Phù Hợp Nhất

Chương 78




Edit: Hành Lá

Omega xuất hiện tình huống suy yếu, dễ sinh bệnh, thông thường có một số nguyên nhân phổ biến.

Động tình.

Trong quá trình động tình, để bảo trì khoang sinh sản sạch sẽ mà bản năng của omega sẽ từ chối ăn uống. Ban đầu sẽ là ăn không được thịt, sau đó là ngũ cốc và rau củ, đến trước khoảng 24 tiếng trước thời kì thì mọi loại hình thức loãng như cháo cũng khó để nuốt.

Theo tình trạng của Hà Ngạn, chỉ sợ lúc nào cũng sẽ bước vào thời kì động tình.

Mà Trịnh Phi Loan hiểu rõ, bây giờ không phải thời điểm tốt.

Nếu nói anh đặt tay lên ngực tự hỏi, anh đương nhiên muốn làm tình với Hà Ngạn, khi tỉnh táo cũng muốn mà nằm ngủ cũng muốn. Trong quá khứ, anh chưa bao giờ cho Hà Ngạn trải nghiệm tình giường tốt đẹp, chỉ có thuần tuý dục vọng, đau thương. Nếu như là thời kì động dục triền miên thì anh cũng muốn có thêm dù ít hay nhiều những hồi ức ngọt ngào cho cả hai.

Đương nhiên không nên là hôm nay.

Tuyến thể Hà Ngạn chỉ vừa mới khép lại, phía sau chỉ mới liền da non, nếu tiếp nhận thời kỳ động dục thì nơi ấy hẳn sẽ lại bị thương. Hơn nữa, làm tình trong thời kỳ này tỉ lệ xác suất mang thai rất cao, thân thể Hà Ngạn gần đây chưa được tẩm bổ, điều dưỡng chưa tốt, chỉ cần sơ sẩy là luôn bị cảm mạo nóng sốt, nếu như không khéo mang thai bây giờ sẽ không còn thể lực mà nuôi thai nhi nói gì đến việc sinh đứa bé.

Cứ xem như thể trạng của Hà Ngạn tốt nhưng thời điểm thật không đúng lúc.

Tháng sáu sang năm là lễ tốt nghiệp của Uyên Đại, nếu như bây giờ mang thai, thì bảy tháng sau bụng cũng đã lớn. Hà Ngạn đã một lần vì Linh Lan mà từ bỏ tiền đồ sự nghiệp, ngày đêm học hành khổ cực không thể đến lúc đó nhìn cậu kiên trì mang bụng lớn để tham gia luận biện tốt nghiệp được.

Mà một khi phát tình, bản năng nguyên thuỷ xông lên não, đừng nói Hà Ngạn, ngay cả anh cũng không thể khống chế được.

“Hà Ngạn, em biết lý do tại sao mình nôn ói, không thể ăn, đúng không?” – Trịnh Phi Loan hỏi nhẹ nhàng.

Hà Ngạn chậm chạp gật gật đầu.

“Ừm, em biết.”

Hà Ngạn là một omega, sau khi trưởng thành đã trải qua mấy thời kỳ động tình, đối với loại bệnh trạng kén ăn này đã quen thuộc. Nhưng cậu vẫn không muốn tin nên cậu nâng chén thử húp một hớp cháo. Cháo chỉ có chút hành cắt nhỏ, tôm mọng đỏ cùng trứng luộc, phần cháo này thanh đạm đến mức độ một giọt dầu cũng không có nhưng khi vào miệng lại cực kỳ nhớp nháp dầu mỡ, không tài nào nuốt xuống nổi.

Hà Ngạn nâng chén súp mà mười ngón tay phát run.

Gần ba năm.

Ác mộng về thời kỳ động dục đã trôi qua gần ba năm.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ thời điểm tàn khốc ấy, căn phòng như hầm băng rét lạnh, cửa bị khoá trái, căn phòng không có ánh sáng, bóng tối bủa vây, cô độc không ai trả lời, mặc cho bản thân tự sinh tự diệt. Thời kỳ ấy, cậu chính là một con cừu con chờ người đến làm thịt, bản thân cũng tự bất lực với chính mình.

“Phi Loan, chuyện này…quá đột ngột. Em còn chưa nghĩ, em còn chưa, còn chưa nghĩ…”

Hà Ngạn cúi đầu gục vào đầu gối, hoảng loạn mất tiếng mà nói lắp liên tục ba lần.

