Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 100




“Anh, anh biết rồi?” Khi anh không biết, cô cũng có thể vượt qua được chuyện đó. Nhưng khi anh đã biết mọi chuyện thì khác hẳn, bây giờ là lúc hai người chính thức cùng đối mặt chuyện đó, không hiểu sao, hai người thấy lòng mình… đắng chát.

“Phải, anh biết hết rồi.” Đường Học Chính đáp, trông anh suy sút hẳn, anh không dám đối mặt cô, nhưng mà, anh cần phải đối mặt cô. Anh dùng hết sức bình sinh ngăn bản thân mình trốn tránh, “Phù Hiểu, anh xin lỗi…” Sau cùng, giọng nói nặng nề của anh vang lên trong khoang xe lặng im không một tiếng động.

Lời xin lỗi đến muộn mười năm vọng vào tai Phù Hiểu khiến cô không khỏi nước mắt như mưa. Nếu khi nãy cô chỉ thút thít khóc thì bây giờ cô khóc ầm lên, khóc như đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về nhà.

Đường Học Chính thấy lòng đau như cắt, anh không có tư cách vươn tay ra an ủi cô, chỉ có thể luôn miệng nói câu “xin lỗi.”

Anh không cầu xin cô tha thứ bởi vì anh không cho rằng mình đáng được tha thứ.

Phù Hiểu bưng mặt khóc nức nở, mười năm trước, cô không khóc ra được, cuối cùng, sau mười năm, cô cũng có thể khóc lên thành tiếng, khóc ở trước mặt người đàn ông đã hại ba mẹ cô, người đàn ông mà cô yêu nhất!

“Phù Hiểu! Phù Hiểu!” Đường Học Chính có cảm giác những tiếng khóc ấy sắp mang cô đi, mang cô rời xa thế giới của anh mãi mãi. Đã đến nước này thì anh không thể tự ti được nữa, anh hốt hoảng ghì chặt cô vào lòng. “Xin lỗi, xin lỗi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em không rời xa anh!”

Nằm trong vòng tay anh, Phù Hiểu ra sức lắc đầu, thân mình nhỏ nhắn của cô run lên bần bật, cô khóc nức nở, mấy lần cô cố mở miệng nói chuyện mà âm thanh thoát khỏi đôi môi cô vẫn chỉ là tiếng khóc.

Phù Hiểu! Phù Hiểu! Đường Học Chính ghé vào tai cô, luôn miệng gọi tên cô.

Khóc đến mệt nhoài, Phù Hiểu nằm trong vòng tay Đường Học Chính nức nở. Đường Học Chính ôm cô, cẩn thận như đang ôm báu vật quý nhất thế giới, anh dịu dàng hôn lên trán cô, hôn lên hai gò má còn đẫm nước mắt của cô.

Nhìn cô khóc tức tưởi, lần đầu tiên trong đời, Đường Học Chính biết đến cảm giác tan nát cõi lòng: tất cả đều là lỗi của anh! Anh hại cô mồ côi, hại cô không nơi nương tựa, khi cô bình tĩnh lại, có khi nào cô sẽ bỏ anh mà đi không!

Hai người lái xe về một căn hộ trong nội thành, họ không nói gì suốt dọc đường đi, về đến nhà, Phù Hiểu mệt mỏi ngã vào giường, Đường Học Chính lập tức nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, đôi con ngươi sâu thẳm của anh như ngập trong bóng tối, anh há miệng mấy lần, cuối cùng cũng thốt nên lời: “… Khi anh biết được sự thật, anh rất muốn chết quách đi cho rồi, năm đó, thằng ngu muội là anh đây đã gây ra tai họa lớn biết chừng nào, ba mẹ em cứ thế mà… Anh nợ em đâu chỉ có một lời xin lỗi, em đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, anh… nên quỳ gối trước mặt em cầu xin em tha thứ cho tội lỗi của anh, nhưng anh lại vờ như không biết.”

