Phù Hợp Nhất

Chương 67




Edit: Hành Lá

Chạm mặt Tạ Nghiễn tại con hẻm cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Hà Ngạn, bởi vì ngày hôm đó đã có một chuyện vui rất đáng nhớ:

Linh Lan đã nói được thành câu hoàn chỉnh.

Không còn những âm chữ đơn giản như “mèo mèo”, “vịt vịt”, “ăn ngon” nữa mà một câu có đầu đuôi rõ ràng, biểu hiện đầy đủ nội dung cảm thán mà bé con mong muốn truyền đạt: 

“Chú không phải baba của con!”

Cái “chú” này chính là chỉ Trịnh Phi Loan.

Lúc đó, Trịnh Phi Loan đang cầm một khối bánh khọt ngồi xổm trước mặt Linh Lan, nhõng nhẽo với con gái, nỗ lực dụ ngọt cô bé gọi mình là bố. Đôi mắt Lan Lan trừng lớn, lần đầu tiên dùng lời nói dũng cảm biểu đạt từ chối.

Từng chữ đều rõ ràng, chuẩn xác, cảm xúc câu văn đầy đủ, một câu nói mà chấm câu cảm thán cũng vô cùng vang dội.

Linh Lan còn chưa tròn hai tuổi, ở cái tuổi này nhiều đứa trẻ còn không thể nói tròn vành rõ chữ, những từ ngữ đơn giản cũng có thể nói lắp ba lắp bắp.

Hà Ngạn vui mừng khôn xiết, cậu lấy cuốn sổ nhật ký trưởng thành của Linh Lan ghi lại câu chuyện bối cảnh hôm nay, buổi tối còn nấu thêm mấy món ăn để bày tỏ sự vui mừng.

Một bàn cơm tối phong phú: rau xào tôm bóc vỏ, rau trộn đậu rang, chén nấm hầm, thơm phức đến mức hai mắt Trình Tu cũng rực sáng.

Ngồi ở bàn cơm, Hà Ngạn bế Linh Lan cười khanh khách đùa với nàng: “Bảo bối nhỏ của ba ba hôm nay học được câu hoàn chỉnh rồi, con gái nói gì nè?”

“Chú không phải baba của con!”

Trình Tu ngậm con tôm, Đới Tiêu nhai đậu rang, cả hai đồng thanh đồng miệng phối hợp nói.

Linh Lan cắn nắm tay cười khúc khích, Trịnh Phi Loan nâng chén ăn, muỗng dừng bên môi khi nghe được hai người kia đồng thanh nói câu này cũng lúng túng mà không quên nở nụ cười.

Mọi người vui vẻ là được rồi.

Linh Lan cũng chỉ mới hai tháng tuổi, cuộc sống sau này vẫn còn dài, anh không tin là mình có huyết thống ruột thịt, nỗ lực phấn đấu mà vẫn không thể nghe được tiếng gọi ngọt ngào “ba ba” từ Linh Lan được.* 

*Hành đang dựa theo tâm tình mạch cốt chuyện mà đổi ngôi xưng từ từ nhé, thay vì trước tra công Trịnh Phi Loan: hắn thì giờ có thể sẽ là Trịnh Phi Loan: anh nha.

“Sếp Trịnh à, anh nên nghĩ theo chiều hướng tích cực rằng anh cũng tham gia chủ yếu trong quá trình trưởng thành của Linh Lan, có đúng không? Ví dụ như…”

Trình Tu không ngại đổ dầu thêm lửa mà an ủi Trịnh Phi Loan: “Lần trước Linh Lan học đi thành công cũng là bị anh dọa cho sợ hoảng hồn luôn á.”

Hết chuyện để nói à!

Trịnh Phi Loan siết muỗng trong tay, tức giận mà liếc Trình Tu một cái, nội tâm lại không hiểu sao mà sinh ra cảm xúc tự hào.



