Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 42: 42: Say Rượu Vào Nhầm Phòng





Hơn 1 rưỡi sáng, hai đứa trẻ sau một buổi tối cãi nhau chí choé đều đã quay về phòng mình say ngủ, căn nhà lặng ngắt như tờ.

Vu Duệ vẫn còn đang ngồi khoanh chân làm việc trên sofa ngoài phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng lịch kịch ngoài hành lang, theo bản năng liền ra mở cửa.
Đèn cảm ứng trên đầu phát sáng, một người đàn ông mặc tây trang ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào cánh cửa phía đối diện.
Vu Duệ vội bước qua, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên.
Cô khó chịu bịt mũi, dùng mũi chân lay lay người Phó Uyên thì phát hiện anh đã say bất tỉnh nhân sự, đôi mắt nhắm chặt, gương mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề lúc nhanh lúc chậm.

Cả người anh đầy mùi rượu, áo sơ mi nhăn nhúm nhìn rất chật vật.
Vu Duệ bĩu môi, mấy cô gái ngoài kia mà thấy được dáng vẻ này của Phó Uyên, dám đảm bảo sẽ mất sạch hứng thú.
Đèn cảm ứng trên đầu vụt tắt, cô giậm chân một cái, cả dãy hành lang ngay lập tức sáng trưng trở lại.

Người đàn ông vì bị chói mắt mà nhăn mày một cách vô thức, khó khăn trở mình tìm một tư thế khác để ngủ tiếp.
“Bê bối chưa kìa!” Vu Duệ không khách sáo đá nhẹ vào người anh, thấy không có phản ứng, cô cúi xuống vỗ vỗ lên vai anh, kết quả vẫn thế.
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng thế này mà vẫn ngủ được?
Vu Duệ lật người anh lại, thấy trên cổ áo Phó Uyên có một vết son môi đỏ chót thì hơi ngẩn ra, trong bụng dấy lên cảm giác rối bời.

Đêm khuya về nhà trong tình trạng say xỉn, áo sơ mi có dấu vết ái muội, không còn nghi ngờ gì nữa…
Cô cố nuốt cơn giận khó hiểu vào bụng, bình tĩnh lay gọi: “Này, dậy đi.

Đừng ngủ ở đây, cảm lạnh chết đấy.

Vào trong nhà mà ngủ.”
Cô vừa lay người vừa vỗ mặt anh gọi thêm vài lần, nhưng vẫn không thấy đối phương đáp lại.

Có lẽ là ngủ sâu quá rồi.
Thành phố Thượng Hải đã vào cuối thu, nhiệt độ ban đêm xuống khá thấp, nếu cứ để mặc Phó Uyên nằm ngủ ở đây thì có khi ngày mai cô sẽ phải nhặt xác anh cũng nên.
Vu Duệ cắn môi do dự hồi lâu, cuối cùng tặc lưỡi, luồn tay vào túi áo lẫn túi quần Phó Uyên lục lọi.

Chìa khóa xe, điện thoại, khăn mùi xoa, ví tiền,… cô đã tìm hết thảy một lượt vẫn không thấy thẻ từ đâu cả.
Hai anh em nhà họ Phó này buồn cười thật đấy, lớn đầu như vậy rồi mà ai cũng quên mang theo chìa khoá?

Vu Duệ suýt mắng ra thành tiếng, nhìn người đàn ông nằm ngả nghiêng trên mặt đất ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì nữa, nhất thời cảm thấy khó xử.
Đã muộn lắm rồi, gọi cho lễ tân lấy chìa khoá dự phòng cũng không tiện.

Phó Hân thì thôi khỏi nói, trực tiếp bỏ qua đi.

Thấy Phó Uyên vạ vật trôi nổi như thế này, con bé vẫn đang giận anh trai có khi còn đề nghị ném anh vào phòng chứa rác ấy chứ.
Vu Duệ đành bấm bụng làm người tốt một lần, loay hoay một mình đỡ Phó Uyên dậy.
Phó Uyên cao hơn Vu Duệ cả một cái đầu, chưa kể người say nặng muốn chết, thân hình cường tráng và khối cơ bắp của anh lúc này trở thành gánh nặng, tiêu tốn không ít sức lực của cô.

Vu Duệ vóc dáng vốn thanh mảnh, anh dựa vào cô như vậy làm trọng lượng cơ thể đè hết lên người cô.

