"Vẫn chưa có tin tức sao?" Trong căn phòng tối có một người đang ngồi ngay ngắn, giọng nói trầm thấp mà kiềm chế như giá lạnh bao quanh không khí.
"Chỉ có thể xác định là đi về phía Nam thôi." Tào Hải đứng trước ghế sa lon, một tay không ngừng vuốt ve chiếc đồng hồ đeo tay, những hành động này đã lộ ra vẻ lo lắng và hồi hộp của hắn. Mồ hôi trên trán không ngừng rỉ ra, làm ướt một phần tóc mai.
"Cái này cũng gọi là câu trả lời à?" Giọng nói kia đột nhiên lên cao, khiến người khác không lạnh mà run.
Tào Hải theo bản năng lui về phía sau một bước: "Lạc Nghệ, tôi đã tận lực, tôi đã bắt đầu từ các mối quan hệ xã hội của Lê Sóc... Hắn nhất định là đã mời chuyên gia tới để dọn sạch hành tung. Cho tôi thêm chút thời gian, hẳn là tôi có thể tìm được bọn họ."
"Anh còn cần bao nhiêu thời gian? Người anh tìm chẳng lẽ không đủ làm "Chuyên gia"?" Lạc Nghệ đứng lên, một đôi mắt tràn đầy cái lạnh thấu xương, khí thế tới mức khiến người ta không ngóc đầu lên được.
"Tôi, tôi cũng bị rất nhiều hạn chế, hiệp hội luật sư đang điều tra tôi, lúc này tôi không thể có động tác gì lớn, cậu, cậu cũng thật là, Thường Hồng đang chuẩn bị phản kích, lúc này cậu không lo nghĩ đối sách, ngược lại còn tốn thời gian và tinh lực đi tìm người, cậu điên rồi sao!"
Lạc Nghệ bước đến trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao: "Anh hỏi tôi có điên không ư?"
Tào Hải hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Lạc Nghệ, hắn có loại cảm giác như thể đang bị rắn độc trườn trên người, hắn vô cùng hối hận vì những gì mình vừa nói.
"Tôi nói cho anh biết." Lạc Nghệ thấp giọng nói, "Lúc tôi bình thường nhất chính là khi Ôn Tiểu Huy ở bên cạnh."
Tào Hải rùng mình một cái, bởi vì hắn biết Lạc Nghệ nói thật. Khi Ôn Tiểu Huy không có ở đây, Lạc Nghệ thậm chí ngay cả giả bộ cũng lười, người thanh niên gần 20 tuổi này quả thực đã thối nát từ trong xương. Mặt tốt của hắn chỉ có Ôn Tiểu Huy mới có thể thấy, hôm nay Ôn Tiểu Huy không có ở đây, hắn sẽ tùy ý để bản thân sa đọa vào bóng tối.
Tào Hải giơ tay lên, làm ra tư thế đầu hàng: " Tôi biết rồi... Tôi sẽ tiếp tục tìm, nhưng tôi thật sự đã lực bất tòng tâm, cậu đừng ép tôi nữa. Tôi xin cậu, xin hãy thanh tỉnh một chút đi. Thường Hồng sẽ không bỏ qua chúng ta, bây giờ hắn có thể đi ra, nhất định hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để lật bàn và trả thù, coi như bây giờ cậu tìm được Ôn Tiểu Huy về, cậu cũng không thể phân thân ra bảo vệ cậu ta, có cần phải như vậy không? Bây giờ không biết tung tích của cậu ấy, ngược lại là rất an toàn."
"Anh sợ?" Lạc Nghệ hỏi hắn.
"Tôi có thể không sợ à? Tôi có nhà có cửa có vợ con, tôi không thể sợ sao? Chẳng lẽ cậu không sợ sao, nếu như cậu thật sự thích Ôn Tiểu Huy, cậu không sợ anh ta xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ cậu ấy đi, thật ra lại là một chuyện tốt."
Sắc mắt Lạc Nghệ âm trầm, tròng mắt đen nhánh nổi lên giá lạnh gió bão. Cậu nắm chặt quả đấm, chậm rãi nơi nói: "Anh biết hôm nay là ngày gì không."
Tào Hải ngẩn người: "Ba mươi tết?"
" Đúng." Lạc Nghệ không rời mặt, đôi vai rộng lúc này lại hơi chút run rẩy: "Anh ấy đã đáp ứng tôi, sau này mỗi năm hết tết sẽ bồi tôi đón năm mới."
Tào Hải nhất thời cảm thấy Lạc Nghệ vừa đáng hận vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Hai người quen nhau khi Lạc Nghệ mới mười một, mười hai tuổi. Lạc Nghệ là thiếu niên thông minh nhất mà hắn từng gặp. Lúc ban đầu, hắn bị cái chỉ số thông minh vượt xa so với bình thường dọa sợ, sự thật chứng minh, hắn quả thật nên sợ, bởi vì ngay cả với mẹ ruột, Lạc Nghệ còn không sợ hãi. Hắn đã từng thấy Lạc Nghệ tính toán tất cả mọi chuyện và xử lý nó một cách lạnh lùng đến mức nào. Bây giờ nghĩ lại, tính toán sai lầm duy nhất của Lạc Nghệ chính là trái tim người khác -- trái tim của chính mình, trái tim của Ôn Tiểu Huy.
