Phù Hợp Nhất

Chương 80




Edit: Hành Lá

Đêm nay, bọn họ không thể tách rời, triền miên mật ngọt đến tận hừng đông.

Có lẽ là do đây đêm động tình đầu tiên hoặc cũng có thể là do chưa được ký hiệu mà tình triều của Hà Ngạn vẫn không rút, dù làm bao nhiêu cũng không thể thoả mãn được. Rõ ràng đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt, mắt nhắm nghiền muốn thiếp ngủ nhưng rồi cũng mê man nỉ non rên rỉ, muốn Trịnh Phi Loan lại đến lấp đầy cậu.

Trịnh Phi Loan chiều cậu, cũng theo cậu cương cứng suốt một đêm.

Từ đầu giường đến cuối giường, từ sofa đến thảm mềm, từ phòng quần áo… Mỗi một nơi mỗi một tư thế đều được vận dụng, toàn thân Hà Ngạn cũng phủ đầy dấu hôn, đặc biệt là hai hạt đậu trước ngực —— hơi chạm một chút là sẽ dựng đứng, bộ ngực bằng phẳng nhưng vẫn có độ mềm mại đặc biệt, chèn ép sẽ tạo thành đoàn gò đất nhô lên.

Trịnh Phi Loan cực kỳ yêu thích.

“Em đã từng dùng nơi đây đút sữa cho Linh Lan, đúng không?” – Trịnh Phi Loan thổi lên nó một chút, ngậm vào miệng, tư vị thật kích thích.

Hà Ngạn ngượng ngùng không đáp nhưng hai má đã đỏ ửng.

“Đúng hay không vậy?” – Trịnh Phi Loan truy hỏi cho bằng được.

Hà Ngạn xấu hổ mà nhìn sang nơi khái, đảo mắt trái phải nói: “Người khác…Omega khác cũng là như vậy đút mà…”

Trịnh Phi Loan vẫn không chịu buông tha vấn đề này: “Anh có quan tâm người khác đâu, anh chỉ quan tâm em thôi.”

“…Ai muốn anh quan tâm cái vấn đề này chứ.”

Hà Ngạn tức giận đè khuỷu tay lên đầu Trịnh Phi Loan.

Trịnh Phi Loan cười rộ, thêm sức ngậm mút, liếm láp, gặm gặm cắn cắn khiến hai hạt đậu sửng lên chuyển thành hai hạt đậu đỏ. Phía trước ngực của Hà Ngạn ngứa đến đáng sợ, dương tính mới vừa bắn không bao lâu lại bị anh khơi dậy hứng thú, bướng bỉnh mà ngẩng đầu, chọc chọc vào bụng dưới của Trịnh Phi Loan.

Tâm lý Trịnh Phi Loan vui mừng, cũng không còn truy cứu đáp án tới cùng nữa, mà lại nói: “Vậy sau này em đút con sữa bằng nơi này thì anh phải ở bên cạnh kiểm chứng mới được.”

Hà Ngạn cắn môi nói: “Cái đó…Chỉ cho phép anh đứng xem, không cho táy máy tay chân.”

“Không cho? Lúc đó còn thể động tay động chân thế nào vậy?” – Trịnh Phi loan nổi ý trêu đùa – “Ngạn Ngạn à, anh chưa có đút sữa cho con bao giờ nên còn thiếu hiểu biết, em nói thử là lúc đó không cho làm cái gì thế.”

“…”

“Nói một chút cho anh nghe đi mà.”

Hà Ngạn trừng mắt với anh, nhìn anh hành động xấu xa đang cọ cọ trong ngực mình, đáng lý cậu sẽ phải thấy xấu hổ nhưng không biết tại sao lại bật cười, khẽ nhỏ giọng nói: “Giả ngốc.”

Trịnh Phi Loan cười cười, lưu luyến mà mổ thêm mấy cái lên đầu v*, sau đó tóm lấy đệm chăn, cuộn chính mình và Hà Ngạn mê đắm vào bóng tối.



Tình cảm nước chảy thành sông, lăn giường thì sẽ không bàn tới liêm sỉ.

Đêm đó Hà Ngạn tận hưởng ngọt ngào, giống như một thiếu niên say rượu, rất nhanh say mê chìm đắm. Chẳng rõ thời gian, cậu nằm bên bục ghế cửa sổ, dựa lưng lên cửa sổ thuỷ tinh, hai chân mở rộng, gác lên vai của Trịnh Phi Loan, người mềm nhũn như bùn nhão, tuỳ ý đối phương thao túng. Miệng nhỏ ở dưới đã dính dính, ướt nhẹp, thỉnh thoảng còn có lớp vách tường thịt lộ ra bên ngoài.

