Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Chương 8




Muốn ăn tối, nhưng quán cơm lân cận chủ quán lại đều đã thu quán, cho nên Khương Thừa Cực tiện thể vào cửa hàng tiện lợi mua một gói đồ ăn sẵn, mang về nhà ăn. Phù Khiết tuy rằng không giỏi chuyện bếp núc, nhưng những món ăn đơn giản có thể nấu, chỉ cần nấu nước sôi, thả mì vào, sau đó cho hai quả trứng vào là được rồi. Cho nên Khương Thừa Cực phải ủy khuất ăn mì tôm ở cửa hàng tiện lợi, nấu một nồi canh chua cay cho anh ăn, chính mình cũng thuận tiện uống một bát.

“Người đàn ông kia là ai?” Sau khi ăn uống no đủ, Khương Thừa Cực cùng cô thu dọn trong bếp thì đột nhiên mở miệng hỏi.

Đối mặt với vấn đề bất ngờ như thế của anh, Phù Khiết lập tức ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng.

“Người đàn ông nào?” Cô quay đầu hỏi anh.

“Tối nay cùng ăn cơm với em, cùng với người đàn ông ngày đó cùng em ngồi ở trong quán cà phê nói nói cười cười” Lời nói khỏi miệng, Khương Thừa Cực nhịn không được dừng lại, nhíu nhíu đầu lông mày. “Bọn họ chắc là cùng một người chứ?” Phù Khiết giật mình hiểu ra gật gật đầu, đem bát đã rửa sạch cho anh, để anh cho vào máy sấy.

“Hắn là ai vậy? Bằng hữu? Bạn học?” Anh tiếp tục truy hỏi.

Một khi đã đều bị anh biết cùng “người đàn ông” nào đó đi lại thân mật, có giấu diếm nữa chính là trong lòng có quỷ, Phù Khiết quyết định nói thẳng ra, đem chút chuyện gần đây cô làm toàn bộ nói cho anh.

“Thầy giáo?” Anh nói.

Đáp án ngoài dự kiến, làm Khương Thừa Cực ngạc nhiên trừng mắt nhìn. “Thầy giáo?”

“Vâng”

“Thầy giáo nào? Nghe sư mẫu miêu tả, hắn tuổi cũng không lớn, bằng không cũng sẽ không bị nhận lầm là bạn trai của em, còn làm sư mẫu vui vẻ vì thành toàn”. Ngữ khí của anh không tự giác có chút chua xót.

“Anh còn đang ăn dấm chua sao?” Cô cười như không cười tà liếc mắt nhìn anh.

Anh không cho ý kiến đóng máy sấy lại, bấm chức năng của máy, sau đó lấy tờ giấy lau khô tay cô, lại đem cô kéo vào phòng khách ngồi xuống sô pha, chuyên tâm nói chuyện.

“Hắn là thầy giáo khóa học nào của em, đại học hay là trung học? Làm sao gặp? Gần đây tiếp cận em, có phải là có mục đích gì không?” Anh chăm chú hỏi.

“Anh quả nhiên còn đang ăn dấm chua” Cô nhếch miệng cười, bộ dáng thực vui vẻ.

“Phù Khiết!” Anh cảnh cáo gọi.

“Anh yên tâm, anh ấy mục đích gì cũng không có, ít nhất không có loại mục đích mà anh lo lắng, bởi vì anh ấy đã kết hôn, có vợ và con”. Cô thẳng thắn mà chống đỡ, thử trấn an anh, nhưng anh lại một chút cũng không trấn an được.

“Có rất nhiều người đàn ông cho dù kết hôn, cũng sẽ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí ngược lại còn lợi dụng thân phận đã kết hôn khiến phụ nữ hạ cảnh giác, nghĩ rằng hắn là vô hại, tùy thời cơ mà hành động” Vẻ mặt anh đứng đắn mà nghiêm túc nhắc nhở cô.

“Anh tưởng tượng nhiều quá, anh ấy là một người phẩm bình cà phê chuyên nghiệp, ở nhà mở một quán cà phê, nghề phụ là giáo viên giảng dạy cho những người yêu thích và đam mê về cà phê, hoặc muốn pha cà phê gây dựng sự nghiệp kinh doanh”

“Cho nên, em đang học kiến thức về cà phê của anh ta?” Anh rốt cục hiểu được.

“Đúng vậy”

“Em muốn mở quán cà phê?”