Bước chân của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, cứ như thể sẽ khuỵu xuống đất bất kì lúc nào.
Phó Uyên ngủ mê mệt, hai mắt nhắm nghiền, đầu vô thức dựa vào vai cô, hơi thở nóng hừng hực phả ra mùi rượu nồng đậm mấy lần làm cô suýt ngất.
Vu Duệ vừa lôi vừa kéo người đàn ông khỏi mặt đất một cách gian nan, chậm chạp lê từng bước vào trong nhà mình, nghiêng người thả anh xuống sofa.

Vừa buông được thân thể cao to như hộ pháp ra, rút cục đã có thể thở phào một hơi.

Cô vừa nhẹ than vừa xoa bóp bả vai và hai cánh tay đang run rẩy vì phải gồng cứng nãy giờ, hồi lâu sau mới đi đóng cửa.
Được chuyển hộ khẩu từ mặt đất lên thẳng sofa mềm mại êm ái, hai hàng lông mày người đàn ông thoáng giãn ra.
Vu Duệ đi vào phòng ngủ, mở tủ tìm chăn gối dự phòng, khệ nệ ôm theo cả hai quay lại phòng khách, nơi Phó Uyên vẫn đang ngủ say như chết.

Cô đặt chăn gối cạnh laptop vẫn đang mở trên bàn trà, khom lưng cởi áo vest, giày tây cùng tất chân giúp Phó Uyên, đặt hai chân anh ngay ngắn trên sofa.

Sau đó cô lại quỳ một gối xuống ghế giúp anh nới lỏng quần áo trên người, xong hết mới nhẹ nhàng đắp chăn lên ngang ngực anh.
Người Phó Uyên hơi co ro lại một chút rồi duỗi ra, bàn tay nắm chặt cũng từ từ buông lỏng, anh tiếp tục ngủ với dáng vẻ rất thoải mái.
Tuy bộ dạng say rượu thê thảm của anh không nỡ nhìn nhưng gương mặt tuấn mỹ này vẫn khiến cô vô tình liếc mắt thoáng qua một giây thôi đã muốn rung động.
Để tránh cho bản thân khỏi phân tâm, Vu Duệ vội vàng vào phòng tắm thấm ướt khăn lông rồi quay lại phòng khách, ngồi bên mép sofa giúp Phó Uyên lau mặt lau cổ.

Anh có vẻ đã uống quá nhiều, đến tận bây giờ mặt mũi vẫn còn đỏ gay, làm cô theo bản năng sờ lên trán anh một cái.
Cũng may nhiệt độ trên trán người đàn ông không cao, chứng tỏ không phát sốt.
Bởi vì cả người lấm tấm mồ hôi, chưa kể bị dính không ít mùi rượu từ Phó Uyên, Vu Duệ chạy vào tắm nước nóng qua loa rồi lên giường, chưa đầy một phút đồng hồ đã ngủ thiếp đi.

Chẳng biết bao lâu sau, Vu Duệ bị một thân hình cao lớn đè nặng làm cho khó thở mà tỉnh giấc.

Cô vốn tưởng là mệt mỏi quá độ nên gặp hiện tượng bóng đè, cho đến khi cả người bị ôm chặt, eo thon bị một cái chân cứng rắn quấn lấy, cô mới tỉnh táo lại.
Đè lên cô là một người đàn ông!
Vu Duệ mất bình tĩnh tới mức hét lạc cả giọng, trên gương mặt đều là khiếp sợ cùng hoảng hốt.

Cô dùng hết sức lực đẩy người kia ra, lăn một vòng ra mép giường, với tay bật đèn ngủ.
Không biết Phó Uyên bò lên giường cô từ lúc nào.
“Anh… Sao anh lại ở trong phòng tôi? Anh làm cái quái gì thế hả? Anh dậy ngay cho tôi!” Vu Duệ cảm thấy sắp phát điên đến nơi rồi, vừa cầm tay người đàn ông kéo dậy vừa tức giận la hét.
Vốn đã ngủ không yên giấc, bị tiếng quát mắng của cô réo rắt bên tai, lại còn bị cô vừa lay vừa kéo, Phó Uyên khó khăn mở một mắt ra.

Dưới hàng lông mi dài là đồng tử đen láy có phần mịt mờ bởi cơn buồn ngủ.
Anh mệt mỏi ngóc đầu dậy, lẩm bẩm: “Ai đấy?”
“Anh chạy vào phòng tôi, còn hỏi tôi là ai? Hôi chết đi được, người toàn là mùi rượu.

