Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 73






Vinh Bích Nghi Đế năm thứ hai mươi ba, An gia cùng Kinh Bắc Vương trong vòng hai tháng đã tận diệt toàn bộ quân binh của một quốc gia sở hữu số lượng nguyên liệu, binh khí cùng kỹ thuật thiện chiến hơn cả, giành thắng lợi tuyệt đối.

Tổn thất lớn nhất là đại hoàng tử cùng Kinh Bắc Vương biệt vô âm tính, không rõ sống chết.
Giặc ngoài vừa đánh đuổi nội loạn triều đình lại tiếp tục xảy ra sóng gió, Thái tử Cung Ân Ly thụ thương mê mang không tỉnh, đại hoàng tử mất tích không tin tức.

Hoàng đế lúc này muốn hạ lệnh xử tử Thất hoàng tử khiến nhiều đợt sóng nổi lên.
Nhiều lời không tán đồng việc làm của hoàng đế, xảy ra những cuộc nghị luận trong bóng tối, triều thần có hơn một nửa phản đối xử tử Thất hoàng tử với lý do An tướng quân vừa lập công lớn, còn có thể vì vậy mà xem xét đến cả địa vị thái tử.
Hoàng đế thật sự vì An gia lập công mà tha mạng thất hoàng tử, thế nhưng cũng như nhị hoàng tử ngày trước phế đi danh phận đầy làm thường dân.
Trận chiến kết thúc, một tháng sau khi không chút tung tích Kinh Bắc Vương và đại hoàng tử an toàn trở về.

Kinh Vương không hề che giấu kéo quân trở về hoàng thành, việc này gây kinh động lớn đến hoàng triều.
Đại hoàng tử Cung Minh Luân nhận lệnh đích thân dẫn binh ngăn chặn hành động của Kinh Bắc Vương, hắn quả nhiên có thể thuyết phục được vị ngạo mạn vương gia này trở về Bắc Địa.

Thế nhưng dám hô hào kéo quân công đánh hoàng thành trở thành một tội danh lớn, quan lại cũng dựa vào đó ép Nghi Đế đàn áp thế lực Kinh Vương.
Vinh Bích Nghi Đế năm thứ hai mươi bốn, Hoàng đế đích thân thanh lọc quan viên có địa vị cao ở triều đình, cuộc nổi loạn ngầm do An tướng quân phu nhân cũng phế thất hoàng tử cấu kết với hầu hết quan lại bị bại lộ.


Toàn bộ triều đình lúc này có sự thay đổi lớn, nội bộ tuy chưa ổn định nhưng đã không còn kẻ nào dám nghi ngờ đến năng lực và còn có cả gan thách thức cùng hoàng đế.
Ngay sau đó Nghi Đế ban chiếu ca tụng công lao của Kinh Bắc vương trong trận chiến cùng người Thương Lăng, không hề nhắc đến việc Kinh Vương kéo quân hướng về Hoàng Thành, hoàn toàn giao lại cai quản tiểu quốc bắc địa cho hắn nắm quyền.
Vinh Bích Nghi Đế năm thứ hai mươi lăm, Lâm Phi chính thức được sắc phong làm hoàng hậu nắm giữ phượng ấn cai quản hậu cung.

Việc này đã chứng minh hoàng đế muốn để thiên hạ biết được, vị trí thái tử gây nhiều tranh cãi kia là điều không thể bàn luận.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Hoàng hậu nương nương."
" Phụ thân, không cần đâu."
Lâm Ninh vội vàng lên tiếng ngăn cản khi hắn muốn hành lễ, Lâm Chương nhìn nhi nữ ngày nào bây giờ đã là mẫu nghi thiên hạ.