Sau bữa cơm chiều, thu dọn chén dĩa sạch sẽ, khay trà kèm hạt dưa cũng được chuẩn bị xong xuôi, lại tiếp đến hoạt động diễn ra hằng ngày: Uống trà trò chuyện ở sảnh khách.

Đới Tiêu vừa mua một bộ Nintendo Switch nên đã lôi kéo Trình Tu tổ đội cùng chơi: Overcooked.*

*Nintendo Switch: là máy chơi game cầm tay thế hệ thứ 8 được phát triển bởi Nintendo. Được coi là hệ máy “lai” của Nintendo, thiết kế như một máy chơi trò chơi gia đình với thiết bị chính được lắp vào một chân đế để kết nối với TV. Hai tay cầm có thể tháo rời để có thể tham gia chế độ hai người chơi nhé.

*Overcooked trên Nintendo Switch giống với miêu tả trong truyện luôn nhé, mọi có thể tham khảo Link Trailer về game này. Hành có chơi game này trên Nintendo rồi, mấy màn đầu còn dễ chứ chơi mấy màn sau khó xỉu ấy. Hành hoàn toàn có thể đồng cảm cho Trình Tu và Đới Tiêu.:))))))))

Đây là một game phiêu lưu nấu ăn trong vai những đầu bếp phối hợp với nhau: thái rau, cắt thịt, nấu canh, bưng đồ ăn, rửa chén. Hoàn thành đơn gọi món sẽ được thêm một khoản tiền boa, đồng thời, đơn hàng nào xử lý chậm thời gian hoặc hỏng sẽ bị trừ tiền. Đới Tiêu và Trình Tu quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cả hai điên cuồng quát tháo nhau trong suốt quá trình chơi game, liên tiếp đột phá kỷ lục những kỷ lục mới như: 0 điểm, trừ 10 điểm, trừ 20 điểm và trừ 50 điểm.

Nồi canh cháy hừng hực, nhà bếp rực lửa thành than đen.

Hà Ngạn nhìn chằm chằm nhà bếp hỗn loạn tưng bừng có chút mơ mơ hồ hồ hỏi: “Cái trò chơi này… Là điểm càng thấp càng tốt sao?”

Trình Tu hết nói nổi, ngã đổ nhào về phía tay vịn ghế sofa, hoàn toàn muốn tuyệt thực.

Đới Tiêu cũng rơi vào trầm tư: “Trình Tu này, tôi cảm thấy khả năng thấu hiểu của chúng ta thật sự có vấn đề… Sự hợp tác của tôi và cậu có thể khiến khách sạn Thanh Quả trong tương lai giống cái nhà bếp này đấy…”

Trình Tu bật lại: “Một cái trò chơi mà thôi, anh không thể lạc quan hơn được sao? Nào nào nào, Hà Ngạn, tới lượt các cậu.”

Nói xong liền vẫn cứ nhét tay cầm màu cam vào tay Hà Ngạn, giật lấy cầm tay màu xanh dương nhét vào tay Trịnh Phi Loan.

Sau đó Trình Tu rất gợi đòn mà vỗ vai Đới Tiêu, nhỏ giọng nói: “Anh thiếu tự tin quá đúng không? Đơn giản thôi, cứ xem người kém hơn mình này.”

Đới Tiêu âm thầm giơ ngón cái biểu dương.

Trịnh Phi Loan ba mươi năm chưa từng biết chơi game là gì, cầm điều khiển trong tay có chút lúng túng hỏi Hà Ngạn: “Em biết chơi sao?”

Hà Ngạn gật gật đầu: “Nhìn hai người họ chơi một lúc, tôi cũng biết được chút ít.”

Trịnh Phi Loan hỏi: “Em muốn chơi à?”

“Ừm.”

Mở lại màn vừa rồi mà Trình Tu và Đới Tiêu thua trận, chơi lại màn ấy không ngờ một đường dễ dàng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cứ như thế mà lấy được đánh giá ba sao. Không hề cho Trình Tu và Đới Tiêu có cơ hội cười trên đau khổ của người khác.

