“Mỗi lớp cần chuẩn bị ba tiết mục cho lễ kỉ niệm ngày thành lập trường sắp tới, sau đó thầy cô sẽ duyệt rồi loại bớt.
Lớp chúng ta đăng kí ba tiết mục gồm hát dân ca, múa truyền thống và đóng kịch.
Mọi năm tự nguyện, năm nay bắt buộc, tất cả các lớp đều phải tham gia.
Lớp đạt giải nhất sẽ được thưởng tiền mặt và một chuyến du lịch 5 sao.”
Phó Hân không có hứng thú với ba cái trò văn nghệ nhàm chán vô vị này, cô ngồi chống tay lên cằm, hai mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trí sớm đã treo trên cành cây.
Ai muốn làm gì thì làm, cô chẳng quan tâm.
Nhưng khi nghe thấy tên mình có trong đội diễn kịch, lại còn phải nhận vai Lâm Đại Ngọc trong vở “Hồng lâu mộng”, Phó Hân vô cùng choáng váng, vừa mới ngửa cổ uống nước đã suýt chút nữa phun hết ra bàn.
Phó Hân đẩy ghế đứng lên cau có.
“Cô Tả, em không tham gia đâu, cô giao nhiệm vụ cho bạn khác đi.”
“Đây là bốc thăm ngẫu nhiên, chỉ còn mỗi tên em thôi.
Em không thể cố gắng một chút để mang thành tích về cho lớp hay sao?”
“Nhưng đóng kịch cần có năng khiếu diễn xuất, đâu phải cứ muốn tham gia là được.”
“Thế em có biết hát không? Có biết múa truyền thống không? Cô thấy đóng kịch là đơn giản với em nhất rồi đấy.”
“Vậy cô cho em đóng cái cây đi.” Phó Hân nhăn mặt nói.
“Em không biết Lâm Đại Ngọc vốn là cây tiên Giáng Châu trên trời đầu thai xuống hạ giới để trả duyên nợ à? Em đúng là đang đóng một cái cây đó.”
“…”
Phó Hân cứng miệng, chưa kịp phản bác thì cô Tả đã quay sang nhìn Vi Nam, thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Vi Nam, em có diễn được vai Giả Bảo Ngọc không?”
Vẻ ngoài của nam sinh này anh tuấn lại nhu hoà, không tham gia đội kịch chẳng phải lãng phí hay sao?
Vi Nam gật đầu mỉm cười.
“Được ạ.”
Đợi cô Tả xách cặp đi rồi, Phó Hân mới khó khăn thốt lên: “Ê đồ nhát gan.”
Động tác thu dọn sách vở của Vi Nam vẫn không ngừng lại.
“Ừm?”
“Tại sao lại đóng vai người yêu của tôi… à không, của Lâm Đại Ngọc? Cậu có biết những người cố tình chọc tức tôi sẽ nhận kết cục gì không?”
Vi Nam chậm rãi quay đầu sang.
“Tôi cũng bốc thăm mà, chỉ là trùng hợp thôi.”
Phó Hân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lấp lánh toát lên vẻ thông minh của bạn cùng bàn, hừ mũi nói: “Cậu mà lươn lẹo là tôi đánh cậu nhập viện đấy.”
Bàn tay với những ngón tay thon dài sạch sẽ bỗng nhiên vươn qua.
Phó Hân im bặt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Vi Nam đã thu tay về.
“Đây là bài tập Vật lí, tôi đã ghi công thức bên cạnh, cậu cầm về làm đi.”
…
Đội kịch của lớp bắt đầu hoạt động gấp rút để chuẩn bị cho buổi tổng duyệt.
Buổi tập kịch đầu tiên, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc đứng mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi mới chịu bắt đầu.
Vi Nam chăm chú đọc lời thoại, ánh mắt mang theo chút thâm tình lẫn mê muội vì lo lắng khi bị người yêu giận dỗi: “Huynh có ra sao cũng được, chỉ cần muội thấy thích, dù huynh có vì muội chết ngay lập tức cũng cam lòng.
Muội biết cũng được, không biết cũng được, đó là lòng của huynh.
Tóm lại, muội ở gần huynh, không được xa huynh.”
Cậu diễn xuất rất nhập tâm, đến Phó Hân cũng phải sững lại vài giây.
“Huynh cứ lo cho huynh, huynh vui thì muội sẽ vui, huynh cần gì vì muội mà mất tự nhiên.
Huynh không biết, huynh buồn muội sẽ buồn, đủ thấy huynh đâu cho muội gần huynh, có ý bảo muội xa huynh rồi.