“Đáp án đúng rồi”

“Mà em gần đây thường không ở nhà, chính là đang làm việc này, học tập kiến thức liên quan đến cà phê?”

“Vâng”

“Vì sao không nói cho anh?” Anh im lặng trong chốc lát, nghĩ không ra hỏi.

“Bởi vì sợ nói lúc sau nối nghiệp lại vô lực, đầu hổ đuôi rắn [1] bị anh cười” Cô do dự một chút mới mở miệng nói.

“Anh sẽ không cười em” Anh thề với cô.

“Em cũng sợ sau khi cho anh biết, kì vọng của anh lại biến thành áp lực cho em” Cô thừa nhận một nguyên nhân khác.

“Anh không nghĩ tới muốn gây áp lực gì cho em” Anh đặt cô trên đùi, ôm cô nói.

“Em biết, nhưng em lại không tự chủ được chính mình sinh ra áp lực” Cô hôn anh một cái.

“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Anh nhíu chặt mày lo lắng hỏi, một chút cũng không hy vọng cô bởi vì chính mình mà sinh ra áp lực. Anh hy vọng chính mình khiến cho cô hạnh phúc khoái hoạt, là vô lo vô nghĩ.

Vẻ mặt lo lắng của anh làm Phù Khiết trong lòng ấm áp đắc cơ hồ muốn phát hỏa.

Người đàn ông như vậy khắp chốn đều nghĩ lo lắng cho cô, bảo cô có thể nào không yêu anh?

“Nói yêu em” Cô vuốt lên lông mày nhíu chặt của anh, nhẹ giọng yêu cầu nói, “Chỉ cần anh nói yêu em, em nghĩ em có thể vượt qua áp lực như vậy, đem nó chuyển biến thành động lực”

“Anh yêu em”. Anh không chút do dự nói với cô, thâm tình sâu nặng.

Cô nhếch miệng mỉm cười, tình không tự kìm hãm được ôm cổ anh hôn anh. Anh đương nhiên lập tức hưởng ứng, thực chủ động hôn sâu thêm. Sau đó có thể tưởng tượng rõ, kết quả nhất định là cả người trần trụi, đổ mồ hôi đầm đìa, khí suyễn.

Nùng tình mật ý, đêm mới bắt đầu.

////// (— .—)\\\

Muốn thành một vị phẩm bình cà phê chuyên nghiệp, trừ cố gắng ra, còn cần thiên phú, Phù Khiết không có loại thiên phú này, may mắn cô cũng không muốn làm người phẩm bình cà phê, thầm nghĩ chỉ làm bà chủ quán cà phê, cho nên sau khi lý giải về lịch sử cà phê, nhận biết chủng loại cà phê nào tốt cùng hương vị cơ bản, cô rốt cục tiến từng bước bắt đầu học tập làm sao để pha một ly được cà phê.

Cơ bản có ba loại phương thức cà phê, đó là pha qua máy pha cà phê, pha cà phê nén và pha nhỏ giọt .

Phương thức pha qua máy tên như ý nghĩa là lợi dụng thiết bị để pha, phương thức lại đơn giản, chẳng qua thiếu chút lãng mạn, không phù hợp mong muốn của cô. Pha cà phê nén rất lãng mạn, chẳng qua chỉ là khó khăn, thời trung học làm thí nghiệm hóa học khi dùng các dụng cụ, đầu cô lại choáng váng, càng đừng nhắc đến là các thủ tục rườm rà mỗi lần pha được một ly cà phê sau đó phải thu dọn, sau khi cô thực sự nhìn qua một lần, tự động lựa chọn buông tha.

Vậy còn lại chỉ có phương thức pha nhỏ giọt.

Phương thức pha nhỏ giọt kỳ thật cũng chia thật nhiều loại, chẳng qua cơ bản liền chia làm hai loại là pha thủ công và pha bằng máy, pha bằng máy không phù hợp nguyên tắc lãng mạn của cô, cho nên bỏ qua, chỉ còn lại có phương thức pha cà phê nhỏ giọt thủ công, mà nó lại đơn giản, không phức tạp, lại dễ học hỏi, không có kiên nhẫn, cẩn thận, cùng với luyện ra thủ pháp tinh tế, nếu muốn pha ra cà phê hương vị thuần chất, thật đúng là nan giải, là một sự khiêu chiến lớn.

