Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 40






Buổi sớm tại đại điện hoàng cung hiện tại lại khác với thường ngày, hầu hết quan lại đều có mặt đầy đủ.

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng khi thay vì tranh luận về một vấn đề nào đó như thường lệ họ lại im lặng lạ thường, đúng lúc này thì Lâm thừa tướng vào triều, đám đông hiện tại mới bắt đầu có tiếng xôn xao: " Thừa tướng đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến rồi."
" Vinh thượng thư." Nhìn một vòng đại điện cả một đám người liếc về phía mình mà to nhỏ với nhau, Lâm Chương nhăn mày: " Hai ngày không lên triều, ta có phải đã bỏ lỡ điều gì rồi không?"
Vinh thượng thư khó xử nói nhỏ vào tai Lâm Chương: " Đại nhân dưỡng bệnh hai ngày thật sự đã có chuyện lớn nha.

Kinh Bắc Vương tạo phản rồi, không những vậy...!đại hoàng tử cũng bị nghi ngờ có liên quan đến việc này."
" Đều là lời thừa thải." Lâm thừa tướng tức giận ra mặt: " Kinh Bắc Vương tạo phản đó đương nhiên là chuyện lớn, nhưng hoàng thượng cũng không thể nào vì vậy mà nghi ngờ cả đại hoàng tử."
" Ngài hiểu lầm rồi."
" Ta hiểu lầm?"
" Đây không phải ý của hoàng thượng." Vinh thượng thư ra ý chỉ đám đại thần đang đắc ý nhìn lại đây kia: " Là do có người lợi dụng việc đại hoàng tử có qua lại cùng Kinh Bắc Vương, hoàng thượng hiện tại tuy rằng chưa từng tra hỏi đại hoàng tử, nhưng hầu hết quan lại trong triều đều muốn nâng đỡ thất hoàng tử.

Hai ngày này tấu sớ liên tục đều chỉ nhắc đến việc này, e rằng ngay cả hoàng thượng muốn bảo vệ đại hoàng tử cũng khó lòng giữ được lâu."
" Đây là lý gì? Bọn lão đầu khốn các ngươi ăn no rỗi việc có phải không?"
" Thừa...!thừa tướng đại nhân?"
Lâm Chướng tính nóng nảy cũng không còn lạ, cứ như vậy mà lớn tiếng tại đại điện không kiêng dè làm Vinh thượng thư muốn ngăn cũng không kịp: " Tuổi đã cao không phải nên từ quan nghỉ dưỡng, còn muốn trước khi về quê gây thêm một phen sóng gió.

Đại hoàng tử cũng đến phiên các ngươi chỉ tội?"
" Thừa tướng nói vậy còn không phải đang tự mắng mình, tuổi của ngài so với chúng ta hình như không khác xa."
Nghe Từ Lương thái úy nói thì đã biết hắn đang tự đánh vào chân mình, Thừa tướng đại nhân cười đắc ý, hắn dùng tay hất một lọn tóc của mình mà cao giọng: " Cái đó còn phải xem tướng mạo bản thừa tướng, cả đám lão nhân các ngươi so sánh nổi sao."

" Ngươi...!" Đám quan thần đã có tuổi nghe đến thật sự không thể nuốt trôi.

Ai bảo hắn ta là thừa tướng, còn là người thừa hưởng Vân Ấn.

Tộc nhân Vinh Bích quốc sinh ra tùy thuộc vào mỗi người có thể mang Vân Ấn hay không, họ nếu có không chỉ sức mạnh mà cả về tuổi tác cùng thọ mệnh so với người thường kéo dài hơn rất nhiều.

Lâm Chương hiện đã gần ngũ tuần nhưng vẻ bề ngoài vẫn như vậy trẻ trung hào khí, đem so với nhi nữ hắn ta cũng chỉ xứng làm huynh trưởng không hơn: " Thừa tướng nói lời cũng nên biết chừng mực."
" Gì là chừng mực, dám vu tội cho đại hoàng tử chính là muốn đối đầu với bản thừa tướng.