Hắn vì sức mạnh của mình mà vẻ ngoài mấy chục năm thay đổi không lớn, cùng với nàng xưng phụ thân trong không một chút thích hợp: " Sức khỏe của người vẫn tốt chứ? Nghe nói gần đây dùng bữa thất thường, có nên gọi thái y xem qua hay là không?"
" Lại là a đầu Tiểu Linh thưa chuyện linh tinh cùng phụ thân có phải không?" Lâm Ninh mỉm cười: " Người cứ an tâm, sức khỏe của ta rất tốt.

Gần đây vì thái hậu đã đi Thừa Linh Quy nên ta có không ít việc để làm, ăn uống chỉ là không giờ giấc nhưng tuyệt đối không bỏ bữa."
" Vậy là tốt rồi."

" Phụ thân vào cung gặp ta không phải chỉ vì mỗi chuyện này thôi chứ?"
" Đúng là vậy." Lâm Chương trước nay không phải là người thích dùng lý thuận nói vòng vo, hắn cứ thế mà đi thẳng vào vấn đề: " Triều đình bây giờ vì người được sắc phong hoàng hậu mà không ai dám nghi ngờ đến địa vị thái tử, nhưng lại vì hoàng thượng mãi vẫn chưa chịu hạ chiếu khiến bên ngoài có rất nhiều lời đồn trở thành câu chuyện cho người bên đường bàn luận."
" Phụ thân vì cái này cảm thấy không vui? Đúng là mang chuyện hoàng thất bàn luận đã có tội, nhưng cũng không thể vì vậy mà mang những người dân vô tình không hiểu chuyện kia thật sự phạt nặng."
" Ta không phải vì cái này..." Lâm Chương thở dài: " Người xem hoàng thượng đã bao lâu vẫn không chịu bỏ cuộc, thời gian qua triều đình bao phen thay cũ đổi mới, hoàng thượng tự ép mình như vậy...!chỉ e là."
" Phụ thân lo nghĩ nhiều rồi." Lâm Ninh khẽ giọng: " Có thể rất nhiều người cảm thấy hoàng thượng quá cố chấp, chỉ cần là những người muốn phản đối vị trí thái tử hiện tại đều sẽ không vừa mắt."
" Điều đó còn không phải?"
" Người chắc cũng rất hiểu tính cách của An Tướng quân?"
" Đây...!hoàng hậu nói việc này thì liên quan gì đến hắn?"
Lâm Ninh mỉm cười với Lâm Chương: " Nếu hoàng thượng thật sự xử lý triều chính theo cảm tính như vậy, An tướng quân sẽ cứ chịu ngồi im không phản ứng gì sao?" Nàng lại nói: " Hoàng thượng rõ ràng chỉ đang làm cho kẻ khác thấy mình đang đánh mất lý trí, nhưng thật tế muốn loại bỏ những kẻ có mưu đồ phía sau."
Lâm Chương thở dài: " Ta làm sao có thể không nhìn ra, thế nhưng cái quan trọng là hoàng thượng đối với thái tử vẫn cứ...!"
" Phụ thân không cảm thấy như vậy lại tốt sao?"
" Tốt?" Lâm Chương ngạc nhiên: " Người nói tốt ở đâu?"
" So với năm đó khi Huyền Kỳ qua đời không phải đã tốt hơn rất nhiều?" Lâm Chương im lặng, Lâm Ninh lại tiếp: " Ít nhất hoàng thượng không hề gục ngã, người vẫn có một hy vọng để không từ bỏ tất cả mọi thứ.

Cũng giống như phụ thân vậy, thứ mà người không thiếu chính là thời gian."
" Thời gian?"

" Vì thời gian dài hơn rất nhiều nên có thể chờ đợi, cho dù không biết sẽ mất bao lâu để Tiểu Ly quay trở lại.

Thế nhưng chỉ cần y còn hơi thở, chỉ như thế cũng đủ để hoàng thượng tiếp tục sống thật tốt."
Lâm Chương trầm mặt, tuy nói thời gian là thứ họ không hề thiếu, nhưng...!nó cũng là thứ khiến họ sợ hãi nhất.