Nhưng trong lúc đó tôi luyện và khiêu chiến, còn có hương vị cà phê đậm đà vương vấn mà cô thích nhất làm bạn ở bên người cô, cô thực có thể nói là vui vẻ chịu đựng.

[Shock nặng, cà phê, cà pháo…. Mất 1 tiếng nghiên cứu để edit cho đúng! Yu thích uống cà phê hòa tan cho nhanh nha!!!]

Bên này Phù Khiết cố gắng học pha cà phê, học làm một người pha cà phê chuyên nghiệp; bên kia Khương Thừa Cực đương nhiên cũng bắt tay tìm kiếm địa điểm thích hợp mở quán cà phê, tốt nhất cách chỗ công ty anh làm gần một chút, để anh có thể mỗi ngày tiếp xúc đưa đón cô, nhớ thì còn có thể đến, thuận tiện uống một ly cà phê mỹ vị do đích thân vợ sắp cưới thân yêu pha, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Ưm, chỉ nghĩ đến quang cảnh này liền tràn ngập hạnh phúc và chờ mong.

“Tâm tình có vẻ tốt lắm, đã có chuyện tốt gì sao?” Bạn học đại học của anh, cũng là người chi ra số tiền lớn sau hậu đài cho công ty lúc trước — Phí Quân Khải hướng anh hỏi.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nhân viên trong công ty không phải ra ngoài ăn, chính là do tối hôm qua xem nghiên cứu quá muộn, mệt ghé vào chỗ ngồi ngủ bù, chỉ có số ít mấy người trong công ty im lặng đi lại.

Khương Thừa Cực đặc biệt thích sau lúc này, đứng ở trước cửa sổ phòng nghỉ không có một bóng người nhìn xuống dưới, nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ nghĩ sự tình.

“Cám ơn” Anh đưa tay tiếp nhận cà phê bạn học pha, hít một hơi hương vị cà phê, cảm thấy chính là hương vị cà phê Phù Khiết pha. “Nói yêu đương có tính không?” Anh trả lời vấn đề của cậu bạn.

Hai mắt Phí Quân Khải lập tức mở lớn lộ ra biểu tình khó có thể tin, sau đó nói: “Đừng hay nói đùa”

“Vì sao cảm thấy mình là nói đùa?” Khương Thừa Cực liếc mắt nhìn bạn.

“Biết cậu nhiều năm như vậy, nếu không phải cậu để đầu trọc, mặc áo cà sa vào, mình đều nhanh muốn đem cậu trở thành hòa thượng xuất gia, cậu lại nói yêu đương? Đánh chết mình mình cũng không tin” Phí Quân Khải lắc đầu nói.

“Mình có không thú vị như vậy sao?”

“Không phải không thú vị, mà là đối với việc đàm thoại về lĩnh vực tình cảm loại mà đầu tư vĩnh viễn tính không ra thù lao thiếu khuyết nhiều hứng thú. Mình nhớ rõ trước kia thời điểm tại trường học, còn có bị bạn học nữ bị cậu cự tuyệt chạy tới chỗ mình khóc lóc kể lể, cậu nói các cô ấy không bằng con số đồ thị bảng biểu, hại mình thiếu chút nữa không cười chết”.

“Những người phụ nữ này thực phiền toái, mình đều cự tuyệt các cô ấy, các cô ấy lại còn dây dưa không ngớt” Khương Thừa Cực nhíu mày nói.

“Ai bảo tướng mạo cậu đẹp trai làm chi” . Phí Quân Khải cười nói nhảm, “Hơn nữa nói thật, lý do cự tuyệt của cậu thật sự rất không có sức thuyết phục”

“Sao lại không có sức thuyết phục?”

“Ai lại tin rằng một người mỗi ngày ngồi ở trước máy vi tính toán nghiên cứu đồ thị, không gian cuộc sống chỉ có trường học, trong nhà cùng hội quán Taekwondo, chủ đề chưa từng xuất hiện đến các loại từ như bạn gái, bảo bối, Sweetheart, thậm chí không cùng bất luận kẻ nào nhắc tới qua người là “cô ấy”, sẽ có người thích?”

“Mình làm sao gặp cậu liền nói đến chuyện của “cô ấy”?”