Các ngươi cho rằng có thể dùng một chút quyền lực của mình cũng có thể chống đối lại ta?"
" Chúng ta đều là dựa vào sự thật để bẩm tấu, chưa từng có chuyện vu tội mà ngài nói."
" Sự thật mà ngươi nói là thứ gì, ta cũng thật muốn nhìn qua một lần.

Nếu không đủ bằng cớ thuyết phục đại hoàng tử cấu kết Kinh Bắc Vương, ta nhất định không tha cho các ngươi."
" Ngài...!"
Từ thái úy bị khí thế của thừa tướng làm cho không dám nói tiếp, Khang Tứ thái sĩ liền thay lão lên tiếng: " Không có lửa làm sao có khói, ngay cả đại hoàng tử cũng không thể chứng minh mình vô tội, đối với lời đồn thổi những ngày qua chưa từng đứng ra thanh minh cho mình.

Hiện tại người Thương Lăng lại đang có ý đồ gây chiến với ta, không những vậy Kinh Băc Vương có động thái đáng ngờ, thử hỏi thân làm thần tử như chúng ta há có thể im lặng làm ngơ."
" Chỉ như vậy cũng không thể khẳng định đại hoàng tử cùng Kinh Bắc Vương cấu kết ngoại tộc." Lâm Chương nghiến răng: " Thương Lăng chiến trường này còn chưa đánh, các ngươi đã nóng vội muốn mang trưởng tử của hoàng ra xử tội, như vậy còn dám nói là trách nhiệm quân thần?"
" Chúng ta đều chỉ vì hoàng thượng, vì Vinh Bích quốc mà lo nghĩ.


Tất cả chỉ chờ ý chỉ của hoàng thượng, nếu có đắc tội cùng thừa tướng, xin người đừng trách tội."
" Được, ta cũng muốn chờ xem ý chỉ của hoàng thượng là thế nào." Lâm thừa tướng phất tay áo đứng vào vị trí của mình chờ đợi, đại diện cũng như vậy lại trở nên im lặng như ban đầu.
Lâm Chương trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, những lúc có mâu thuẫn đều có người đứng ra giải quyết, hắn như vậy không tự chủ đưa mắt chờ bên ngoài cổng đại điện.

Chờ đến lúc tiếng hô hoàng đế nhập điện vang lên cũng chưa nhìn thấy kẻ đó xuất hiện.
" Hoàng thượng vạn an."
Minh Hạo bận hắc long bào, ngồi trên long ngai đánh giá triều thần bên dưới.

Đợi khi hoàng đế vừa an vị Tôn Qùy lớn tiếng hô: " Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều."
" Bẩm hoàng thượng, đại tướng quân vẫn chưa đến."
Từ thái úy như vậy đứng ra tranh lời trước Lâm Chương, chỉ là chưa đi sâu vào vấn đề chính.

Lão ta lại hỏi đúng vào điều hắn cũng đang thắc mắc, chính vì vậy Lâm Chương chưa vội muốn lên tiếng mà im lặng một bên.
Tôn Qùy giống như đã được sự đồng ý của hoàng đế, hắn trả lời câu hỏi của Từ Lương: " An tướng quân sớm đã nhận lệnh từ hoàng thượng điều tra việc khởi binh của Kinh Bắc Vương, hiện có lẽ đã đang chuẩn bị xuất thành đến Huyền Bắc Linh."
" Chuyện này...!"
Triều thần lại một lần xôn xao, An Khương Tề hiện là đại tướng quân nắm trong tay binh quyền.

An tướng quân là ngoại công của tứ hoàng tử, cho dù hắn thường sẽ tránh cùng Lâm thừa tướng có mâu thuẫn, nhưng vậy cũng không thể thay đổi việc hắn cũng là một phu quân cùng phụ thân mẫu mực đối với thê tử và nhi tử.