Dậy ngay!”
Phó Uyên mắt nhắm mắt mở nhìn Vu Duệ một lúc mới nhận ra đối phương, đôi mắt nhập nhèm quét qua căn phòng xa lạ, đầu óc mông mông lung lung.

“Vu Duệ à, để yên cho tôi ngủ đi.”
Giọng nói mang theo âm mũi trầm khàn gợi cảm hơn lúc thường mấy phần.
“Dậy mau, dậy ra ngoài sofa.”
“Không muốn.

Đừng có đụng vào tôi.”
“Dậy ngay cho tôi!” Vu Duệ cố sống cố chết lôi người đàn ông ra khỏi giường nhưng không có kết quả.
Cổ tay đột nhiên bị túm lấy, cô cúi đầu nhìn, Phó Uyên hơi mở cả hai mắt nhìn cô, làm cho Vu Duệ giận không chịu nổi.

“Có phải anh cố ý không hả?”
Nằm ngủ trước cửa nhà, nửa đêm mò vào phòng phụ nữ ăn vạ không đi…
“Cô muốn làm gì?” Phó Uyên làu bàu trong cổ họng.

“Tôi muốn làm gì sao? Tất nhiên là muốn tống cổ anh ra ngoài.”
“Người phụ nữ này, cô ồn ào thật đấy…” Phó Uyên uể oải vùi đầu vào gối, nắm chặt lấy tay cô, muốn kéo cô xuống giường.
“Anh cút ra ngoài mau.

Cả người toàn mùi rượu, ghê muốn chết.”
Phó Uyên kéo mạnh Vu Duệ một cái làm cô mất thăng bằng nằm đè lên người anh.

Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, miệng lè nhè: “Nhìn thấy cô là tôi lại muốn nựng một cái.”
“Buông ra!” Vu Duệ hét to, khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn.

Cô đánh liên tiếp vào bả vai anh, muốn mau chóng thoát khỏi nanh vuốt xấu xa đang giam giữ mình.
Chỉ có điều, anh ôm cô rất chặt, cô muốn đá anh cũng không được.
Cô sai rồi, cô không nên nhất thời mềm lòng mà cưu mang anh.

Người đàn ông này cho dù có hấp hối cũng sẽ không vì thế mà trở nên tốt đẹp hơn.
Tự rước sói vào nhà, đây quả thực là kiểu hành động tự sát!
“Tôi đang rất đau đầu, cô có cần phải hét toáng lên như vậy không?” Phó Uyên ôm chặt cô như con bạch tuộc khiến cô không thể thoát thân, chỉ có thể xấu hổ dán sát vào ngực anh.

“Vu Duệ, người cô ấm quá, cho tôi ôm một lúc đi.”
“Nói thừa, chỉ có người chết mới lạnh.”
“Nhưng mà tôi đang rất lạnh, chắc là sắp chết rồi.”
Vu Duệ bắt đầu cảm thấy nói lí lẽ với người say rượu đúng là lãng phí sức lực, không bằng co chân đạp anh xuống đất, thế nhưng chưa kịp động thủ đã bị người đàn ông lật một vòng đè x uống giường.
Sức lực đâu giống một người say rượu?
“Phó Uyên, cút ngay cho tôi! Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Phó Uyên cười mập mờ, môi anh dán vào vành tai cô.

“Tôi lại cứ thích được một tấc lại muốn tiến một thước trên người cô đấy.”
Vu Duệ nghe vậy giận tím mặt mũi, tay phải đấm mạnh vào ngực anh, nhưng hành động cứ ngỡ là vô hại này lại làm dạ dày Phó Uyên cuộn lên từng cơn.
Cô nghe thấy anh ậm ạch một tiếng khác thường, sắc mặt tái nhợt, thân mình run rẩy kịch liệt, giống như là…
Vu Duệ lập tức hành động theo phản xạ, dùng cả hai tay bịt chặt miệng người đàn ông.

“Anh không được nôn! Nuốt lại ngay cho tôi, nuốt ngay! Dậy mau, dậy vào phòng tắm mà nôn, nhanh nhanh nhanh!”
Không kịp nữa rồi, Phó Uyên “ọc” một tiếng phun thẳng ra ngoài, Vu Duệ không kịp tránh, trước ngực hứng đầy dịch nôn của anh.
“Đồ khốn kiếp, anh nôn hết lên người tôi rồi!!!!!!”
Căn phòng nháy mắt tràn ngập trong mùi rượu chua nồng.