Anh thoáng ngừng lại rồi tiếp tục với giọng khản đặc: “Anh biết anh rất vô liêm sỷ, nhưng mà anh thật sự không dám. Nghe vô lý lắm phải không em, nhưng anh sợ lắm! Anh sợ đối mặt với em sau đó, sợ em phát hiện kỳ thật anh không đáng để em yêu, rồi em sẽ cứ thế mà rời bỏ anh. Mà dù không nói ra thì anh vẫn cực kỳ sợ hãi, anh sợ đến một ngày nào đó, em bỗng thấy em không thể tha thứ cho tội lỗi của anh; hoặc là, nếu một ngày nào đó, anh có lỡ phạm phải sai lầm gì khiến cho em thất vọng thì em sẽ không chịu mở lòng khoan dung với anh nữa. Em không biết được đâu, khoảng thời gian vừa rồi, với anh mỗi phút mỗi giây đều là sự giày vò. Anh giống như tên trọng phạm hình sự, chỉ sợ một ngày nào đó em sẽ phán anh tội tử hình!”

Nước mắt của Phù Hiểu lặng lẽ rơi, “… Ngày nào anh cũng lo nghĩ những chuyện đấy ư?” Bao ngày qua, những buồn phiền và đau xót mà anh không sao giấu đi được, tất cả đều là vì cô?

“Theo em anh còn có thể nghĩ về cái gì nào?” Anh nở nụ cười tự giễu, rồi vội vàng ôm ghì lấy cô, hạ mình cầu xin cô, “Vợ, đừng rời bỏ anh.”

“Em…” Vừa khóc xong nên giọng cô vẫn hơi nghẹn ngào, cô thoáng ngừng lại.

Đường Học Chính sợ đến cứng người lại, anh siết chặt lấy cô, chặt như thể muốn nhét cô vào trong cơ thể mình, “Không cho! Anh không cho!”

Người đàn ông này mà cũng có lúc run rẩy, người đàn ông không biết sợ là gì này mà cũng có lúc sợ hãi! Phù Hiểu nắm chặt lưng áo anh, trong khoảnh khắc ấy, cô thấy trái tim anh gần kề cô hơn bao giờ hết.

“Đường Học Chính, em không rời xa anh đâu.” Cô vừa khóc vừa cười, “Nếu em không bỏ xuống chuyện cũ, em đã không ở bên anh.”

“Nhưng anh lại một lần nữa làm khổ em, anh là thằng khốn nạn, em đã đau lòng như vậy rồi mà anh còn không biết, lại còn trách em.” Đường Học Chính vẫn không yên tâm, anh đếm những sai lầm của mình, “Anh biết là anh ngu vô cùng… nhưng mà… Phù Hiểu… anh thật lòng yêu em, hãy cho anh cơ hội!” Anh căn bản không dám dùng câu nghi vấn, chỉ có thể giả vờ cứng cỏi.

Phù Hiểu rúng động. Tuy hai người họ đều biết lòng dạ nhau nhưng cũng chỉ là tự hiểu trong lòng chứ không nói ra. Đây là lần đầu tiên anh nói thẳng là anh yêu cô, cô thấy tim mình nhảy nhót trong lồng ngực. Cô sà vào lòng anh, hít một hơi thật sâu, cô cũng đâu muốn xa anh chứ, “Dạo vừa rồi, em có không vui, có buồn lòng, nhưng mà, em chưa bao giờ nghĩ là em sẽ rời bỏ anh. Bởi vì… em đã chọn anh, em đã quỳ trước mộ ba mẹ xin ba mẹ tha thứ cho lựa chọn của em thì sao em có thể dễ dàng chia tay với anh thế được? Hễ nghĩ đến chuyện không được ở bên anh là lòng em lại đau nhau cắt. Vì thế nên em luôn cố gắng làm hòa với anh, luôn muốn chia sẻ với anh những buồn lo của anh, luôn muốn trở thành người vợ tốt của anh.”

Đường Học Chính vội đẩy cô ra, đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và sự cảnh giác của anh nhìn chằm chằm cô một cách bất an, sợ cô lừa anh.

“Đường Học Chính…” Phù Hiểu khẽ gọi, chủ động dâng đôi môi thắm đỏ của mình lên cho anh.

Đường Học Chính đón nhận món quà của cô, ra sức mút đôi môi cô, anh chỉ hận không thể nuốt luôn cô vào bụng để khỏi phải thấp thỏm, lo âu và sợ mất cô.