Hiện tại nếu để An Khương Tề chỉ một phần có ý muốn bảo hộ thất hoàng tử, kết hợp cùng phe cánh Đinh gia trong triều thì ngay cả hoàng đế cũng khó có thể tiếp tục che chở đại hoàng tử.
Hoàng đế cũng thật biết suy tính, lại trong tình hình này nhanh chóng đẩy đi An tướng quân đến Huyền Bắc Linh điều tra.

Vừa hay con người An Khương Tề quan minh chính đại, nếu thật điều tra ra được đại hoàng tử cùng Kinh Bắc Vương và Thương Lăng không can hệ, hắn chắc chắn sẽ tự mình dẹp yên lời đồn này mà không cần đến chỉ lệnh của hoàng đế.
" Bẩm hoàng thượng." Khang thái sĩ lại đứng ra khỏi hàng: " Kinh Bắc Vương có động thái đáng ngờ, chiêu mộ nhân tài, huấn luyện binh sĩ, thậm chí việc người Thương Lăng có ý đồ gây chiến cùng Vinh Bích ta cũng chưa từng được báo về.

Trước kia từng có lần Kinh Bắc vương tự ý trở về hoàng thành mà không có thánh lệnh, nói không chừng từ sớm đã có mưu tính.

An tướng quân lúc này lại vô cớ đến Huyền Bắc Linh, sợ rằng khiến Kinh Bắc Vương phát hiện hoàng thượng đã nghi ngờ đến mình mà nhanh chóng khởi binh."
Minh Hạo trầm giọng: " Vậy theo các người việc này nên giải quyết theo cách nào, lệnh cho An tướng quân lập tức dẫn binh khởi chiến Bắc địa đơn giản như vậy?"
" Thần không có ý đó."
Lâm Chương nghe cũng lập tức bước ra khỏi chỗ của mình: " Hoàng thượng, dẹp phiên vương đương nhiên không phải điều đơn giản, thế lực của Kinh Bắc Vương lớn mạnh binh quyền lên đến 80 vạn quân hoặc hơn thế, chưa nói đến có thể gây ảnh hưởng không nhỏ đến những phiên vương khác, điều quan trọng nhất Kinh Bắc Vương mang trong người sức mạnh Vân Ấn không nhỏ, theo thần tuyệt đối không thể dùng cứng đối đãi."
" Thừa tướng có phải quá đề cao Kinh Bắc Vương rồi không? Hoàng thượng là thiên tử ngồi trên thiên hạ, người mang trong mình huyết mạch hoàng thất có khả năng khống chế Vân Ấn, chỉ một phiên vương cũng có thể là vấn đề to lớn? Cho dù thật sự theo lời của ngài không thể dùng cứng, vậy chúng ta chờ đợi Kinh Bắc vương thông đồng Thương Lăng khởi binh tạo phản?"
" Hừ." Lâm Chương liếc Khang Từ rồi lại hướng lên hoàng đế: " Hoàng thượng, cho dù có những tin đồn kia cũng chưa thể chứng minh Kinh Bắc Vương muốn tạo phản.

Chi bằng cử đại hoàng tử cùng An tướng quân đi một chuyến cùng điều tra.

Ta có thể dùng lý do đại hoàng tử muốn một lần xem lại tình hình trị lũ tại Hằng Dương, thuận tiện ở tại Bắc địa tránh bị nghi ngờ nếu Kinh Bắc Vương thật sự có ý muốn khởi binh."
" Chuyện này không thể được." Lần này không chỉ riêng Khang thái sĩ mà cả những lão thần khác cũng đồng loạt lên tiếng không tán thành: " Hoàng thượng, đại hoàng tử bị nghi ngờ cùng Kinh Bắc Vương có giao tình.