Bên ngoài đang tiết lạnh trời đông, hoa tuyết bay bay, Trịnh Phi Loan sợ cậu cảm lạnh nên muốn ôm Hà Ngạn về giường. Hà Ngạn lại không chịu, cậu nhất định muốn ở bên cửa sổ ngắm tuyết.

“Như vầy rất lãng mạn mà…” – Cậu thỏ thẻ nhẹ nhàng – “Thời kỳ động tình cũng phải lãng mạn một chút… không thể cứ cắm đầu vào làm, làm làm được…”

Nghe cũng rất có đạo lý.

Mà trên thực tế, 90% thời gian là Hà Ngạn đều nhắm mắt hưởng thụ, căn bản không hề liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài một lần.

Trịnh Phi Loan thật sự là dở khóc dở cười.

“Được, đều nghe lời em, trên giường cũng đều nghe lời em.” – Anh đối với Hà Ngạn muốn gì được đó, rồi lại dùng sức nhịp eo, anh hỏi – “Thoải mái chứ?”

“Ừm, thoải mái… thật thích…Thêm, sâu hơn một chút…Đụng vào tận cùng bên trong luôn…”

Lời nói mị hoặc từ miệng Hà Ngạn, nói một câu, quên một câu, mơ mơ hồ hồ cũng không biết chính mình đang nói cái gì. Nếu bây giờ có máy ghi âm ghi lại được thì chắc chắn đến khi cậu tỉnh táo nghe lại sẽ nổi giận xấu hổ đến chết đi sống lại. Mà bây giờ cậu sảng khoái, ý thức như trôi dạt, một bên trầm luân vào bể tình ái, một bên thì tự mình vuốt vuốt dương v*t nhưng làm được một chút lại mệt mỏi lười không muốn động, cánh tay hết sức lực mà buông rũ bên hông.

“Phi Loan…”

Cậu nhướng mắt, rất đáng thương nhìn Trịnh Phi Loan.

Trịnh Phi Loan một biện pháp chống lại cũng không có, không thể làm gì ngoài việc trước sau đồng thời hậu hạ, vuốt vuốt nắn nắn, phối hợp nhịp đều với eo lưng. Hà Ngạn hài lòng, nhắm mắt lại hưởng thụ.



Tuyết rơi phủ dày, ánh bình minh không thể xuyên thẳng qua tầng mây, đã hơn bảy giờ sáng nhưng khung cảnh vẫn âm u.

Trịnh Phi Loan từ lầu hai nhìn xuống sân vườn, đột nhiên chú ý đến dì Chu. Dì Chu lo công việc hàng ngày trong biệt thự này nên vẫn luôn dậy sớm để quét tước sân vườn, lúc này tay dì cầm chổi mà còn ngáp dài.

Nếu từ góc độ của dì thì chỉ cần dì ngước đầu lên cửa sổ lầu là có thể nhìn thấy tấm lưng trần trắng của Hà Ngạn.

Thiếu gia và thiếu phu nhân đang vượt qua thời kỳ động tình nên dù là ai thì lòng hiếu kỳ cũng tăng vọt, không nhịn được mà ló đầu nhìn xung quanh một chút —— 

Trịnh Phi Loan cúi người, nói thầm vào tai cậu.

“…Ai?…. Cái gì…Nhìn thấy…”

Hà Ngạn ngốc một chút rồi mới phản ứng được ý tứ của anh, cậu trợn lớn hai mắt, hết hồn mà ôm lấy cổ Trịnh Phi Loan, giãy giụa trốn tránh khỏi cửa sổ.

Trịnh Phi Loan thấy diệu kế của mình thành công nên rất vui vẻ bế cậu lên. Với tư thế này thì khí cụ bên trong đỉnh càng thêm sâu. Hà Ngạn ngửa cổ kêu rên sợ hãi, hai bên tai đỏ ửng, ánh mắt ma mị, treo trên người Trịnh Phi Loan.