Trịnh Phi Loan cầm lấy chén cháo đang lung lay sắp đổ, ôn nhu nói: “Anh biết em còn chưa nghĩ tới, hai chúng ta lát nữa sẽ hỏi thử bác sĩ, xem có thể để thời kỳ chậm lại mấy tháng, được không?”

“…Được.”

“Nhưng mà, Hà Ngạn…” – Trịnh Phi Loan đỡ vai của cậu, sờ nhẹ lên gương mặt, an ủi cậu – “Nếu như thực sự không có cách nào hoãn lại, em không cần phải sợ hãi. Em nhớ thật kỹ, anh là alpha phù hợp của em, dù em mong muốn cái gì, hay thân thể em khát khao cái gì anh cũng đều có thể thỏa mãn. Vậy nên nếu em khó chịu, thoải mái, đau đớn hay sảng khoái, tất cả đều phải nói cho anh biết. Anh hứa với em, anh sẽ cho em một thời kỳ ngọt ngào, hạnh phúc.”

Hà Ngạn nhìn anh thật lâu, rồi mới gật đầu.

Trịnh Phi Loan ôm lấy cậu thật chặt, hôn lên giữa trán cậu một cái.

Có một số việc nếu không phá huỷ thì sẽ không xây mới được, thời kỳ động tình của omega này xác thực chính là một bồn chứa đầy nước, không chịu nổi dù một chút thương tổn. Chính nhờ nguyên nhân như vậy, nên alpha trong thời kỳ này phải dốc lòng che chở mới dễ dàng có được sự tín nhiệm. Trịnh Phi Loan nghĩ nếu trời cao đã ban cho anh cơ hội chữa trị vết rách sai lầm thì anh sẽ nhất định nắm thật chắc cơ hội, đem mọi khuyết điểm năm xưa đều phải bù đắp, thậm chí còn cho cậu nhiều hơn nữa.



Cuối cùng, cả hai vẫn quyết định thuận theo tự nhiên.

Cũng không phải vì bệnh viện không có biện pháp làm chậm thời kỳ động tình, trên thực tế thì dù thuốc viên hay thuốc tiêm đều có nhưng sau khi cả hai nói chuyện với bác sĩ Quý Trường Hải thì ông ấy lại uyển chuyển mà khuyên can cả hai.

“Từ góc độ chuyên nghiệp, tôi kiến nghị hai cậu nên tiếp thu lần động tình này, tuy rằng rất đột ngột.”

Khuôn mặt Quý Trường Hải rất ôn hoà, giải thích cho cả hai, đặc biệt là cho Hà Ngạn nghe: “Tuyến thể khép lại là một quá trình phức tạp, thường sẽ phải trải qua mọi công năng của nó mới xem như phát triển bình thường. Mà tất cả mọi công năng là bao gồm ‘thời kỳ động tình’, cậu được Trịnh tiên sinh chăm sóc ba ngày qua rất tốt, chỉ có điều còn phải đợi thời kỳ này qua đi mà không bị tác dụng phụ hay biến chứng nào thì mới có thể nói tuyến thể của cậu đã hoàn toàn phục hồi.”

Trịnh Phi Loan lo lắng nói: “Nhưng mà cả hai chúng tôi tạm thời vẫn chưa có dự định về việc mang thai.”

“Cái này thì dễ hỗ trợ giải quyết hơn.” – Quý Trường Hải đưa đến một đơn thuốc – “Sau khi chấm dứt thời kỳ động tình thì sau bữa ăn uống một viên thuốc, liên tục ba ngày sẽ hỗ trợ tránh thai 97%, chẳng qua do độ khớp của cả hai… nên hiệu quả có thể giảm đi một chút.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Hà Ngạn nhận lấy đơn thuốc, gấp lại rồi đặt vào trong túi áo.

Xét thấy Omega cần một không gian thân thuộc để an toàn vượt qua thời kỳ này, mà các báo cáo bệnh án của Hà Ngạn cũng đều ở chỉ số ổn định nên trưa hôm đó, Trịnh Phi Loan được phép làm giấy tờ xuất viện, đưa Hà Ngạn về nhà.

Hai người họ còn được một phần quà từ bác sĩ.

Ngồi lên xe, Hà Ngạn mở gói quà, từ trong hộp lấy ra một tấm giấy. Tờ giấy này có một logo cảnh báo hình vũ khí sinh học* nguy hiểm, khác ở chỗ màu sắc không phải là vàng và đen mà là màu hồng nhạt và trắng.

