Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 89




Thế là ba chiếc xe cùng hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường, bắt đầu truy đuổi lẫn nhau.

Đường Học Chính lườm chiếc Maserati màu xanh ngọc xiêu vẹo trước mắt, vừa chửi đổng vừa gọi vào số của Tiêu Thiển Thiển. Điện thoại réo nửa ngày mà chẳng ai bắt máy, anh quẳng di động sang một bên, bấm còi inh ỏi.

Trên đoạn đường cấm bóp còi này, tiếng còi xe của anh chói tai kinh khủng.

Tiêu Thiển Thiển đang phiền lòng vô cùng lại càng máu nóng bốc lên, cồn đang làm cô chếnh choáng không nhìn rõ đường. Ngoáng một cái, đèn vàng (nằm giữa đèn xanh và đèn đỏ) bật sáng, cô giẫm mạnh ga hòng thoát khỏi chiếc xe đang bám theo mình.

Nào ngờ chiếc xe đi ngay trước cô đã chuẩn bị dừng đèn đỏ.

Thế là: “Rầm” một tiếng, chiếc Audi và chiếc Maserati đâm sầm vào nhau.

“Chết tiệt!” Anh biết ngay là sẽ có chuyện mà! Đường Học Chính nhảy xuống xe, vọt đến, lôi Tiêu Thiển Thiển hơi choáng váng do tai nạn ra khỏi xe.

May mà chủ chiếc Audi là một tay lái lão luyện, ngay khi hai xe va chạm nhau, ông đã nhả chân phanh luôn, để xe lao về phía trước theo quán tính, nhờ thế mà giảm nhẹ thiệt hại. Ông hùng hỗ xuống xe, tìm người đâm vào mình mắng cho bõ tức.

Những người đi ngang qua thấy không ai bị thương nặng thì cũng chẳng xen vào chuyện của người khác làm gì, để kệ cho đôi bên giải quyết riêng hoặc báo cảnh sát.

Phù Hiểu bảo tài xế taxi dừng xe ở ven đường, cô xuống xe, sốt sắng chạy đến: “Tiêu tiểu thư không sao chứ?” Sao lại gặp tai nạn giao thông vậy?

Nghe được giọng vợ mình, Đường Học Chính rất ngạc nhiên, “Sao em lại ở đây?”

“Chuyện đó để sau hẵng nói, Tiêu tiểu thư không bị thương chứ?” Cô nhìn sang người đàn bà đang mềm oặt dựa vào chồng mình.

Tiêu Thiển Thiển ngẩng lên, tim cô vì vụ tai nạn bất thình lình xảy ra mà có hơi loạn nhịp, nhưng ánh mắt cô vẫn mơ màng lắm, cô cười lạnh một tiếng: “Cô đúng là bám dai như đỉa đói!”

“Cô câm mồm cho tôi!” Đường Học Chính quát: Còn không chịu yên đi à?

“Cô có biết lái xe không hả!” Sau khi kiểm tra độ hư tổn của xế yêu, chủ chiếc Audi đi đến, quát ầm lên.

Đường Học Chính bảo với Phù Hiểu: “Em ngồi trong xe chờ anh, giải quyết chuyện này xong anh sẽ giải thích với em.”

Phù Hiểu chỉ nhìn chăm chăm vào Tiêu Thiển Thiển với màu sắc khác thường trên khuôn mặt, mặt Phù Hiểu tái đi, “Cô ấy say rượu?”

“Lát nữa anh sẽ nói cho em sau.” Càng ở đây lâu càng bất lợi cho Tiêu Thiển Thiển, anh phải giải quyết xong vụ này trước khi cảnh sát giao thông đến.

“Cô ấy đang say.” Mùi rượu càng lúc nàng rõ hơn, Phù Hiểu biết là Tiêu Thiển Thiển say rượu lái xe, trông cô nhợt nhạt hẳn, “Em phải gọi cảnh sát.”

“Sao nào, cuối cùng cô cũng tóm gáy được tôi rồi đấy hả? Cô gọi đi.” Tiêu Thiển Thiển đang lý sự với chủ chiếc Audi nghe vậy không khỏi quay đầu lại mỉa mai.