“Điên mất, a…Anh đi chậm chút…a…”

Hà Ngạn lấy sức đánh lên lưng của Trịnh Phi Loan, dùng cùi chỏ chống lên vai của anh, cố gắng nâng cơ thể lên cao. Trịnh Phi Loan rất ác liệt, không cho cậu có sức, nên xóc nảy càng thêm sâu, cố ý kéo dài lộ trình di chuyển. Anh xấu xa mà đi hai vòng quanh phòng với tốc độ thật chậm.

Hà Ngạn muốn khóc cũng khóc không nổi, vừa thở dốc vừa mắng người, lần đầu tiên trong đời co giật cao trào với tư thế này.



Bảy giờ rưỡi sáng, Hà Ngạn tiêu hao thể lực quá độ nên đang ngủ trong ổ chăn, thừa dịp cơn sóng tình triều tiếp theo chưa tới, Trịnh Phi Loan tắm rửa sạch sẽ, phủ áo ngủ, cẩn thận nhẹ nhàng khép cửa.

Omega trong thời kỳ này không cần ăn cơm nhưng alpha thì không phải vậy.

Nhóm alpha không phải chỉ cần ăn cơm mà còn phải ăn nhiều hơn, phong phú hơn so với bình thường, để bù lại thể lực tiêu hao suốt thời kỳ. Dì Chu vì Trịnh Phi Loan mà chuẩn bị một miếng thịt bò một trăm gam, là loại thịt thượng hạng. Khi áp chảo mỡ bò toả mùi thơm, chỉ cần dùng dao sắt nhẹ là có thể thấy phần mọng nước chảy ra. Phối hợp với salad hoa quả, thật sự là một bữa tiệc xa hoa.

Trịnh Phi Loan biết Hà Ngạn có ám ảnh trong lòng nên một khắc cũng không dám rời khỏi cậu cho nên cũng không dùng cơm quá lâu. Vừa ăn xong, ôm dỗ con gái còn đang oan ức khóc vì không được gặp ba ba, anh nói vài lời trò chuyện với Yến Ninh rồi quay về phòng.

Nhưng không ngờ, Hà Ngạn đã tỉnh rồi.

Vừa mới đẩy cửa phòng, anh đã nhìn thấy Hà Ngạn ôm chăn, quỳ gối bên chân giường, nơi gần nhất với cửa phòng, bắp đùi cậu run rẩy, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. Khi thấy anh vào phòng liền nghẹn ngào cầu xin thương xót.

Trịnh Phi Loan thật sự đau lòng, bước tới bên cạnh cậu, sờ xuống phía dưới đúng như suy đoán là đã ướt đẫm.

“Em…”

Anh bất đắc dĩ, trìu mến mà lắc lắc đầu, ôm Hà Ngạn vào ngực, đi tới buồng tắm mở bồn nước ấm, hai người cùng nhau ngâm xuống, lại bắt đầu một vòng động tình mới.



Đến buổi chiều tà, phòng bếp toả mùi hương thơm ngào ngạt, Trịnh Phi Loan cùng Hà Ngạn xuống dưới lầu.

Vốn dĩ omega trong thời kỳ động dục không thể gặp ai, họ đối với tín tức sẽ nhạy cảm hơn mức bình thường, rất dễ bị thương, chỉ có thể sinh hoạt trong phạm vi tín tức tố của alpha. Chẳng qua trong nhà, Yến Ninh và Linh Lan đều là omega, còn là người thân thân cận với cậu, còn dì Chu tính cách luôn ôn hòa, trong không khí tín tức tố giống như một đoàn kẹo bông mềm mại.

Hoà thuận, vui vẻ, ấm áp vô hại.

Hà Ngạn vừa được thỏa mãn xong nên tâm trạng tương đối thả lỏng, ngoại trừ buổi sáng bị Trịnh Phi Loan lừa một cú, nên bây giờ khi nhìn thấy dì Chu lại có chút xấu hổ, không thể tỏ vẻ như không có gì.

Bữa tối có món chính là cá tuyết, nấm rơm, đậu phụ, đậu hà lan, thịt trứng hấp cùng gỏi ốc. Trịnh Phi Loan giống như bữa sáng, rất được ưu ái một phần bò nướng thượng hạng, còn Linh Lan được phần đặc biệt cho trẻ nhỏ là trứng hấp sữa. Hà Ngạn không thể ăn cơm nên ngồi bên cạnh con gái, từng muỗng từng muỗng đút cho bé con.

Linh Lan đã sắp hai tuổi, răng sữa đã mọc hơn một nửa, ăn rất tốt.

