Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
“Cậu cần phải sớm quay lại đây.”
Một vị bác sĩ trẻ tuổi, thân choàng áo blue trắng đẩy cửa phòng, đưa xuống một bản xét nghiệm, từ trong tủ riêng lấy ra một bình thuốc có chứa khoảng 10 ml dung dịch. Cậu ta mở ra một ống tiêm mới, động tác nhanh nhẹn thành thạo, làm các bước khử trùng tiêu độc, rồi đem dung dịch chất lỏng tiêm cho Trịnh Phi Loan.
Tiêm vào tĩnh mạch, mũi kim tiêm đâm thủng qua lớp da, ban đầu chỉ có chút cảm giác đau một chút xíu, sau đó là một cảm giác băng giá lạnh lẽo rất kì dị.
Trịnh Phi Loan nhắm hai mắt nghỉ ngơi trên sô pha, thả lỏng cơ bắp, lồng ngực căng áo sơ mi theo nhịp thở chấp trùng lên xuống. Nước thuốc dẫn ngấm vào trong mạch máu đang đơ cứng, cảm xúc nôn nóng cũng thuận theo mà tiêu tán đi một ít. Dùng hết một ống thuốc, cảm giác khó chịu, huyên náo, nhộn nhạo, trằn trọc cả đêm như bình nước sôi sục rốt cục cũng nguội xuống.
“Nằm xuống nghỉ ngơi, toàn thân thả lỏng, tâm trí đừng suy nghĩ gì cả.”
Giang Kỳ thu lấy ống tiêm, tiện tay chỉnh ánh sáng tối xuống một chút, để cho hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Một lát sau, Giang Kỳ dùng hết xong một ly cà phê hỏi: “Thoải mái chứ?”
“Ừm.” – Trịnh Phi Loan lười biếng đáp một tiếng.
“Đây là nồng độ động viên cao nhất, so với thuốc uống thì cao hơn 18%, nhưng thời gian không dài, chỉ có 24 giờ, còn có chất gây nghiện, tôi chỉ cho cậu dùng lần này thôi.” – Giang Kỳ mặt mũi nghiêm túc – “Nếu như tôi nói, trong tương lai cậu phải ỷ lại vào loại thuốc này mới có thể sinh hoạt bình thường thì cậu có thể ý thức được tính nghiệm trong của vấn đề này sao?”
Trịnh Phi Loan không mở mắt, nửa ngày sau mới phản ứng mà cười châm biếm: “So với việc phải cúi đầu với một Omega, thì tôi thà thằng kẻ nghiện thuốc.”
“Hai cái này không giống nhau!” – Giang Kỳ nghiêm túc mà chỉnh đốn lại tư tưởng của hắn – “Loại thuốc động viên này nếu dùng lâu, tim phổi của cậu sẽ bị tổn thương cấp mãn tính. Mỗi ngày đều làm suy giảm chức năng của cậu, khiến tuổi thọ của cậu hạ thấp rất nhiều, còn với tín tức tố trời sinh của Omega đối với Alpha là trăm lợi không hại.”
Trịnh Phi Loan cuối cùng cũng chịu hé mở một khe mắt, lãnh đạm nhìn đối phương, giễu cợt nói: “Làm sao, cậu cũng định khuyên can tôi?”
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại, thật lâu cũng không ai nói chuyện.
Tự tôn của Alpha là một đường dây điện cao thế, nhóm Beta chưa bao giờ dễ dàng đụng chạm được. Trịnh Phi Loan lại dùng giọng điều như vậy để hỏi, khiến Giang Kỳ có mười ngàn lá gan cũng bị dọa cho trở về. Biểu đồ báo cáo đã chuyển sang màu đỏ nguy cấp, nếu bây giờ không nói rõ, thì khả năng sau này sẽ càng nát.