Đoạn này buồn nôn chết đi được.
Sửa lại đi!” Phó Hân đọc xong mấy dòng kịch bản, ngay lập tức lấy bút gạch đoạn thoại.
“Huynh nhìn lầm muội rồi.
Bỏ đi, bỏ đi.” Vi Nam tiếp tục.
“Muội cũng biết huynh nhìn lầm muội.
Muội đâu như người khác, đâu có gì sánh bằng họ.
Lời thoại kiểu gì mà sến sẩm thế này? Gạch gạch gạch!” Phó Hân lại đòi sửa thoại.
Hai người đọc thoại mà các thành viên còn lại trong đội kịch đứng bụm miệng cười không ngớt.
“Phó Hân tập kịch kiểu đó, không chừng Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc từ người yêu biến thành người dưng luôn quá!”
“Ha ha ha, cậu ta chịu nhận vai cô gái yếu đuối lâm li bi đát đã là kì tích rồi.”
“Giờ hoa rụng có ta chôn cất.
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ.
Sau này ta chết ai là người chôn? Cái cô Lâm này bị làm sao vậy? Chỉ có người dở hơi mới đi thương hoa khóc hoa, lại còn chôn hoa.” Phó Hân cằn nhằn.
Đến phân đoạn Giả Bảo Ngọc và Tiết Bảo Thoa tình tứ, thấy Vi Nam cười nói với bạn diễn khác, Phó Hân không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu một cách kì lạ.
“Vi Nam diễn đỉnh ghê, sau này không biết có ý định đi làm diễn viên không.”
“Thôi xin, nhà cậu ấy có một cái công ty to vật vã chờ cậu ấy nối nghiệp kìa.”
“Phương Nhan đóng vai Tiết Bảo Thoa cũng hợp phết đấy, vừa thông minh lanh lợi vừa thành thục điềm tĩnh.
Cốt truyện là tình tay ba đúng không, kết cục thế nào ấy nhỉ?”
“Về sau Bảo Ngọc cưới Đại Ngọc nhưng cô dâu lại bị nhà họ Giả tráo thành Bảo Thoa.
Đại Ngọc nghe tiếng pháo đám cưới thì xé khăn đốt thơ để dứt tình, sau đó uất ức phát bệnh ho ra máu mà chết.”
Phó Hân nghe mọi người tám chuyện, không khỏi tức tối nghĩ thầm: “Cái kịch bản máu chó gì đây?”
“Này, các cậu phát hiện ra chưa?” Đôi mắt đeo kính cận dày cộp của đội trưởng đội kịch như loé sáng.
“Không biết bao nhiêu nữ sinh lớp khác đi ngang qua đây rồi, còn có cả hoa khôi Văn Đình lớp 11-5 đấy.”
Phó Hân theo phản xạ quay đầu nhìn theo ánh mắt đội trưởng, đúng là mấy nữ sinh lớp khác đang nhốn nháo ngoài cửa.
Nghỉ giữa giờ, Phương Nhan cầm theo quyển kịch bản chạy lon ton đến ngồi cạnh Vi Nam.
“Học bá, tớ với cậu chung lớp học thêm đấy.”
Vi Nam khẽ nhướng mày nhìn cô mấy giây như đang nghĩ ngợi gì đó, rất lâu sau cậu mới hỏi: “Tớ không có ấn tượng lắm, chúng ta học chung lớp nào cơ?”
Nụ cười tươi tắn của Phương Nhan cứng đờ, cô xấu hổ gãi mũi: “Lớp IELTS của thầy David, tớ ngồi bàn trên cậu, gần một tháng rồi.”
Vi Nam cúi đầu cười lịch sự.
“Xin lỗi, lúc đi học tớ chỉ quan tâm đến bài giảng, không để ý đến những chuyện khác.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Phương Nhan sắp bị xé rách đến nơi rồi, cô vừa há miệng định nói gì đó, lại bị tiếng gọi ngọt ngào của một nữ sinh khác cắt ngang: “Bạn học Vi.”
Vi Nam cũng nghe thấy, cậu liếc mắt nhìn người mới đến.
“Cậu là?”
Hoa khôi Văn Đình lớp 11-5 xách theo một cái túi to đùng mở ra trước mặt cậu, cô tìm một góc nghiêng đẹp nhất, cười tươi khoe má lúm đồng tiền, còn ép giọng xuống vô cùng nhỏ nhẹ dễ thương: “Tớ là Văn Đình lớp 11-5, nhóm của tớ tập múa ngay phòng bên cạnh.
Bọn tớ dùng quỹ lớp mua một ít đồ ăn vặt với đồ uống, trong này có cả trà sữa.
