Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 93




Trong một bệnh viện quân y ở Bắc Kinh —

Một anh chàng bệnh nhân cao to đen hôi được hai đồng bọn cũng cao to xấp xỉ dìu đến dãy ghế chờ bằng sắt của bệnh viện ngồi. Anh chàng bệnh nhân đó lớn tiếng kể khổ, “Đờ, lần này thì tao chết chắc rồi. Mày không thấy vẻ mặt lúc đó của Mạc thiếu nên không biết, anh ta gào lên với tao: “Bảo vệ cô ấy, đồ ngu!” Sau đó, anh ta tự xông lên, anh hùng cứu mỹ nhân một lần, tiếp đó, đùi trái của anh ta bị đạn văng trúng. Nhiệm vụ của tao là bảo vệ anh ta, thế nhưng anh ta lại bị thương, mày bảo có phải tao sắp toi đời rồi không?”

“Mạc thiếu mà lại liều mình đi cứu một người phụ nữ ư?” Đám bạn gã đâu rảnh mà quan tâm đến tương lai bi đát của đồng bọn chứ, họ còn bận ngồi lê đôi mách.

“Không thể nào! Mày đừng vì trốn tránh trách nhiệm mà nói luyên thuyên!”

“Tất cả những lời ông đây nói đều là thật! Anh ta thấy người đàn bà kia lơ nga lơ ngơ thì giận dữ đẩy tao ra rồi xông lên, thế nên anh ta mới bị người nhà họ Tề bắn trúng.”

“Đờ, có thật không đó?”

Còn hai nhân vật chính của cuộc thảo luận trên thì đang có mặt trong một phòng bệnh VIP của bệnh viện: Mạc Vu Phi nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt; Còn Phù Hiểu thì ngồi ở cạnh giường, nhìn anh với vẻ lo lắng.

Sau khi thấy tính mạng anh không hề bị đe dọa, một vài gã bạn xôi bạn thịt của anh hỏi thăm vớ hỏi thăm vẩn anh đôi ba câu, rồi quay sang tròng ghẹo nữ vật chính trong truyền thuyết, “Cô gái trẻ à, nghe nói Mạc đại thiếu gia của chúng tôi xả thân cứu người đẹp. Thật khiến người ta đau đớn cõi lòng, à không, là cảm động, cảm động, ha ha ha.”

“Xê ra, gọi cô gái trẻ cái nỗi gì, sau này mày phải gọi là chị dâu, chị Mạc nhỉ?”

Bị đám người vây lấy, Phù Hiểu có phần e thẹn: “Các anh hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và Mạc Vu Phi không phải loại quan hệ đó.”

Hê! Mạc Vu Phi luôn thích khiêu chiến với khó khăn, thử thách: “Được, được, chúng tôi hiểu cả.”

“Với sự hành động anh dũng mà Mạc thiếu gia của chúng tôi làm ngày hôm nay, có phải em nên lấy thân báo đáp không?” Bọn họ không biết là còn có một ngày này, ngày mà Mạc Vu Phi quý trọng một người đàn bà hơn chính mình. Hiếm khi được xem vở kịch hay thế này, bọn họ cũng phải đền đáp người ta chút chút chứ nhỉ.

Biết là bọn họ đang trêu, Phù Hiểu không nói gì nữa, chỉ cười cười.

“Chúng mày có thể xéo rồi.” Nhân vật chính bị bỏ quên trên giường bệnh lạnh lùng rít lên.

“Thôi nào, chẳng phải tụi tao đang nói tốt cho mày đấy ư?”

“Đúng đó, cô gái trẻ, em tên gì?”

“Tôi là Phù Hiểu, chào anh.”

“Phù… Hiểu?” Sao nghe quen tai vậy?

“Đúng rồi, Phù là ký hiệu, Hiểu là rạng sáng.”

