Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 17






" Huyền Huyền, cứu ta."
" Thập nhị hoàng tử?" Bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau làm y giật mình, còn đang bị phạt viết chữ nên vì vậy khiến tay áo quét qua khay mực tạo thành một vệt đen trên y phục.

Huyền kỳ đặt xuống bút, cúi đầu nhìn vòng tay nhỏ ôm qua eo mình, y nhẹ nhàng gỡ người ra: " Sao hoàng tử lại ở lại ở đây?"
Cung Minh Khiêm là hài tử thứ hai của lệ phi, cũng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất.

Hắn thật thích mỗi khi ở gần Huyền Kỳ, cảm thấy thật dịu dàng ấm áp mà cố ôm cứng.

Nhưng vì sức lực yếu hơn nên nhanh chóng bị y đẩy ra, Minh Khiêm trên mặt vẫn còn động nước mắt ngước nhìn Huyền Kỳ: " Cho ta trốn ở đây một lúc được không?"
" Trốn?" Huyền Kỳ làm lạ xoay người ngồi xuống đối diện Minh Khiêm, y lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn mới hỏi: " Hiện tại không phải người phải nên ở chỗ Lý tướng quân học võ."
" Lan Thi quý phi là người xấu bắt Huyền Huyền chép phạt, ngươi hôm nay không có đến học viện nên các ca ca ai cũng không vui, ta cũng không vui.

Lúc học võ thật là cực lắm, cả người ta đau nhức, ta muốn gặp Huyền Huyền."
" Những lời nói " người xấu " này hoàng tử đừng tùy ý nói, có phải hoàng tử muốn ở đây tránh Lý tướng quân rồi trốn tập hay không?"
" Không có, ta không có trốn Lý Thiện."
Huyền Kỳ mỉm cười: " Vậy là người trốn Lục hoàng tử?" Thấy Minh Khiêm không nói gì mà vo vo vạt áo của mình, y tự biết lý do là vì Lục hoàng tử quá nghiêm khắc với đệ đệ đi: " Người ở chỗ của ta có thể trốn được một lúc, cũng không thể trốn được hậu quả sau đó.

Ta đưa người về chỗ Lệ phi nương nương, nhờ nương nương nói giúp vài câu được không?"

" Được...!Huyền Huyền nói Lục ca nhất định sẽ không có tức giận rồi đánh ta."
" Không phải ta, mà là Lệ phi nương nương nói."
Minh Khiêm lắc đầu: " Mỗi lần ngươi đến xin mẫu phi nói giúp ta, lục ca đều biết cả.

Mẫu phi cũng không có nói cái gì lại với lục ca, huynh ấy sẽ khó chịu hơn nhưng sẽ không đánh mắng ta."
" Lục hoàng tử biết?" Huyền Kỳ lo lắng có thể nào việc mình đến Lệ Hoa cung sẽ làm Minh Hạo không vui.
Nhìn Huyền Kỳ khi biết mỗi lần y đến đều sẽ bị Minh Hạo phát hiện mà có chút nghĩ ngợi, Minh Khiêm nhanh miệng: " Huyền Huyền, ngươi nói giúp ta.

Không được nuốt lời đâu đấy."
" Ta đã từng nuốt lời với hoàng tử bao giờ chưa?"
" Không có."
Minh Khiêm lúc này bảy tuổi, mặc dù chỉ thua Huyền Kỳ ba tuổi nhưng y đối với hắn lúc nào cũng muốn chăm sóc như đệ đệ.

Không giống những vị hoàng tử khác ít nhiều Huyền Kỳ vẫn giữ cho không quá thân cận, y đưa tay phủi đi bụi trên y phục Minh Khiêm thì bị hắn nắm lại: " Thập nhị hoàng tử?"
" Xin lỗi Huyền Huyền, làm bẩn đồ của ngươi."
Nhìn vết mực trên ống tay áo của mình Huyền Kỳ mỉm cười: " Không sao, đợi ta thay y phục xong sẽ cùng người đến Lệ Hoa cung."
" Được."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thần đệ không đến trễ chứ, hoàng huynh?"
" Thập nhị hoàng tử?" Ân Ly nằm trong vòng tay của Minh Hạo cố nhìn gương mặt của người bên dưới để xác minh, y không biết mình nên tin vào những gì đang thấy hay chỉ là vô tình nhận nhầm: " Chưa chết, người vẫn còn sống?"
" Kinh Bắc Vương từ lúc nào trở về hoàng thành, cũng không báo qua ai gia cùng hoàng thượng một tiếng."
" Nhi thần ở Huyền Bắc Linh nghe nói hoàng thượng cùng thái hậu tổ chức đại yến mừng trăm ngày cho thập hoàng tử, thừa lúc tứ ải an bình thần tức tốc trở về cũng muốn chung vui và thỉnh an thái hậu, giữ bí mật khiến người bất ngờ."
Lệ Kha cười hiền từ, nàng tuy thật hạnh phúc vì đã lâu mới gặp lại tiểu hài tử của mình, nhưng vì hiện tại có mặt đầy đủ bá quan văn võ.

Nàng không thể làm mất của thái hậu thể diện ôm hắn một cái: " Được rồi, nếu đã đến thì ai gia cũng không muốn trách tội ngươi.

