Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 57






" Phụ hoàng, đừng xem nữa.

Ta đói lắm rồi."
" Ân nhi?" Minh Hạo rời mắt khỏi bản tấu chương rồi nhìn khắp ngự thư phòng tìm kiếm, ngoài Tôn Qùy đang đứng đó thì cũng chẳng thấy bóng dáng mà hắn đang nghĩ đến.
" Hoàng thượng." Tôn công công lên tiếng: " Thái tử điện hạ hiện đang ở Huyền Bắc Linh."
" Trẫm biết." Minh Hạo chỉ nói hai từ rồi lại tiếp tục công việc của mình
" Hoàng thượng, mỗi khi thấy người mãi xem tấu chương đến giờ dùng bữa cũng không chịu nghỉ ngơi, thái tử điện hạ đều sẽ tự mình xông vào ngự thư phòng để quấy rối."
"...!"
" Giờ cũng đã không còn sớm nữa, Lâm phi nương nương chắc cũng là đang chờ người đến, hoàng thượng hay là nghỉ ngơi một lúc."
Minh Hạo bỏ xuống bản tấu trên tay nhìn sang Tôn Qùy: " Ngươi từ lúc nào đã biết mang Ân Ly ra để khuyên trẫm?"
" Nô tài không dám."
" Trẫm thấy ngươi không những dám mà còn sẽ hết lần này đến lần khác lập lại nữa kìa."
Tôn Qùy cúi đầu: " Nô tài biết tội."
" Được rồi." Hoàng đế đẩy tất cả sang một bên rồi rời ghế: " Đến Hòa Ninh cung."
Từ khi Cung Ân Ly rời hoàng thành, Hoàng đế mỗi ngày sau khi thượng triều sẽ ở ngự thư phòng phê tấu cho đến khi Tôn Qùy khuyên ngăn, sau đó sẽ đến Hòa Ninh cung cùng Lâm phi dùng bữa, họ chỉ như vậy mỗi người đối diện một lời cũng không nói thì hoàng đế lại rời đi, hắn luôn khiến mình không có thời gian để nghỉ ngơi cho đến tối đều sẽ từ Thái Dương điện bãi giá Di Thúy cung.
Tôn Qùy lắc đầu không biết phải nên làm thế nào, lý do phần lớn cũng là vì gần một tháng từ khi thái tử xuất phát đến Bắc Địa vẫn không có chút tin tức gì.

Việc hắn tiếp tục dùng một nữ nhân có dung mạo tựa Huyền Kỳ công tử khi xưa kia để thỏa mảng mình càng khiến Tôn Qùy lo lắng, vậy người quan trọng nhất đối hoàng đế là Huyền Kỳ đã chết từ lâu kia hay chính là thập hoàng tử Cung Ân Ly.


Đây cũng là điều mà hoàng thái hậu luôn không an lòng, người đã tự trách mình vì sao hai mươi ba hai năm trước lại để hoàng đế gặp lão nhân kia.

Có phải bà đã vì không muốn giang sơn đại nghiệp Vinh Bích quốc này sụp đổ mà khiến các nhi tử của mình trở nên như hiện tại.
" Hoàng thượng đến."
" Hoàng thượng vạn an."
Minh Hạo tiến vào Hòa Ninh cung cảm thấy không giống với thường ngày, Lâm Ninh tuy rằng từ đêm hôm đó khi hắn nổi giận đã không còn quá gần gũi mình, nhưng mỗi lúc khi hắn đến cũng đều sẽ có mặt bên ngoài để nghênh tiếp, bây giờ ngoài hai hàng thái giám và cung nữ lại không thấy nàng ta xuất hiện, hắn trầm giọng: " Lâm phi đâu?"
Một cung nữ nhanh chóng lên tiếng: " Bẩm hoàng thượng, nương nương đang ở hậu viên cùng Di phi nương nương, nô tỳ sẽ lập tức đi thông báo."
" Xuân Di?" Minh Hạo nhăn mày: " Cô ta đến đây làm gì?"
" Thưa là do Di phi nương nương nói đã đích thân xuống bếp, muốn đến cùng nương nương hầu hoàng thượng dùng bữa."
" Bỏ đi." Minh Hạo thật lòng chỉ muốn đến vì mỗi lần ở nơi này đều cho hắn cảm giác như Ân Ly vẫn đang trốn ở đâu đó tại Hòa Ninh cung buộc mình tìm kiếm, nhưng không ngờ lại để những nữ nhân này làm hỏng tâm trạng, hắn xoay lưng định sẽ bỏ đi thì nghe những tiếng ồn ào lớn: " Có chuyện gì?"
Cung Nữ có hơi run lên sợ sệt: " Nô...!nô tỳ cũng không được rõ."
"...!"
" Nhanh...!nhanh đi gọi thái y đi..."
Nghe thấy những tiếng hốt hoảng bên trong, Minh Hạo mới một đường đi đến hậu viên.