“Không ai muốn cậu nói với người ta, nhưng liền mấy bạn bè cùng cậu giao tình sâu đậm, cũng không có một người nghe cậu nói quá chuyện “cô ấy”, trong đó đương nhiên bao gồm cả mình. Cậu muốn những nhóm nữ sinh ái mộ cậu này làm sao chết tâm?” Tuy rằng anh thích cự tuyệt những người theo đuổi, nhưng liên ngay cả Phí Quân Khải đều chưa từng gặp qua người may mắn được anh thích.

Khương Thừa Cực nhíu nhíu đầu lông mày, cảm thấy cậu ấy nói lời rất có đạo lý, nhưng anh chính là vẫn cảm thấy tình cảm là loại chuyện cá nhân, không tất yếu phải cho thiên hạ đều biết, hơn nữa anh khi đó còn ở vào giai đoạn yêu đơn phương, thầm mến.

“Thời điểm mình kết hôn, cậu muốn tới làm phù rể cho mình không?” Không muốn đề cập đến chuyện quá khứ, anh đổi sang đề tài khác.

Cuối tuần trước, Phù Khiết rốt cục chịu không nổi sự hiểu lầm và bức bách của sư mẫu, dẫn anh về nhà chính thức công khai quan hệ yêu đương của hai người bọn họ.

Biết được hết thảy đều là hiểu lầm, sư mẫu tự mình một mặt không ngừng hướng anh giải thích, một mặt lại vui mừng quá, trực tiếp thúc dục hai người bọn họ nhanh kết hôn, bởi vì sau năm nay Phù Khiết quá hai mươi tám tuổi, phải chờ thêm một năm, đến ba mươi tuổi mới có thể kết hôn.

Vì thế, buổi tối sau khi về nhà, lập tức xuất mọi kỹ năng cầu hôn cô, rốt cục nhận được sự cho phép của bà xã đại nhân, chẳng qua điều kiện tiên quyết là hôn lễ phải đơn giản long trọng, hơn nữa do anh một tay làm hết, cô chỉ phụ trách tham dự, cùng với nói ra ba chữ “Con đồng ý” mà thôi. Thật sự là nhiệm vụ khó khăn ngọt ngào nha!

“Mười năm sau, hay là hai mươi năm sau?” Phí Quân Khải cười nói.

“Chính xác là hai mươi ba ngày sau”

Vẻ mặt nghiêm chỉnh của anh làm nụ cười trên mặt Phí Quân Khải chậm rãi biến mất dần dần.

“Cậu nói chính là thât?” Anh nghiêm túc hỏi.

Khương Thừa Cực gật gật đầu.

Phí Quân Khải cứng họng líu lưỡi nhìn anh, sau nửa ngày vẫn nói không nên lời.

“Trời ơi, đây thật chính là… Nên nói như thế nào? Thần hồ kỳ kỹ [2]!” Phí Quân Khải bỗng nhiên tán thưởng nói. “Cậu là người theo đuổi chủ nghĩa bí mật hành sao? Loại chuyện này làm sao có cách giữ bí mật tới loại trình độ này, nhanh sẽ kết hôn, nhưng không ai biết cậu khi nào thì kết giao với bạn gái? Cậu làm ơn dạy mình một chút được không? Như vậy về sau kết hôn, nếu muốn ngoại tình cũng sẽ không bị người khác phát hiện”

Khương Thừa Cực không nói gì nhìn anh.

“Ha ha ha, mình đang đùa đó” Anh lên tiếng cười nói.

“Ngày hai mươi lăm cậu rảnh không?” Khương Thừa Cực xem thường, trở về hỏi vấn đề chính.

“Đương nhiên, cho dù không rảnh cũng sẽ rút ra khoảng trống” Phí Quân Khải không chút do dự gật đầu đáp ứng. “Nhưng thật ra cậu trước tiên không phải nên giới thiệu bà xã của cậu cho mình biết một chút, không cần tới ngày kết hôn đó có người hỏi phù rể là mình, cô dâu mới lớn lên có bộ dáng gì, mình lại trả lời rằng mình cũng không biết chứ?”

“Cậu có thể trả lời nói rất đẹp” Khương Thừa Cực nghiêm trang đề nghị. Phí Quân Khải cất tiếng cười to.

“Nhỏ mọn vậy, mượn người gặp một chút lại cũng không thiếu thứ gì, mình thề tuyệt đối sẽ không hoành đao đoạt ái [3]”

“Hai mươi ba ngày tới cậu có thể thấy được, làm sao phải khẩn cấp như vậy?” Khương Thừa Cực uống cà phê, hoài nghi nhìn bạn liếc mắt hỏi.

