Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Chương 15: Hồng ảnh




Editor: La Mạn Vân Linh

"La hét cái gì?" Mặc Sĩ Vô Tâm trừng Mục Lưu Phong, tối hôm qua người bị thiệt là nàng được không?! Hắn làm như nàng cường bạo hắn ấy! 

Đứng lên, bình tĩnh tự nhiên thắt xong đai lưng, phủi tro bụi trên người, may mắn tối hôm qua dừng lại đúng lúc, bằng không, việc nàng là nữ sẽ bại lộ, dù sao thân nam tử dễ đi lại hơn so với nữ nhân nhiều.

"Tối hôm qua......" Sát nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Tâm, trong cặp con ngươi tối đen có xấu hổ, hắn vẫn chẳng hứng thú đối với nữ nhân, nhưng bây giờ lại bị này nam nhân này đối đãi như vậy, hắn lại không chán ghét gì mới khổ.

Cơ mà hắn cũng không có đoạn tụ a, hắn không thích nữ nhân là do có nguyên nhân khác.

Mặc Sĩ Vô Tâm hung tợn liếc đám Lam Hải hoa đã khép lại, Lam Hải hoa phải có ánh trăng tròn mới nở ra.

Mặc Sĩ Vô Tâm hái hoa xuống, đây chính là thứ thuốc tốt để chế tạo mị dược, nàng phát hiện nàng ghét cay ghét đắng mị dược, nhất định phải đem thân thể của mình trở nên miễn dịch đối với mị dược. 

Nhìn hai người nghi hoặc khó hiểu, nàng nói: "Hoa này được trồng xen lẫn với Mơ mộng thảo, mười năm mới nở một lần, trộn với mùi của Mơ mộng thảo sẽ có tác dụng thúc giục tình." Tối hôm qua là lỗi do nàng, nàng không có nhớ chuyện đó nên để bọn họ vào hái. 

Mục Lưu Phong nhìn Sát rồi lại nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, có vẻ muốn nói lại thôi.

Môi mỏng của Sát hơi hơi mím, không nói gì thêm.

"Dù sao chúng ta đều là nam nhân, cũng đừng để ý nhiều như vậy." Mặc Sĩ Vô Tâm cười mỉa nói, trước kia đều bị huấn luyện như nam nhân, hơn nữa vừa đến thế giới này phần lớn thời gian đều ngủ cùng phụ hoàng cho nên nàng cũng không để ý lắm, tuy rằng tối qua có chút nhiệt tình. 

"Nhưng vì cái gì ngươi chỉ chạm hắn mà không chạm ta, chẳng lẽ bộ dạng ta kém hơn so với tên nam nhân đeo mặt nạ kia sao?" Ngón tay thon dài của Mục Lưu Phong chỉ vào Sát ủy khuất nói.

"Da thịt ta mềm mịn dễ cắn như vậy mà ngươi lại cắn thân mình cứng cỏi giống sắt của hắn, ta không phục, Vô Tâm." Mục Lưu Phong lập tức để lộ ra bờ ngực hoàn mỹ không tỳ vết nói, thật sự là là trắng trẻo mềm mại, giống như có thể kháp ra nước.

Mặc Sĩ Vô Tâm nghe xong, vẻ mặt đen sì, rốt cục trong óc tên này đang nghĩ cái gì?

Sát liếc mắt lạnh nhìn Mục Lưu Phong, trên thế giới này sao lại có một tên làm mất mặt nam nhân thế này. 

Mặc Sĩ Vô Tâm miết hướng vẫn trầm mặc không nói Sát: "Có khả năng bộ dáng hắn đẹp hơn so với ngươi cũng nói không chừng nga! Hơn nữa dáng người Sát rất tuyệt."

"Không có khả năng, trên đời này nam nhân đẹp hơn ta cũng chỉ có một cái." Mục Lưu Phong vội vã mở miệng phản đối, người đó đương nhiên là......