Sau bữa cơm, dì Chu vội vàng dọn dẹp, Yến Ninh dắt Bahrton đi dạo tản bộ hoa viên, còn Hà Ngạn ngồi bên lò sưởi, ôm Linh Lan trong lòng ngắm tuyết rơi —— từng đoá hoa tuyết rơi loạn, phiêu bay trong gió, xoay tròn đáp xuống thảm cỏ.

Linh Lan bò vào núi đồ chơi, lấy ra một chén gỗ và một cái muỗng tí hon cùng một hộp đậu đồ chơi.

“Ba ba chơi!” – Con gái hô lên.

“Được.” – Hà Ngạn cười rộ, cùng con gái lại chơi trò chơi truyền đậu. Trịnh Phi Loan canh bên người hai cha con, tay cầm một ly cà phê, anh chậm ra toả ra tín tức tố động viên.

“Trước đây, em không hề biết thời kỳ động dục còn thể trải qua như vậy.” – Hà Ngạn bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng cảm thán.

“Chứ em nghĩ làm sao vượt qua?” – Trịnh Phi Loan hỏi.

“Thì…” – Hà Ngạn suy nghĩ rồi miêu tả – “Giống như động vật ấy, rất nguyên thuỷ, rất phóng đãng, cũng rất chất vật, không có tôn nghiêm con người, chỉ biết…chỉ biết mở chân, không ngừng làm pittông vận động…”

Trịnh Phi Loan trầm trầm cười.

Hà Ngạn liếc anh: “Anh cười cái gì?”

Trịnh Phi Loan lập tức dừng cười: “Không có gì, không có gì.”

“…” 

Trịnh Phi Loan nghĩ anh thật muốn đem bộ dáng Hà Ngạn động tình giấu thật sâu trong lòng, không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai —— cái gì mà mất không chế, dâm đãng, lẳng lơ, mị hoặc dụ người, chắc là Hà Ngạn cũng không nhớ rõ được bộ dáng của chính mình.



Chín giờ hơn, tín tức tố Hà Ngạn có dấu hiệu biến đổi, mùi hương có thêm một sự ngọt ngào thơm ngát, mà tín tức tố động viên của Trịnh Phi Loan cũng không đè ép được.

“Phi Loan, em…”

Cậu lại đỏ bừng hai tai, kéo kéo vạt áo.

Có lẽ xuất phát từ một sự kỳ diệu nào đó mà Linh Lan cũng dần buồn ngủ. Cô bé ôm ngựa bông ngồi chơi trên thảm len, đầu siêu siêu vẹo vẹo một lúc cuối cùng cũng đổ rạp xuống thảm. Yến Ninh thấy cô bé đã mệt rồi nên cũng ôm lấy cháu gái xinh đẹp của mình về phòng.

Phòng khách liền không còn ai nữa, chỉ có ánh lửa ấm áp từ lò sưởi.

Trịnh Phi Loan chống tay đứng dậy, cánh tay duỗi xuống ôm vững lấy Hà Ngạn. Cậu vòng tay qua cổ của anh, ở khoảng cách rất gần nhìn vào đôi mắt của anh, bỗng nhiên cậu nói: “Phi Loan, anh ký hiệu em đi.”

Trịnh Phi Loan ngẩn người: “Tuyến thể của em còn chưa khỏi hẳn…”

“Em biết.”

“Sẽ có sẹo.” – Trịnh Phi Loan nhắc nhở cậu.

Hà Ngạn nở một nụ cười nhẹ nhàng, rũ mắt xuống, cậu ghé vào tai Trịnh Phi Loan, ôn nhu nói: “Phi Loan, em không để ý có sẹo hay không, em muốn có dấu răng của anh, muốn nó…vĩnh viễn ở trên gáy của mình.”

“Ngạn Ngạn…”

Trịnh Phi Loan cảm giác bụng dưới thật nóng, nhiệt độ như núi lửa phun trào, trong nháy mắt hơi thở cũng nóng hầm hập.



Đây có thể được xưng tụng là điên cuồng thác loạn bảy ngày đêm.

Bọn họ đền bù cuộc trăng mật bị thiếu, từ thân thể đến tâm hồn đều hòa quyện vào nhau, từng bước từng bước hoà tan vách ngăn tình cảm. Rồi lại từng bước từng bước xây dựng lại không gian tín nhiệm, cho đến lúc tâm ý tương thông.