“Tò mò nha” Phí Quân Khải nói thẳng, “Trước kia trong trường học, mặc kệ là hoa hậu giảng đường, hội trưởng học sinh, hay là đội trưởng đội cổ vũ cậu đều không để ở trong mắt, rốt cuộc là dạng phụ nữ nào có thể giành được ưu ái của cậu, mình thực sự tò mò muốn chết”.

“Cẩn thận lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo”.

“Yên tâm, mình không phải mèo” Phí Quân Khải cười nói.

Khương Thừa Cực nhịn không được khẽ cười một tiếng, sau đó nói với anh: “Mình hôm nay về hỏi cô ấy, nếu cô ấy nói có thời gian, và bằng lòng gặp cậu, chúng ta sẽ an bài thời gian”

“Oa, mình thực sự là đợi không được nha”.

////// (— .—)\\\

“Bạn của anh? Không vấn đề. Anh ta uống cà phê sao? Uống? Thật tốt quá, vậy vừa lúc có thể bảo anh ấy uống cà phê em pha”.

Nghe nói Khương Thừa Cực muốn dẫn bạn về nhà, Phù Khiết siêu vui vẻ, đồng thời còn sắn tay lên chuẩn bị nghênh đón tài nghệ sau khi cô bái sư, lần đầu tiên công khai kỹ thuật pha cà phê.

Sau khi giải quyết cơm trưa bên ngoài, đó là yêu cầu duy nhất tới nhà Khương Thừa Cực, bởi vì nữ chủ nhân không biết bếp núc.

Qua buổi chiều thứ bảy, bảo vệ dưới lầu tòa cao ốc báo đến tin tức có khách tới chơi, hai vị hôn phu thê cùng nhau xuống lầu nghênh đón tân khách, người tới trừ Phí Quân Khải ra, còn có ba đồng nghiệp quản lý công ty, trong đó có một đôi vợ chồng.

Mang theo phụ nữ đến, mục đích chủ yếu đương nhiên là vì cho Phù Khiết một người bạn để nói chuyện, nếu không bốn đại nam nhân tụ cùng một chỗ tán gẫu đều là đề tài của đàn ông, cùng chuyện liên quan đến công việc, liền sợ Phù Khiết sẽ bị bọn họ làm cho buồn chết.

Đây là tâm ý của Phí Quân Khải, chẳng qua, anh ấy thật sự rất xem nhẹ trình độ của vị hôn thê bảo bối Khương Thừa Cực sủng ái, bởi vì anh ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa làm Phù Khiết nhàm chán quá. Trên thực tế, phải nói anh ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa đem lực chú ý chưa bao giờ rời khỏi người hôn thê, làm sao để cô ấy cảm thấy nhàm chán đây?

Cho nên đề tài nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng toàn bộ chọn đề tài cô hứng thú, trước tiên là cô hiện tại đang học mọi chuyện liên quan đến cà phê, sau đó chuyển tới cô muốn biết dáng dấp anh làm việc ở công ty, lại đến bộ dáng trước kia tại trường học cùng chuyện thú vị khác, vân vân.

Tóm lại một câu, Khương Thừa Cực phi thường tài tình chủ đạo cả buổi trà chiều, cẩn thận che chở vị hôn thê, không làm cô nhàm chán hoặc buồn, càng không làm cô có cảm giác một giây đồng hồ không ăn ý, cảm giác mọi người tựa như là bạn bè kết giao nhiều năm, mà không phải lần đầu tiên gặp mặt.

Dựa vào điểm đó, đã biết Khương Thừa Cực có bao nhiêu yêu thương quý trọng vị hôn thê của mình. Chính là nói thật, anh như vậy thật đúng là cùng bộ dạng băng lãnh trước kia cự tuyệt phụ nữ cách xa ngàn dặm.

“Thật sự làm người khác khó có thể tin” Phí Quân Khải bất tri bất giác nói.

“Cái gì mà người khác khó có thể tin?” Vẻ mặt Phù Khiết lập tức tò mò tiếp lời hỏi.

Cô vừa vặn ngồi ở bên cạnh cậu, hơn nữa chuyện Khương Thừa Cực khi còn là học sinh đều là do cậu đóng góp, cô nghe đến như say như mê, cho nên mỗi lần cậu buột miệng nói chuyện, cô đều phá lệ chăm chú nghe, cho dù ngay cả lời cậu không cẩn thận buột miệng nói ra mà cũng không buông tha.