Rờ lại vết thương lòng đã thành sẹo và mở lòng với nhau khiến hai người khao khát hơi ấm của nhau hơn bao giờ hết, họ không nói chuyện, chỉ điên cuồng lao vào nhau, quấn chặt lấy nhau.

Sóng gió qua đi, căn phòng tràn ngập dấu vết của cuộc ái ân, nhịp thở gấp gáp của hai người hòa vào nhau, hai người nhìn nhau say đắm. Thật lâu, thật lâu sau đó, Đường Học Chình vùi đầu vào hõm vai cô, nói với giọng khàn khàn: “Khi chúng mình sang thế giới bên kia, em hãy đưa anh đi gặp ba mẹ để anh xin lỗi ba mẹ nhé…”

Phù Hiểu thấy mũi mình nghèn nghẹt, “… Ừ.”

Này hôm sau, hai vợ chồng Phù Hiểu đang tận hưởng những giây phút bình yên bên nhau thì Dương Mật gọi đến, cô là cô vẫn lo hai vợ chồng họ cãi nhau, nên mới sốt sắng gọi điện hỏi. Khi tiếp điện thoại, Phù Hiểu đang nằm trong vòng tay Đường Học Chính, cô ngửa lên nhìn anh, anh cúi người xuống hôn sâu cô. Cô mỉm cười, vội che lại đôi môi đang chực chờ áp lên môi cô của anh lại, hẹn cô bạn thân ở đầu dây bên kia là chiều gặp, hứa với bạn là sẽ kể hết mọi chuyện với bạn.

Thế là, chiều hôm đó, khi gặp Dương Mật, bởi vì Phù Hiểu vừa cởi được khúc mắc trong lòng, tuy nỗi đau còn đó nhưng cô cảm giác được dưới sự cố gắng của hai vợ chồng nỗi đau đã vơi đi nhiều lắm, nên cô rất vui. Vì vui, cô buột miệng nói cho Dương Mật chuyện năm đó.

“Mày nói là: Đường thiếu chính là hung thủ gây ra vụ tai nạn năm đó?” Biểu cảm của Dương Mật chỉ có thể dùng hai chữ ‘kinh hãi’ để miêu tả sơ sơ?

Phù Hiểu thầm trách mình lắm miệng, thấy cô bạn không chịu bỏ qua chuyện đó, đành một năm một mười kể cho bạn đầu đuôi câu chuyện.

Càng nghe, Dương Mật càng rầu rĩ.

“Kẹo Mật, mày sao thế?” Kể chuyện xong, thấy biểu cảm của Dương Mật khang khác, Phù Hiểu cẩn thận hỏi.

Dương Mật đứng phắt dậy, cầm túi đi luôn.

“Kẹo Mật, mày sao thế? Mày giận à? Có phải mày giận tao không nói cho mày không? Tao xin lỗi, tại tao không muốn làm mày lo!” Phù Hiểu sốt ruột lắm, vội đứng dậy đuổi theo.

Phù Hiểu kéo bạn lại mới phát hiện ra Dương Mật đang rơi nước mắt, cô sốt ruột vô cùng, “Xin lỗi, cũng vì tao không muốn mày làm mày lo, mày hãy tha thứ cho tao lần này nhé?”

Dương Mật dừng bước, gạt nước mắt, “Tao không trách mày đâu, tao chỉ trách chính tao thôi.” Người chị em tốt nhất của cô gặp phải chuyện lớn đến vậy mà cô lại không hề hay biết! Bao nhiêu năm Phù Hiểu một thân một mình, cô cũng chưa an ủi Phù Hiểu được lần nào! “Hôm gặp mẹ anh ta mày rời Bắc Kinh luôn, hôm đó chắc mày đã đau lòng, đã khổ tâm lắm, thế mà mày chả chịu nói với tao gì cả. Tao còn trách mày về mà chẳng chào tao một tiếng… sao tao ngu vậy chứ!” Nước mắt làm nhòe đi lớp phấn trên mặt cô, cô lau đi nước mắt, cô muốn nín khóc mà nước mắt cứ lã chã tuôn rơi.