Toàn bộ hành trình vượt màn cả hai đều không có lời nói nào.

Trình Tu hoàn toàn đã mở rộng tầm mắt, hai nhân vật nhẹ nhàng chạy tới chạy lui, phối hợp thật hoàn hảo: “Tại sao hai người đó phối hợp hoàn hảo như thế mà không cần giao tiếp lời nào vậy?”

Mà hai người bọn họ phối hợp với nhau gào gú như hàng ngàn con ngỗng bị giết vậy?!

Đới Tiêu chống quai hàm, nghiêm túc nói: “Hiện tại, anh đây đã có chút tin rằng hai người bọn họ chính là phù hợp tốt nhất…. Loại ăn ý thầm lặng này, tôi chỉ thấy khi đối tượng là một cặp anh em sinh đôi.”

“Nhưng bọn họ không phải đã…” – Trình Tu chỉ về phía sau gáy.

Đới Tiêu bất đắc dĩ nhìn cậu: “Cậu có phải đều ngủ trong giờ học sinh lý có đúng không hửm? Một trong những mục quan trọng nhất để xét độ khớp tín tức tố chính là gen, đây là mục học để thi lên lớp đấy.”

Trình Tu hừ một tiếng: “Vậy tui với anh không có độ khớp gì nên sẽ mãi mãi phóng hỏa nhà bếp à?”

“Cần cù bù thông minh, cần cù bù thông minh mà.” – Đới Tiêu an ủi cậu – “Bình thường rèn luyện nhiều một chút, biết đâu một lần gặp vận may lớn thì vẫn có thể chơi tổ đội với nhau nha.”



Khung giờ tối trễ hơn chút, ở phòng khách đã tập trung nhiều người hơn nên TV đã phải chuyển công dụng, phát kênh tin tức giải trí thoải mái.

Linh Lan vẫn làm công việc như mọi lần – cô bé đưa thư. Trên tay cầm một giỏ kẹo ngọt, chạy tới phát kẹo cho từng anh trai chị gái, phát một viên kẹo đều hết sức nghiêm túc, phải đặt vào lòng bàn tay người nhận mới được. Ở những bình luận đánh giá khách sạn Thanh Quả, có không ít đánh giá 5 sao khen ngợi dành cho Linh Lan nhỏ bé.

Hà Ngạn vùi mình vào góc sofa, thảm len che đầu gối, yên lặng đọc sách. Trịnh Phi Loan ngồi bên cạnh trông coi, một tay đặt lên thành ghế sofa, một tay bưng tách cà phê, dùng thân mình bọc chắn cho Hà Ngạn trong âm thầm, không muốn để lộ ra dấu vết. Tạo ra một khu vực ‘người khác đừng có đến gần quầy rầy’.

Miếng dán cách ly tín tức tố phía sau gáy ngứa ngứa nên anh theo bản năng gãi gãi.

Hà Ngạn chú ý hành động của anh liền nói: “Khó chịu thì gỡ xuống đi.”

Trịnh Phi Loan sửng sốt: “Không sao, chờ lát nữa, tắm một cái, rải ít phân rôm là tốt hơn rồi.”

“Tôi không yếu ớt như vậy.” – Hà Ngạn giải thích.

“Anh biết, tuy nhiên việc kháng cự lại tín tức tố vẫn nên để người chịu đựng là anh, em cũng xem xem anh không có yếu ớt.” – Trịnh Phi Loan cười nhẹ nhàng nói với cậu như thế.

Cô bé đưa thư đã hoàn thành xong công việc của mình, cầm theo rổ kẹo chạy đến báo cáo với Hà Ngạn. Bé con rầu rĩ muốn bò lên đùi của cậu, Hà Ngạn xốc lên thảm lên đanh định ôm bé con thì Trịnh Phi Loan đã khom lưng bế con gái lên, đặt bé con vào lòng Hà Ngạn.