Giang Kỳ hít sâu một hơi, cẩn thận xem xét từ ngữ rồi mới nói: “Dùng một thân phận bằng hữu, tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể chịu đựng nổi. Thế nhưng với thân phận là bác sĩ, tôi không thể không khuyên bảo cậu nhanh chóng tiếp nhận sự thật – giai đoạn chữa bệnh tổng hợp trên cơ thể cậu đã hoàn toàn mất đi hiệu quả. Đây là bản báo cáo mới nhất về độ cân bằng tín tức tố, tình trạng của cậu vẫn đang chuyển biến tệ đi, hơn nữa chuyển biến cực nhanh, điều này nói rõ: Suy đoán trước kia của chúng ta đã quá lạc quan.”
“Suy đoán cái gì?”
“Suy đoán liên quan đến vấn ‘Nghiện’.” – Giang Kỳ trả lời – “Bây giờ tôi cho rằng không cậu chỉ nghiện vị Omega kia chỉ bằng bề ngoài mà căn nguyên của cậu cũng hình thành sự nghiện.”
Trịnh Phi Loan mở mắt: “Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
Giang Kỳ không dám giả dối, báo ra một xác suất cực cao: “90%.”
Nghiện bề ngoài chỉ là một loại có thể chữa trị bằng độ ý lại tín tức tố. Chỉ cần ra xa nguồn gây nghiện, điều phối một chút dược phẩm thay thế, ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, Alpha đó có thể thoát ra khỏi lao tù tín tức tố của Omega kia.
Còn tương phản lại chính là nghiện căn nguyên, nó vĩnh viễn còn lâu mới có thể chữa trị được.
Lần thứ nhất kết hợp ký hiệu, Alpha sẽ để lại dấu răng máu trên gáy của Omega và Omega sẽ đặt một dấu ấn vô hình bên trong tuyến sinh dục của Alpha. Từ đây, Omega liền trở thành ‘ánh nến tâm, nước suối mắt’ cùng Alpha dương quan sinh sống. Nếu như ngày nào đó, Omega tiêu biến, Alpha sẽ giống như một con dã thú mất đi chỗ ẩn thân sào huyệt, càng ngày càng nôn nóng, mẫn cảm, uể oải, cuối cùng đánh mất đi bản năng sinh tồn.
Bản báo cáo đo lường hiện tại, với triệu chứng ‘nghiện bề ngoài” thì biểu đồ sẽ là đường cong tăng dần, theo thời gian trôi qua, giá trị sẽ giảm xuống mức giá trị bình thường, còn “nghiện căn nguyên’ thì sẽ là một biểu đồ mỗi lúc một đi xa giá trị bình thường, mãi cho đến khi mất đi khống chế hoàn toàn.
Mà Giang Kỳ thay đổi suy đoán, cũng là bởi vì thấy đợi biểu đồ của Trịnh Phi Loan vốn là đường cong.
Tuyết lở sụp đổ.*
*Hành không rõ lắm, nhưng có lẽ miêu tả biểu đồ đang sụp đổ?
Đường biểu đồ đỏ chỉ cách tuyến nguy hiểm có một điểm.
“Biểu đồ này vẫn rất luôn vững vàng, nếu như là ‘nghiện bề ngoài’ hiện tại ít nhiều cũng nên xuất hiện một chút khuynh hướng giảm xuống, nhưng biểu đồ của cậu không phải như vậy. Trong vòng một tháng, cậu đã mất 20% độ cân bằng, dựa theo tình hình phát triển này…” – Giang Kỳ hô hấp rất căng thẳng, không khống chế được tốc độ nói càng lúc càng nhanh – “Đến ngày này của tháng sau, khả năng rất cao rằng cậu không có cách nào có thể ngồi chỗ này cùng tôi nói chuyện như thế này.”
Trịnh Phi Loan chống cánh tay, mặt mũi không thay đổi hỏi: “Tôi sẽ như thế nào?”
