Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 12: 12: Gian Lận Học Tập





Phó Uyên nhìn hũ thuỷ tinh trên bàn, cảm xúc ấm áp vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Những chiếc bánh quy nhỏ xinh có màu vàng tươi nằm chồng lên nhau, trông hấp dẫn như vậy mà không ăn thì quá có lỗi với bản thân.
Nghĩ bụng xơi một cái chắc cũng không bị phát hiện ra đâu, anh mở nắp lấy một cái bánh quy ra cắn một miếng.
Bánh nhẹ bỗng như tan ra trong miệng, độ ngọt vừa phải, thơm lừng mùi bơ, kết hợp với vị bùi bùi béo béo của những lát hạnh nhân giòn rụm.
Thật là ngon!
“Bánh Vu Duệ làm cho tôi, sao anh dám ăn vụng?”
Một giọng nói mỉa mai không thể quen thuộc hơn bất chợt vang lên sau lưng làm anh giật mình ngước mắt, một nửa cái bánh vẫn còn cầm trên tay rơi xuống mặt bàn.
Phó Uyên có cảm giác da đầu mình run lên, anh lườm em gái một cái rồi nhặt bánh lên ăn nốt.
“Gọi là chị Vu hoặc chị Vu Duệ, ai dạy em gọi tên người ta trống không như vậy?”
“Tôi thích thế.” Phó Hân ôm hũ bánh vào trong ngực như đang bảo vệ đồ quý.

“Anh trai, nhìn điệu bộ của anh, tôi đột nhiên nghĩ đến một loài động vật…”
Phó Uyên lạnh lùng nhìn em gái, ra hiệu cho cô bé nói tiếp.
Phó Hân lại mỉa mai: “Mỗi khi thấy tiếng chủ nhân lạch cạch trước cửa là nó sẽ phi từ trong nhà ra, vẫy đuôi hớn hở chạy vòng vòng xung quanh chủ.”
Phó Uyên vừa nghe là biết đứa em gái ma quỷ này đang ví von chuyện mình với Vu Duệ như chó với chủ.

Thế nhưng anh không mảy may tức giận, chỉ nhướng mày hỏi: “Nói anh nghe thử xem, con vật đó là gì?”
“Con vật mà tôi nói tới dĩ nhiên là chó, chia ra làm hai loại.

Một loại được sống trong tình yêu thương bao bọc của chủ, cả ngày được vuốt ve cưng chiều.

Còn một loại khác hết sức đáng thương, đến chủ nhân còn không có, gọi là cẩu độc thân.”
“Ồ, vậy theo em, anh là loại trước hay loại sau?”
“Anh chẳng là loại nào trong số đó, mà cũng có thể là cả hai.

Bởi vì trước mặt Vu Duệ anh cố gắng vẫy đuôi tít mù nhưng người phụ nữ đó vẫn chẳng thèm quan tâm, còn lúc không có mặt Vu Duệ thì anh là cẩu độc thân.”
“…”
Phó Uyên mắt to trừng mắt nhỏ với Phó Hân hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua.


Ngày hôm sau, Phó Hân chính thức kết thúc thời gian đình chỉ học tập một tuần, phải quay trở lại trường, được đích thân anh trai đưa đi học.
“Mới sáng sớm đã bày cái bản mặt thiếu nợ đó ra cho ai xem?” Phó Uyên vừa mở cửa xe vừa nói.

“Làm sao, anh đưa đi học khiến em không thoải mái đến thế cơ à? Chặn đứng kế hoạch trốn học của em có phải không?”
“Buồn ngủ.” Phó Hân uể oải chui đầu ra khỏi xe, trả lời cụt lủn.
Anh chẳng muốn nhiều lời, chỉ tay về dãy phòng học: “Muốn được trả lại điện thoại sớm thì học hành cho đàng hoàng vào.”
Cứ như sợ cô bé bỏ trốn dọc đường, Phó Uyên hộ tống em gái đến tận đầu dãy nhà khối 11.
Đám học sinh thấy hai anh em nhà họ Phó đi ngang qua thì hai mắt mở to như thấy sinh vật lạ.

