Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 18






" Thập nhị hoàng tử chưa chết, người vẫn còn sống." Từ lúc Minh Hạo bồng mình rời khỏi Uyển Viên thì tiếng khóc của Ân Ly cũng không còn vang lên nữa.
Lần cuối cùng y nhìn thấy Minh Khiêm lúc đó hắn cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng cho dù bộ dạng trưởng thành này có thay đổi bao nhiêu y cũng có thể nhận ra.

Người tưởng rằng đã chết hiện lại xuất hiện trước mắt.
" Ngươi là vì muốn bảo vệ Minh Khiêm?"
" A!" Ân Ly giật mình, y chú ý đến đôi mắt dò xét mình " Làm sao hắn biết được?"
" Ngươi...!" Minh Hạo vừa nói ra miệng thì ngừng lại lắc đầu: " Không thể nào."
Tôn Qùy theo sau hoàng đế về đến Thái Dương Cung, hắn thấy người cứ như vậy vừa tức giận vừa ôn nhu nhìn thập hoàng tử, thật không rõ là tâm tình gì: " Hoàng thượng."
" Lui xuống."
" Hoàng thượng bớt giận."
" Tất cả các ngươi đều lui xuống."
Tôn Qùy trong lòng có lo sợ nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, hắn cùng Tiểu Yến cung nữ mấy người cúi thấp đầu: " Nô tài cáo lui."
Ân Ly im lặng nằm trong lòng Minh Hạo, y đoán hắn tức giận như vậy là do Cung Minh Khiêm.

Nhưng hai người thân là huynh đệ ruột thịt, ngày trước Minh Hạo đối với đệ đệ có nghiêm khắc nhưng cũng không đến mức gặp nhau đã trở mặt " Mười năm qua đã xảy ra những chuyện gì?"

" Tại sao ngươi vẫn mãi không nhìn nhận ta?"
Ân Ly tròn mắt nhìn hắn, đôi môi nhỏ ẩm ướt mấp mấy ú ớ không thành tiếng, hắn cũng vì như vậy càng khó chịu hơn: " Chưa từng nhìn nhận ta, chưa từng trả lời ta.

Mặc dù như vậy ngươi có thể thân thiện cùng các huynh đệ khác, dịu dàng chu đáo với Minh Khiêm, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Minh Kiên thậm chí chết dưới lưỡi kiếm của hắn."
" a....!" ( Ta...!).
" Tại sao trong tất cả các huynh đệ chỉ riêng ta là không thể?"
" Oe...e...!" ( Không phải như vậy).
" Ngươi chán ghét ta đúng chứ?"
Gương mặt nhỏ đáng yêu nhăn nhúm lại mếu máo như hài tử bị dọa sợ " Không phải như ngươi nghĩ, ta...!"
" Bỏ đi." Minh Hạo tựa như đang tự mình nói chuyện không có giải đáp, hắn biết rõ cho dù hỏi bao nhiêu lần thì y cũng không trả lời mình.

Minh Hạo đặt Ân Ly xuống long sàng, trong giọng nói hiện rõ nỗi thất vọng trong lòng: " Cuối cùng ngươi vẫn không phải là y."
" Ta không phải y?"
" Ta chờ đợi bao lâu, cố tin tưởng vào những thứ không thể." Đưa lên bàn tay mình hắn khẽ cười: " Khi ôm ngươi ta đã tưởng như y thật sự đã quay trở về, nhưng đó cũng chỉ là do ta tự mình lừa dối mình."
" Không...!là ta."
" Thứ cảm giác này chỉ là ảo tưởng do chính ta tạo nên trong suốt mười năm qua, bản thân lại ngu ngốc đến như vậy." Hắn siết lại nắm tay: " Huyền Kỳ."

" Oa oe...!" Mắt thấy Minh Hạo không nhìn lại mình một lần lại xoay lưng bỏ đi, Ân Ly ngẩn ra rồi phát ra tiếng kêu người trở lại, chỉ tiếc hắn từ đó lại không muốn nhìn lại một lần " Là ta, chính là ta kia mà.

Ta không thân cận là vì người khiến ta để tâm, ta không nhìn nhận là vì ta sợ ta sẽ vì người mà đánh rơi chiếc mặt nạ mình đang mang, ta...!ta chưa một lần chán ghét người."
Yến tiệc mừng trăm ngày của thập hoàng tử không thuận lợi kết thúc vì sự xuất hiện của Kinh Bắc Vương, từ hôm đó trở đi mọi thứ lại trở về như cũ.

Thập hoàng tử Cung Ân Ly được đưa trở về Hòa Ninh Cung để Lâm phi nuôi dưỡng, ngoại trừ việc hoàng đế không còn lâm hạnh cung phi, mọi thứ đều như chưa từng có một lần lo nghĩ về sự sủng ái của hoàng đế với Lâm Phi, cũng như từng có một vị hoàng tử khiến hoàng đế chăm lo ngày đêm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hậu cung Vinh Bích quốc nổi lên không ít sóng gió, sau việc hoàng đế sủng ái Lâm phi cùng thập hoàng tử, các phi tần khác không ít người cảm thấy ghen ghét.

Một lúc lên trời lại bị đẩy xuống đáy vực, Hòa Ninh Cung hứng không ít tội danh không có vào người, nhưng cuối cùng người họ muốn đối phó lại là Lâm Ninh.
Một tháng sau trăm ngày tuổi của thập hoàng tử đã có hai cung nữ ở Hòa Ninh cung treo cổ tự tử, Lâm phi bị mọi người đàm tiếu nhân phẩm không tốt bức chết cung tỳ.

