Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 32: 32: Anh Là Quá Khứ Tôi Mới Là Hiện Tại Và Tương Lai





Nửa đêm, Phó Hân tỉnh ngủ vì khát, tung chăn ngồi dậy mò mẫm ra ngoài tìm nước uống.

Phòng khách không bật đèn nên tối om, cô mò đường dựa vào ánh sáng le lói trên màn hình điện thoại.

Bỗng thấy bóng dáng cao lớn ngồi lù lù trên sofa như âm binh, cô suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Chắc là do vẫn còn áy náy vì vụ lấy nhầm thuốc ban nãy, Phó Hân phá lệ mở miệng quan tâm hỏi: “Anh đang bệnh, sao không đi nghỉ sớm? Chạy ra đây làm gì?”
Phó Uyên nhìn thoáng qua đứa em gái mặc áo hoodie in mấy hình vẽ ma quỷ loạn xạ, ngứa mắt nói: “Không phải chuyện của em.”
Phó Hân nhún nhún vai tỏ vẻ “OK thôi” rồi xoay người về phòng, bỗng nhiên Phó Uyên duỗi tay túm lấy cái mũ trùm đầu phía sau áo hoodie kéo mạnh một cái.
Cô so vai lại, cẩn thận hỏi: “Làm sao?”
Phó Uyên nhìn thoáng qua cửa nhà, lạnh nhạt hỏi: “Có kết quả thi tháng này chưa?”
Nửa đêm không ngủ, vô duyên vô cớ đi tra hỏi điểm bài kiểm tra? Người đàn ông này đúng là một tên bạo quân, tính cách quá hỉ nộ vô thường.
Phó Hân sửng sốt ngẩng phắt đầu, giương mắt nhìn anh trai, dùng giọng điệu không tưởng tượng nổi mà trả lời: “Mới trả điểm môn Ngữ văn, 120 điểm.”
“Sao kém thế?”
Phó Hân hung tợn thở phì phò, phun ra một tràng: “120 còn thấp? Chẳng lẽ anh bắt tôi viết văn phải đạt điểm tối đa? Anh sốt đến hồ đồ rồi à?”
Cô giơ tay sờ trán anh trai, Phó Uyên còn chưa kịp phản ứng, Phó Hân đã thu tay về.

“Hạ sốt rồi mà? Hay là anh bị ma nhập?”
Phó Uyên nghiêng đầu nhìn em gái, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Cũng đâu phải chuyện bất khả thi.”
Phó Hân cũng muốn đạt được 150 điểm lắm chứ, dù sao thì Ngữ văn và Mỹ thuật là hai môn cô thích nhất, bèn nhanh nhảu cãi lại: “Không hề dễ dàng như anh nói, giáo viên dạy Ngữ văn của tôi ngày xưa thi đại học cũng chỉ được 130 điểm.”
“Không biết đọc thêm sách văn mẫu, sách dạy kĩ năng viết lách à, anh thấy em có nhiều thời gian rảnh lắm cơ mà.”
Phó Hân cảm thấy mình thật xui xẻo, đây là lần đầu tiên anh trai chủ động mở miệng vàng hỏi han chuyện học hành của mình, thế mà lại hạnh hoẹ vấn đề viết văn không tốt, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Mặc dù Phó Uyên thừa biết mình ngày xưa đi học còn chưa thi được 120 điểm Ngữ văn, nhưng giọng điệu vẫn mang theo tâm tình giận cá chém thớt: “Tháng này tạm tha, tháng sau mà không được 150 thì anh băm em cho chó ăn.”
“???” Phó Hân không tự chủ run lên một cái.

Thấy chưa thấy chưa, đây rõ ràng là bạo quân!
Phó Hân vô cùng hoài nghi người anh trai này là một tên bạo quân từ thời cổ đại xuyên không đến tương lai, chính là cái loại cực kì cục súc gia trưởng, không vừa ý một cái là sẵn sàng lôi người hầu ra đánh chết tại chỗ.
Cô còn muốn tranh cãi nhưng lại bị Phó Uyên cắt ngang: “Về phòng ngủ tiếp đi, anh xuống tầng đi dạo đây.”
Phó Hân: “???”
Đầu năm nay có phong trào rèn luyện thể dục thể thao bất kể ngày đêm à? Cô nhìn anh trai còn đang ốm chưa khỏi mà lại lục đục mở cửa đi ra ngoài trong khi chân không thèm mang tất, do dự mấy giây không biết có nên nhắc nhở một câu hay không.
Chưa kịp nói, cửa đã đóng “rầm” một tiếng.
Căn phòng rộng lớn rơi vào sự im lặng kì quặc, Phó Hân đứng đối mặt với cánh cửa đáng thương, khó hiểu lẩm bẩm: “Ban nãy mình đưa nhầm thuốc cho anh ta à?”
Cô không thèm quan tâm nữa, trùm mũ áo hoodie lên đầu, hai tay đút túi, loẹt quẹt dép lê quay về phòng.