Mấy cô nàng lớp 12 xinh tươi phổng phao gặp Phó Uyên còn trộm liếc mắt đưa tình.
Phó Hân làm như không thấy mấy ánh nhìn soi mói này, vác ba lô trên lưng lờ đà lờ đờ như thây ma đi vào phòng học lớp 11-2.
Người ngồi bên cạnh vẫn là nam sinh cao nhất lớp với gương mặt thiếu đòn đó.
Cậu ta có bờ vai rất rộng, mái tóc đen nhánh cắt ngắn gọn gàng, áo đồng phục trắng tinh còn thoang thoảng mùi nước xả vải hương hoa cỏ.

“Nộp bài tập, cả lớp mau nộp bài tập, cô Tả sắp đến rồi.” Tiếng chuông báo 5 phút trước giờ vào học vừa reo vang, lớp phó học tập chạy đến bên cạnh bàn giáo viên, dùng hai tay bắc loa hò hét các bạn cùng lớp nộp bài tập về nhà môn Toán, cũng chính là môn học do giáo viên chủ nhiệm Tả trực tiếp đứng lớp giảng dạy.
Suốt một tuần vừa rồi Phó Hân chỉ ăn ngủ như heo rồi vắt chân lên xem phim, một chữ cũng chưa sờ vào.

Bài tập môn Toán được gửi trong nhóm chat của lớp, tuy cô không đi học nhưng vẫn phải nộp đầy đủ.
Mới vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn đã hỏi: “Cậu làm bài tập về nhà chưa?”
Phó Hân cố tình giả điếc.
“Chưa làm đúng không?” Vi Nam nhìn bộ dạng này của cô là đoán ra ngay.
Cậu vừa dứt lời, một quyển vở mới tinh được đẩy tới trước mặt Phó Hân.
Cô theo phản xạ mở ra xem, thấy bên trong chi chít những dòng chữ viết tay ngay hàng thẳng lối và các con số tròn trịa thì sửng sốt nhìn không chớp mắt, hồi lâu sau mới ngẩng được đầu lên hỏi: “Cái gì đây?”
“Bài tập Toán, nộp đi.”
“Phó Hân, vở bài tập của cậu đâu? Cả lớp chỉ còn mỗi mình cậu chưa nộp thôi.” Đúng lúc này, lớp phó học tập đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lộ vẻ uy hiếp.

“Cô Tả dặn rồi đấy, ai không nộp sẽ phải chép phạt 10 lần.”
Tận 10 lần! Thế có mà gãy tay à?
Phó Hân cắn cắn môi, lại nghĩ đến lời đe doạ tống cổ đến trường giáo dưỡng của anh trai.


Vở bài tập đưa đến tận cửa, không nộp chẳng phải sẽ rất uổng phí tâm tư người làm sao?
Nghĩ vậy, Phó Hân tặc lưỡi điền tên vào ô trống trên nhãn vở rồi mang lên bục giảng, thả xuống bàn giáo viên trước ánh mắt hài lòng của lớp phó học tập.
Cô đi về chỗ rồi ngồi phịch xuống ghế, cong cớn nói: “Đừng tưởng làm giúp tôi bài tập thì tôi sẽ cảm kích.”
“Ừ.” Vi Nam không thèm nhìn cô mà chỉ tập trung tìm sách vở và hộp bút trong ba lô đặt lên bàn.
Hai tiết Toán trôi qua trong yên bình, tiết thứ ba là Ngữ Văn, sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo để đánh một giấc.

Giáo viên Ngữ Văn đang đọc một tác phẩm thơ cổ.

Giọng giảng bài của cô rất êm ái và dịu dàng, tiết tấu chậm rãi như muốn thôi miên.
Phó Hân vừa căng mắt chống chọi với hai tiết Toán khô khan chán ngắt của cô Tả, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ ghé thăm.
Sau ba tiết học sẽ là giờ ra chơi.
Phó Hân chống tay vào cằm, mơ mơ màng màng suốt một tiết, cuối cùng cũng trụ được đến lúc tiếng chuông reo lên để gục xuống bàn.