“Cậu vẫn luôn ở trong hội chứng rối loạn ngẫu nhiên phối đi tìm người đó, từ buổi tối tìm đến khi sáng, cơ thể cậu từ chối nghỉ ngơi. Theo nghiên cứu của tôi về hội chứng này, cậu có thể sẽ dùng hết tất cả các loại biện pháp để tìm kiếm người này, thậm chí có những biện pháp mà cậu khi lý trí cũng không dám dùng, điều này sẽ chấm hết khi cậu tìm được người đó trở về.”
“Dược phẩm thuốc động viên, cũng không được?” – Ánh mắt Trịnh Phi Loan nhìn sang cánh tay mới được tiêm thuốc.
Giang Kỳ cười khổ nói: “Tin tưởng tôi, đến lúc ấy, trừ Omega của cậu thì không ai có thể đến gần cậu được nữa.”
Trịnh Phi Loan cụp mắt trầm tư, đầu ngón tay chầm chậm theo tần suất gõ lên gò má, sau đó bĩnh tĩnh cho ra một tổng kết: “Không có người đó, tôi liền sống không nổi, ý của cậu là như thế nào đúng không?”
Giọng nói lạnh nhạt, thái độ như đang bàn một việc không liên quan gì đến mình, phảng phất việc đang bàn luận này không liên quan đến vận mệnh sinh tử của mình mà là của một ai đó khác.
Giang Kỳ chấn chờ mấy giây, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy cậu xem khi không có hắn, tôi đến cùng sống được bao lâu.”
Trịnh Phi Loan lại đẩy cuộc đối thoại vào bế tắc, chủ động ngưng lần nói chuyện này lại, tay chống ghế sô pha đứng dậy, khoác lại âu phục, liền khom lưng nhặt lên chìa khóa xe, cũng không chào cáo từ với Giang Kỳ, thẳng tiến ra ngoài cửa.
Ngay tại lúc hắn bước ra khỏi cửa thì Giang Kỳ đột nhiên gọi hắn: “Chờ đã!”
Trịnh Phi Loan dừng lại, quay đầu ra hiệu cho Giang Kỳ có thể giảng giải tiếp.
“Khi tín tức tố rối loạn, cậu sẽ sống theo bản năng, tôi không biết hay không có cách trị nó trong tương lai không nhưng hiện tại là không có, tuy thế tôi có một chút xác định: Hội chứng ngẫu nhiên này là tâm vì tính. Nói cách khác, chỉ cần tìm một người đó để khiến bản năng của cậu tin tưởng rằng Omega này đã chết, liền sẽ không tái phát được nữa.”
“Nghe có vẻ hợp lý.” – Trịnh Phi Loan nhẹ nhàng nhíu lại hàng lông mày, ngữ khí cân nhắc – “Làm sao để có thể khiến bản năng tin tưởng Omega đó đã chết.”
“Cậu và bản năng là một, thông tin cũng sẽ cộng hưởng. Muốn cho bản năng biết thì chính cậu phải biết, mà để cho cậu tin điều này, thì Omega kia… phải thật sự chết.”
“Như vậy?”
Trịnh Phi Loan như có điều gì suy nghĩ rồi bật cười.
Nụ cười của hắn quá lạnh lẽo, khiến Giang Kỳ sinh ra một tia sợ hãi, cảm thấy lời bản thân vừa thốt ra quá dễ dàng khiến người ta hình thành tâm tối kỵ, cuống quít giải thích: “Tôi, tôi nói cho cậu những điều này là vì nếu như Omega của cậu ngoài ý qua đời, cậu sẽ không phải nhất định bồi tử, còn có sống sót là còn có hy vọng, mà không phải nhắc cậu, nhắc cậu đi…”
“Nhắc nhở tôi cái gì?” – Trịnh Phi Loan thấy Giang Kỳ không nói thành lời, liền thấp giọng nở nụ cười.
Giang Kỳ không dám tiếp tục nói thêm
Trịnh Phi Loan hai ánh lạnh lại, hắn duỗi tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, trầm giọng nói: “Cậu yên tâm, cứ xem như tôi có là một người không chừa thủ đoạn nào cũng vẫn có một chừng mực không vượt qua.”