Rổ kẹo còn sót lại một viên kẹo cuối cùng, Trịnh Phi Loan cầm lấy viên kẹo, xé giấy gói, lặng lẽ ngậm trong miệng.

Thật ngọt.

Trên màn ảnh TV, hình ảnh những mỹ nữ tuấn nam lướt qua, thời điểm Hà Ngạn ôm Linh Lan ngẩng đầu nhìn phía TV liền trông thấy gương mặt quen thuộc buổi chiều nay —— Tạ Nghiễn trong trang phục cổ trang, tay áo bồng bềnh, đang cung cấp chữ ký cho các fan hâm mộ đến trường quay.

Omega trong ống kính ấy như thay đổi một linh hồn khác, rất bình dị gần gũi, nho nhã phong độ, bên môi luôn một nụ cười hòa ái, thậm chí đến giọng nói cùng biểu chiều cũng không giống nhau. 

Quân tử đoan chính, khiến người ta phải hâm mộ.

Tạ Nghiễn như vậy, có điểm nào có thể nhìn được hắn có sự cuồng loạn nóng nảy chứ?

Phóng viên phỏng vấn một fan của Tạ Nghiễn, người này tay cầm bình nước khoáng rất chặt, gương mặt kích động cũng đỏ hồng: “Nghiễn Nghiễn, Nghiễn Nghiễn so với những gì tôi tưởng tượng còn tốt hơn! Anh ấy thật sự cực kỳ đáng yêu luôn, là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng quay phim đã mệt mỏi như vậy còn không chịu nghỉ ngơi. Vẫn luôn giao lưu cùng fan, mỗi một fan đều được gửi một bình nước, còn dặn chúng ta quay về phải chú ý an toàn. Vậy nên đừng có ai nói anh ấy là thanh cao nữa, rõ ràng là một nam thần rất ấm áp!”

“Cuối cùng…Lời nói cuối của tôi là muốn ủng hộ Tạ Nghiễn, xin mọi người hãy cùng nhau cố gắng hỗ trợ cho bộ phim《Linh hồn trong gương》, ủng hộ tiên quân Tạ Nghiễn của chúng ta nhé.”

Nói xong còn cúi đầu trước ống kính một cái.

Đoạn tin tức này rất ngắn, chỉ mấy chục giây đã thay đổi sang vai chính rồi. Hà Ngạn chơi đùa cùng Linh Lan, tâm vẫn miên man suy nghĩ, một người có một mặt sống đã đủ mệt mỏi phiền phức, ấy vậy còn hai bộ mặt, không phải sẽ mệt đến chết sao? Huống hồ, diễn hai gương mặt hoàn toàn khác biệt như vậy, dù cho có được nhiều người mến mộ thì những cảm xúc ái mộ ấy cũng không thật sự chân chính thuộc về mình.

Đến cuối cùng, Tạ Nghiễn đang theo đuổi điều gì chứ?

Hà Ngạn mơ hồ nhận ra đáp án nhưng không cách nào có thể tán đồng điều ấy.



Sau buổi chiều gặp mặt hôm đó, tâm lý Hà Ngạn vẫn mang theo chút ít sự lo lắng, sợ Tạ Nghiễn giở trò sau lưng cậu. Những điều mà cậu lo sợ không phải xảy ra với bản thân mình mà là lo lắng có chuyện gì sẽ xảy đến Linh Lan. Vì vậy mà nhiều ngày liên tiếp đều quan sát Linh Lan ngay trong tầm mắt. Nhưng những ngày tiếp theo đều trôi bình yên êm ả, cậu cũng dần buông lỏng đề phòng xuống.