Sau đó nàng tra ra được hai cung nữ này có người thân bị Hà phi bắt được, dùng làm con tin để uy hiếp họ mưu hại mình.


Cả hai vì không muốn phản bội chủ tử cũng không muốn liên lụy người nhà, cuối cùng dùng cái chết giải quyết, chỉ bí mật để lại một bức thư kể rõ nội tình.
Lâm Phi không làm lớn chuyện, một mình ôm hết miệng lưỡi người người chửi mắng sau lưng.

Hai tháng sau nàng cuối cùng tìm được người thân duy nhất còn lại may mắn thoát được, hắn tình nguyện đứng ra chỉ tội Hà phi trả thù cho tỷ tỷ và những người bị cô ta cho người giết chết.
Thái hậu đứng trên hậu cung ra lệnh phế đi Hà Vỹ Linh đầy vào lãnh cung, nàng ta như vậy lại không an phận cùng phụ thân mình là Hà ngự sử lén lút tính kế Lâm phi để thị vệ đêm hôm đột nhập vào tẩm cung của nàng, khiên người khác phát hiện.
Việc này kinh động đến cả hoàng đế, hắn ban đầu chỉ ra vẻ tức giận cho nhốt Lâm Ninh lại cũng không thật nghi ngờ nàng.

Hà ngự sử liên tục trước triều nói lý Lâm Phi tư thông thị vệ làm mất mặt hoàng đế, tội không thể tha.

Minh Hạo cũng chỉ im lặng không nói gì, thái hậu cho rằng Lâm phi bị oan cần phải điều tra, không những vậy cả Lâm thừa tướng và An tướng quân đều dâng sớ muốn hoàng đế ra lệnh điều tra chân tướng.
Kéo dài một thời gian vẫn không thấy hoàng đế muốn xử tội hay thả người khiến ai náy đều lo lắng, bên ngoài lại có tin đồn Minh Hạo chờ đợi là vì muốn chờ tên thị vệ kia bị bắt đã chịu không nỗi tra tấn khai ra không ít.
Hà ngự sử nghĩ cũng không nghĩ đến là hoàng đế như vậy lại có thể bình tĩnh không lập tức ban chết cho phi tần dám trong cung tư thông thị vệ, đại hoàng tử Cung Minh Luân ngày đêm canh chừng cuối cùng cũng đợi được người ngồi không yên muốn đến giết người diệt khẩu.

Lâm phi được trả lại sự trong sạch, Hà Tiện Duy được ân xá không phải mất mạng nhưng toàn gia đều bị đầy làm nô.
Sau đó tuy nhiều kẻ vẫn có ý đồ nhắm vào Hòa Ninh Cung nhưng đều nhanh chóng bị người âm thầm dẹp trừ mà không ai hay biết.

Tưởng rằng mọi thứ đều bình lặng trôi qua cho đến bốn năm sau đó.
Hương Phi cùng với tam và tứ hoàng tử vừa thỉnh an An Thái cung trở về, nàng ở chỗ đó được thái hậu ban tặng cho bánh trung thu.


Nhìn trăng sáng đẹp như vậy cảm thấy chỉ có mẫu tử mình cùng đón đêm trung thu thì thật buồn chán, cuối cùng lại đổi hướng đến Hòa Ninh Cung.
Thấy người đến là Hương Diệp, Lâm ninh tuy không tỏ ra khó chịu nhưng vẫn mang một mặt bình thản nhấp trà: " Ra là Hương phi."
" Thỉnh an Lâm phi tỷ tỷ."
" Thân phận phi tần chúng ta đều ngang nhau, muội muội cũng không cần phải hành lễ." Vừa nói Lâm Ninh đưa tay sang cài lại áo lông trên người Ân Ly ngồi ngay bên cạnh mình.
Y đứa trẻ này lớn lên mỗi lúc càng làm động lòng người, gương mặt trắng nhỏ nhắn đáng yêu, lông mi dài trên đôi mắt to tròn cùng con ngươi đen láy, cả cái mũi thon nhỏ cùng bờ môi mỏng màu hồng nhạt.

Xem y ngồi đó tay chân dấu kỹ dưới y phục trắng như cục bông, khiến nhìn vào ai cũng nghĩ y giống như một tiểu tinh linh xinh đẹp đến chỉ có trong tưởng tượng.

Chỉ là Ân Ly hiện cũng đã gần năm tuổi nhưng vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện được một lần, điều này thật khiến Lâm Ninh vô cùng đau lòng.
" Vâng tỷ tỷ."
Chỉnh xong y phục cho Ân Ly, Lâm Ninh lại nhìn Tứ hoàng tử Cung Duy Anh một tay nắm góc áo của Hương Diệp nhưng thân người lại lén trốn sau tam hoàng tử Cung Duy Tự.

Cả hai là một cặp song sinh nên nhìn vào đã thấy có chín phần tương tự, chỉ khác một vẻ cường đại một vẻ nhu hòa: " Tam hoàng tử và tứ hoàng tử cũng đến sao?"
" Là thế này tỷ tỷ, Hương Vu cung của muội cũng chỉ có ba mẫu tử.

Trăng năm nay lại vừa sáng vừa đẹp như vậy, muội còn vừa được thái hậu thưởng ít bánh, muốn cùng tỷ tỷ đón trung thu.".