Không hiểu Phó Uyên biết được địa điểm quán cafe bằng cách nào, hoặc là xung quanh đây chỉ có quán này mở 24/24 chăng?
Có trời mới biết anh đã lượn lờ bên ngoài như một tên biến thái chuyên rình rập phụ nữ cách đây cả chục phút rồi.
Đợi Vu Duệ đi khuất, anh mới bước vào bên trong, nhìn một cái đã thấy Tần Phi ngồi cô độc một mình một góc, liền thản nhiên đút tay vào túi quần tiến đến, thong thả ngồi xuống đối diện anh ta, nhàn nhạt lên tiếng: “Anh là gì của Vu Duệ?”
Anh có cảm giác một làn hơi ấm áp lan truyền lên bắp đùi, lúc nhận ra đây là nhiệt độ cơ thể của Vu Duệ còn lưu lại, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu.
Tần Phi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với Phó Uyên đang ngồi trước mặt, không biết là đã đến từ lúc nào.

Anh ta còn chưa phục hồi tinh thần từ lúc Vu Duệ nói lời tuyệt tình rồi vứt anh ta ở đây, mấp máy môi trả lời: “Trước kia là bạn bè thân thiết, nhưng bây giờ trong mắt cô ấy, tôi ngay cả bạn bè có lẽ cũng không phải nữa rồi.”
Sắc mặt Phó Uyên tràn ngập vẻ thờ ơ, anh nhìn thoáng qua tách Cappuccino vẫn còn một ít.

“Vu Duệ tuy tốt bụng nhưng cũng rất lạnh lùng thực dụng, nói đến là đến nói đi là đi, cực kì khó nắm bắt.

Những chuyện không quan trọng, những người không liên quan, cô ấy luôn không thèm bận tâm.”
Lời này nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại chứa đầy những mũi kim nhỏ li ti, chọc cho người nghe chảy máu đầm đìa.

Tần Phi nhìn thoáng qua Phó Uyên, giọng nói bỗng chốc trở nên cứng rắn: “Tôi không tin cô ấy lại biến thành người như anh nói, dù sao thì tôi cũng là người ở bên cô ấy 4 năm trời.


Tôi hiểu cô ấy hơn anh.”
Phó Uyên cười khẽ một tiếng, ngón tay vô thức xoay xoay tách cafe Vu Duệ để lại.

“Con người ai cũng sẽ thay đổi, anh nên học cách từ bỏ.”
Đáy mắt Tần Phi xẹt qua một tia bi thương, lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ba người giằng co trong buổi dạ tiệc, động tác Phó Uyên ôm ấp Vu Duệ trong lồng ngực vừa thân mật vừa ái muội đến mức khiến người ta nảy sinh lòng đố kị.
Ánh mắt lúc đó của người đàn ông hiện tại đang ngồi trước mặt, Tần Phi thấy rất rõ, đôi mắt đen thẫm tràn đầy dục vọng chiếm hữu, lại có chút nóng nảy khi thứ thuộc sở hữu của mình bị kẻ khác nhòm ngó.

Nói Phó Uyên không có ý gì với Vu Duệ ư, đánh chết anh ta cũng không tin.
“Anh không phải cũng như tôi sao?” Tần Phi đột nhiên mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần trào phúng.
Phó Uyên nheo mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, môi mỏng hơi nhếch lên: “Có ý gì?”
“Tôi nói là, anh không phải cũng giống tôi sao? Đối với Vu Duệ, hai chúng ta đều là người không quan trọng, thậm chí chỉ hơn người dưng một chút, vậy thì có khác gì nhau đâu? Anh ngồi nói nhảm với tôi như vậy có nghĩa lí gì không?” Tần Phi khẽ cười một tiếng, nháy mắt khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng như nước.
Ý cười trên mặt Phó Uyên phai nhạt đi không ít, sau khi xác định tâm tình của mình không còn bị lời lẽ khích tướng của Tần Phi kích thích, anh mới chậm rãi trả lời: “Tôi và anh không giống nhau.