Buổi tối, trong phòng khách tập hợp nhóm khách hàng trẻ tuổi, tràn đầy hưng phấn muốn chơi board game Ma Sói.  Trình Tu không có hứng thú lắm nên kéo Đới Tiêu về phòng ‘khiêu chiến’ game nấu ăn Overcooked. Còn Hà Ngạn ở lại phòng khách, tham gia với vai quản trò.

Đang chơi cùng mọi người được một nửa, điện thoại của quầy lễ tân đổ chuông.

Hà Ngạn chạy vội đến bắt máy: “Khách sạn Thanh Quả xin chào ạ.”

“Chào cậu! Tôi là khách hàng ở phòng 103, ban nãy tôi rời phòng gấp quá nên đã quên khóa vòi nước bồn tắm, tôi giờ đến quán bar mới nhớ ra!” – Đối phương ở bên kia đầu dây ồn ào, gào thẳng vào vấn đề quan trọng.

Hà Ngạn cũng cuống lên: “Thật vậy ư, vậy để tôi lên phòng kiểm tra lại được không ạ?”

Nhiều hơn chút tiền nước chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu để nước tràn lênh láng thì việc tổn thất các dụng cụ phòng ốc thì phiền toái lớn.

“Phòng 103 đúng không ạ? – Cậu nghiêng đầu, kẹp ống nghe, mở ngăn kéo tìm chìa khóa phòng 103.

“Đúng đúng đúng, phòng 103, phiền cạnh nhanh lên kiểm tra!”

“Vâng, tôi gác máy đây.” 

Hà Ngạn vội vàng cúp điện thoại, vội vã chạy đi kiểm tra.



Khách sạn có tổng cộng mười hai gian phòng, bảy phòng chất lượng tốt, năm phòng chất lượng kém. Phòng 103 là một trong số năm gian phòng kém chất lượng, không chỉ phòng nằm ở phía cuối nhà còn nằm ở khúc bẻ cua hành lang, cửa sổ cũng bị cây quế che phủ.

Hà Ngạn càng nhanh càng rối, trong ánh đèn một lúc lâu mới mở được cửa khóa, vừa đẩy mở cửa cậu đã tiến lên năm, sáu bước, đột nhiên dừng lại —— trong phòng yên ắng không hề có tiếng nước chảy.

Hà Ngạn thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá.

Khách hàng nhớ nhầm thôi.

Bản thân cậu trước đây hốt hoảng một lần tương tự chuyện này. Ra khỏi nhà được năm phút rồi không biết một suy nghĩ từ ở đâu hiện ra rằng cậu chắc chắn đã quên khóa cửa rồi. Lần đó cũng chạy vội chạy vàng để khóa cửa mới phát giác là mình nhớ nhầm mà thôi.

Hà Ngạn cười cười, đang chuẩn bị quay về phòng khách tiếp tục trò chơi, mà cậu chưa kịp quay người đã nghe tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa sau phòng bị đẩy mạnh.

Có người?!

Trong lòng cậu réo lên cảnh báo không ổn nhưng chưa kịp chạy trốn, một hương khí của alpha xa lạ bao vây cậu. Sau lưng xảy ra va chạm, có người chặt chẽ ôm cậu vào lòng.

Hà Ngạn kinh hãi tột độ, trí óc hoàn toàn trống rỗng.

Khí lực đối phương rất lớn, động tác rất lỗ mãng, đụng mạnh cũng khiến xương bả vai cậu đau đau. Alpha vội vàng như không thể chờ đợi được nữa, còn hướng cần cổ Hà Ngạn cọ sát gương mặt, vô cùng thân mật. Người nọ cười rất trầm, mang theo chút oán giận nói: “Mấy giờ rồi, anh còn nghĩ rằng muộn rồi em sẽ không tới chứ!”

Nói dứt câu còn dùng sức đẩy ngã Hà Ngạn xuống giường, cúi phủ lên người Hà Ngạn, bàn tay to lớn thăm dò vòng eo nhỏ, sờ soạng lung tung khắp thắt lưng.

Hết chương 67