Chỉ hy vọng những người quan trọng bên cạnh sẽ cùng mình sống vui vẻ hết một đời.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Phụ hoàng, đừng ngủ nữa.

Hôm nay bên ngoài sương rất dày, người nhìn qua một lúc đi."
Minh Hạo chậm mở mắt, hắn ngồi dậy đi đến bên ngoài cửa sổ mở tung ra.

Trời chỉ vừa rạng sáng, bên ngoài quả thật là một màu sương dày đặc.

Hắn mỉm cười nhìn lại phía người vẫn còn nằm yên trên giường: " Ngươi nói đúng rồi."
Hoàng đế bước nhanh trở lại, hắn cúi người hôn lên trán y rồi trầm giọng: " Còn nói phụ hoàng, không phải ngươi mới là người nằm lười ở đây? Sau sương sớm, ngày đến hoa sẽ càng nở đẹp hơn, Ân nhi không muốn nhìn thấy sao?"
Minh Hạo thở dài: " Thật là, ngươi còn muốn ngủ đến lúc nào?"
" Ta nhìn thấy rồi." Bóng hình mờ ảo đứng bên cửa sổ, y ngắm nhìn những bông hoa giữa màn sương trắng lại nói: " Phụ hoàng không biết ta còn thích nhìn chúng như hiện tại hơn."

" Tha thứ ta, Ân nhi."
Sau câu nói của Minh Hạo, mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Hai năm qua đi Ân Ly cũng đã rất quen với việc này, mỗi khi hắn vô tình thức dậy đều sẽ cùng thân thể không ý thức kia của Ân Ly nói gì đó như y vừa cùng mình nói chuyện, và rồi khi không có bất cứ sự hồi đáp nào hắn sẽ nhận ra, bản thân đã không còn trong mộng nữa.Hắn tin rằng Ân Ly oán giận nên không muốn tỉnh lại, hắn chỉ có thể chờ, mỗi ngày vẫn lập đi lập lại cầu xin sự tha thứ.
" Hoàng thượng, đã đến lúc thượng triều, nên dậy đi thôi." Bên ngoài là tiếng của Tôn công công đánh thức hoàng đế mỗi sáng.
" Phụ hoàng sẽ trở lại sớm thôi." Minh Hạo dịu dàng vuốt lọn tóc đã dài hơn rất nhiều của Ân Ly, hắn kéo chăn trên người y lên cao hơn rồi mới rời đi.
Ân Ly bên này không còn nhìn theo hắn trước khi thượng triều như trước, y vẫn cứ mãi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa.

Sương dần tan đi sau khi ánh mặt trời lan tỏa, ẩn hiện trên mỗi cánh hoa lấp lánh ánh lên trông thật xinh đẹp.
" Đáng tiếc đẹp đến mấy cũng có nghĩa gì khi không thể cùng người ngắm nhìn chúng?" Ân Ly cứ trong tình trạng này kéo dài hết hai năm, tìm đủ mọi cách để quay trở lại với thân xác nhưng đều thất bại.
Điều duy nhất y có thể làm là chứng kiến Minh Hạo mỗi ngày qua đi cùng sự đau khổ tự trách, Ân Ly đột nhiên nghi ngờ lý do vì sao mình vẫn còn tồn tại đến lúc này, y sẽ còn đợi được nữa?
" Ư...!"
Tiếng động phát ra sau lưng khiến Ân Ly giật mình mà vội vàng xoay đầu, y lập tức bị dọa sợ đến không tin vào mắt mình: " Không...!không thể nào..."
" Đau..." Người đã ngủ say suốt hai năm cuối cùng cũng đã tỉnh giấc, chậm đưa tay che mắt rồi lại nhẹ xoa đầu mình.

Y đột nhiên ngồi bật dậy nhưng có vẻ vì choáng đầu mà phải ngồi im lặng một lúc, mắt đảo nhẹ qua cảnh vật phía trước, cuối cùng lại nói ra tiếng: " Đây là đâu?"
" Tại sao lại như vậy?".