“Ồ, có phải em là cái cô phóng viên người Sao Hỏa đó không?” Một người vỗ tay đánh tét một cái, sau đó nở nụ cười đến là quái, nhìn chằm chặp hai người họ, sực ngộ ra, “A, chả trách em dám viết về Mạc Vu Phi kiểu đó, hóa ra là nhân vật quan trọng, anh hiểu, anh hiểu mà.” Vương Tiểu Xuyên nói không thể trêu vào, hay cô ấy là cô gái định mệnh chân chính của Mạc Vu Phi? Nhưng cô gái này không ngực, không mông, trông như một thiếu nữ ngây thơ, không giống lắm.

Tất cả họ đều đã đọc bài viết đó rồi á, mình còn bị người ta gọi là phóng viên người Sao Hỏa nữa chứ, xấu hổ quá đi mất.

Vương Tiểu Xuyên ngồi ở một đầu khác thì vừa ngậm điếu thuốc không châm lửa vừa thờ ơ. Lũ người này chết rồi đến nơi mà còn không biết. Nhưng hành động của Mạc Vu Phi hôm nay cũng khiến anh hơi bị khó hiểu, dù là vì vợ của Đường thiếu đi chăng nữa thì theo như miêu tả của gã vệ sỹ: phải chăng Mạc Vu Phi hơi anh dũng quá.

Không hiểu sao mà tâm trạng của Mạc Vu Phi cực kỳ tệ: “Mau xéo hết cả đi!”

Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng bật mở, một người đàn ông trán ướt đẫm mồ hôi xuất hiện trước mắt mọi người.

Nụ cười khách sáo cứng lại trên môi Phù Hiểu, trong khoảnh khắc ấy, trong mắt như cô chỉ còn lại mỗi hình ảnh của người đàn ông ấy. Phụ nữ là thế, dù trong lòng có oán mấy, cáu mấy thì khi nhìn thấy người đàn ông duy nhất của lòng mình, cô cũng thầm mong được sà vào lòng anh. Mấy hôm nay, Phù Hiểu tủi thân lắm, cô đã nghĩ rất nhiều, cộng thêm với việc cô vừa trải qua tình huống hai phe sống mái với nhau mà cô tưởng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, cô đã phải cố nín nhịn đến tận bây giờ. Trong cơn hoảng hốt, cô nhìn thấy người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận nọ, thế là chỉ trong nháy mắt, mũi cô như nghẹt đi, cô gọi: “Đường Học Chính.”

“Phù Hiểu.” Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô, ánh mắt đầy tham lam của anh lướt trên người cô. Khi nghe tin cô bị thương, trái tim anh như ngừng đập. Anh chạy đến, vươn tay ra, ghì chặt báu vật quý giá nhất của anh vào lòng: “Vợ, cục cưng bé bỏng, em bị thương ở đâu hả, có đau lắm không?” Anh hôn lên trán cô, hôn lên mặt cô, hỏi với vẻ đau lòng.

Ngã vào vòng ôm luôn khiến cô không muốn xa rời ấy, hơi thở thân quen, hơi ấm thân quen, ngay lập tức, không biết tại sao, nước mắt cô chợt lã chã rơi, “Đường Học Chính…”

“Em khóc cái gì! Đau ở đâu? Hay có chỗ nào không thoải mái?” Thấy Phù Hiểu khóc là Đường Học Chính rối hết cả lên, không biết phải nói gì. Tuy khi nhìn những người phụ nữ khác rơi lệ, anh cũng sẽ thấy tội nghiệp cho họ. Nhưng khi bắt gặp người phụ nữ của mình rớt nước mắt dù chỉ một giọt thì anh rất hận, hận không thể móc tim mình ra đưa cho cô: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh đây rồi, ngoan.”

Rốt cuộc là cái chuyện khỉ gió, điên rồ, dớ dẩn gì đang diễn ra ở đây vậy!