Nói để hoàng tử đi chính là làm con tin, nếu chẳng may đại hoàng tử bí mật báo tin thì chúng ta sẽ không kịp trở tay, chúng thần cho rằng không những không thể cử đại hoàng tử đi mà tạm thời vẫn nên tạm thời tước bỏ thân phận hạn chế mọi quyền hạn của người."
" Hoang đường." Lâm Chương lần này tức giận không thể nhịn, hắn không quan tâm trước mặt hoàng đế tranh cãi cùng đám quan thần: " Đại hoàng tử thân là trưởng tử của hoàng thượng, từ khi nào trở thành tội phạm cấu kết tạo phản cần tước đi thân phận hoàng tử."
" Đủ rồi." Minh Hạo lớn tiếng khiến đám người xôn xao bên dưới phải ngậm miệng: " Đại hoàng tử xử trí thế nào có thể do các ngươi định đoạt?"
" Hoàng thượng...!" Cả đám lão đầu vừa lên tiếng đã bị ánh nhìn đáng sợ của Minh Hạo khiến cho lời sắp nói cũng lập tức nuốt trở vào.

Hoàng đế lại nói: " Đại hoàng tử bị nghi ngờ cấu kết Kinh Bắc Vương chỉ là lời đồn, tuy nhiên cũng vì vậy không thể xem như không có.

Nếu đã như vậy chi bằng cử một hoàng tử khác cùng An Khương Tề đến Huyền Bắc Linh."
Hoàng đế đã lên tiếng như vậy cũng không thể tiếp tục ép buộc hắn xử tội Cung Minh Luân, các lão thần đánh nhường một nước lui về: " Hoàng thượng anh minh."
Minh Hạo từ đầu đã biết đám lão đầu này không dễ gì để Minh Luân chứng minh mình vô tội, vốn hắn tính trước sẽ để Cung Duy Tự đi một chuyến.

Hắn tuy ngoài mặt chưa từng để tâm đến hoàng tử của mình, thế nhưng mỗi người trong số đó bản tính ra sao đều nắm không ít, tin rằng tam tiểu tử này sẽ không làm hắn thất vọng.
" Nếu đã vậy thì cứ để Duy Tự...!"
" Ta đi."
Đúng lúc hoàng đế muốn chỉ đích danh Cung Duy Tự, từ ngoài cửa điện lại có tiếng nói vọng vào.

Dáng người nhỏ nhắn khoác trên mình y phục màu trắng tinh khiết, y như vậy không có bất cứ sự cản trở nào đi giữa hai hàng văn võ đại thần tiến vào chính điện.

Hầu hết những ai vừa nhìn thấy đều bị tiểu thiếu niên thu hút bởi vẻ đẹp của y, trong số họ chẳng có mấy người biết được thật ra y có thân phận gì mà ngẩn người nhìn theo tiểu tinh linh xinh đẹp không nhanh không chậm lướt qua.
" Thập hoàng tử?"
Sau khi nghe Lâm thừa tướng gọi một tiếng khiến cho đám đại thần đang mất hồn kia bị đánh cho tỉnh lại, lúc này mới nhìn đến sắc mặt đại biến của hoàng đế đã đen đến hắc khí thấy rõ.
Minh Hạo lạnh giọng: " Ân nhi, ngươi lại muốn làm cái gì?"
Vừa khi âm giọng đến đáng sợ của hoàng đế vang lên, lúc này ai cũng nhận ra hắn đang vô cùng đáng sợ, tuyệt đối không nên làm điều gì trái ý.

Thế nhưng tiểu hoàng tử xem ra một chút e sợ cũng không có.

Ân Ly đối diện với Minh Hạo không né tránh: " Phụ hoàng, nhi thần tình nguyện cùng An tướng quân đến Huyền Bắc Linh, điều tra rõ ràng thật ra Kinh Bắc Vương liệu có tâm tư khởi binh tạo phản này hay không.".