“Đây là…Có ý gì?” – Cậu quay đầu khó hiểu hỏi Trịnh Phi Loan.

Trịnh Phi Loan cười cười, suy đoán nói: “Chắc là dùng để dán cửa phòng ngủ của chúng ta chăng? Phòng ngừa trường hợp có người đi nhầm vào khu vực ‘nguy hiểm’.”

Hà Ngạn: “Ồ” một âm, rồi yên lặng đem logo này cất lại vào hộp, quyết định cất giấu nó luôn, cả đời sẽ không dùng đến nó.

Trịnh Phi Loan lại nói: “Em nhớ lát nữa dành chút thời gian báo bình an cho Trình Tu nhé, bằng không cái tên đó chắc chắn sáng sớm ngày mai đã có thể kéo vali tới đây thăm em rồi.”

Hà Ngạn tò mò hỏi: “Cậu ấy lo lắng như vậy sao?”

Trịnh Phi Loan cười: “Tính cách của cậu ta, em chắc chắn là người hiểu nhất, vừa nghe tin em gặp chuyện mỗi ngày đều nằng nặc đòi phải chạy đến đây thăm em. Đới Tiêu khổ tận cam lai mới cản được cậu ta —— Em nói cho cậu ta hiện tại em ổn rồi, để cậu ta yên tâm, bảy ngày sau thì tới Uyên Giang thăm em, được không?”

“Được.”

Trong lòng Hà Ngạn dạt dào ấm áp, gật đầu với Trịnh Phi Loan.



Tuyết lớn ở thành phố Uyên Giang dần ngừng rơi, nhường lại cho tia nắng ấm áp.

Yến Ninh nắm tay Linh Lan, đã chờ từ sớm ở cửa ngoài của biệt viện Hoa Sơn. Linh Lan mặc một áo kaki sắc nhung, còn có thêm áo khoác, phía dưới là một kiểu váy xòe công chúa trắng tinh khiết, dáng vẻ rất xinh đẹp. Trong mắt con gái còn long lanh nước mắt, khi vừa thấy Hà Ngạn mở cửa xuống xe, đã nhịn không được mà oà khóc, bước nhào về phía trước.

Bốn ngày không gặp, Hà Ngạn cũng rất nhớ con gái, ôm lấy con bé hôn thật nhiều thật nhiều.

Cả gia đình liền nhanh chóng vào nhà, lò sưởi dùng gỗ hương, lách tách bốc cháy tỏa ra mùi hương thoang thoảng, hoà cùng mùi thơm từ bình trà đen phía phòng bếp. Sau đó bình trà đen ấy cùng một bình sữa tươi và đường trắng cũng được bưng lên phòng khách. Phòng khách tràn ngập hương vị thân quen ấm áp rất khiến người ta sinh ra cơn buồn ngủ.

Trên ghế sofa lún xuống, Linh Lan bò đến người Hà Ngạn, ngửi ngửi cổ của cậu, cười nói: “Ba ba thật thơm.”

Hà Ngạn cười: “Thật không?”

Không có tình huống giống lần cậu thay tuyến thể nhân tạo mà khiến Linh Lan xa cách làm cậu không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Phi Loan ôm Hà Ngạn, một tay xoa nhẹ mái tóc Linh Lan, bên lò sưởi còn lách tách âm thanh gỗ cháy, những khung cảnh ấm áp thế này giống như bắn ra tim hồng khắp tứ phía.

Yến Ninh ngồi ở bên ghế treo cười nói: “Phi Loan, theo thông lệ ở đây thì không cho phép alpha ở lại qua đêm nhưng tình huống lần này đặc biệt vậy nên ba phá lệ cho con.”

Trịnh Phi Loan liền cảm ơn ba.

“Ba sẽ giúp con chăm sóc Linh Lan, chính các con…cũng tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, hiểu chưa?” – Yến Ninh khéo léo nhắc nhở.

“Dạ.”

Hà Ngạn gật đầu.

Yến Ninh nhìn ghế sofa ba người thân mật mà dựa vào nhau, rồi ông cúi đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía trang sách nhưng khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.

Suy cho cùng, đôi uyên ương vẫn còn yêu nhau, không có dẫm vào vết xe đổ của người đi trước, cả hai đều cùng nhau tìm được đường thoát. Hai đứa nó nếu có thể hạnh phúc vậy thì những tiếc nuối của Yên Ninh cũng được giải toả.