Anh chỉ là quá khứ, còn tôi mới là hiện tại và tương lai của Vu Duệ.”
Sau đó anh gõ nhẹ những ngón tay thon dài xuống mặt bàn, trên mặt lại mang theo ý cười.

“Tôi muốn cái gì là sẽ chiếm lấy bằng được, kể cả chuyện làm ăn hay là tình cảm.

Cho dù cô ấy có thích tôi hay không, tôi cũng có thừa thủ đoạn khiến cô ấy đến bên tôi.

Còn anh thì sao? Anh chỉ là một người chết đuối cố bám víu vào một mớ kí ức cũ rích trong quá khứ.”
Tần Phi mắt hơi đỏ lên, nhịn không được giơ tay vung nắm đấm qua.


“Anh coi Vu Duệ là cái gì? Vật sở hữu riêng của anh chắc?”
Cú đấm này bị Phó Uyên dễ dàng bắt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh cười lên có chút dữ tợn: “Là người làm cô ấy rơi nước mắt, anh cảm thấy mình còn tư cách để hỏi tôi câu này sao?”
Sức nắm không hề giảm đi chút nào, ngược lại còn mạnh hơn.
Phó Uyên nói không sai, Tần Phi sững sờ không thốt nên lời.
Anh đột nhiên hất tay Tần Phi ra, ngạo nghễ nhìn anh ta một cái rồi giơ tay gõ lên màn hình điện thoại, khoé miệng hàm chứa ý cười đắc thắng, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.

“Muộn rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian ngủ nghỉ để ngồi đây tâm sự tuổi hồng với anh.

Tôi thích trực tiếp giải quyết bằng nắm đấm như hai người đàn ông hơn, nhưng anh không đánh lại tôi, vậy thì không vui.”
Dứt lời, Phó Uyên rời đi không ngoảnh lại.
Tần Phi liếc qua bàn tay chỗ bị Phó Uyên siết chặt, hình như đã hơi sưng đỏ.

Vừa lĩnh giáo một chiêu đã nhận thức được người đàn ông này không hề dễ đối phó, anh ta biết nếu như đánh nhau một trận, anh ta nhất định không phải là đối thủ của Phó Uyên.
Tần Phi nhìn theo bóng dáng người đàn ông cao lớn kia biến mất nơi góc đường, hoà lẫn vào màn đêm đen mờ mịt, bản thân mình cũng chầm chậm đứng lên, có chút thất hồn lạc phách đi đến quầy thu ngân, máy móc lôi ví tiền ra thanh toán, lại được thông báo rằng hoá đơn đã được thanh toán bởi một người đàn ông họ Phó rồi.

Vu Duệ đi dạo xung quanh vườn hoa trong khu chung cư một lúc mới quay về nhà, mới vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bóng dáng Phó Uyên.

Anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ ban nãy, không biết là vừa đi đâu về hay là chuẩn bị ra ngoài.
“Hạ sốt chưa? Sao lại đứng đây?”
Từ lúc chạm mặt, Phó Uyên chưa hề mở miệng nói một chữ nào, cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn cô chằm chằm.

Vu Duệ bị nhìn đến độ nổi cả da gà, không dám đấu mắt với anh, chỉ đành di chuyển tầm nhìn sang hướng khác.
Không hiểu sao Phó Uyên lại dùng ánh mắt hung dữ như ác bá trừng cô như thế, cả đêm hôm qua cô chăm sóc anh tận tình không khác gì mẹ hiền với con trai cưng, đâu dám đắc tội với vị đại gia này chỗ nào? Cô còn đang nghĩ nếu ánh mắt Phó Uyên có khả năng đục lỗ thì chắc chắn người cô đã biến thành cái rây bột từ lâu rồi.
Cảnh tượng âm trầm quái dị tiếp tục kéo dài, đúng lúc Vu Duệ bắt đầu thầm cầu nguyện sẽ có một yếu tố ngoại cảnh nào đó xuất hiện, sau đó tác động đến cái bầu không khí khiến người ta rất dễ chết ngạt này, Phó Uyên bỗng nhiên hừ mũi một cái rồi xoay người vào nhà, “rầm” một tiếng sập cửa mạnh đến rung cả bản lề.
Vu Duệ hơi nghệt mặt ra, chẳng lẽ anh tức giận là do cô gặp Tần Phi nói chuyện?
Cô chợt ngẫm lại từ lúc quen biết Phó Uyên đến giờ, cứ đụng độ là lại đấu đá nhau như một cặp oan gia, hiếm hoi lắm mới có một dịp hoà bình.