Đường Học Chính chau mày, dựng Tiêu Thiển Thiển đứng thẳng dậy, kéo Phù Hiểu sang một bên, dịu dàng bảo: “Cục cưng bé bỏng à, chuyện này có hơi phức tạp chút xíu, lát nữa anh sẽ giải thích rõ ràng với em, nhưng bây giờ không thể gọi cảnh sát được, với lại đôi bên cũng có ai bị thương đâu, giải quyết riêng là được rồi.”

“Cô ấy lái xe khi say rượu.” Phù Hiểu mím chặt môi, như đang cố kiềm chế điều gì.

“Ờ thì… Aizzz, tóm lại là hỏng hết cả việc rồi.”

“Em muốn báo cảnh sát.” Phù Hiểu như đứa trẻ thơ khăng khăng đòi làm theo ý mình, cô lục túi tìm di động.

“Hai bên chẳng ai bị làm sao, em báo cảnh sát cái nỗi gì?”

“Chính vì may mắn không có người bị thương mới phải báo cảnh sát! Để Tiêu tiểu thư còn nhận được bài học đích đáng, để lần sau cô ấy không dám lái xe khi say rượu nữa.” Cô phải ngăn chặn tất cả những vụ tai nạn giao thông có thể xảy ra trong tương lai mà bằng sức mình cô có thể ngăn chặn được, dù xác xuất xảy ra vụ tai nạn đó chỉ là 1/10000.

“Chuyện đó thì em cứ yên tâm, nhất định anh sẽ xử lý cô ta, nhưng bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể bị cảnh sát giao thông lập biên bản.”

Cơn giận nãy giờ Phù Hiểu cố kiềm chế đã chực bùng nổ, “Anh có quyền gì mà đòi xử lý cô ấy? Là giai đoạn nhạy cảm gì mà việc cô ấy không tuân thủ pháp luật cũng có thể ‘thông cảm’ được, nếu cô ấy thật sự đâm chết người thì sao?”

Một vụ tai nạn giao thông nhỏ không có người bị thương với Đường Học Chính chỉ là chuyện bé như cái móng tay nên anh không thể hiểu nổi: vì lý do gì mà Phù Hiểu đột nhiên gay gắt đến vậy. Anh cau mày, ngẫm nghĩ, rồi bảo: “Em hiểu nhầm anh có gì với cô ấy nên mới nổi giận phải không?”

Vì việc bắt gặp Tiêu Thiển Thiển lái xe khi say rượu đã làm Phù Hiểu mất hết bình tĩnh nên anh hỏi vậy lập tức khiến cô tủi thân kinh khủng: trong suy nghĩ của anh, cô là người như thế ư? Là người bởi vì ghen tỵ và nghi kỵ mà nhân cơ hội này trả thù Tiêu Thiển Thiển? “Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù gì em cũng sẽ báo cảnh sát!”

Gần đó, Tiêu Thiển Thiển và chủ chiếc xe Audi bắt đầu cãi vã ỏm tỏi, càng ngày càng nhiều chủ xe đỗ xe lại xem. Đường Học Chính biết không thể làm to chuyện này, lại nghĩ chắc Phù Hiểu cũng chỉ đang dỗi vặt thôi nên anh vờ nổi quạu, xịu mặt xuống gắt: “Em đã thích giở quẻ thế thì em cứ gọi cảnh sát đi.”

Dứt lời, anh chạy đến chỗ Tiêu Thiển Thiển và chủ chiếc xe Audi.

Phù Hiểu thấy mũi mình nghèn nghẹn, anh cho là cô đang giở quẻ? Anh cho là việc Tiêu Thiển Thiển lái xe khi xay rượu và đâm vào người khác không phải chuyện gì to tát? Cố nén nỗi đau thắt tim gan, cô gọi 122.

Một lát sau, còi cảnh sát réo inh ỏi, cảnh sát giao thông đến hiện trường. Lúc này, Đường Học Chính đã thống nhất được với chủ chiếc xe Audi việc giải quyết riêng. Thấy cảnh sát đến, anh nhìn sang Phù Hiểu với anh mắt ngỡ ngàng, anh không ngờ là cô báo cảnh sát thật. Nhất thời, cơn giận bùng lên trong lòng anh.

Sắc mặt của Phù Hiểu cũng chả tốt hơn ai, cô quay mặt sang hướng khác, không buồn nhìn anh.

