục của tao, cãi nhau với chồng, bị dồn ép đến mức có nhà mà không thể về! Cái đồ ngốc như mày, ngàn vạn lần đừng để giống tao.”
“Mỗi lần nghe mày rên rỉ mấy chuyện yêu đương, tao lại thấy đau đầu.” Vu Duệ làm động tác day day hai bên thái dương.
“Mày có thể không nghe tao mà, cứ chờ đến lúc bị đá đi.”
“Bị đá thì bị đá, có phải chưa từng bị đá đâu.

Trình của tao thấp thì chỉ được như vậy thôi, tao cũng không dám mở miệng oán thán ông trời.”
“Một người không có kĩ xảo yêu đương như mày va phải người như Phó Uyên, cùng lắm được 3 tháng.” Bạch Yên giơ ba ngón tay, miệng nở nụ cười rợn tóc gáy, tiếp tục lải nhải.

“Nếu muốn lâu dài thì phải nghe tao, tình yêu và sự quan tâm đối với đám đàn ông phải được thể hiện từng chút từng chút một, đừng có mà như nước lũ nhé.

Sau này mày nhớ vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, để cái đầu thông minh lên một chút, hiểu không?”
Vu Duệ mặc kệ cho Bạch Yên độc thoại, cô ngồi ăn một mình rất sung sướng rất sảng khoái, ăn đến khoé miệng đỏ lên vì cay, lại nghe thấy cô nàng kia thấp giọng lẩm bẩm: “Tiểu Vu Tử, mày nói xem hắn yêu tao ở chỗ nào chứ, tại sao lại muốn thuê người mang thai hộ?”

“Khụ khụ.” Vu Duệ thiếu chút nữa phun ra một ngụm bia lạnh.
Mang thai hộ? Tống lão nhân gia, việc vi phạm pháp luật này ngài cũng dám làm?
“Tống Vũ Minh muốn thuê người mang thai hộ?”
Vu Duệ vừa dứt lời, liền nghe “Rầm” một tiếng, Bạch Yên không nói tiếng nào gục xuống, úp mặt vào mặt bàn đầy dầu mỡ.

Mấy giây trước còn nốc cạn một ly bia lạnh như nữ hán tử, uống xong trực tiếp xỉu luôn hả?
Vu Duệ mang vẻ mặt đầy nghi ngờ đi vòng qua bàn lay lay Bạch Yên mấy cái, luôn miệng gọi tên cô nàng.
Bạch Yên đang nằm im như xác chết đột nhiên ngẩng đầu ôm chặt lấy Vu Duệ, dùng toàn bộ sức nặng đè lên người cô.
Tính cả quần áo Bạch Yên cũng chưa đến 50 kg, Vu Duệ cũng xấp xỉ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là phụ nữ, sức lực không đủ, hiện giờ cô nàng kia lại say mèm, trọng lượng cơ thể dồn hết lên người cô, Vu Duệ cảm giác mình sắp bị thịt đè chết đến nơi rồi.
Chỉ riêng việc đỡ cô nàng đứng dậy cũng đã tốn không ít sức, hai thân hình mảnh dẻ cùng lung lay, cứ thế cùng nhau té lăn ra đất.
Bạch Yên khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nằm lăn lộn trên mặt đất bẩn thỉu toàn giấy ăn cùng thịt thà xương xẩu, vừa ôm Vu Duệ vừa gào khóc như cha chết.
Vu Duệ biết tửu lượng của Bạch Yên không tốt nhưng nhân phẩm cũng không đến nỗi tệ, cho nên sẽ không mượn rượu làm càn ở nơi công cộng như thế này.

Thế nhưng xem tình hình hiện tại đi, có khác gì con ma men say rượu ăn vạ đâu, Vu Duệ cảm thấy khuôn mặt già nua của mình bị người bạn tốt này huỷ hết sạch rồi.
Bạch Yên uống say, nặng không khác gì xác chết trôi sông, Vu Duệ phải muối mặt nhờ ông chủ quán ăn giúp một tay mới có thể kéo cô nàng lên.
“Người đẹp, không cần trả tiền.

Có một người đàn ông đã trả tiền cho bàn của các cô rồi.” Chủ quán thấy Vu Duệ lôi ví ra thì xua tay cười nói.
Vu Duệ vốn đang chán chường, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên, theo bản năng đảo mắt nhìn xung quanh, lại chỉ thấy toàn là nhân viên văn phòng, nam thanh nữ tú có đôi có cặp.
“Ông chủ, người đó trông như thế nào, có để lại tên tuổi không?”
Chủ quán lắc đầu nói: “Dáng người cao lớn, tầm 1m85, mặc âu phục, đầu tóc vuốt keo bóng bẩy, trả tiền xong đi luôn.”
Vừa nghe thấy cụm từ đầu tóc bóng bẩy, Vu Duệ lập tức đoán được ngay thân phận của người ta.
Là Tống đại gia nhà Bạch Yên chứ đâu, chỉ có điều tại sao lại âm thầm thanh toán hóa đơn mà không tới rước của nợ này đi giúp cô.
Vu Duệ dìu cô nàng bước ra khỏi quán thịt nướng, Bạch Yên bỗng ngẩng phắt đầu lên, đứng chống nạnh hung dữ lớn tiếng: “Tống Vũ Minh, tên vương bát đản, lăn ra đây cho lão nương.”
Cô nàng này say thật rồi, là một người ngoài cuộc, Vu Duệ cũng cảm thấy mệt thay chồng cô ấy.

