Phù Hành Mạt Thế

Chương 73: 73: Kết Thúc





Trong một căn cứ nào đó.
"Tình huống như thế nào?! Con rối máy H6K1 ở nước E đã xảy ra chuyện gì?! Ai chịu trách nhiệm? Nói cho tôi biết! ——" Người đàn ông mặc âu phục ném cà vạt xuống đất, tức giận chất vấn một loạt binh lính cúi đầu không dám hé răng.
"Nói đi! Một đám các cậu nói cho tôi —— Cậu nói!"
"Báo cáo trưởng quan! Chúng tôi, chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra...!Hôm nay vừa đến đây, nó, máy móc đột nhiên liên tục nhấp nháy màu đỏ.

Chúng tôi liền biết thông tin đã được truyền đến, vì vậy chúng tôi bắt đầu nhận thông tin...!Kết quả đột nhiên bị gián đoạn!" Người lính run rẩy báo cáo, anh ta dừng lại, đột nhiên lớn tiếng: "Trưởng quan! Chúng tôi có thể xác định vị trí! Chắc chắn bọn họ không thể hoàn toàn phá hủy con rối máy được!"
"Đó là nước E! Cậu dùng não của mình chút đi, chạy qua sẽ chẳng còn gì nữa! Cậu ——" Người đàn ông không cảm kích, hắn giơ tay định tát người lính một cái, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, người lính sợ hãi nhắm mắt lại, nửa ngày mới dám mở mắt ra.
"Ha, cậu muốn giải thích thế nào? Giải thích thế nào? Con rối máy ở biên giới nước E đột nhiên bị hỏng? Vậy nếu nó không bị phá hủy hoàn toàn thì sao? Bị hỏng! Cậu có thể sửa chữa nó sao??? Cậu nghĩ cái thứ này dễ có được sao? Mặc dù là thế hệ đầu tiên nhưng tất cả đều là vật tư! Một mình nó còn quan trọng hơn mấy tên 4 Sao, cậu hiểu không?...!Không được, báo cáo với cấp trên, chuyển thông tin thu được qua, và...!Xác định vị trí, lập tức xác định vị trí! Nói cho tôi biết vị trí cụ thể.

Đồng thời thông báo cho cấp trên, có nghe không? Nhanh đi!"
"Vâng!" Các binh sĩ đồng thanh đáp, sau đó tản ra.
Sắc mặt người đàn ông u ám nhìn chằm chằm vào màn hình lớn chứa đầy số liệu tín hiệu và bàn phím đang vận hành, biên giới nước E? Không phải chỉ là một lũ chuột nhắt thôi sao? Rác thải bị nước E trục xuất từ khi nào có khả năng này? Biên giới...!Biển...
Hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên xoay người lục lọi trong ngăn tủ, cuối cùng lấy ra một cuộn bản đồ thế giới thật dài và lớn, ngưng trọng nhìn.
Thật lâu sau, hắn đứng dậy trở lại phòng làm việc, cầm máy liên lạc lên...
********
"Mất...!Kết nối...!Kiểm soát..."
"Tự vệ..."

Tiếng điện tử đứt quãng đột nhiên ngừng, toàn bộ cơ thể kim loại con rối máy đột nhiên kịch liệt biến hóa, đột nhiên trở nên thon dài, sau đó thu nhỏ lại, cao gần bằng ba người, giống như là cái máy hình người lớn hơn bình thường một chút.
Đôi mắt vỡ vụn của nó bị kim loại bao phủ, không còn thủy tinh nữa, chung quanh xuất hiện một tầng sương mù mỏng màu xanh lá, lấy nó làm trung tâm phóng thích ra.
"Cái quái gì vậy?!" Thanh Hòa mang Barrett lăn một chút, thay đổi vị trí của mình để quan sát, "Thuật Dung! Sương mù đó là gì thế?"
"...!Không độc." Thuật Dung khó có được do dự một chút, cô cảm ứng một hồi, phát hiện đại khái tác dụng của sương mù không phải là làm cho kẻ thù mất thị giác hay là khí độc, mà là ——
『 Cảm nhận.


『 Thông qua sương mù, nó có thể cảm nhận được những thay đổi trong môi trường xung quanh và nơi ở của kẻ thù, qua đó thực hiện các cuộc tấn công và phòng thủ hiệu quả.


Tạ Dư Trì ngơ ngẩn, lợi hại đến vậy? Cầm trường kiếm, nàng có chút do dự không biết nên tấn công như thế nào, dù sao nàng đang đối mặt với một con rối máy toàn thân làm bằng kim loại.
Sùng Linh là người đầu tiên không thể kìm nén được, hồng mang xuất hiện, sau đó cô vung cao trường đao của mình.