Khi cảnh sát giao thông đến hiện trường xử lý vụ tai nạn, Tiêu Thiển Thiển biết mình xong phim rồi. Tai nạn không phải do sự cố ngoài ý muốn mà do cô lái xe khi say rượu. Mấy vụ kiểu này cảnh sát giao thông làm rất chặt, không thể dàn xếp được. Vả lại, một sếp của Phòng Cảnh sát Giao thông Quận là họ hàng của đối thủ của cô trong lần tranh cử này, cũng là một trong những người ủng hộ gã nhiệt tình nhất, loại chuyện kiểu như ‘mỡ đến miệng mèo’ thế này mà gã còn không biết tận dụng thì uổng cho bao năm lăn lộn bên Hải quan của gã quá. Dù cô có bị phạt (vì vi phạm luật giao thông kiểu gì) thì với việc cô lái xe khi say rượu và gây tai nạn giao thông, lần tranh cử này, cô thua chắc rồi, bao công sức cô bỏ ra giờ đã là công giã tràng.

Có say mấy Tiêu Thiển Thiển cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Tiêu Thiển Thiển nhìn Phù Hiểu với ánh mắt oán hận, “Anh xem đi, xem ả ta vừa làm chuyện tốt gì này!”

“Đủ rồi! Cô gây chuyện thì cô tự đi mà chịu, còn đòi oán trách ai!” Dù trong lòng có bực bội mấy thì Đường Học Chính vẫn bênh Phù Hiểu.

Vì không có thiệt hại lớn về người và của, với lại một xe lại là Maserati nên cảnh sát giao thông không có làm quá căng, chỉ tịch thu bằng lái xe của Tiêu Thiển Thiển, thu tiền phạt rồi rời đi.

“Hừ, bây giờ thì tôi chẳng còn gì sất.” Biết là ngày mai đã không còn hy vọng thắng cử, Tiêu Thiển Thiển cười thảm đạm.

Thấy Tiêu Thiển Thiển như thế, Đường Học Chính nghĩ: cô ta bị thế này cũng vì cô ta thích anh, nên cũng chả gắt gỏng cô nàng thêm nữa, chỉ tóm cánh tay cô nàng, dúi vào trong xe.

Anh đóng cửa ghế sau, nhìn sang Phù Hiểu đang đứng như trời trồng ở cạnh đó, lạnh giọng, “Đứng đó làm gì? Còn không lên xe đi?”

Phù Hiểu cắn môi, “Tôi tự về được.” Anh vẫn cho là cô sai phải không? Anh vẫn nghĩ lái xe khi say rượu chỉ là chuyện nhỏ thôi chứ gì?

“Còn chưa thôi đi hả!” Đường Học Chính quát khẽ, bước đến, ôm vai cô, nhét cô vào ghế phụ.

Phù Hiểu thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

Đường Học Chính lái xe rời đi, bầu không khí trong khoang xe cực kỳ căng thẳng, anh gọi ngay cho Mạc Vu Phi, “Bảo chúng nó thôi cả đi, hết phim rồi.”

Mạc Vu Phi đang hưởng thụ dịch vụ mát xa, nghe vậy thì vội đẩy nhân tình ra, “Sao thế?”

“Tiêu Thiển Thiển gây tai nạn giao thông, bị tra ra là lái xe khi đang say rượu.” Thật ra là độ cồn nằm giữa mức có sử dụng đồ uống có cồn và say.

“Hừ, sao anh không nói luôn là cô vợ đáng yêu của anh báo cảnh sát?” Tiêu Thiển Thiển lớn tiếng giễu cợt, giọng cô nàng truyền đến từ dãy ghế sau.

Cô ta lại còn không chút hối cải. Phù Hiểu siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sao thế?” Anh nghe được thấp thoáng lời của Tiêu Thiển Thiển, “Cô ta nói là Phù Hiểu báo cảnh sát? Sao tụi mày lại đụng phải nhau? Chẳng phải mày đang ở Thượng Hải ư?”

“Một hai câu không nói hết được, đợi tao hết điên đầu với vụ này lại nói tiếp.” Dứt lời, anh cúp điện thoại luôn.

Ba người lặng im một lúc lâu, Tiêu Thiển Thiển cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, mỉa mai, “Phù tiểu thư, Đường phu nhân, bây giờ thì cô hài lòng rồi chứ? Tôi đã rơi vào tay cô rồi đó.”