“Hả?” Phí Quân Khải sững sờ. Lúc này mới phát hiện chính mình đem những lời này nói ra.

“Anh vừa rồi nói thật sự là người khác khó có thể tin? Chuyện gì mà người khác khó có thể tin?” Biểu tình Phù Khiết tò mò chờ mong nhìn anh hỏi, những người khác cũng như nhau.

“Không có gì” Anh nhìn Khương Thừa Cực một lúc, sau đó lắc đầu.

“Nhất định có cái gì, là bí mật không thể nói sao?” Phù Khiết nói không sai, cũng đi theo liếc mắt nhìn Khương Thừa Cực, sau đó hoài nghi thiêu mi hỏi.

“Đối với em, anh không có bí mật gì không thể nói” Khương Thừa Cực ngưng mắt nhìn cô nói, vòng cánh tay bên hông kéo cô chặt lại một chút, như là nói ra sự kiên định của mình.

“Em có thể hỏi Phí Quân Khải chứ” Cô thiêu mi hỏi anh.

“Cứ việc hỏi không sao cả”. Anh gật đầu.

“Anh nghe thấy chưa? Xin hãy tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [4] cứ việc nói không sao cả” Phù Khiết lập tức nhìn về phía Phí Quân Khải nhếch miệng nói.

“Cậu xác định?” Phí Quân Khải nhìn Khương Thừa Cực hỏi.

“Mình xác định” Anh lại không chút do dự gật gật đầu.

“Được rồi!” Một khi đương sự đã nói như vậy, Phí Quân Khải đương nhiên cũng liền không có gì lo lắng.

“Trước kia cậu đối với phụ nữ luôn lãnh nhược băng sương [5], cùng cậu hiện tại ôn nhu che chở quả thực là hai người khác biệt, người khác khó có thể tin”

Trước kia đối với phụ nữ? Đề tài này rất thú vị, con ngươi Phù Khiết lập tức phát sáng.

“Lãnh nhược băng sương như thế nào?” Cô lập tức truy hỏi.

“Thời điểm trước kia cậu ấy ở trường học rất được hoan nghênh, mặc kệ là hoa hậu giảng đường, đội trưởng đội cổ vũ, hội trưởng học sinh, học tỷ, học muội [6] đều theo đuổi qua cậu ấy” Phí Quân Khải nói.

“Oa, anh lại được hoan nghênh như vậy sao?” Phù Khiết nhịn không được sợ hãi than.

“Đúng nha? Siêu được hoan nghênh, nhưng luôn lạnh lùng cự tuyệt người ta ra ngàn dặm, khiến cho những người phụ nữ bị cậu ấy cự tuyệt luôn chạy tới chỗ anh khóc lóc kể lể, ôm oán với anh, hại anh không được an bình” Phí Quân Khải nói xong nhịn không được tố khổ với cô. “Trọng điểm là, cậu ấy mỗi lần cự tuyệt người ta lý do đều là cậu ấy đã có người thích, sáu năm như một, siêu thâm tình, hại anh đều nghĩ đến cậu ấy đời này trừ người phụ nữ ẩn sâu ở trong lòng cậu ấy kia ra, sẽ không yêu được người khác”

Phù Khiết át chế không được giật mình sửng sốt, bởi vì cô chưa từng hỏi tình sử yêu đương trong quá khứ của Khương Thừa Cực, hơn nữa bởi vì anh từng cùng cô nói anh từ thật lâu trước kia đã thích cô, cho nên cô nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được được anh sẽ có một đoạn quá khứ như vậy. Thâm tình sáu năm như một, cự tuyệt hoa hậu giảng đường, đội trưởng đội cổ vũ, hội trưởng học sinh…

Cô ta… Người phụ nữ kia rất đẹp sao? Cá tính nhất định so với cô dịu dàng săn sóc hơn. Cô ta hiện tại đang ở đầu? Còn có liên lạc sao? Bọn họ làm sao chia tay? Cô ta… Còn đang ở trong lòng anh sao? Tình cảm sáu năm không phải dễ dàng nói quên liền quên như vậy, không phải sao chứ?

“Em suy nghĩ cái gì?” Khương Thừa Cực hỏi cô.

“Người phụ nữ nắm giữ tình cảm sáu năm của anh” Cô thành thật trả lời, cảm giác không khí hiện trường tựa hồ trong nháy mắt đóng băng lại.