Điều này khiến Vu Duệ cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa bất an.


Vui vẻ là vì gặp được kì phùng địch thủ, bất an là bởi vì cô không nắm chắc được phần thắng.
Người đàn ông như Phó Uyên, cô có thể đánh bại không?
Cô thừa nhận cô có một chút tình cảm với Phó Uyên, nhưng cái người đàn ông này thực sự quá khó đoán, lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh.

Yêu phải con ngựa hoang đứt cương như anh, chết lúc nào chẳng hay.
Trước các thể loại tấn công bóng gió của anh, cô không biết phải làm sao, không dám mạnh dạn đón nhận, nhưng rồi lại âm thầm chờ mong diễn biến tiếp theo.
Tuy rung động là thật nhưng cô sẽ không ngu ngốc đi hỏi Phó Uyên có ý gì với cô không, cũng sẽ không biểu hiện sự động tâm của mình cho anh thấy.
Ban nãy nói chuyện với Tần Phi nhắc đến cung Hoàng đạo, tự nhiên lại có chút tò mò Phó Uyên thuộc chòm sao nào, Vu Duệ lướt tìm thông tin của anh trên mạng.
Sinh đầu tháng 2, cung Bảo Bình.
Ha, thảo nào tính cách thất thường, âm dương quái khí như vậy!
Sau đó Vu Duệ lại tiện tay tra cứu độ tương hợp giữa nữ Thần Nông và nam Bảo Bình, mấy trang web nghiên cứu về horoscopes đều nói rằng hai chòm sao này thuộc kiểu kẻ thù kiếp trước gặp nhau, bắt đầu yêu nhau bằng những sở thích kì lạ và tính khí bất thường của nhau.

Đây cũng là cặp đôi rất khó xảy ra chuyện tình chóng vánh như kiểu tiếng sét ái tình, trái lại cần nhiều thời gian mở lòng và thường xuyên chia sẻ mới có thể nghiêm túc giao trái tim của mình cho người kia.
Nếu may mắn thành đôi, hai người sẽ xảy ra xung đột và cãi vã cả trăm lần, năm lần bảy lượt chia tay rồi quay lại, chuyện tình yêu không ít sóng gió do không thể tin tưởng vào nhau.
Trò chơi mà nam Bảo Bình và nữ Thần Nông vẫn thường xuyên chơi với nhau chính là thăm dò bí mật của nhau, nhưng lại tìm cách cất giấu bí mật của mình.
Có thể nói, đây sẽ là một mối quan hệ đứng giữa thiên đường và địa ngục.
Tóm lại, khả năng thành đôi là 30%.

Sao lại thấp như thế chứ?
Đợi đã, không phải bọn họ luôn nói Song Ngư và Thần Nông trời sinh một cặp sao? Nhưng Tần Phi và cô có ra cái thể thống gì đâu?
Bỏ đi, bỏ đi!
Xem kìa, cô bây giờ có khác nào mấy cô bé thiếu nữ 15 16 tuổi hí hửng kiểm tra cung Hoàng đạo của mình và người trong lòng xem có hợp nhau hay không cơ chứ? Cô càng kiểm điểm bản thân lại càng cảm thấy mất mặt.
Có chút ngốc đúng không? Nhưng đây chính là bộ dạng của phụ nữ khi yêu.
Vu Duệ cũng không thể không cảm thán, thanh xuân thực sự khiến con người ta có thể theo đuổi tình yêu một cách mãnh liệt đến đáng sợ, thảo nào đàn ông vẫn luôn thích các cô gái trẻ tuổi hồn nhiên căng tràn sức sống.
Tầm mắt của cô lơ đãng dừng trên bàn trang điểm trong phòng ngủ, bên trên chất đầy chai lọ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền.
Cô không còn trẻ nữa, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn, tóc và da tay cũng khô hơn nhiều so với thời còn xuân xanh.

Hàng ngày về nhà mệt mỏi như vừa đi đánh trận, có thể quên ăn cơm, quên uống thuốc, nhưng không dám quên bôi lên mặt lên tay những thứ dung dịch được quảng cáo giúp phụ nữ chống lại quy luật lão hoá đó.