Con rối máy di chuyển cực nhanh, bắt đầu di chuyển gần như ngay khi hồng mang xuất hiện! Do kích thước nhỏ hơn nên tốc độ của nó cũng tăng lên, nó trực tiếp tránh hồng mang bằng cách nghiêng người một bên, giơ bàn tay nghênh đón trường đao của Sùng Linh ——
"Két két"
Trường đao ma xát với bàn tay, quanh người Sùng Linh tràn ngập sương đỏ, lưỡi trường đao cũng được bao phủ bởi hồng mang, cô dùng sức ép mạnh xuống, nhưng cảm giác cứng rắn trầm trọng từ trường đao truyền đến khiến cô khiếp sợ xưa nay chưa từng có, cô không thể di chuyển thêm chút nào nữa! Làm sao có thể?! Đây, đây rốt cuộc là thứ kim loại gì?!
Con rối máy giơ tay kia vung xuống một cách hung hãn, như muốn tát chết Sùng Linh, Thanh Hòa bắn hai phát, viên đạn xuyên qua sương mù, tạo thành một chỗ trống màu trắng, tiếp xúc với bề mặt kim loại, sau đó rơi xuống.
Dao găm của Thuật Dung chống lại bàn tay của con rối máy, đôi cánh trong suốt sau lưng cô không ngừng rung động, ra sức chống đỡ.

Đùng lúc này, Tạ Dư Trì nghe thấy Thuật Dung nói: "Sương mù sẽ tăng cường độ kiên cố và độ cứng của kim loại...!Tăng gấp đôi so với vừa rồi."
"Để đánh bại nó, chúng ta phải tìm ra nguồn năng lượng của nó..."
Tạ Dư Trì nắm chuôi kiếm, nhận ra tâm trạng của Thuật Dung dường như có gì đó không ổn.
"Tạ Dư Trì, vòng ra sau."
Nàng ngẩn ra, ngay lập tức dán Phù Tăng Tốc trung cấp, bay ra phía sau con rối máy.
"Toàn bộ cơ thể được chia thành mười phần bằng nhau, ở phần thứ ba từ dưới lên trên có một mảnh kim loại sẽ có màu sẫm hơn."
Tạ Dư Trì:...!Có sương mù nên không thể thấy! Hệ thống!
『 Đúng vậy.


Mẹ kiếp! Làm sao mà Thuật Dung biết được? Thứ này là do Thuật Dung phát minh ra sao???
Tạ Dư Trì hít một hơi thật sâu, "Đúng vậy!"
"..."
Thuật Dung trầm mặc hồi lâu, con rối máy đột nhiên buông ra, xoay người vung tay lên, suýt chút nữa đã bắt được Tạ Dư Trì.

Trái tim Tạ Dư Trì đập cực nhanh, nàng bay về phía sau cách một khoảng nhất định, thấy Sùng Linh lại vung trường đao, thu hút sự chú ý của con rối máy.
Khi đến gần sương mù sẽ bị nhận ra và bước vào phạm vi tấn công của nó...

"Ở giữa miếng kim loại sẫm màu, có một khối mềm, là tích trữ năng lượng chống đỡ cho toàn bộ cơ thể con rối máy vận hành." Thuật Dung dừng một chút, giọng nói âm lãnh kinh người, "Đâm thủng nó."
"Tàng hình đi, chị ở đây."
Tàng hình rồi thì con rối máy không thể phát hiện ta sao?
『 Sương mù sẽ cảm nhận được, nhưng hơi thở của ký chủ bị che giấu, vì vậy nó không thể biết được kẻ thù có đến gần hay không.


『 Bổn hệ thống có thể mở chút bàn tay vàng cho ngài, đảm bảo ký chủ sẽ không bị phát hiện.


Tạ Dư Trì: Cảm ơn...
Nàng cất thanh trường kiếm đi, dán thêm Phù Phi Hành và Phù Tăng Tốc, khi con rối máy giơ chân muốn giẫm bẹp Sùng Linh và vung tay chặn con dao găm của Thuật Dung, nàng bất ngờ kích hoạt kỹ năng tàng hình, cả người bay ra ———
Tốc độ nhanh đến mức sương mù xung quanh trực tiếp tiêu tán, xung quanh đột nhiên có một trận gió mạnh thổi qua, thổi bay tất cả sương mù, con rối máy không chú ý đến Tạ Dư Trì phía sau mà là tập trung đối phó với đám người Thuật Dung...
Khoảnh khắc đến gần bề mặt kim loại, Tạ Dư Trì rút trường kiếm ra, mũi kiếm đột nhiên đâm vào khối kim loại sẫm màu, phần giữa cực kỳ mềm, đâm vào không tốn chút sức, nàng muốn đâm vào toàn bộ, con rối máy lại điên cuồng vùng vẫy, suýt chút nữa ném bay Tạ Dư Trì ra xa.
Trường kiếm dần dần đâm sâu vào, Tạ Dư Trì cảm thấy mũi kiếm chạm vào một nơi hơi rắn chắc, nàng hít một hơi thật sâu và đâm mạnh vào, một luồng điện có thể nhìn thấy bằng mắt thường chạy khắp cơ thể nàng dọc theo thanh trường kiếm, Tạ Dư Trì bị tê liệt trong giây lát, không thể động đậy?!
『 Nguy hiểm! Nguy hiểm! Hệ thống tự bật chế độ bảo vệ! 』
『 Trừ 50 tích phân! 』
Tạ Dư Trì:???
『 Hệ thống đang xâm nhập mạch điện...!』
『 Đang phá hủy...!』
Khi dòng điện mất đi, con rối máy dừng mọi chuyển động, đứng đó chết lặng.