Trán đám đàn ông vây quanh đó chảy xuống ba sọc đen, họ trợn tròn mắt, há hốc mồm. Vốn tưởng người đàn bà trẻ này là hồng nhan tri kỷ của Mạc thiếu, sao chỉ trong chớp mắt họ lại thấy Đường thiếu ôm cô ấy, vừa nựng vừa dỗ dành vậy?

“Đờ! Đừng làm tao ngứa mắt.” Một trái táo nhân tiện đập trúng lưng Đường Học Chính.

Tiếng mắng chửi giận dữ bay đến từ phương trời xa xôi nào đó đã phá tan thế giới chỉ có hai người của hai vợ chồng. Lúc này, Phù Hiểu mới sực nhận ra là mình vừa khóc tu tu như trẻ con trước đám đông, cô không khỏi đỏ mặt, hấp tấp gạt nước mắt.

Đường Học Chính cũng giúp cô lau nước mắt, dịu dàng hỏi: “Em bị thương ở đâu hả? Em không nằm nghỉ đi còn đứng làm gì?”

Mạc Vu Phi – người có thể coi là người bị thương mức độ vừa giật giật khóe miệng: người bị thương đang nằm ngay trước mắt nó, nó lại chẳng buồn liếc nhìn.

“Em không bị thương ở đâu cả, Mạc Vu Phi vì bảo vệ em nên bị trúng đạn vào chân trái.” Giọng Phù Hiểu vẫn còn hơi nghẹn ngào, “May mà có anh ấy, nếu không có lẽ em đã chết thật rồi.”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, nhẹ bẫng mà khiến trái tim Đường Học Chính buốt giá, nếu cô thật bị trúng đạn… Trời ơi! May quá! May quá! Anh không khỏi ghì chặt lấy cô, nhìn sang Mạc Vu Phi đang nằm tiu nghỉu trên giường bệnh, “Mày sao rồi?”

“Không chết được.” Mạc Vu Phi đáp lạnh te.

“Cám ơn.” Lần này không thể không cám ơn nó.

“Mày khách sáo quá.”

Cô… cô gái này là người phụ nữ của Đường thiếu? Lẽ nào là cô vợ mới cưới của gã? Không… không thể nào, họ còn tưởng Đường thiếu quá không ưng vợ, nên mới không khoe cô nàng ra; Nhưng, với tình hình hôm nay, thì là gã quá ưng vợ, không nỡ để cô nàng lộ diện!

Mạc thiếu vì tình nghĩa anh em mà xả thân cứu vợ Đường thiếu? Họ đã bảo là Mạc Vu Phi sẽ không bao giờ vì một lý do đơn giản mà xả thân cứu một cô gái rồi mà. Đờ , hai thằng thân nhau gớm!

“Có người đi chăm nom nhà họ Tề chưa?” Trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu thò đầu ra rồi.

“Không cần người khác, chỉ người nhà tao thôi đã đông lắm rồi.” Nhận được tin anh bị thương, không ai đến thăm hỏi, kéo nhau đi trả thù hết rồi.

“Thế thì được, mày nghỉ đi cho khỏe, tao sẽ điều thêm người đến gác bệnh viện.”

Mạc Vu Phi: “Ừ,” với vẻ mệt mỏi.

“Phù Hiểu bị sốc, tao đưa cô ấy về trước, tiện thể dọn sạch đống rác này giúp mày.” Anh liếc đám người chỉ giỏi làm ồn đang đứng trong phòng.

Phù Hiểu thấy Mạc Vu Phi muốn nghỉ ngơi liền nói: “Mai tôi lại đến thăm anh.”

Mạc Vu Phi nhẹ gật đầu.

Đường Học Chính đang lúc sợ bóng sợ gió thoáng cứng người lại.

Hai người vào trong xe, Phù Hiểu khi này đã qua thời điểm kích động, đâm không biết phải thế nào với ông chồng đang chiến tranh lạnh với cô. Đường Học Chính chui xuống ghế sau ngồi với cô, cửa xe vừa đóng lại là anh lập tức nâng cằm cô lên một cách thô lỗ và ra sức hôn cô.