Phó Uyên nôn lên cả người Vu Duệ lẫn giường ngủ một bãi lớn, đến khi không còn thứ gì trong bụng ngoài mật xanh mật vàng mới chịu dừng lại.
Vu Duệ dùng sức chín trâu hai hổ ném thẳng Phó Uyên xuống đất, còn mình lao như điên vào phòng tắm gột rửa quần áo, một lúc sau mới đùng đùng cầm khăn ướt ra dọn sạch bãi nôn mửa của Phó Uyên trên giường.
Cũng may, anh nôn ra toàn rượu là rượu, có lẽ cả tối vẫn chưa ăn gì vào bụng.

Nếu hôm nay anh nôn ra thức ăn…
Vu Duệ rùng mình lắc đầu, không dám tưởng tượng đến viễn cảnh ghê tởm đó nữa.
Trong phòng im ắng lạ thường, Phó Uyên nằm nửa tỉnh nửa mê dưới đất, trơ mắt nhìn Vu Duệ đang vất vả dọn dẹp đống dơ bẩn mà anh vừa phun ra.
Cơn buồn ngủ lại một lần nữa ập đến.

Lúc Phó Uyên tỉnh lại đã gần giữa trưa, kết quả của một đêm say rượu không gì khác ngoài cơn đau đầu như búa bổ cùng cái dạ dày trống rỗng sôi ùng ục.
Anh giơ tay ấn mạnh hai bên thái dương, mắt nhắm chặt, mày rậm xoăn tít lại, phải một lúc lâu sau mới hồi phục được phần nào ý thức.
Anh không muốn mở mắt, tay dài chân dài duỗi ra một cách thoải mái, cứ thế nằm trên chiếc giường lớn êm ái thở đều đều.
Đệm cao cấp rất đàn hồi, chăn bông mềm mại ấm áp phủ kín đến tận đầu ngón chân, Phó Uyên nhất thời cảm thấy lười biếng, lại chui vào trong chăn một lần nữa.

Anh hít một hơi căng tràn lồ ng ngực mùi hương thoang thoảng như có như không trong căn phòng.
Thứ mùi nhàn nhạt này dường như đến từ hỗn hợp sữa tắm hương hoa của phụ nữ và tinh dầu xông phòng.
Từ từ đã, sữa tắm của phụ nữ?
Nghĩ đến đây, Phó Uyên chợt bừng tỉnh, cả người bật dậy như lò xo.
Khung cảnh lọt vào tầm mắt anh quả nhiên là một căn phòng ngủ xa lạ tràn đầy hơi thở của phụ nữ.

Vật dụng trong phòng đều mang màu trắng thanh nhã, chăn đệm cũng là màu lam nhạt nhẹ nhàng nữ tính, tấm rèm màu xanh ngọc che kín khung cửa sổ sát đất, không một tia nắng nào lọt qua nổi.
Lúc này trí nhớ của Phó Uyên mới từ từ quay về với chủ.
Tối qua có tiệc rượu, ai nấy đều dồn dập rót đầy ly cho anh.

Lăng Hiên đi công tác chưa về, không có ai uống đỡ, lúc tiệc tàn anh đã gần như mất hết tỉnh táo.

May mà định lực cực tốt đã giúp anh giữ được chút lí trí còn sót lại, cự tuyệt làm chuyện xấu ngay trong xe với nữ diễn viên mới nổi, cô nàng này hiện đang làm người đại diện cho dòng sản phẩm thịt sạch đông lạnh của công ty Hằng Uyên.
Cô diễn viên lái xe đưa anh về, lúc ở dưới hầm gửi xe, cô ta ngồi lên đùi anh ôm cổ muốn hôn.

Lúc gần như đã ý loạn tình m3, anh kịp thời đẩy cô ta ra rồi đuổi đi, còn mình thì thất thểu mở cửa xe, lảo đảo tìm đường đến thang máy đi lên nhà.
Lên được đến nơi, chút hơi tàn cuối cùng của anh cũng đã cạn kiệt, nhưng anh lại phát hiện ra không mang theo chìa khóa nhà, chắc là vẫn còn vứt trong xe.
Đúng là khi gấp quá thì con người ta thường loạn lên, đến chìa khoá cũng quên cầm theo.
Phó Uyên vốn dĩ chỉ muốn ngồi trước cửa trong chốc lát cho hồi sức rồi mới xuống lấy chìa khóa, nào ngờ nhắm mắt một cái đã bị cơn buồn ngủ giữ chân.
Không có khoá làm sao mà vào được nhà, Phó Hân thì lại càng không thể trông chờ gì, thế nên đây hiển nhiên không phải nhà của anh, càng không phải phòng của anh.