Có một vài sai lầm chỉ cần phạm phải một lần là đã đòi mạng, mà cái sai Lạc Nghệ phạm vào vừa vặn là cái sai ấy.
Cao Hải nhìn Lạc Nghệ, lắc đầu và lặng lẽ rời đi.
Lạc Nghệ đứng giữa phòng khách rộng lớn, nhìn xung quanh trống rỗng, hắn không nhịn được mà quay đầu lại, quay thêm lần nữa vẫn không có cái gì. Không có tức giận, không có lời nói, không có tiếng cười, càng không có cái người mà hắn muốn ôm thật chặt. Hắn đã ở trong ngôi nhà này gần 20 năm kể từ khi hắn chào đời. Hắn đã từng cho rằng ký ức về ngôi nhà này sẽ luôn là đôi mắt âm độc của Thường Hồng, là những giọt nước mắt sợ hãi của Lạc Nhã Nhã, là vẻ mặt đờ đẫn của người bà vú. Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi một góc của căn phòng này đều có liên quan đến Ôn Tiểu Huy. Cười, khóc, động tình, ăn vạ, thậm chí là thờ ơ, căm ghét, tất cả đều là Ôn Tiểu Huy, khắp mọi nơi đều là cậu.
Lạc Nghệ chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng, cơ thể hắn khẽ rơi xuống ghế sofa. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê trên đầu, nhìn nó, đôi mắt sưng lên, tầm nhìn của hắn dần mờ đi. Hắn rút điện thoại ra, đánh chữ trên phần ghi chú của tài khoản Ôn Tiểu Huy. Hắn đăng một Weibo mới, chỉ có ba từ: Em nhớ anh.
Anh ấy có thấy không? Anh ấy đang ăn tết cùng ai?
Lạc Nghệ lấy tay che mắt, cảm giác thân thể nhẹ như mây bay, một chút khí lực cũng không sử dụng được. Ở trong căn phòng này, yên tĩnh tới nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trong căn phòng lớn như này mà hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, từng tiếng từng tiếng, nảy rồi lại chìm, khiến cho hắn có một loại ảo giác cả thế giới này chỉ còn lại mình hắn. Trong hoàn cảnh không ai quấy rầy mình, rốt cuộc thì hắn mới có dũng khí suy nghĩ tới một vấn đề, đó chính là: Hết thảy những gì mình làm có đáng hay không.
Cái vấn đề này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, bởi vì câu trả lời có thể phá hoại tất cả của hắn. Nhưng hắn càng ngày càng không thể trốn tránh, trong đầu hắn dường như luôn có một đôi mắt quen thuộc lẳng lặng nhìn hắn, nghi ngờ hắn, tra hỏi hắn.
Đáng giá sao? Mọi thứ hắn làm với Ôn Tiểu Huy, mọi thứ hắn nhận lại, có cân xứng với nhau không?
Lạc Nghệ đặt tay lên ngực, nắm chặt áo len, thậm chí là cả một chút da thịt, ngay cả khi làm như vậy đi nữa, hắn vẫn không thể làm giảm bớt bất kỳ sự đau đớn nào.
Anh đang ở đâu...
Lần đầu tiên trong đời, Ôn Tiểu Huy sẽ một mình đón năm mới.
Lê Sóc trở về Mỹ, cậu cũng không thể liên lạc với bất kỳ ai nên bây giờ cậu đang tự mình quét dọn vệ sinh, dự trữ thức ăn và mua hàng hóa chuẩn bị năm mới.
Ngày ba mươi tết, cậu xách bao lớn bao nhỏ đi ra từ cửa hàng tổng hợp, dừng lại ven đường gần nửa giờ cũng không đi nổi. Có rất nhiều người trên đường phố, hầu hết các lái xe đều đang về nhà ăn tết. Cậu hoàn toàn xa lạ với giao thông công cộng của cái thành phố này, nhất thời cũng không biết nên làm gì để về nhà. Cậu nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện dưới cửa hàng tổng hợp là một tiệm Porsche 4s. Một chiếc xe 911 màu đỏ lẳng lặng đậu trên bàn xoay, sơn xe sáng bóng, chậm chạp chuyển động, thân xe gọn gàng, phối hợp với màu đỏ hồng lẳng lơ kia khiến cho Ôn Tiểu Huy nhất thời sinh ra một sự rung động mạnh.
911 Carrera S
Cậu xách một đống túi đồ vừa mua đồ xong, đi vào.
Trong tiệm chỉ còn lại hai ba nhân viên, ai cũng ngáp dài ngáp ngắn nhìn đồng hồ chờ đến lúc tan việc để về nhà, vừa thấy cậu đi vào vẫn lễ phép tiến lên đón khách: "Chào ngài, ngài muốn xem xe gì?"