Buổi trưa ngày thứ tám, bầu trời Uyên Giang dừng tuyết, trời trong mây quãng. Ánh nắng xuyên qua tầng mây rọi sáng vào phòng ngủ, nắng ấm rọi lên thân thể đang say ngủ.

Hà Ngạn dụi dụi mắt, cậu vẫn còn ngái ngủ.

Tình dục đã nhạt đi, xương cốt toàn thân vốn đau đớn mệt mỏi cũng đỡ hơn, mà nơi kết hợp lại thật thoả mãn, không muốn xa rời, cảm giác ấy vẫn còn tồn tại. Cậu theo thói quen sờ qua bên cạnh, nhưng tay lại chỉ chạm vào đệm chăn —— alpha không có ở trên giường.

Trịnh Phi Loan đang ngồi đọc sách ở ghế sofa, thấy có động tính nên quay đầu lại nhìn cậu.

“Em tỉnh rồi?” 

“Ừm.” – Hà Ngạn cười với anh, cong cong đôi mắt – “Anh thật ngoan nha.”

Trịnh Phi Loan cau mày: “Ngoan ư?”

Hà Ngạn dùng sức gật đầu.

Ở nhà còn mặc áo mi tươm tất để cho cậu vui vẻ, không phải là cực kỳ ngoan sao?

Trịnh Phi Loan không hiểu Hà Ngạn đang khen cái gì, thấy cậu hớn hở như vậy cũng không muốn truy cứu tỉ mỉ, để sách xuống, đi đến bên giường, anh lấy từ đầu giường một ly nước ấm cùng thuốc.

“Em uống thuốc đi, nếu chậm thì hiệu quả sẽ bị suy giảm.”

Trịnh Phi Loan mỉm cười nói.

Hà Ngạn sững sờ một lúc rồi mới nhớ tới lúc bọn họ rời bệnh viện có được bác sĩ đưa thuốc tránh thai, sau khi kết thúc thời kỳ động tình cần phải uống —— bảy ngày vui sướng, cậu cũng quên chuyện này.

Hà Ngạn nhìn chằm chằm viên thuốc trong lòng bàn tay Trịnh Phi Loan, làm sao cũng không quyết tâm được.

Omega nào cũng sẽ có một trực giác chuẩn xác, Hà Ngạn cảm giác được bản thân chắc chắc đã đậu mầm rồi, một phôi thai bé xíu. Giống như một chiếc thuyền nhỏ lung lay trên sóng biển, chỉ cần chút nữa thôi là có thể vượt qua sóng gió cặp bờ.

Này là…là cảm giác một đứa con trai rất dễ thương tuấn tú.

Hà Ngạn nghĩ một thời kỳ tuyệt vời hạnh phúc như vậy phải có một cái kết đáng yêu mới đúng. Vì vậy cậu lắc đầu nói gì cũng không chịu dùng thuốc.

Trịnh Phi Loan đành kiên nhẫn khuyên nhủ cậu: “Em còn đang đi học, sắp tới còn phải dốc sức tốt nghiệp, em mang thai thì sẽ rất tổn sức lực —— chỉ là muộn hơn mấy tháng thôi, chờ em tốt nghiệp thì chúng ta chào đón đứa bé, có được hay không?”

“Nhưng muộn hơn mấy tháng thì không phải là đứa nhỏ ấy nữa.”

Hà Ngạn nói rất nhẹ nhàng, tâm lý cũng đã hạ quyết tâm: “Phi Loan, thân thể em đã gần như khỏi hẳn rồi, không phải yếu đuối mong manh, dù có mang thai cũng sẽ không ảnh hưởng đến tốt nghiệp. Hơn nữa, trực giác đang mách bảo em lần này động tình đã cho chúng ta một đứa trẻ rất tốt, rất giống Linh Lan, rất đáng yêu. Chúng ta cũng không cần phải dùng thuốc, thuận theo tự nhiên nha.”

Trịnh Phi Loan ở trong lòng đấu tranh một lúc rồi gật đầu đáp ứng. Anh đặt lại ly nước, rồi ném thuốc vào sọt rác, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má Hà Ngạn.

“…Được, tất cả nghe theo em.”

Hà Ngạn yêu thích trẻ con như vậy, cậu không nỡ, cậu không muốn thì anh sẽ theo cậu nuôi nấng đám nhỏ, nâng vợ con lên đầu quả tim mà yêu thương.