Cậu muốn lấy một ly không?”
Vi Nam rũ mắt nhìn thoáng qua cái túi to, cúi đầu tránh né.
“Xin lỗi, tớ không uống.”
Thấy thế, Văn Đình vội vàng nói: “Cậu không thích đồ ngọt à? Hay là uống nước hoa quả nhé?”
Nam sinh nghĩ thế nào lại thò tay vào trong túi lấy ra một ly trà sữa, mỉm cười cảm ơn.
“Nghĩ lại cũng có hơi khát, chắc là do tập kịch phải nói nhiều nên khô họng.
Cảm ơn cậu nhé.”
Văn Đình được đà nói tiếp: “Trong này có cả đồ ăn vặt đấy, cậu có thích…?”
“Rầm” một tiếng, người ngồi góc phòng đột nhiên đứng phắt dậy.
Ghế ngồi dưới thân đổ xuống đất, âm thanh chói tai của vật nặng va chạm với sàn nhà cắt đứt câu nói của Văn Đình.
Phó Hân không thèm quay đầu lại mà tông cửa bỏ đi, cũng không liếc mắt nhìn ai lấy một cái.
“Phó Hân lớp cậu lúc nào cũng hung dữ như thế à?” Văn Đình siết chặt quai túi trên tay, theo bản năng liếc nhìn bóng dáng Phó Hân mất hút nơi hành lang.
Xung quanh còn có đội kịch đang láo nháo mỗi người một câu, Văn Đình hạ thấp giọng nói tiếp: “Nghe nói trước đây cậu ấy kêu đám bạn ngoài trường chặn đường đánh cậu.
Sao cậu không xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ? À, vừa nãy tớ còn chưa nói xong, cậu có thích ăn snack không?”
Cuối cùng thái độ của Vi Nam cũng thay đổi, gương mặt đanh lại âm trầm đến lạ.
Cậu im lặng gấp quyển kịch bản lại để sang một bên, xong xuôi nhẹ giọng đáp: “Từ sau cậu đừng đưa đồ ăn cho tớ nữa.
Nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng đừng đến tìm tớ.
Tớ không quen cậu, không muốn bị mọi người hiểu nhầm rằng chúng ta có quan hệ trên mức bạn bè.”
Tuy từ chối nhưng giọng nói của cậu hết sức dịu dàng.
Khoé mắt Văn Đình giật giật mấy cái, khuôn mặt xinh xắn không giấu nổi vẻ sửng sốt, nhìn chằm chằm theo bóng dáng nam sinh vừa mới dứt khoát đứng dậy rời đi.
Mấy nam sinh trong đội kịch cũng ngẩn ngơ theo dõi cảnh tượng khó hiểu này.
Ai cũng đều không thể lí giải nổi tại sao Vi Nam lại thẳng thừng từ chối ý tốt của hoa khôi khối 11, nữ sinh mà tất cả bọn con trai đều thầm mến mộ, thậm chí còn muốn tranh giành.
Vi Nam bắt kịp Phó Hân, cảm nhận được hơi thở sạch sẽ quen thuộc bên cạnh, cô ngước mắt lên hỏi: “Bám theo làm gì?”
“Chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc đi.” Vi Nam nhìn cô vài giây, sau đó mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Tôi không thích Văn Đình, cũng không thân với Phương Nhan.”
“Cả hai đều rất xinh đấy, chọn đại một em đi.” Phó Hân bĩu môi nói kháy.
“Không thích chính là không thích.”
“Bỏ đi, ai thèm quan tâm các người có thích nhau không.
Nói với tôi làm gì?”
“Tôi sợ cậu hiểu nhầm.” Vi Nam nhẹ nhàng giải thích.
“Tôi không đối xử tốt với bạn học nào khác ngoài cậu.”
Phó Hân khựng lại, sau đó bước nhanh về phía trước.
“Câm miệng, cậu ồn ào quá đi.”
“Ừm, có chuyện này tôi nghĩ là mình cần phải nói ra.” Vi Nam lợi dụng ưu thế chiều cao, chân dài sải một bước đã chặn đứng Phó Hân.
“Tôi nhẫn nhịn để cho cậu bắt nạt hàng ngày không phải là vì sợ cậu, tôi chấp nhận bị đánh, còn chép bài tập giúp cậu là bởi vì…”
Phó Hân thoáng có linh cảm không lành, lập tức ngắt lời: “Không muốn nghe!”
“Là bởi vì tôi thích cậu.”
“…”
“Còn nữa, trà sữa này tôi không lấy cho mình mà là lấy cho cậu.