Phù Hiểu không ngốc, cô biết việc cô báo cảnh sát đã làm hỏng việc gì đó của Đường Học Chính, nhưng cô không hề hối hận, “Tiêu tiểu thư, cô bị hỏng việc không phải vì tôi báo cảnh sát mà chính vì hành vi lái xe khi say rượu của cô.” Đến tận bây giờ mà cô ta vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, lúc nãy chỉ đâm hỏng xe đúng là quá quá may mắn.

“A Chính, anh nghe thử coi, ả ta mới công chính liêm mình làm sao.”

“Cô bớt lời đi giùm tôi!”

“Sao nào, bây giờ, cái gì của tôi cũng bị người ta cướp mất rồi, chẳng lẽ đến cả quyền tự do ngôn luận cũng muốn cướp của tôi? Thế thì tôi chết quách đi còn hơn.”

Mẹ nó chứ, Tiêu Thiển Thiển thì chưa bao giờ bất cần đời như đêm nay, Phù Hiểu thì… Đường Học Chính liếc Phù Hiểu đang làm mặt lạnh một cái, anh thấy điên hết cả đầu.

Một lát sau, Tiêu Thiển Thiển lại mở mồm, “A Chính, em thật nhớ năm đó… chúng ta đã… rất yêu nhau…”

“Đến nơi rồi.” Đường Học Chính phanh gấp, cắt lời cô nàng. Không để hai người phụ nữ kịp có phản ứng, anh lôi tuột Tiêu Thiển Thiển ra khỏi xe, “Anh đưa cô ta lên phòng, em ở đây đợi anh.” Anh dặn Phù Hiểu.

Phù Hiểu không thèm nói gì.

Tiêu Thiển Thiển giãy dụa, “Tôi không muốn ở khách sạn! Tôi muốn về nhà!”

“Cô đã như thế này rồi còn đòi về nhà cái nỗi gì!” Đờ mờ, nếu đưa cô ta về nhà thì anh cũng nên chuẩn bị ly hôn đi là vừa.

Cuối cùng cũng nhét được Tiêu Thiển Thiển vào khách sạn, đôi vợ chồng trẻ không về nhà tổ mà về một căn hộ trong nội thành. Phù Hiểu chẳng nói chẳng rằng, làm mặt lạnh, không buồn ngó ngàng đến Đường Học Chính và vào nhà là lên giường nằm luôn.

Nếu nghĩ Đường Học Chính không tức giận thì nhầm to rồi, Đường Học Chính thật không sao hiểu nổi: vì nguyên cớ gì mà Phù Hiểu phải báo cảnh sát cho bằng được, người bình thường không quen biết gì còn không nỡ dồn người ta vào thế bí kiểu ấy huống chi người luôn đối tốt với mọi người như cô? Anh tưởng là cô chỉ dọa thế thôi chứ không đời nào cô báo cảnh sát, ai ngờ cô báo cảnh sát thật. Vì hành động theo cảm tính đó của cô mà bao công sức của anh và các hội viên Ngoan Gia đổ sông đổ bể, kế hoạch đã tiến rất gần đến thành công của họ thất bại trong gang tấc.

Vì cô bắt gặp anh đi cùng Tiêu Thiển Thiển ư? Không thể nào, cô không nồng tính đến mức ấy. Vọt vào tắm xong rồi đi ra, Đường Học Chính nhìn Phù Hiểu đang nằm co ro trên giường, gọi cô một tiếng, định hỏi cho ra ngô ra khoai.

Phù Hiểu vẫn chẳng thèm để ý anh.

Đường Học Chính cũng bực mình, anh nghĩ: nên cho cô ấy một bài học, chứ không cô ấy cứ bốc đồng thế mãi thì hỏng? Thế là anh cũng không nói thêm gì, tắt đèn rồi nằm quay lưng vào cô.

Trong bóng tối, Phù Hiểu ra sức chớp mắt mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nước mắt cô thấm cả vào gối đầu.

Đêm về khuya, cuối cùng cô cũng ngủ say, lắng nghe nhịp thở đều đều của cô, Đường Học Chính nhẹ kéo cơ thể mềm mại thơm tho mà đã lâu anh không được đụng chạm vào lòng. Anh nhẹ hôn lên tai cô, thở dài một hơi, chỉnh lại tư thế ngủ để hai người đều được thoải mái, rồi cũng chìm vào giấc ngủ