Về mặt tình cảm, Phù Hiểu không muốn từ chối anh, nhưng lý trí của cô thì nói với cô rằng không thể coi thường mâu thuẫn của họ, cô muốn đẩy anh ra, song không những không đẩy được mà còn bị anh siết chặt vào lòng.

“Cục cưng bé bỏng của anh, em làm anh sợ chết đi được…” Đường Học Chính dán môi mình lên đôi môi đỏ thắm của cô, thì thầm những lời yêu thương, “Làm anh xém chút mắc bệnh tim.” Rồi tiếp tục hôn sâu cô.

“Đường Học Chính… Những người đó là ai thế?” Nằm trong vòng ôm ấm áp của anh, cô mới dám hỏi câu đó.

“Là lũ người xấu xa không đáng được nhắc đến, em đừng sợ, chúng nó không bao giờ làm em bị thương được nữa.” Đường Học Chính hôn trán cô hòng trấn an cô.

Hai người ôm lấy nhau, cảm nhận sự yên tâm mà hơi ấm cơ thể đối phương mang đến trong im lặng. Một lúc lâu sau, Phù Hiểu lên tiếng: “Về chuyện của Tiêu tiểu thư…”

“Chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa, đều là anh không đúng, đừng giận nữa nhé.” Đường Học Chính vội tiếp lời. Bây giờ, anh căn bản không dám nghe cô nói đến chuyện đó.

Phù Hiểu khẽ đẩy anh ra, “Em không phải bắt anh xin lỗi cho bằng được. Em chỉ muốn chúng ta nói cho rõ ràng mọi chuyện.” Chứ không cứ giấu mãi trong lòng thì sẽ rất chán. Mấy hôm rồi, hôm nào cô cũng muốn nói chuyện hẳn hoi với anh, nhưng cô thấy: lời đã đến chót lưỡi đầu môi mà cô không sao thốt nên câu, có thốt nên câu thì cũng không có tý sức thuyết phục nào. Cô biết cách nghĩ của anh, cô cũng đã cố hiểu cho anh, nhưng cô vẫn không cách nào chấp nhận được lối suy nghĩ đó. Vả lại, cô cũng không biết phải nói rõ suy nghĩ của mình cho anh hiểu kiểu gì, cô sợ chỉ mới nói với anh được đôi ba câu về chuyện đó, cô sẽ lại mất bình tĩnh và cúp điện thoại luôn. Còn nữa, thật ra cô rất sợ, sợ đến cùng, Đường Học Chính vân không chịu thay đổi cách nhìn, vẫn khăng khăng là cô sai…

“Anh đã nghĩ kỹ lắm rồi, trong chuyện này, tuyệt đối là anh sai, em tha thứ cho anh lần này nhé.” Đường Học Chính làm nũng, chiếc di động đã không ngừng réo chuông khi anh về lại bắt đầu réo inh ỏi, anh tiếp điện thoại một cách rất không kiên nhẫn, chỉ nói đôi ba câu là cúp.

“Vợ, theo anh đi Thượng Hải chơi đi.” Anh bỏ mặc thời gian biểu kín mít của mình mà cố bay về Bắc Kinh nên cứ bị người ta gọi như gọi đò. Nhưng anh lại không thể để cô ở Bắc Kinh một mình được.

“Không được, vì em mà Mạc Vu Phi bị thương, em phải ở thăm nom anh ấy.” Anh ta chính là ân nhân cứu mạng của cô, không có anh ta thì sao cô có thể khỏe mạnh ngồi đây ôm anh, nói chuyện với anh chứ.

“Em yên tâm, nó tuyệt đối không thiếu người chăm sóc đâu.”

“Em cũng biết thế, nhưng không thấy anh ấy khỏi hẳn em sẽ không yên lòng.