Buổi tối cùng ngày, Linh Lan bị ông nội Yến Ninh dụ sập bẫy, bị hai ba câu nói của ông dụ đến phòng ông ngủ, để lại hai người cha của mình trong phòng. Nếu dựa theo thời gian để tính thì thời kỳ động tình của Hà Ngạn muộn thì cũng đến nửa đêm mới phát tác.

Nhưng đến hơn mười giờ, Hà Ngạn vẫn không có chút biểu lộ gì của việc động tình. Hơi thở hô hấp bình thường, tắm xong còn ngậm một loại dịch dinh dưỡng vị cam quýt, ngồi ở bên cửa sổ yên lặng đọc sách.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lất phất, đình viện lưa thưa ánh đèn, trên mái đình, hòn non bộ đều phủ tuyết trắng bạc.

Trịnh Phi Loan chăm chú nhìn đầu ngón chân Hà Ngạn ló khỏi thảm len, cảm giác miệng lưỡi bản thân cũng khô khốc, bụng dưới nóng như lửa đốt, mà lại không thể sờ an ủi, không thể làm gì khác ngoài việc chạy vào nhà vệ sinh xả nước lạnh.

Hà Ngạn bĩu môi, chẹp miệng.

Cậu biết cả ngày hôm nay Trịnh Phi Loan giống như cá trên vỉ nướng nhưng mà… cậu thật sự chưa cảm thấy gì cả.



Hà Ngạn lật cuốn sách Nhất Hiệt Thư, không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng nước chảy bên trong nhà tắm.

Đây là quyển sách về sự oán hận của khách du lịch, được viết bởi một omega vào bốn mươi năm trước, chính bản thân ông tự ghi chép một đời mâu thuẫn cùng cảm ngộ. Đây là do lúc chiều Hà Ngạn về phòng nhìn thấy bên đầu giường có bốn quyển sách.

Sách rất cũ kỹ, không giống sách mới mua, vết cắt cũng rất đơn sơ không giống những loại sách được sản xuất, quyển sách thế này cũng không thể mượn được. Cầm lấy một quyển nhìn về phía trang bìa, thấy những nét chữ thanh mảnh uyển chuyển thì Hà Ngạn mới biết ——

Yến Ninh.

Đây chính là kho báu của Yến Ninh.

Đúng vậy, Yến Ninh cũng không phải từ nhỏ liền ưu nhã thong dong, nhất định cũng có những giây phút tuổi trẻ, cũng từng có nghi hoặc, có thống khổ. Ông hiểu Hà Ngạn cũng đang vướng bận những điều tương tự, cho nên mới đem những cuốn sách này cho Hà Ngạn.

Hà Ngạn lật xem từng trang sách, nghĩ tuổi trẻ của Yến Ninh cũng chính là như thế này, cậu lật từng trang để tìm kìm đáp án, nên một chút cô đơn cậu cũng không hề cảm thấy.



Tiếng nước nhỏ dần, một lát sau, Trịnh Phi Loan khoác áo tắm bước ra.

Anh bây giờ hệt như một chàng trai tân, vì muốn mê hoặc Hà Ngạn mà sử một chút thủ đoạn tương đối trẻ con: Anh cột lỏng dây lưng áo tắm, để vạt áo lộ ra phần cơ bụng rắn chắn, lồng ngực nở nang, vẩy chút giọt nước lên múi cơ bụng.

Hà Ngạn ngước mắt khỏi trang sách, thấy cảnh đẹp trước mặt nhịn không được mà mỉm cười, ánh mắt cũng dời đi.

Chỉ là chưa được bao lâu, Hà Ngạn nhận thấy tập trung của mình biến mất, cậu nâng cuốn sách lên che lại hai má ửng đỏ cùng tiếng hít thở nhiễu loạn. Bàn chân trắng nhỏ dưới thảm len nhịn không được mà chà xát.

Trịnh Phi Loan mở cờ trong bụng*.

*Mở cờ: vui mừng, mừng rỡ.

Nhưng anh không biết là Hà Ngạn có phản ứng không phải bởi vì anh để trần thân trên. Mọi thứ bây giờ trong trí óc của Hà Ngạn lại là một bức tranh tương phản hoàn toàn về anh.



Thảm len trượt từ đầu gối xuống, che mất một phần quyển sách. Omega đang ngồi đọc sách bên cửa bị alpha ôm về bên giường. Ánh đèn trong phòng tắt đi, mọi thứ chìm vào bóng tối, chỉ còn lại chút phản quanh từ ánh trăng chiếu sáng nơi cuối giường.

