Editor: Bông Bánh Bèo (Lưu Nguyệt)
Tề Lạc ngồi xuống, nghe nói như thế trong lòng run lên, nếu phải đi địa
phương khủng bố kia mà không phải cái địa lao u ám ấy thì hắn thà chết
còn hơn.
”Ta đáp ứng ngươi.” Dù sao cũng do chính mình ham của,
hắn không giống sư đệ có lý do kiên định liều mình biến cường và chấp
nhất. (Nguyệt: bật mí chút nha, sư đệ Lạc ca là 1 trong mấy anh nam9 nà)
Ngày qua ngày, võ công không tiến bộ, thủ đoạn trộm đạo cũng không có khó
khăn nên hắn dùng biện pháp này giúp đỡ người khác nhưng mà sức hắn quá
yếu nên hoàn toàn không giúp được nhiều. Hắn trộm đạo đó là vì niềm vui
nhưng rất nhiều người không như vậy, họ là bị cuộc sống bắt buộc, một
lần thất bại liền có ý định tự sát.
”Tốt, nhưng đừng phản bội ta!” Mạc Sĩ Vô Tâm ánh mắt lạnh lùng nói “Bằng không...”
”Vâng” Tề Lạc trả lời.
”Tề Lạc, cầm lấy.” Nàng đã muốn đem hết kế hoạch đưa cho hắn. Người này tuy rằng trộm đạo lợi hại nhưng dù sao nàng cũng không dám khen tặng.
Sau nửa canh giờ, Tề Lạc nhìn tờ giấy viết và vẽ kế hoạch bố cục thiết kế
hoàn mỹ không sứt mẻ liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đây là một công
chúa 16 tuổi sống trong cung có thể làm đi ra sao?
”Về vấn dề tài chính, chúng ta đi bảo khố lấy!” Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nói, giống
như bảo bối trong bảo khố kia cùng vàng bạc bình thường như nhau.
Nghe đến tàng bảo khố, Tề Lạc trong lòng đánh cái rùng mình, lúc trước rõ
ràng trộm bảo bối vẫn còn tốt lại bởi vì mạc danh kì diệu (Tuyết: ý ở
đây là ngẫu nhiên á, nhưng ta thấy để nguyên văn hay hơn ahihi) té xỉu
mới có thể bị nhốt ở đây nửa năm.
”Chuyện này... vẫn là để không
cần đi, ta có thể...” Chính hắn chuẩn bị là được rồi. Địa phương quỷ
quái đó hắn thật sự không muốn đi.
”Ngươi cho rằng ngươi đủ tiền
sao?” Mặc Sĩ Vô Tâm nhíu mi hỏi, thân thể Tề Lạc run lên liền vẫn phải
đi theo. Vừa đến cửa bảo khố Ám Vực hoàng triều, Mặc Sĩ Vô Tâm lại một
cước đạp Tề Lạc vào, khi trở ra, Tề Lạc khó hiểu hỏi:“Di! Vì sao không
có chuyện gì?”
”Chẳng lẽ ngươi muốn té xỉu nữa sao?” Mạc Sĩ Vô
Tâm trêu tức hỏi. “Lần trước do ta nhàm chán nên ở bên trong thả chút mê dược, nửa năm trước lúc ngươi tới là ngày cuối cùng dược hiệu phát
tác.”
Tề Lạc vừa nghe, khóe miệng rút trừu, hắn như thế nào lại
không hay ho vậy đâu, hơn nửa nàng vì cái gì kê đơn ở bảo khố mà không
phải nơi khác a, hắn thật sự rất uất ức, nếu đến chậm một ngày thì tốt
rồi.
Trở lại Vô Tâm điện, Mạc Sĩ Vô Tâm sắp xếp đồ đạc cẩn thận
rồi mở miệng: “Chính ngươi trà trộn trong giang hồ lâu như vậy, về
chuyện nhân thủ giqo cho ngươi. Ngươi tự giải quyết đi.”
”Nhưng
mà...” Võ công cùng năng lực của hắn không có cách nào ngăn chặn và
khống chế nhiều người a~ hắn vẫn luôn độc lai độc vãng (Tuyết: cái này
nói là 1 mình 1 người í)
Mạc Sĩ Vô Tâm xoay bình hoa màu đen
trong góc phòng, toàn bộ vách tường tách ra, để lộ bên trong toàn là một ít bình lọ đựng thứ gì đó.
”Đây là...” Tề Lạc hỏi, nhưng phía
sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ đều không có nghĩ trong cái phòng lớn thế này có cơ quan.
”Độc dược, nếu ai không phục ngươi hãy dùng độc dược khống chế hắn, giống như việc ta đối với ngươi làm.”
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, chút ti bỉ ấy nàng cũng không thèm để
ý. Tại cái nhà giam (Tuyết: ý Tâm tỷ là hoàng cung á) này nhiều năm như vậy, trừ bỏ 3 người kia, nàng chưa từng nghĩ bồi dưỡng tâm phúc hay đại loại gì đó. Hiện tại muốn dùng người cũng không có, thật sự là hết biện háp, chỉ có thể dùng thủ đoạn thôi.
”Ngạch...” Ti bỉ như vậy sao, ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Sĩ Vô Tâm liền bị ánh mắt lãnh liệt của nàng đuổi trở về.
Ngày hôm sau, Mạc Sĩ Vô Tâm mỉm cười nhàn bát canh ở trên bàn, hô: “Tu...”
”Công chúa...” Thấy Tu muốn quỳ xuống, Mặc Sĩ Vô Tâm liền vội kéo lên, không
hơn giận cau mày nói: “ Trước kia ta không phải đã nói là sau này không
cần hành lễ sao?”
“...” Tu trầm mặc cúi đầu
Mặc Sĩ Vô Tâm bưng bát canh kia đưa tới trước mặt Tu, mỉm cười: “Tu, đây là canh ta làm cho ngươi, ngươi uống đi.”
Kết quả, trong mắt Tu xẹt qua một tia không hiểu thần sắc: “ Công chúa, canh này có độc.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phân chia giá trị vũ lực:
Hồng giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Chanh giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Hoàng giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Lục guai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Thanh giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Lam giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Tử giai sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn
Còn có cấp bậc phía trên, sau này liệt kê...