Cả một đám người lộn xộn đến ngay cả hoàng đế tới lúc nào cũng không hay, nhìn vài cung nữ vây quanh Xuân Di đang ôm mặt mình té ngã trên đất, Minh Hạo lớn tiếng: " Xảy ra chuyện gì?"
" Hoàng...!hoàng thượng." Lâm Ninh đứng cạnh Xuân Di mặt đã muốn tái xanh khi nhìn thấy Minh Hạo: " Thiếp...!thiếp không biết."
" Nương nương." Trông Lâm Phi hoảng đến nhận định mọi chuyện cũng không rõ, Huân nhi biết nàng đã trúng kế Di phi kia mới lập tức tranh lấy ly rượu trên tay chủ tử mà ném đi: " Đây chắc chắn là ý đồ của Di phi."

" Mặt...!gương mặt của ta....!Hoàng thượng."
Nhìn thấy hành động của bọn họ, hoàng đế vẫn chưa hỏi tới mà đi lại gần ngồi xuống bên cạnh Di phi.

Cả một bên mặt của nàng ta sưng đỏ, còn có chỗ đã rỉ máu nhìn đến đáng sợ: " Tại sao lại như vậy?"
Cung nữ Linh nhi mới được đưa đến làm người hầu của Di phi hướng đến Lâm Ninh: " Là Lâm phi nương nương, là do Lâm phi làm thưa hoàng thượng."
" Ngươi nói bậy." Lâm Ninh lớn tiếng: " Là cô ta tự mình...!ta không có làm gì cả."
" Nô tỳ nói là sự thật, lúc vừa rồi Di phi nương nương bảo nô tỳ trở về lấy cho mình một ít phấn thơm, nói là muốn tặng cho Lâm phi.

Không...!không ngờ lúc trở lại, nô tỳ nhìn thấy cả hai vị nương nương đang đôi co tranh một ly rượu trên tay...!sau...!sau đó thì Lâm phi hất nó vào Di phi, còn có cả Luyên Nha tỷ tỷ cũng ở đó."
Luyên Nha là cung nữ thân cận của Xuân Di lập tức tiếp lời: " Đúng vậy thưa hoàng thượng, nô tỳ luôn hầu hạ bên cạnh, lúc Lâm phi mời rượu thì nương nương đã cảm thấy nghi ngờ nên không uống.

Không nghĩ đến Lâm phi đột nhiên lại nói cái gì mà...!gương mặt của người khiến mình căm hận...!rồi còn nói Di phi dùng nhan sắc mê hoặc hoàng thượng, sau đó thì dùng rượu cố hất vào Di phi."
" Không phải như vậy." Nhìn hoàng đế đang lo lắng ôm Xuân Di vào lòng, Lâm Ninh giải thích: " Thiếp không làm việc đó, là cô ta tự mình hạ thuốc, thiếp chỉ là muốn ngăn cản."
Huân nhi quỳ xuống liên tục dập đầu: " Đúng vậy thưa hoàng thượng, nương nương không có làm gì cả, nương nương đã muốn ngăn Di phi..."
" Đủ rồi." Minh Hạo lớn tiếng: " Nhanh chóng gọi thái y.

Riêng Lâm phi nhốt lại cho trẫm, chờ định đoạt sau."

" Hoàng thượng...!Thần thiếp thật sự không làm chuyện này, cầu xin người tin lời ta."
" Tin ngươi?" Minh Hạo bế Xuân Di đang đau đớn đến muốn ngất đi lên, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Ninh: " Tin tưởng ngươi khi nói nàng ta tự mình hạ độc, tin tưởng ngươi không hề ghen tuông hại người, hay là phải tin tưởng ngươi không căm hận gương mặt này của nàng ta đến muốn phá hủy nó?"
" Người...!"
" Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi làm bất cứ việc gì, mãi mãi cũng không thể nào so sánh với y."
Thì ra là vậy, Minh Hạo chưa từng tin nàng.

Hắn luôn cho rằng nàng căm hận Huyền Ky, cho là nàng sẽ vì lòng ghen tuông thù hận mà hủy hoại gương mặt kia.