Hà Ngạn gối lên cánh tay của Trịnh Phi Loan, anh ôm lấy eo của cậu, hôn lên trán, còn nói thêm một ít lời tâm tình. sến súa

Không hề chứa sự mạo phạm, không bỏ qua phép tắc, không cưỡng ép bắt buộc.

Hà Ngạn biết Trịnh Phi Loan muốn cho cậu một thời kỳ động tình ôn nhu, ấm áp để xóa tan ký ức không vui lạnh lẽo, anh muốn cho cậu cảm giác được chăm sóc —— có lẽ trong tiềm thức đây cũng chính là điều mà Hà Ngạn hy vọng.

Nhưng tâm lý của Hà Ngạn lại bị một dục vọng bí ẩn không tên nói cho cậu biết rằng đây không phải là điều cậu muốn.

Không phải.

Thân nhiệt Hà Ngạn tăng cao rất nhanh, không khí xung quanh cũng dần ẩm nóng, lan từ từ đến lồng ngực của Trịnh Phi Loan. Đầu ngón tay Hà Ngạn nắm chặt lấy vạt áo ngủ của anh. Cậu có chút không kiềm chế được bản thân, nuốt nước miếng, thủ thì với anh: “Phi Loan, em nghĩ…em muốn…”

Có chút khó để mở lời.

Hà Ngạn giãy giụa tâm lý một chút rồi nhìn không được sự ngứa ngáy trong lòng mà nói: “Em…em muốn nhìn anh…”

“Muốn anh như thế nào cơ?” – Trịnh Phi Loan dịu dàng hỏi.

“Muốn…nhìn anh mặc âu phục.”

Trịnh Phi Loan không nghĩ tới yêu cầu đặc biệt người trong lòng lại đơn giản đến mức kì lạ như vậy nên mới ngẩn người: “Bây giờ luôn sao?”

“Ừm.”

Giọng Hà Ngạn rất trầm, còn cúi thấp đầu.

Trịnh Phi Loan nở nụ cười: “Cái này có gì mà xấu hổ? Cũng không có gì phiền toái. Đợi anh, anh sẽ mặc cho em xem.”

Trịnh Phi Loan ngồi dậy mở đèn ngủ, cúi đầu nhìn Hà Ngạn thấy cậu đang mắc cỡ mà rúc vào chăn nệm, che che lén lén mà nhìn anh. Ánh mắt hoàn toàn là sự mong đợi, người xấu hổ này cũng rất nhanh chui vào trong chăn chỉ chừa lại một cái đầu xù xù.

Chuyện gì vậy?

Trịnh Phi Loan cảm thấy Hà Ngạn vừa kỳ quái mà còn cực kỳ đáng yêu.

Anh xuống giường, đi đến phòng quần áo, thường anh sẽ đóng cửa để thay quần áo, đột nhiên nghe giọng nói có chút hấp tấp, lo lắng gọi tới: “Đừng, đừng đóng cửa!”

Anh nhìn thấy Hà Ngạn đã ngồi dậy, chân gập lại, mông ngồi đè lên, hai tay ôm chăn gối vào lòng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào anh, sau đó cứ như vậy mà không hề nhúc nhích.

“Em là…muốn nhìn anh thay quần áo?”

“…Ừm.”

Hà Ngạn xấu hổ gật đầu.

Trịnh Phi Loan cũng hiểu được một chút nguyên nhân. Anh cười cười cũng không có hỏi gì thêm, anh làm mọi hành động thay quần áo như mọi buổi sáng vẫn thường đi làm. Trước tiên cởi đồ ngủ, mặc quần tây, chọn một sợi dây thắt lưng. Lựa một chiếc áo sơ mi trắng, dựng cổ áo, cài từng khuy cúc áo sơ mi từ trên xuống dưới, vạt áo thắng xếp vào lưng quần, cổ tay áo cũng cài cục vừa vặn, không có quá dài hay quá ngắn.

Áo khoác âu phục đều là đặt may, góc cạnh rõ ràng, từ vai đến eo đều không có một điểm dư thừa, Trịnh Phi Loan khoác áo, theo thói quen mà chỉnh lại cổ tay áo, vuốt thẳng, sau đó xoay người lại, đối diện với Hà Ngạn.

“Như vậy có đẹp chưa?” – Một bộ dáng doanh nhân.