Phù Hiểu cũng thấy mũi mình nghèn nghẹn, “Kẹo Mật, đừng khóc nữa, tao không sao, chẳng phải tao vẫn rất ổn đấy ư?”

“Mày thật đáng ghét! Lần nào cũng thế, tao nói cho mày biết, nếu còn có lần sau thì tao với mày sẽ không chị em gì với nhau sất!” Dương Mật giương đôi mắt đẫm lệ lên lừ bạn, dọa dẫm, nhưng cái giọng nghẹn ngào của cô làm câu dọa của cô chả đáng sợ tý nào.

“Tao biết rồi, tao xin thề.” Phù Hiểu ra sức chớp mắt, cố không để nước mắt tràn mi, cô nở nụ cười rạng rỡ.

“Đồ đầu heo!” Dương Mật mắng bạn, rồi ôm chầm lấy bạn.

Trên con đường tấp nập người qua lại, hai cô gái trẻ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận một cách sâu sắc tình bạn họ dành cho nhau.

Hai người bạn vừa cười vừa khóc một lúc, sau đó, Phù Hiểu sực nhớ ra một chuyện mình quên chưa làm. Cô kéo Dương Mật vào siêu thị, mua ít thức ăn, rồi bắt xe đến bệnh viện.

“Mấy thứ này là để làm gì?” Dương Mật thắc mắc.

“Aizzz, Mạc Vu Phi bảo muốn ăn canh gì thanh đạm chút.”

Biểu cảm của Dương Mật rất kỳ quái và cô giữ nguyên biểu cảm đó mà nhìn cô bạn bưng đồ ăn vào phòng bệnh của Mạc Vu Phi.

Anh cho là anh nói đùa, cũng tưởng rằng sẽ chẳng ai coi lời của anh đó là thật.

Nhưng, khi mùi canh thơm phức bay vào mũi anh, khi hơi nóng của canh sượt qua gò má anh… Mạc Vu Phi nhìn bát canh rong biển trước mặt, anh chợt khao khát có được cô gái trước mặt hơn bao giờ hết, “Phù Hiểu, em…” Liếc thấy Dương Mật bước vào, lời suýt bật thốt ra trong cơn xúc động, anh lại thôi không nói nữa.

“Sao thế, đừng quá cảm kích tôi, tôi cũng không biết là có mặn hay không đâu.” Phù Hiểu cười ngây thơ, bảo: “Anh ăn đi, tôi có chuyện này muốn nói với anh.”

Mạc Vu Phi ngồi thẳng lưng dậy, hơi tựa ra sau hòng che đi bóng tối trong đôi con ngươi, “Chuyện gì thế?” Anh vừa hỏi vừa dùng thìa múc canh.

Phù Hiểu chưa nói vội, đợi anh nhấp xong một ngụm, hỏi: “Thế nào?”

“… Cũng tàm tạm.” Anh chậm rãi nói, chậm rãi nhấp một ngụm nữa.

“Tôi bảo anh cái này nhá: Đường Học Chính biết chuyện năm đó rồi.” Lúc này, Phù Hiểu mới đi vào chuyện chính.

“Hả?” Mạc Vu Phi hắng giọng, đến chính anh cũng không phát hiện anh đang ích kỷ mong đợi điều gì.

“Chúng tôi nói rõ mọi chuyện với nhau, hóa ra bất luận là chuyện gì thì nói ra cũng sẽ thoải mái hơn là giấu trong lòng. Anh ấy áy náy và tự trách lắm, mấy hôm rồi, hôm nào anh ấy cũng lo nghĩ chuyện đấy.”

“… Nói mấy cái đó với tôi làm gì?”

Phù Hiểu ngoẹo đầu, nhìn anh chàng, cười ngốc một tiếng, “Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ muốn cám ơn anh thôi.”

“… Đồ ngốc.” Anh cũng thế. Mạc Vu Phi ngửa đầu, một hơi uống cạn bát canh.

Dương Mật ngồi cạnh đó phát hiện ra một chuyện mà mình không thể nói ra.

Cái con ả này đúng là chậm chạp hơn heo mà!