Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 53






Tử Khuynh lần cuối đi kiểm tra một vòng quanh dãy phòng của Minh Khiêm, y không biết võ công nhưng lại được hắn giao cho nhiệm vụ này, còn không phải là vì vị nào đó đang đứng như tượng ngoài hành lang kia sao? Tử Khuynh thở dài: " Tỷ tỷ, đêm đã khuya lắm rồi, vương gia cũng đã nghỉ ngơi từ lâu."
Y Tuyết chẳng nhìn đến đệ đệ mình mà chỉ hướng mắt vào lối dẫn vào gian phòng của Minh Khiêm: " Hiện tại không những người Thương Lăng mà cả đám người triều đình kia, ta vẫn cho rằng cẩn thận sẽ tốt hơn."
Tử Khuynh gãi đầu: " Tỷ tỷ, nơi ở của vương gia được canh phòng nghiêm đến đâu chứ? Chưa nói đến đại hoàng tử và An tướng quân đều được theo dõi chặt có thể làm gì, hơn nữa với năng lực của vương gia vốn không cần tỷ bảo vệ." Y chỉ tay ra phía ngoài dãy phòng, nơi ở của Minh Khiêm được xây dựng ngay trên bờ vực cao nhất: " Mà cho dù có người muốn vượt qua hàng canh phòng của ta cũng chỉ có nước mọc cánh mà bay lên thôi."
" Đệ làm việc của mình, đừng phiền ta."
" Tỷ tỷ, vương gia đã nói không được để tỷ tùy ý đi vào nữa."
" Ta biết."
" Nhưng...!"
Y Tuyết lúc này mới chuyển động đôi mắt nhìn Tử Khuynh: " Ta chỉ ở đây, sẽ không làm phiền đến vương gia."
" Vậy...!đệ không làm phiền tỷ nữa." Tử phiên tuy không muốn để Y Tuyết cứ đứng bên ngoài như vậy, nhưng y cũng không thể làm trái lời của Minh Khiêm.

Tỷ tỷ này của y rõ ràng là đang lo lắng vương gia là gặp phải những cơn ác mộng đó nên muốn xuất hiện đánh thức người dậy, chỉ là sau đó chắc chắn sẽ chỉ làm vương gia tức giận mà thôi.
Binh lính được thay ca sắp xếp canh phòng dãy phòng của Minh Khiêm quả thật rất nghiêm ngặt, thế nhưng họ cũng không ngờ tới thật sự sẽ có kẻ lẻn vào bằng con đường huy hiểm không phòng hờ kia.
Hai bóng người trên vách núi sâu thẩm, Ân Ly vất vả một hồi cuối cùng cũng có thể bám được vào thành cửa phòng chính của Kinh Bắc Vương, y mỉm cười: " Sắp được rồi."
" Điện hạ." Tiền Vệ chân chỉ có thể trụ trên một thanh sắt ghim chặt vào vách đá, hắn dùng sức lực làm điểm tựa rồi đẩy mạnh Ân Ly vào trong.

Lúc xem bản đồ của Kinh Vương phủ hắn cũng không ngờ họ lại sẽ đột nhập bằng cách nguy hiểm này: " Cách này của người tuy rằng dùng tốt nhưng cũng quá nguy hiểm, nếu để đại điện hạ và tướng quân biết thần chắc chắn không gánh nổi."

Ân Ly trèo được vào trong thì thở mạnh một hơi mới ló đầu nhìn ra bên ngoài, lúc trèo lên không dám nhìn xuống, bây giờ tận mắt thấy Tiền Vệ vẫn còn đang lơ lửng giữa một vực sâu chỉ với một sợi dây buộc quanh eo, thanh sắt phía trên và cả điểm tựa chân của thanh phía dưới y mới nuốt xuống một ngụm khí, Ân Ly đưa tay lên miệng hô nhỏ: " Tiền Vệ, ngươi thấy cánh cửa bên cạnh chứ?"
Tiền Vệ nhìn theo hướng Ân Ly chỉ thì đúng là có một cánh cửa khác bên tay trái mình, hắn ngước đầu nhìn Ân Ly: " Điện hạ muốn thần đi lối này?"
" Đúng vậy." Ân Ly vừa tháo dây buộc quanh eo mình vừa nói: " Lúc xem bản đồ ta đã để ý đến, đó là một căn phòng trống ờ hành lang bên ngoài.

Với thân thủ của ngươi đi một mình chắc sẽ không bị phát hiện, ngươi cứ trở về trước đi."
" Vậy còn điện hạ, người làm sao trở ra."
" Ta tự có cách của mình, cứ đi đi."
" Nhưng...!"
" Đừng lo cho ta." Ân Ly chẳng để ý đến sắc mặt khó xem của kẻ đáng thương kia, y vẫy tay với hắn xong nhảy xuống khỏi thành cửa.
Đúng như Niên thẩm nói, nơi ở của Minh Khiêm không hề có người canh phòng, bên trong vô cùng vắng lặng và tĩnh mịt.

Đi qua một gian lớn tiến vào phòng trong, vén bức màn trên cửa, không gian bên trong khá đơn giản.