Vị việt quất cậu thích nhất, uống đi.”
“…”
Thực ra trước đó Phó Hân không hề suy nghĩ xem tại sao mình lại tức giận đến mức đá ghế bỏ đi.
Cô cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì.
Đến giờ phút này, hình như cô đã lờ mờ hiểu ra rồi.
Có rất nhiều nữ sinh xuất sắc thầm mến mộ và theo đuổi bạn cùng bàn đáng ghét của cô.
Ví dụ như Phương Nhan ngoại hình trong sáng ưa nhìn, tính tình ngoan ngoãn đáng yêu, bắn tiếng Anh như gió.
Ví dụ như hoa khôi Văn Đình, mỹ nữ vạn người mê, thành tích học tập trong khối cao ngất ngưởng.
Cô ghen tị với cậu ta khi vừa mới vào học mấy tháng đã được nhiều bạn học yêu thích, chỉ thế mà thôi.
Ai ngờ Vi Nam lại chặn đường nói cậu ta thích cô, chắc chắn mắt cậu ta bị mù rồi.
Phó Hân dứ dứ nắm đấm uy hiếp.
“Sau này cấm cậu thích tôi nữa, nghe rõ chưa?”
Vi Nam im lặng không đáp.
“Mồm cậu đâu rồi?”
Vi Nam rũ mắt nhìn cô.
“Vì sao?”
Phó Hân nhíu mày, nói bừa một câu: “Tôi không thích con trai ẻo lả như cậu.
Tôi thích con trai phải có cơ bắp, có hình xăm giống anh trai tôi.”
Một lúc lâu sau, Vi Nam mới mím môi nói nhỏ: “Tôi đi tập gym là sẽ có cơ bắp mà, nhưng xăm hình thì bây giờ chưa được phép.”
Phó Hân hài lòng giãn cơ mặt, đang định mở miệng chuẩn bị dạy bảo đôi câu.
“Cậu không thích tôi cũng được, tôi đành thích cậu đơn phương vậy.”
Phó Hân suýt nữa thì vấp ngã.
…
Hai người một trước một sau quay lại phòng tập kịch, Văn Đình không biết đã bỏ về từ lúc nào rồi.
“Vi Nam!” Đội trưởng đội kịch đẩy cặp kính cận gọng đen của mình, nhịn không được thắc mắc.
“Văn Đình là hoa khôi của khối mình đấy, người ta lại còn là con gái, cậu có cần cự tuyệt thẳng thừng như vậy không? Chẳng lẽ từ trước tới giờ chưa từng có nữ sinh nào theo đuổi cậu à?”
Vi Nam chưa kịp trả lời, nam sinh bên cạnh đã chen miệng vào.
“Nói đùa gì thế, có mà rất nhiều là đằng khác ấy.”
“Tớ từ chối là bởi vì…” Vi Nam lơ đãng nhìn thoáng qua Phó Hân đang ngồi gần đó hút trà sữa.
“Tớ có người trong lòng rồi.”
Nuốt trà sữa nhanh quá, Phó Hân bị sặc trân châu ở cổ họng, cô bụm miệng quay đầu đi, ho đến đỏ bừng cả mặt.
Mấy người trong đội kịch nhất thời yên lặng mấy giây, sau đó nhao nhao hết cả lên.
“Thật không? Ai thế?”
Phó Hân quay đầu lại tính bảo Vi Nam im lặng, nhưng chưa kịp há miệng đã nhịn không được phải quay đầu đi ho tiếp.
Ly trà sữa chết tiệt, đồ cậu ta đưa quả nhiên không phải đồ tốt lành gì!
“Đây là chuyện riêng của tớ, không nói ra được.”
“Không ngờ học bá như cậu cũng chạy theo trào lưu yêu sớm đấy.”
Một nam sinh tò mò hỏi: “Cậu bật mí chút đi, là nữ sinh trường mình hả? Hay là bạn học cũ của cậu trên Bắc Kinh? Có học giỏi như cậu không?”
“Học kém đều các môn, trừ môn Ngữ văn.”
“Thật không ngờ khẩu vị của cậu lại nặng như vậy đấy! Thế cô ấy có xinh không? Là người thế nào?”
“Xinh lắm, tính tình hơi hung dữ nhưng đáng yêu.”
Thấy người ta khen mình đáng yêu, Phó Hân không tự chủ rùng mình một cái.
“Hai cậu thích nhau lâu chưa?”
“Chưa, tớ thích đơn phương.” Vẻ mặt Vi Nam rất bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt như đang trả lời câu hỏi “Ăn cơm chưa?” mà thôi.