Cô định bụng ngủ một mạch đến hết giờ ra chơi, ai ngờ lại bị phá đám.
Cô buồn bực dụi mắt, thấy rõ người vừa vỗ nhẹ vào lưng gọi dậy là cô Tả thì giật mình thon thót, ngay lập tức dùng hai tay tự véo vào má cho tỉnh ngủ.
Phó Hân bắt đầu chột dạ, chẳng lẽ chuyện vở bài tập bị phát hiện sao?
Đúng như dự đoán, cô Tả cầm theo một quyển vở bài tập ghi hai chữ Phó Hân, lắc lắc trước mặt cô.

“Bạn học Phó, bài tập Toán của em là đi chép của bạn khác, đúng chứ? Đến cả câu hỏi phụ dành cho học sinh giỏi cũng giải đúng hết, em nghĩ trình độ của em làm được hả? Phó Hân, em có thể chép bài một cách bớt lộ liễu hơn không?”
“Em…” Phó Hân âm thầm ném ánh mắt oán hận xuống đỉnh đầu của người ngồi bên cạnh.
Tất cả là tại cậu ta!
“Cô có thể chấp nhận việc em không làm bài tập về nhà, nhưng em chép bài để đối phó với giáo viên là gian lận!”
Một tiếng “két” chói tai vang lên, ghế của người ngồi bên cạnh bị đẩy ra đằng sau.

Phó Hân còn chưa kịp phản bác, Vi Nam đã đứng lên, nói dõng dạc: “Thưa cô, bạn Phó Hân không chép bài ạ.”
Cô Tả sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Em nói sao?”

Vi Nam mím môi, cúi gằm mặt thừa nhận: “Bài tập Toán của Phó Hân là do em làm, cũng chính em kêu bạn ấy nộp.”
Các bạn học khác trong lớp nhìn chằm chằm hai người ngồi bàn cuối với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tan học, hai người một trước một sau đi đến văn phòng giáo viên.
“Cậu bị thiểu năng à?” Phó Hân nhịn không được, đuổi theo đập bốp vào vai Vi Nam.

“Tự nhiên đứng lên nói nhăng nói cuội với cô Tả.”
Vi Nam liếc nhìn cô.

“Tôi làm liên luỵ đến cậu rồi, thật xin lỗi.”
Phó Hân còn đang há miệng như định nói gì đó, Vi Nam đã cướp lời: “Tôi không nghĩ việc giải hết phần câu hỏi phụ lại khoa trương đến thế.”
“…”
“Đối với tôi thì chỉ như bài toán 1+1 thôi.”
“…”
“Thực sự rất dễ mà, tôi đảm bảo chỉ cần giảng 5 phút là cậu hiểu.”
Phó Hân siết chặt quai ba lô, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Cậu mà còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ kêu bạn tôi bẻ gãy răng cậu.”
Người bên cạnh cười nhạt chặn họng cô.

“Cậu muốn đến trường giáo dưỡng à?”
“…” Phó Hân vung nắm đấm vào không khí, bỏ lại một câu trước khi bước chân vào trong văn phòng.

“Lần sau không mượn cậu giúp tôi, cùng lắm là tôi chép phạt 10 lần, còn hơn phải lên gặp giáo viên.

Cậu thấy mình có ngu không?”
Hai học sinh đứng cạnh nhau trước bàn làm việc trong văn phòng chủ nhiệm, nam sinh sơ vin gọn gàng lưng thẳng tắp, chỉ có nữ sinh mặc váy đồng phục là xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Phó Hân, gian lận trong học tập là hành vi rất xấu.