“Làm sao vậy?” Cô quay đầu hỏi mọi người, vẻ mặt không hiểu làm sao không khí đột nhiên thay đổi.

“Bọn họ bị em trực tiếp hù dọa rồi” Khương Thừa Cực mỉm cười nói, nhưng thật ra một chút cũng không khẩn trương.

“Em nói cái gì lại dọa tới người khác?” Vẻ mặt Phù Khiết vẫn mờ mịt như cũ, muốn làm rõ tình huống không rõ ràng này.

Khương Thừa Cực yêu cá tính cô có chuyện gì thì nói thẳng, có đôi khi lại có điểm phản ứng trì độn.

“Muốn biết người phụ nữ nắm giữ tình cảm sáu năm của anh là như thế nào sao?” Mặt anh mang theo nụ cười, không đáp hỏi lại nhìn cô nói.

“Muốn! Chỉ là không nên nói nhiều đến ưu điểm của cô ấy, nói nhiều một ít khuyết điểm của cô ấy, làm cho em tự ta thỏa mãn một chút” Cô thực sự yêu cầu nói. Khương Thừa Cực cười to ra tiếng, làm bốn người khác kinh dị mở lớn hai mắt, bởi vì đây vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng anh thoải mái cười to.

Chẳng qua khi nói đến, tưởng Phù Khiết cũng thực không chịu nổi, thế nhưng có thể biến loại chuyện này thành hài hước, khó trách Khương Thừa Cực sẽ thích cô, thật sự là người phụ nữ đặc biệt.

“Em muốn anh nói nhiều khuyết điểm của em sao?” Ánh mắt Khương Thừa Cực hiện ra vẻ nhu tình, ngữ mang ý cười mở miệng hỏi cô.

“Sao?”

“Người phụ nữ kia chính là em” Nhìn biểu tình nghe không hiểu của cô, anh nhếch môi mỉm cười nói.

“Hả?” Phù Khiết cứng họng líu lưỡi nhìn anh, tựa như hiểu, tựa như không lại có chút kinh ngạc.

“Người phụ nữ kia chính là em” Anh còn nói thêm một lần, sau đó trước mắt mọi người cúi đầu ôn nhu hôn cô một cái.

Phù Khiết ngẩn ngơ, tiếp theo cả khuôn mặt đều phiếm đỏ.

Trời ơi! Nhiều bạn bè đang nhìn như vậy, anh làm sao có thể hôn cô chứ? Còn có, ưm, trời ơi, anh nói chính là thật vậy chăng? Người phụ nữ nắm giữ thâm tình sáu năm như một của anh chính là cô sao? Đây là thật vậy sao? Cô rốt cục hiểu được lời anh nói “Thật lâu trước kia” rốt cuộc có bao nhiêu lâu, bởi vì những năm gần đây, bọn họ hoàn toàn không có liên lạc, từ khi anh còn đi học trong lòng đã có cô, như vậy anh có thể đã sớm thích cô, từ lúc ― có lẽ khi bọn họ mới biết nhau mà ở chung một năm trước kia.

“Em là mối tình đầu của anh” Anh thâm tình cười nói, càng thêm chứng thật phỏng đoán của cô.

“Trời ơi, thật sự là rất lãng mạn!” Hiện trường duy nhất có một người phụ nữ nhịn không được tán thưởng.

“Thủ trưởng, nhìn không ra đến anh lại chuyên tình như vậy. Mối tình đầu, sáu năm như một, cự tuyệt hoa hậu giảng đường, đội trưởng đội cổ vũ, hội trưởng học sinh, một đôi rất đẹp, thực sự là một người phụ nữ đặc biệt, chỉ vì chị dâu. Chị dâu, chị có cảm động hay không?”

“Nhất định có, bởi vì tôi chỉ nghe, liền cảm thấy rất cảm động”

“Ừm, thực sự rất cảm động, nên gửi bản thảo đến tòa soạn, cho toàn thế giới cùng nhau hưởng sự cảm động này” Phí Quân Khải gật đầu nói.

“Ý kiến hay, tôi đi soạn thảo”

“Muốn mời phóng viên hay không, trực tiếp đến phỏng vấn thì nhanh hơn” Khương Thừa Cực chậm rãi lên tiếng đề nghị, phòng khách đang vui vẻ vì giọng nói này nhất thời ngừng lại.