Một chiếc bàn để bút và một cây nến, ngoài ra còn có hai chiếc tủ gỗ.
Ân Ly không vội đi lại bên giường ngủ mà nhìn khắp nơi một lượt, trên vách tường có làm chiếc kệ dài, bên trên lại để vài con châu chấu và chim sẻ làm bằng lá khô: " Đây là." Ân Ly khẽ cười: " Hắn vốn dĩ không có thay đổi, đã lớn như vậy rồi vẫn thích những thứ này?"
" Ừm..!"
Có tiếng động phát ra từ bên trong giường khiến Ân Ly hồi hộp đến nín thở, tưởng rằng mình đã bị phát hiện mà hồi lâu chỉ nghe vài tiếng phát ra từ cổ họng mới cảm thấy lo lắng: " Vương gia?"
" Đừng...!"
" Làm sao vậy?" Bây giờ mới nghe rõ thành tiếng, thật sự là giọng của Minh Khiêm.

Ân Ly lo lắng có phải hắn làm sao mới vội lại gần nhìn xem.

Gương mặt tuấn tú lại dữ tợn trông như vô cùng khó chịu, cả gương mặt đổ rất nhiều mồ hôi, hắn cứ như vậy mà nghiến răng trông rất đáng sợ: " Có phải là do gặp ác mộng hay không?"
" Đừng...!không được."
" Vương gia, mau tỉnh lại...a..!" Đột nhiên tay bị nắm lại, siết chặt đau đến nhăn mày, Ân Ly không vội vung ra mà vẫn cố gọi hắn: " Vương gia."
" Không được..., Huyền Huyền."
"...!"
" Huyền Huyền, ngươi không được chết."
Khi nghe thấy cái tên Huyền Huyền khiến Ân Ly ngừng lại bàn tay đang cố lay tỉnh Minh Khiêm.


Y lặng người để hắn siết chặt tay mình rồi khẽ cắn chiếc môi nhỏ như đang cố kiềm nén cảm xúc của bản thân.

Ân Ly dùng tay còn lại từ trong người lấy ra chiếc khăn để lau đi mồ hôi trên trán Minh Khiêm: " Thập nhị hoàng tử."
" Ngươi đừng chết."
" Ta không chết, đừng sợ...!không sao nữa rồi."
Âm giọng nhẹ nhàng ấm áp như đang được an ủi, Minh Khiêm từ từ không còn gọi lớn tiếng nữa.

Hắn như vậy cảm thấy rất bình yên nhưng sau đó như lập tức bị kéo ra khỏi mộng.
Minh Khiêm đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào mình khiến Ân Ly có chút ngần ngại muốn rút tay về, tuy nhiên sức của hắn lại càng tăng thêm khiến khuôn mặt nhỏ nhăn lại mà kêu lên: " Đau."
" Ngươi làm gì ở đây?"
" Ta...a..!" Vẫn chưa kịp trả lời đã bị Minh Khiêm tay còn lại nắm gọn lấy chiếc cổ thon nhỏ của mình mà ấn xuống giường, bị khóa trong tư thế này y cho dù muốn vùng vẫy cũng không được: " Khoan đã, nghe ta giải thích."
" Ngươi vừa gọi ta là gì?"
" Ta...!ta làm gì?"
" Ngươi vừa rồi gọi ta là gì." Minh Khiêm đôi mắt đỏ ngầu như khát máu, hắn lại siết chặt lấy cổ Ân Ly: " Nói!"
" Ta...!khụ....!Buông tay...!"
" Nhanh nói, nếu không đừng trách ta không nương tình."
Ân Ly hé mắt nhìn giường mặt dữ tợn như thật sự muốn giết người của hắn, y cố phát ra tiếng: " Thập...!thập nhị...!hoàng tử."
"...!" Minh Khiêm ngừng lại hành động của mình, trong mắt hắn là một mớ hỗn loạn chẳng biết là gì.

Tay một chút buông lỏng xong sau đó lại hoàn toàn thả người bên dưới ra, nhìn Ân Ly cuộn tròn trên giường như cục bông trắng mà ôm lấy cổ vừa ho vừa thở mạnh, hắn chẳng hiểu ra được loại ý nghĩ trong đầu mình lúc này có bao nhiêu hoang đường: " Không thể nào."

" Khụ...!"
" Ngươi..."
" Ta...!ta muốn giải thích." Khi đã lấy lại hô hấp, Ân Ly vội nhìn Minh Khiêm: " Chúng ta cần nói chuyện, tất của chỉ là hiểu lầm mà thôi."
" Ngươi thật ra là ai?"
" Ta..." Ân Ly không nghĩ mình lại vô tình gọi để hắn nghe thấy như vậy, chỉ là một cách gọi cũng không hẳn là đã bị hắn nhìn ra.

Y nghĩ chỉ cần làm như không biết gì, Minh Khiêm cũng chẳng có nguyên do nào lại nghi ngờ mình: " Ta là thái tử, Cung Ân Ly."
" Nói dối." Minh Khiêm lại nắm lấy cổ tay Ân Ly kéo mạnh: " Vừa rồi ngươi đã nói...!"
" Vương gia, không xong rồi."
Bên ngoài có tiếng ồn ào loạn thành một mớ, Tử Khuynh bên ngoài giọng vô cùng khẩn trương gọi vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người bên trong: " Vương gia, xảy ra chuyện lớn.

Người mau thức dậy."
" Vương gia, có thể nghe ta giải thích trước có được hay không?" Ân Ly kéo áo Minh Khiêm: " Tin tức người gửi về hoàng thành thật ra chưa từng đến tay phụ hoàng, chuyện này chắc chắn có kẻ đã bịt kín chuyện, ta...!"
" Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Minh Khiêm giống như chẳng quan tâm đến việc Ân Ly đang nói, hắn kéo y đi: " Theo ta."
" Khoan đã, người muốn làm gì?".