『 Hoàn thành nhiệm vụ: Phá hủy con rối máy! 』
『 Phần thưởng nhiệm vụ: 40 tích phân, 1 điểm kỹ năng, rương nhỏ thần bí x 1 』
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu nàng, ý thức của Tạ Dư Trì dần dần tan đi, cảm giác tê liệt dường như cũng biến mất theo...
Trước khi rơi xuống và hoàn toàn chìm vào bóng tối, nàng mơ hồ thấy Thuật Dung lao tới, vẻ bình tĩnh trên mặt người phụ nữ sụp đổ, sự hoảng sợ và hối hận phá vỡ sự bình tĩnh của cô.
********
"Trưởng, trưởng quan...!Con rối, không liên lạc với con rối được! Dao động cũng hoàn toàn biến mất!" Người lính run rẩy nhìn dấu chấm than màu đỏ báo lỗi hiện lên trên màn hình, không thể tin được ấn vài cái nút, đáp lại anh ta chính là không truyền được tin tức...!
Xong rồi.
Con rối máy trong tay họ biến mất rồi.
"Cái gì?! Cậu nói lại lần nữa?!" Người đàn ông đẩy mạnh cửa văn phòng, bước tới trước mặt người lính, dùng một tay túm cổ áo người lính nhấc bổng lên, lớn tiếng hỏi: "Cậu giỡn mặt với tôi à?!"
"...!Báo cáo trưởng quan, tôi cũng hy vọng đây là một trò đùa..." Đôi mắt của người lính trở nên đờ đẫn, ngay cả khi người đàn ông tức đỏ mắt nắm cổ áo của anh ta, anh ta cũng không thể hoàn hồn lại.

Làm thế nào mà con rối máy có thể biến mất được? Toàn thân hầu như không có khuyết điểm, ngoại trừ người chế tạo thì không ai có thể biết điểm yếu của con rối máy...!Còn có 90% năng lượng dự trữ, làm sao có thể biến mất! Quan trọng nhất, trong một thời gian ngắn như vậy...!Ngắn như vậy...
"Không! Không thể nào..." Người lính lắc đầu, không thể tin được sự thật này.
"Trưởng quan! Ngài thả cậu ta xuống trước đi, tôi cảm thấy trong chúng ta hoặc trong cấp trên có mật thám!" Một binh lính khác lên tiếng nói, "Ngoại trừ nhân viên điều khiển, không ai có người biết được điểm yếu của con rối máy được! Hơn nữa! Nó vẫn còn 90% năng lượng dự trữ, con rối máy không thể bị đánh bại trong vòng chưa đầy một ngày!"
"Đúng rồi! Trưởng quan! Chúng tôi có thông tin! Video được gửi đến! Chúng ta có thể nhìn xem đó là ai!" Người lính đang bị nắm cổ áo đột nhiên nhớ ra, anh ta dùng sức bẻ tay người đàn ông ra, nhấn vài nút, giao diện tải đột nhiên xuất hiện, đợi một lúc sau, hình ảnh xuất hiện...
"Những người này là ai?" Người đàn ông kinh ngạc nhíu mày, hắn không nhận ra bất kỳ người nào! Đợi đã, đợi đã, người phụ nữ này...?
"Thông tin! Tìm kiếm thông tin cho tôi! Người phụ nữ này..." Sắc mặt người đàn ông ngưng trọng, vỗ vào ót người lính, "Gửi ảnh của người phụ nữ này về tổng bộ, nhanh lên!" Hắn chỉ vào Thuật Dung cầm dao găm đâm thủng lá chắn đôi mắt của con rối máy từng chúng một, phá hủy khả năng gửi và nhận thông tin.
"Bọn họ nhất định không phải đến từ nước E, vùng duyên hải...!Cậu kiểm tra nước C, không, không buông tha cho nước nào trong ba nước A, B, C bên kia cả! Truyền cho..." Người đàn ông đột nhiên nhớ ra, "CMN! Đây là người ở nước D! Tôi đã nhìn thấy một bức ảnh của người phụ nữ này trong nhiệm vụ theo kế hoạch của họ! Đi! Gửi cho cấp trên, xin chuyển thông tin đến nước D!"
"Vâng! Trưởng quan!" Người lính hành lễ, nhanh chóng trở lại với công việc bận rộn của mình..