" Phụ hoàng, người...!mau đi ra." Ân Ly cảm thấy việc này hết mức xấu hổ, nằm nghiêng mặt, y dùng tay che miệng mình để tránh lại thốt ra mấy tiếng kêu kỳ quái: " ...!Người đi ra."
" Ân nhi, ta cũng chưa thật sự đi vào trong ngươi." Minh Hạo cười có chút dị tà, hắn lại cử động: " Chỉ mới là hai ngón tay mà thôi, ngươi không cho rằng phụ hoàng cũng chỉ được như vậy chứ?"
" Chỉ mới...!" Ân Ly cắn răng, không ngờ hắn mấy lời này cũng nói.
" Phụ hoàng giúp ngươi nếu không một lát ngươi sẽ không được thoải mái." Hắn nói lại dùng cự vật đã cương cứng của mình cạ vào đùi trong của y, trong giọng nói của Minh Hạo lại nghe ra thiếu kiên nhẫn: " Ngươi xem, phụ hoàng không nói dối đúng chứ?"
" Người...!" Ân Ly giật bắn người vì cảm nhận vật to thô cứng lại rất nóng kia cứ cọ ở chân mình, y nhìn thẳng Minh Hạo lớn tiếng: " Biến thái."
Minh Hạo hôn nhẹ xuống môi Ân Ly, xong lại mỉm cười với y: " Ta chính là với ngươi như thế, vậy ngươi không cần phụ hoàng nữa?"
" Ta..." mái tóc dài của Minh Hạo đổ xuống, hơi thở nóng bừng, cả giọng nói cũng có chút trầm đục, cùng với đôi mắt đầy dục vọng cứ nhìn như muốn vồ lấy y.
Thế nhưng hắn vẫn kiên nhẫn như vậy chờ đợi, chợt nhịp tim trong lòng ngực Ân Ly lại vì gương mặt lúc này của hắn mà thổn thức.
Ân Ly dùng đôi tay vẫn luôn thụ động của mình vòng qua cổ Minh Hạo: " Ta muốn hoàn toàn trở thành của người, phụ hoàng!"
"...!"
" Đời này của ta không vì bất cứ ai, tuyệt đối chỉ là do một mình phụ hoàng người...!A!" Ngón tay Minh Hạo đột nhiên lại trừu sáp bên trong khiến Ân Ly kêu rên một tiếng, y nhỏ giọng: " Chỗ đó...!"
" Ân nhi." Minh Hạo lại một tay nắm lấy phân thân ngẩng cao đầu đang khẽ run của y, bắt đầu di chuyển lên xuống: " Nói những lời đó trong lúc này, ngươi quả nhiên không biết khi nào thì nên dừng lại thì mới tốt cho mình."
" Ah!" Cả phía trước và sau đều bị kích thích, Ân Ly lúc này cũng chẳng còn suy nghĩ điều hắn đang nói là gì.
Y cong người, đầu ngực ưỡn cao lọt vào tầm mắt Minh Hạo đã liền bị hắn ngậm lấy cắn mút: " A..
phụ hoàng...!không muốn nữa."
" Không muốn nữa?"
" Không...!" Ân Ly vừa lắc đầu vừa nói, thế nhưng vòng tay ôm cổ hắn vẫn siết chặt không buông.
" Không muốn cũng đã không còn cách để ngừng lại rồi." Minh Hạo cười nửa môi, hắn rút ra ngón tay bên trong tiểu huyệt đã trơn mềm hơn rất nhiều, thay vào đó lại lập tức dùng phân thân đau nhức của mình đi thẳng vào trong.
" A!" Ân Ly điếng người vì cự vật to lớn tiến vào trong mình, cảm giác đau đớn khiến nước mắt ồ ạt trào ra.
" Ừm!" Vì chịu đựng đã khá lâu không còn kiên nhẫn, lại thêm những lời nói của Ân Ly kích thích khiến hắn không tự chủ mà trực tiếp đi vào.
Cảm giác dễ chịu khi được vách huyệt bao lấy cắn chặt mà không khỏi phát ra một tiếng thỏa mãn.
Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ có chút trắng bệch của Ân Ly, nhìn y nhăn mày, cắn chặt môi dưới không chút kêu la khiến hắn thương tiếc, đau lòng hôn lên môi y, bản thân cũng ngừng lại không tiếp tục tiến sâu vào: " Ân nhi, đau lắm sao?"
" Ư...!" Vành môi bị cắn đến chảy máu của Ân Ly được Minh Hạo dịu dàng dùng đầu lưỡi an ủi.
" Là phụ hoàng nóng vội, khi nào ngươi có thể thích ứng ta mới động được không?"
Ân Ly nước mắt vẫn cứ chạy ra, tất cả đều bị Minh Hạo liếm đi không bỏ sót.
Y cho dù chưa từng có chuyện chung đụng thân thể, nhưng là nam nhân đương nhiên cũng biết muốn kiềm chế có bao nhiêu khó khăn.
Hắn vừa rồi một đường tiến tới nhưng vẫn chưa vào hết mà chờ đợi y, Ân Ly nuốt xuống một ngụm khí lấy can đảm để hoàn toàn tiếp nhận cự vậy trong cơ thể mình.
Hai chân Ân Ly chủ động vòng lại kẹp lấy mình, Minh Hạo khàn giọng: " Ân nhi?"
" Không sao."
" Nhưng..."
" Đã không còn đau nữa." Ân Ly mỉm cười với hắn: " Là ta muốn người, Phụ hoàng!"