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn bộ dáng tự cao của Mục Lưu Phong đã hết chỗ nói rồi, thật hết thuốc chữa! 

Sát nghe Mặc Sĩ Vô Tâm nói dáng người mình đẹp, trong lòng thế nhưng có chút mừng thầm, tý xíu đau đớn trên người kia càng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể trầm mặc không nói.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn một mảnh Mơ mộng thảo đằng sau, nói với Mục Lưu Phong: "Đốt hết chỗ này cho ta." Tuy rằng thiêu rụi thì rất tiếc nhưng nàng không thể mang đi hết, cho người khác được lợi hại người khác sẽ không tốt lắm, hơn nữa cỏ này tối qua thiếu chút nữa hại chết nàng.

Mục Lưu Phong nghe lệnh đi đốt cỏ, lửa lớn cắn nuốt một mảnh Mơ mộng thảo xanh biếc, Mặc Sĩ Vô Tâm đứng ở bên người Sát hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta  sao?" Nam nhân này sao có thể nhịn nhục như vậy. 

Sát nhìn vết cắn trên cổ Mặc Sĩ Vô Tâm, mang theo âm thanh từ tính nói: "Ta......"

"Trên đường đi ta sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự cho đến Thanh quốc."

"Chỉ vậy thôi?!" Mặc Sĩ Vô Tâm cúi gần Sát hỏi.

Đánh ngáp một cái, tối hôm qua nàng mệt nhất, ép buộc thật lâu mới ngủ, một đôi tay mảnh khảnh ôm Sát nói: "Ta mệt mỏi quá, ôm ta đi."

Trước khi ngủ, nàng hỏi Mục Lưu Phong: "Ngươi có biết tối qua ta vì cái gì không có ăn đồ ăn kia sao?"

"Vì cái gì?" Mục Lưu Phong nhất thời không rõ, Vô Tâm như thế nào đột nhiên nói chuyện này.

Mặc Sĩ Vô Tâm khóe miệng giơ lên một chút tà ác tươi cười: "Bởi vì đó là thịt người." Làm một sát thủ hiện đại, nếu gay cả thịt người và thịt heo đều phân không rõ, kia thật sự là quá thất bại.

Mới sáng sớm hắn đã chọc tức nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ không để yên cho hắn.

Nói xong liền nhắm hai mắt lại, nàng bằng cảm giác xác định nam nhân này sẽ không hại nàng, giống như lúc trước nhận định phụ hoàng, tuy rằng cảm giác kỳ quái này đem chính mình hại thảm nhưng nàng vẫn không sợ chết dựa vào cảm giác mà làm việc.

Tóc dài như mực xẹt qua tay hắn, nghĩ tới dấu vết trong ngực mình, Sát cảm thấy trên người mình có một cỗ điện lưu lạ đang di chuyển, muốn đem nam nhân trên người này đẩy ra, nhưng lại nhịn xuống, ôm nàng thật cẩn thận bế lên.

Mục Lưu Phong nghe xong, gương mặt trắng nõn biến thành xanh đen: "Oẹ --" Sau đó như điên lên, kia dĩ nhiên là thịt người.

Sát cũng thực kinh ngạc, nàng thế nhưng có thể liếc mắt một cái nhìn ra là thịt người không phải thịt heo, ngay cả hắn đều nhìn không ra có cái gì khác nhau.

Mục Lưu Phong nôn mửa đem cơn tức của mình phát tiết đến trên Mơ mộng thảo, chờ phóng lửa xong liền thấy Sát ôm Mặc Sĩ Vô Tâm rời đi, một đôi con ngươi sắc ngọc lưu ly sắc nhìn chằm chằm bóng dáng bọn hắn, nói cái gì đều không có nói liền đi theo.

Đại hỏa điên cuồng đốt Mơ mộng thảo, ở bên trong đám lửa một bóng dáng hồng sắc bay lại đây.