Nhưng không nên có lần thứ hai."
" Thần hiểu rõ."
" Ngươi thân là vương một cõi Vinh Bích ta, tự ý trở về hoàng thành khi chưa có sự đồng ý của trẫm là đã phạm vào tội tử."
Sau khi hoàng đế lên tiếng không khí tại Uyễn Thượng Viên chợt im lặng đến đáng sợ, tuy nói Kinh Bắc Vương là đệ đệ ruột thịt của hoàng đế, nhưng cũng chính vì vậy mà sự tồn tại của hai con người này không thể cùng một lúc xuất hiện.

Về phần lý do chắc rằng đa số những người có mặt tại đây cũng đều biết được, là khoảng cách vô hình tạo nên của hai người thuộc hoàng tộc mang trong mình sức mạnh Vân Ấn.
" Hoàng huynh, ta là vì mừng cho nhi tử của huynh mới trở về không được sao?" Minh Khiêm nhìn hoàng đế ôm tiểu hài tử trên tay, trong mắt hắn hiện rõ vẻ chán ghét xem thường: " Cái gì là tình cảm hay tình thân, đối với những người đã ngồi lên chiếc ghế huynh đang ngồi bây giờ cũng sẽ thay đổi mà thôi.


Bất quá nếu huynh thật sự muốn lấy mạng ta, ta cũng sẽ không ngồi yên để huynh đến lấy."
" Câm miệng."
Minh Khiêm giống như không nghe thấy sự tức giận bên trong giọng nói của Minh Hạo, hắn vừa định nói gì đó thì lại bị Lệ Kha nhanh hơn chặn lời: " Hoàng thượng, nếu đã xem hôm nay là ngày vui chúc mừng cho Tiểu Ly thì đừng vì chuyện của Kinh Bắc Vương mà nổi giận.

Hắn một người một ngựa trở về hoàng thành cũng xem như không có phạm vào đại tội, xem như nể tình ai gia cùng thập hoàng tử, đợi tàn tiệc mới xử phạt nhẹ có được hay không?"
" ...!" Minh Hạo còn chưa muốn nguôi giận thì đột nhiên ngừng lại vì tiếng khóc lớn vang vọng, hắn lo lắng đến đã quên mình vì cái gì mà nổi giận: " Ân nhi, làm sao vậy?"
" Tiểu Ân Ly, sao lại khóc rồi?"
Minh Luân ngồi ngay bên cạnh Lâm Ninh, thấy nàng vội vàng chạy đến chỗ Ân Ly, hồi lâu tiếng khóc vẫn không ngừng lại làm minh cũng ngồi không yên.

Hắn lén lại gần hơn nhìn qua một chút: " Có khi nào tiểu thập đói bụng rồi không?"
" Tiểu Ân Ly, đừng khóc đừng khóc."
" Oa...!oa."
" Là hoàng thượng vừa rồi lớn tiếng làm ngươi sợ phải không? Đừng khóc, có mẫu phi ở đây không khóc a."
Minh Hạo vì Ân Ly khóc lớn mà lo lắng không có thời gian để tâm đến Lâm Ninh tùy ý chạy đến, khi nghe nàng nói đến đây thì hai lông mày chùng xuống: " Cút ra."
" H...!Hoàng thượng?" Lâm Ninh sợ hãi lui về sau mấy bước: " Thần thiếp vì nhất thời lo lắng cho thập hoàng tử, hoàng thượng thứ tội."
"...!" Hoàng Đế liếc mắt lạnh lùng nhìn đến Minh Luân rồi không nói gì ôm theo thập hoàng tử rời đi.
Lâm phi tính tình cổ quái xưa nay không để quy cũ trong mắt cũng thôi đi, ngay cả đại hoàng tử cũng chịu không nổi đến lo lắng lại tự ý rời vị trí.

Cả đám người bàn tán xôn xao hành động của hoàng đế, trong đó không có ít người vì Lâm Phi vừa chọc tức đến hoàng đế mà cười thầm, xem như sự sủng ái mà nàng có cũng đã kém đi.
" Hoàng thượng thật là đang làm cái gì đây, lại cứ như vậy bỏ đi mất." Lệ Kha thật không hiểu nổi những hành động kỳ quái gần đây của hắn.

Thập hoàng tử do Thanh phi sinh ra kia vẫn còn chưa biết nói, y làm cách nào như vậy đã khiến hoàng cung loạn thành một mớ.


Có thể khiến hoàng đế một bước không rời, một lần bệnh cũng ồn ào một phen đến không ai không biết, hiện tại lại như vậy.

Nàng lắc đầu thở dài: " Lâm Chương."
" Có thần." Lâm Chương nhanh chóng bước ra.
" Hoàng thượng cùng thập hoàng tử đã không có đây, yến tiệc cũng như vậy kết thúc đi."
" Thần tuân lệnh."
" Kinh Bắc Vương, đã trở về rồi thì cứ tạm thời ở lại đi.

Dành thời gian đến cùng tâm sự với ai gia được chứ?"
" Thần nhất định sẽ đến."
" Tốt, tốt."
"...!" Cung Minh Khiêm chứng kiến thái độ lo lắng như vậy của hoàng đế khi hài tử đó vừa cất tiếng khóc, hành động và cử chỉ của Minh Hạo đều nói lên hắn như thế nào quan tâm y.

Hắn siêt chặt nắm tay, lửa giận trong lòng mỗi lúc một lớn.

" Cung Minh Hạo, ngươi có thể quên dễ dàng như vậy sao?".