Lâm Ninh chợt mỉm cười: " Đúng vậy...!ta căm hận y...!ta thật sự đã luôn mong muốn y chưa từng tồn tại."
" Câm miệng."
" Khi y chết đi ta đã nghĩ cuối cùng mình cũng đã có cơ hội, cơ hội để người chỉ nhìn đến ta chỉ một lần."
" Nương nương, người đừng nói nữa." Huân nhi vì sự tức giận đến dọa người của hoàng đế mà sợ đến run rẩy, nàng muốn ngăn Lâm Ninh lại nhưng lại bị đẩy ra: " Nương nương."
" Ta dành hết tình cảm cho người có gì là sai chứ?" Lâm Ninh rơi nước mắt nhìn Minh Hạo, nàng lại giống như đang chế giễu hắn: " Vẫn tốt hơn so với người không phải sao? Không có năng lực bảo vệ được y, vô dụng đến mất đêm đêm ôm một nữ nhân có dung mạo tương tự y kia để tự lừa dối mình."
" Câm miệng."
" Huyền Kỳ a Huyền Kỳ, ngươi thật quá đáng thương.

Ngươi thật...!a...!" Lâm Ninh đột nhiên cảm thấy cổ họng đau đớn không thể phát ra tiếng, hai tay ôm lấy cổ mình, đến hơi thở cũng không thể hô hấp: " Ư...!"
" Nương nương...!người làm sao vậy...!nương nương." Huân nhi đỡ lấy Lâm Ninh, nàng hoảng sợ khi thấy vết máu chảy ra khóe môi chủ tử.

Lại nhìn ánh mắt lạnh lùng vô tình của hoàng đế mới nhận ra chuyện gì.

Huân nhi vừa khóc lớn vừa dập đầu mạnh: " Hoàng thượng xin tha mạng...!hoàng thượng cầu xin người tha mạng cho nương nương."

Mọi người không ai dám lên tiếng khuyên ngăn cho dù thấy Lâm phi đã không thể trụ nổi mà ngã xuống, Huân nhi cho dù dập đầu đến chảy máu cũng chẳng khiến hoàng đế thương tiếc, nàng cuối cùng cũng chỉ có thể liều mạng dùng một cách cuối cùng để cứu chủ tử.

Huân nhi quỳ lê gối đến dưới chân hoàng đế: " Hoàng thượng cầu người nương tay, thái tử...!thái tử nếu một khi quay về biết nương nương xảy ra chuyện...!sẽ rất đau lòng...!cầu xin người đừng để thái tử lại mất đi mẫu phi thêm một lần nữa."
"...!" Không ngờ chỉ sau những lời này hoàng đế thật sự có ảnh hưởng, hắn trong mắt như đã dịu bớt đi sát khí, im lặng một hồi mới lên tiếng: " Nhốt Lâm phi lại, gọi cả thái y đến xem qua."
" Hoàng...!" Xoay đầu nhìn lại đúng là Lâm Ninh không còn tỏ ra đau đớn nữa, nàng đã ngất đi nhưng vẫn tốt hơn so với mất mạng.

Huân nhi khóc nức nở: " Tạ ơn hoàng thượng, tạ người tha mạng."
Đây là lần đầu tiên chứng kiến hoàng đế sử dụng đến sức mạnh vân ấn, tất cả những người có mặt tại Hòa Ninh cung lúc đó đều sợ hãi đến một lời cũng không dám hé ra ngoài dù đã tận mắt chứng kiến toàn bộ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lâm Khương vừa gặp cung nữ Tiểu Linh thì muốn lập tức nhập cùng, không ngờ chỉ ra đến cửa phủ đã nhận được tin của Lâm phi: " Ngươi nói Lâm phi hãm hại Di phi nên đã bị hoàng thượng nhốt lại?"
Gia Tấn ấp úng: " Đúng...!đúng vậy Thừa tướng."
" Sao lại có chuyện như vậy, hoàng thượng không điều tra rõ việc này hay sao?"
" Tiểu nhân nhận được tin, nương nương...!nương nương đã phạm vào cấm kỵ của hoàng thượng, người nói đến...!Huyền Kỳ công tử, nên đã chọc đến hoàng thượng nổi giận."
" Cái gì?" Lâm Chương siết tay: " Hồ đồ, đã biết không thể phạm vào sao vẫn muốn làm kia chứ?"
" Thừa tướng, chúng ta bây giờ phải làm sao mới có thể cứu được nương nương."
" Di phi kia không phải chuyện lớn, nhưng Lâm phi lại nhắc đến Huyền Kỳ công tử chọc giận hoàng thượng.

Cho dù bây giờ ta lập tức đến cầu xin cũng không có khả năng làm được gì."
" Vậy...!"
Lâm Chương không nói gì mà lại trở vào trong phủ, " Nếu có cách thì cũng chỉ có thể nhờ đến hắn mà thôi.".