“Còn cần…cần có cà vạt…” – Hà Ngạn có điểm không hài lòng, mềm nhũn đề xuất thêm.

Trịnh Phi Loan liền lựa một cái cà vạt, chuẩn bị thắt thì nghe thấy Hà Ngạn muốn cướp việc: “Để em! A…Em, em giúp anh…”

Đầu tiên cao giọng sau lại hạ thấp, che dấu không được sự nôn nóng mong muốn.

Hà Ngạn quá muốn cái việc thắt cà vạt này, cậu vội vàng đứng thẳng lưng, đầy mong đợi mà đưa tay về hướng Trịnh Phi Loan, ánh mắt si mê chăm chú, giống như cậu đang nhìn thấy một món đồ vật có giá trị liên thành* vậy.

*Liên thành: đồ vật quý trá, không thể định giá.

Chăn đệm luôn cuốn bên hông cũng rơi xuống, cậu đang mặc một bộ pyjamas có đệm lót bông. Hương khí linh lan trập trùng trong không khí, nồng nặc dị thường, còn lẫn theo đó là mùi hương ngọt ngào của tình dục.

Ánh mắt Trịnh Phi Loan tối hơn mấy phần.

Anh bước tới gần Hà Ngạn, chính mình giao cà vạt vào tay của cậu. Hà Ngạn nỗ lực vươn tay mở áo của anh, đem và vạt tơ lụa vòng qua cổ, bắt đầu nghiêm túc thắt.

Ngón tay Hà Ngạn có chút run, động tác tuy chậm rãi nhưng không hề có một bước sai phạm.

Trịnh Phi Loan cúi mắt nhìn Hà Ngạn rất trịnh trọng chợt hiểu ra một điều.

Một người thuần thục tự thắt cà vạt, thường cũng không nhất định sẽ thành thạo biết thắt cho người khác. Bởi vì khi làm cho người khác sẽ bị ngược tay* —— nói chi đến việc Hà Ngạn là người chưa bao giờ mặc áo sơ mi đeo cà vạt.

*Đoạn này là nói về việc bị ngược tay/ trái tay, do kiểu tương phản. Giống như khi bạn tự cột tóc/thắt tóc cho bản thân được nhưng khi mới làm cho người khác, bạn cũng phải tập làm quen, lần đầu sẽ hay bị vụng tay làm không đẹp.

Vậy nên Hà Ngạn chắc hẳn đã phải luyện tập trước đó.

Là vì người yêu.

Là vì anh.

Trịnh Phi Loan muốn khắc ghi lại khoảnh khắc này, anh muốn quý trọng sự việc nhiều hơn nữa.



Tay trái cầm trụ nút, tay phải nắm bản rộng mà nhẹ kéo, rồi lại vòng quấn, nghiêm túc dịch đến vị trí trung tâm, hạ xuống cổ áo sơ mi trắng.*

*Ai muốn hình dung quá trình thắt cà vạt có thể đọc website này nha.

Làm xong các bước, Hà Ngạn chậm rãi thu tay về.

Cậu vẫn quỳ ngồi bên bìa giường, ngước nhìn anh mặc âu phục chỉnh tề, một alpha đẹp trai anh tuấn. Hô hấp của cậu dần dồn dập trở nên nôn nóng, bắp đùi run rẩy đôi mắt dần ẩm ướt.

Hơn bất kì một ai trên đời này cũng không bằng cậu yêu một Trịnh Phi Loan như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy liền khó có thể kiềm chế được dục vọng, tình cảm.

Hà Ngạn luôn có một chấp niệm, cậu muốn tự tay mình thắt cà vạt cho Trịnh Phi Loan, muốn hình tượng alpha mà người người ngưỡng mộ là do chính cậu đắp nặn. 

Có thể trước đây, cậu vẫn chưa đợi được tới hừng đông.

“Phi Loan.”

Hà Ngạn giọng nói khàn khàn: “Phi Loan”

Cậu ôm lấy eo của Trịnh Phi Loan, không muốn rời xa người, đem má cọ lên vải sơ mi mềm mại. Hà Ngạn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Trịnh Phi Loan, dùng răng của mình cắn vào một cúc áo sơ mi.

Đây chính là một kiểu ý tứ câu dẫn.

Trước khi bị tình ái cắn nuốt lý trí, Hà Ngạn muốn chủ động cho thời kỳ này.

Là em nguyện ý, cho nên, anh không cần phải kiêng dè.

Hà Ngạn dùng ánh mắt nói điều ấy.