" Ân Nhi." Tiểu huyệt có chút siết chặt lại khiến Minh Hạo nghiến răng gọi khẽ một tiếng, đã có được sự đồng ý cũng không muốn làm trái ham muốn của mình nữa.
Minh Hạo lại bắt đầu tiến vào bên trong Ân Ly.
" Ừm...!" Đúng là cảm giác không còn quá đau như lúc mới đi vào, nhưng vì cự vật quá lớn nên vẫn không khỏi khiến Ân Ly khổ sở một lúc.
Thay vì ôm cổ y lại bấu vào lưng Minh Hạo, thật là đau nhưng lại có thứ gì đó tràn đầy muốn được giải tỏa mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hoàn toàn đi vào trong được ôm trọn, Minh Hạo vừa dịu dàng vuốt nhẹ theo sống lưng phía sau Ân Ly.
Hắn nhận ra cái rùng mình vì bị kích thích của y, sau đó liền rút ra rồi lại đâm trở vào nơi sâu nhất.
" AH...!ha...!phụ hoàng...!"
Lần này Minh Hạo cố ý đổi vị trí khi đâm vào trong tiểu huyệt một chút, vì đã dò tìm khi khuếch trương cho y nên nơi khoái cảm dễ dàng bị hắn chạm trúng.
" Chính là chỗ này." Minh Hạo vừa nói lại cắn lên xương quai xanh của Ân Ly.
" AH, đừng...!phụ hoàng."
" Ân nhi...!" Minh Hạo hiện tại cũng không còn lý trí để nghe Ân Ly nói đừng, hắn một tay nắm eo Ân Ly, điên cuồng đưa đẩy thân mình không có điểm dừng lại.
" A...!ah...!" Ân Ly càng nói, tốc độ ra vào của Minh Hạo lại càng nhanh, chân kẹp chặt hông hắn, phân thân non nớt cũng bị hắn đùa giỡn.
Tiểu huyệt bị Minh Hạo dùng lực ra vào, đau đớn tiêu biến, liên tục truyền đến những cơn khoái cảm khiến đầu óc trở nên mụ mị, Ân Ly bắt đầu rên rỉ: " Ah...!phụ hoàng!"
Những sợi tóc đen như mực thấm ướt mồ hôi, quấn loạn trên thân thể trắng hồng đầy dấu hôn đỏ của hắn.
Đôi mắt như hút hồn, đôi môi màu anh đào hé mở phát ra tiếng rên rỉ càng thêm khiến hắn điên đảo.
Dù thân thể này do chính mắt hắn nhìn thấy từng chút trưởng thành, đã từng muốn bảo vệ vẻ hồn nhiên trong sáng của y.
Thế nhưng hiện tại, hắn sẽ bất chấp tất cả để kéo y cùng mình nhúng chàm, mãi mãi không có cách thoát ra được mối quan hệ này.
Kết hợp cùng sự đưa đẩy của Minh Hạo, bị nhấn chìm trong thứ cảm giác không rõ.
Nhận ra khoái cảm mỗi lúc càng lớn, Ân Ly rên từng tiếng: " AH...!a! phụ hoàng...!ta..
ta muốn."
" Ân nhi!" Biết y đã sắp đến, Minh Hạo lại tiến nhập không ngừng, cự vật trừu sáp bên trong nội vách điên cuồng không thể vãn hồi.
Lên đến đỉnh điểm cả hai lại cùng nhau xuất ra mới ngừng lại.
" Ừm...!"
Nghe Ân Ly rên một tiếng bên tai, y rùng mình rồi buông lỏng người dưới thân hắn.
Minh Hạo thật sự không thể kiềm chế mà bắn bên trong y, hắn có chút hối lỗi vén đi mớ tóc hỗn loạn trên mặt y: " Xin lỗi, Ân nhi!"
Ân Ly mệt đừ hé mắt nhìn hắn, y mỉm cười: " Không phải người đã xin lỗi nhiều quá rồi sao?"
" Ngươi vẫn ổn chứ?"
" Ta không sao cả." Mắt vẫn còn đỏ, mộng mị ngập nước.
Y lên tiếng: " Luôn lo lắng phụ hoàng sẽ vì quan hệ kiếp này mà từ chối ta, bây giờ người cũng không còn cách hối hận nữa."
" Ngươi..." Minh Hạo kinh ngạc, hóa ra không chỉ có mình hắn lo sợ.
Vì những lời này của Ân Ly khiến hắn lại không thể nào quay đầu trở lại.
" Phụ hoàng?"
" Ta hối hận sao?" Minh Hạo cười lạnh.
" A!" Ân Ly hoảng sợ, cự vật vẫn còn trong cơ thể y lại tiếp tục ***** ***: " Phụ hoàng, người sao lại c...!Ah!"
Ân Ly chưa nói hết Minh Hạo đã rút ra rồi xoay người y nằm sấp lại, hắn dùng tư thế như vậy lại tiến vào bên trong Ân Ly, ghé lại bên tai y: " Ngươi xem ta như vậy sẽ có hối hận sao?"
" Chúng ta chỉ vừa mới..
ha...!phụ hoàng...!chậm...!"
Tiếng rên rỉ thở dốc lại bắt đầu, tiếng va chạm của hai thân thể cũng không ngừng lại, cả tẩm phòng của hoàng đế vang lên những âm thanh ám muội hoan ái.
Bên ngoài khung cửa cả một vườn hoa trắng rộng lớn càng thêm nở rộ xinh đẹp dưới ánh trăng, cũng đã không còn một bóng người lặng lẽ chờ đợi bên quan tài lạnh giá mỗi đêm dài..