“Khụ, mình nghĩ bọn mình nên cáo từ” Phí Quân Khải vội ho một tiếng, đứng dậy nói.

Ba người kia cũng đều từ chỗ ngồi đứng lên, lấy cặp da, chìa khóa xe, áo vét toàn bộ nắm vào tay, chạy trối chết

.

“Đúng nha, bất tri bất giác cũng đến năm giờ, mình buổi tối mấy người bạn có hẹn, mình đi trước”

“Vợ chồng bọn anh phải về nhà cha mẹ ăn cơm. Thật vui khi biết em, Phù Khiết. Còn có, chúc mừng việc hai người kết hôn. Và em pha cà phê uống được lắm, khi khai trương quán cà phê đừng quên nói cho bọn anh, bọn anh nhất định sẽ đi cổ vũ”.

“Bọn anh đi trước đây, tạm biệt”

Trong nháy mắt, bốn người tựa như có một trận bão thổi qua, lưu lại một bàn đầy đám chén hỗn độn, biến mất vô ảnh vô tung, làm Phù Khiết chỉ tới kịp theo chân bọn họ phất tay nói tạm biệt.

“Ài, cũng không giúp đỡ thu dọn một chút đã đi” Đóng cửa chính, Khương Thừa Cực bất mãn ôm oán.

“Anh còn dám nói” Phù Khiết trừng mắt nhìn, trợn mắt với anh một cái. Mời người ta đến nhà làm khách, đem người ta dọa chạy mất, còn ôm oán khách không giúp đỡ thu dọn, thật sự là quá đủ! Cô xoay người đi trở về bên bàn trà trong phòng khách, xoay người thu dọn mặt bàn hỗn độn.

“Anh tới làm là được rồi!” Sau đó anh bắt lấy tay cô, ngăn cản cô nói. “Em đi nghỉ ngơi một chút, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm”

Cô lắc đầu, “Anh không cần ngay cả loại việc này cũng đoạt lấy mà làm”

“Anh không có đoạt lấy nha” Anh yêu thương hôn cô một cái, cảm thấy không đủ, lại hôn một cái nữa.

“Vừa rồi anh nói đều là thật?” Cô nhịn không được hỏi anh.

“Em là chỉ chuyện gì?”

“Người phụ nữ khiến cho anh sáu năm như một thật chính là em?” Cô nhìn anh không chuyển mắt.

“Ừ” Anh ôn nhu nhìn cô.

“Khi nào thì bắt đầu?” Cô đưa tay vòng qua cổ anh.

“Từ lần thứ ba em cứu anh trong công viên, hơn nữa mạnh mẽ kéo anh tới hội quán Taekwondo nhà em thì bắt đầu” Anh thành thật cáo bạch.

“Cho nên, anh thích em, yêu em vượt qua mười bảy năm?” Khó có thể tin biết bao!

“Ừ!”

“Em nên nói cái gì?” Xác thực cảm động nói không nên lời.

“Nói em sẽ yêu anh gấp bội ba mươi bốn mươi năm” Anh suy nghĩ một chút, đề xuất yêu cầu này.

“Em sẽ yêu anh gấp bội ba mươi bốn mươi năm” Cô biết lắng nghe mà nói, Nhưng mà! “Vậy ba mươi bốn mươi năm sau?”

“Ba mươi bốn mươi năm sau, anh liền yêu anh năm mươi một trăm năm, đến lúc đó, em chỉ cần lại yêu anh năm mươi một trăm năm là đủ rồi, kiếp này không đủ, đến kiếp sau bổ sung” Anh cúi đầu, khẽ chạm vào trán cô nói.

“Anh muốn hẹn trước kiếp sau?” Cô mị nhãn như làn sóng nói.

“Luôn luôn thiếu nợ anh” Anh nói nhỏ, hôn cô, hết thảy đều không nói.

Chú thích:

Đầu hổ đuôi rắn [1]: Tương tự câu đầu voi đuôi chuột của Việt Nam

Thần hồ kỳ kỹ [2]: Truyện kỳ lạ, sảy ra bất ngờ.

Hoành đao đoạt ái [3]: Một nhát dao cắt đứt ái tình, khiến lương duyên mối tình tan vỡ. Tạm hiểu nôm na là chiếm đoạt người yêu của kẻ khác.

Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [4]: Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.

Lãnh nhược băng sương [5]: Lạnh lùng như băng

Học tỷ, học muội [6]: Đàn chị, đàn em cùng trường