Hai người phụ nữ ngồi ăn no uống say ở quán thịt nướng ngoài trời suốt 2 tiếng đồng hồ, cách đó hơn chục mét, một chiếc Porsche cũng đỗ ở ven đường 2 tiếng đồng hồ.

Tống Vũ Minh, chồng của Bạch Yên vẫn luôn đi theo vợ suốt quãng đường, anh không trực tiếp xông vào quán thịt nướng đòi người mà kiên nhẫn ngồi trong xe, chờ vợ mình ăn xong bữa cơm kia.

Nghe thấy Bạch Yên khóc nháo gọi tên mình, cuối cùng anh mới không nhịn được mà mở cửa xuống xe.

Vu Duệ lắc đầu than trời, cùng lúc đó, cô nhìn thấy một đôi giày da đen bóng dừng lại trước mặt, hướng tầm mắt lên trên liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Thấy người tới, giây trước Bạch Yên còn hô to gọi nhỏ tên người ta, giây sau lông mày đã nhăn tít lại.


“Anh chạy đến đây làm quái gì?”
Tống Vũ Minh cúi đầu, nhàn nhạt trả lời: “Anh đưa em về ngủ.”

10 phút sau, Bạch Yên đã ngủ như chết ở ghế sau, Tống Vũ Minh lái xe đưa cả hai về.
Vu Duệ ngồi ở ghế phụ, nhịn không được mắng: “Ngài lão nhân gia, thuê người mang thai hộ là hành vi bị cấm!”
Tống Vũ Minh nhìn thẳng về phía trước, mở miệng nói: “Vợ chồng anh muốn có con, đã thả một thời gian rồi vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hôm trước anh đưa Yên Yên đi khám mới biết tử cung của cô ấy có vấn đề, rất khó mang thai, nếu có thai cũng rất dễ bị sảy.

Bọn anh quyết định dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, chỉ có duy nhất một lần đậu thai thành công nhưng được vài ngày thì lại bị hỏng.

Bác sĩ nói rằng mỗi lần thất bại là một lần tổn thương không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần đối với người phụ nữ.

Anh không muốn cô ấy phải chịu khổ nên mới nghĩ đến cách ra nước ngoài thuê người mang thai hộ, nhưng cô ấy nhất định không chịu, cho rằng anh hết yêu cô ấy, thậm chí còn tưởng tượng đến viễn cảnh anh nảy sinh tình cảm với người được thuê như trong mấy quyển tiểu thuyết trên mạng.”
Vu Duệ thầm than đậu má trong lòng, khó trách Bạch Yên ban nãy gào khóc như chó điên.

Con nhỏ này cũng thật ngang ngược, đang muốn có thai mà dám uống bia như uống nước lã, lại còn giấu giếm người bạn thân là cô đây suốt thời gian qua.
Nghĩ như thế, Vu Duệ cũng có vài lời muốn nói với Tống Minh Vũ: “Thực ra trước khi gặp anh, trong cuộc sống của Bạch Yên chưa từng tồn tại khái niệm kết hôn sinh con, thậm chí nó còn mắc chứng bệnh sợ kết hôn.

Vợ chồng nhà nào cũng thế thôi, ân ân ái ái đến mấy cũng có lúc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.

Tính con bé này ưa dỗ dành chứ cũng không phải người thích vô cớ gây sự, anh càng lạnh nhạt nó sẽ càng phản nghịch.

Anh nên kiên nhẫn với nó một chút, thay vì né tránh cho qua chuyện.”
Đôi mắt thâm thúy của Tống Minh Vũ phản chiếu ánh đèn ngoài đường, phát ra vài tia sáng nhàn nhạt, nhìn cô gật đầu nói: “Anh hiểu rồi.”
Vu Duệ muốn làm cầu nối hoà giải, cũng chỉ có thể nói đến thế, còn chuyện phương pháp sinh con, cô tin rằng trong lòng Bạch Yên sớm đã có đáp án.
“Vu Duệ, sắp tới anh đi Mỹ sắp xếp vấn đề mang thai hộ.

Tâm trạng Yên Yên đang bất ổn, em có tiện để cô ấy ở cùng mấy ngày không?”
“Được, anh cứ yên tâm đi làm công chuyện, em sẽ trấn an nó giúp anh.”
Vu Duệ liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, lại thấy thái độ tôn trọng phụ nữ của anh, trong lòng thầm cảm phục.

Người đàn ông trầm ổn như thế, khó trách có thể thu phục được Bạch đại tiểu thư.