Bây giờ đi học còn có thể chép bài của bạn, sau này thi đại học em định chép bài ai?”
“…”
“Vi Nam, thông đồng với bạn gian lận trong học tập cũng là hành vi xấu, không phải giúp bạn mà là đang hại bạn.”
“Em biết rồi ạ, em xin lỗi cô.”
Đứng trước mặt cô Tả đang không ngừng giảng kinh, Phó Hân giả bộ chăm chú lắng nghe nhưng tâm trí sớm đã phiêu lưu ra khoảng không gian bao la ngoài vũ trụ từ lâu rồi.
“Cô Tả, cô có thể đừng mời phụ huynh được không ạ?”
Vi Nam cảm thấy việc thông đồng với bạn gian lận trong học tập mà bị yêu cầu mời phụ huynh thì thực sự quá mất mặt.
Cô Tả thấy đây là lần đầu tiên học sinh ưu tú mở miệng xin xỏ, lại cũng không phải là chuyện nghiêm trọng lắm, nghĩ ngợi mấy giây rồi ho nhẹ một tiếng.


“Thế này đi… Hai em về nhà viết bản kiểm điểm 3000 chữ, nội dung trình bày rõ lỗi sai của bản thân.

Ngày mai mang nộp cho cô, chuyện hôm nay cô sẽ cho qua.”

Phó Hân đeo ba lô sánh vai bên cạnh Vi Nam ra ngoài cổng trường thì thấy Vu Duệ đang đứng dựa vào cửa xe BMW vẫy tay.

Ngó trái ngó phải không tìm thấy xe Phó Uyên đâu, cô bé nhịn không được cằn nhằn: “Sao hẹn tan học đến đón cơ mà? Chỉ có ăn với đưa đón mà cũng không xong.”
Vu Duệ cười tủm tỉm, hơi cúi đầu nhìn cô bé, trêu chọc nói: “Anh ta đến trường đón em một chuyến không khác gì lỡ dở một đơn hàng, tổn thất cả mấy chục vạn lợi nhuận đấy.”
Phó Hân ngây ngốc trừng mắt, lông mày nhăn tít lại.
Không ngờ ông anh trai của mình lại kiếm được lắm tiền như vậy…
Cô bé rất nhanh đã lấy lại ngạo khí, kéo kéo quai ba lô đang bị trễ xuống cánh tay lên trên vai, dùng vẻ mặt kênh kiệu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Tất nhiên là tôi đến đón cháu trai tôi, chứ chẳng lẽ đón em?” Vu Duệ vừa giúp Vi Nam cởi ba lô cất vào trong xe vừa cười khiêu khích.
Phó Hân bĩu môi, không thèm tranh cãi tiếp nữa.
“Tôi đùa thôi, lên xe đi, anh trai em nhờ tôi đưa em về.” Vu Duệ túm cổ cô bé ấn vào hàng ghế sau trong xe, còn không quên nhắc nhở.

“Ngồi cho đàng hoàng.”
“Anh ta đâu? Tại sao không tự mình đến đón tôi?”
“Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi.”
Từ lúc Vi Nam chui vào xe ngồi ở ghế phụ đằng trước vẫn chưa nói năng gì, còn Phó Hân thì lại phẫn nộ lẩm bẩm liên tục.

Cô bé cách mấy phút lại hừ mũi một lần, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ bất mãn rất dễ nhận ra.
“Mình thì ung dung đi siêu thị trong khi em gái bơ vơ ở trường, lại còn không biết xấu hổ mà nhờ người lạ đến đón.

Đồ đàn ông tồi!”
Vu Duệ nhìn thoáng qua nữ sinh như con mèo nhỏ xù lông qua gương chiếu hậu, làm bộ gật đầu đồng tình.

“Đúng là đồ tồi, không biết xấu hổ.”
Một câu nói này lập tức châm ngòi kíp nổ của Phó Hân.
“Sao cô lại dám nói anh trai tôi như vậy?”
À há, cũng biết bảo vệ anh trai rồi cơ đấy!
“Tôi đâu có nói, là em tự nói trước mà?”
Phó Hân không cãi lại được thì rất không vui, suốt dọc đường về nhà cứ xụ mặt xuống, lúc bước vào thang máy còn hất cằm lên trời.
Càng tiếp xúc, Vu Duệ càng không cảm thấy ghét bỏ Phó Hân, ngược lại còn thấy đứa nhóc này rất đáng yêu.