Ôn Tiểu Huy đặt túi mua sắm xuống và chỉ vào chiếc 911: "Tôi muốn cái đó."
"Hả..." Nhân viên cửa tiệm nhất thời không phản ứng kịp, "Ngài muốn xem tập bản đồ sản phẩm để chọn cấu hình một chút không?"
"Không, tôi muốn nó."
Nhân viên cửa tiệm quay đầu nhìn một chút: "Đó là một chiếc xe trưng bày, ngài sẽ không được giảm 15% đâu."
"Ừ, nhất định phải là nó, hôm nay tôi có thể lái đi được không?"
Nhân viên tiệm bối rối nói: "Không nhanh được vậy đâu thưa tiên sinh, có rất nhiều thủ tục phải làm."
"Lúc nào có thể xong?"
"Phải đến cuối năm."
Ôn Tiểu Huy nhếch miệng: "Vậy sao tôi về nhà được."
Người giám đốc đi tới: "Thưa ngài, tôi sẽ đưa ngài về, thuận tiện tôi sẽ cho ngài ký hợp đồng mua xe."
"Được."
Ôn Tiểu Huy mơ hồ đi theo giám đốc lên xe.
Cho đến tận khi trở về nhà, cầm giấy chứng nhận ứng trước và hợp đồng mua xe, Ôn Tiểu Huy mới phản ứng được mình mới vừa tiêu một số tiền lớn để mua một chiếc xe thể thao đã mơ ước từ lâu.
Có thể coi đây là lần phung phí bốc đồng nhất trong cuộc đời này của cậu, nhưng một chút cậu cũng không hối hận. Phí chia tay cuối cùng cũng giống phí chia tay rồi. Không hoang phí một lần thì thật có lỗi với sự hào phóng của Lạc Nghệ.
Cậu mở nhạc lên, bắt đầu ghép nối lưới tản nhiệt, đặt bộ đồ ăn mới mua lên bàn, chuẩn bị cho đêm giao thừa. Nghĩ tới một năm sau cậu đã có thể bắt đầu bằng cách lái một chiếc xe thể thao nhỏ đi ra ngoài, cậu kêu to "Yo uống" một tiếng, nhưng mà đáp lại cậu vẫn chỉ là thứ nhạc hip-hop xập xình.
Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn náo nhiệt. Ôn Tiểu Huy làm một vài món ăn thật ngon, sau khi dọn lên bàn dọn xong, cậu lấy điện thoại di động ra chụp rồi gửi cho từng người một, bấm đến người cuối cùng, cậu nhớ ra mình không nên gửi đi, trong lòng trào dâng lên cảm giác khó tả.
Cậu vặn TV lên mức tối đa, lắng nghe lễ hội mùa xuân trên truyền hình, đối mặt với một bàn đầy bát đĩa và đồ ăn, ngón tay cầm đũa có hơi yếu đi.
Cậu miễn cưỡng nhấc tay lên kẹp một miếng xương sườn, nhưng lại làm rơi xuống bàn. Cậu ảo não "Haiz" một tiếng, muốn kẹp khối xương sườn kia lên, nhưng ngón tay cậu lại bắt đầu không nghe lệnh, mềm như mì sợi vậy, không dùng sức được, mắt thấy miếng xương sườn vấy bẩn khắp chiếc khăn trải bàn, Ôn Tiểu Huy thở hổn hển vỗ đũa xuống bàn, lấy tay nắm lấy miếng xương sườn nhét vào trong miệng.
Ngay lúc mấy cái xương sườn thơm ngon được tống vào mồm cũng là lúc những giọt nước mắt nóng hổi trào ra.
Cậu phun xương sườn ra, chộp lấy chai rượu trên bàn, ực một hớp lớn. Rượu cay chui vào cổ họng khiến cậu sặc tới nỗi đỏ mặt đến tận mang tai. Một làn nhiệt nóng bừng ùa vào đầu cậu, nước mắt chảy ra như lũ..
Cậu buông bình rượu xuống, cầm điện thoại di động lên, cậu muốn tìm người nói chuyện, nói gì cũng được, ai cũng có thể. Cậu như thể bị quỷ thần xui khiến mở weibo lên, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới chuyện đã lâu rồi cậu không đăng nhập vào tài khoản của mình, mà đúng lúc này, một tiếng kèn nhỏ vang lên, tiếng kèn này thường chỉ dành cho chính cậu hoặc là La Duệ, khi cậu mở status đó ra, cậu liền ngây người.
Tài khoản của cậu đã không được cập nhật kể từ ngày cậu rời Bắc Kinh, nhưng tài khoản ấy lại đăng hơn hai chục bài đăng trên Weibo, giống hệt nhau, chỉ có ba từ: Em nhớ anh.
Không có thời gian cố định, không có tần suất chắc chắn, nhưng thỉnh thoảng, ba từ này sẽ được gửi lên. Các bình luận bên dưới rối rít suy đoán cậu bị chấn thương tinh thần nên hành vi của cậu vô cùng bất thường, thật ra thì cũng không sai.
Ôn Tiểu Huy nhìn hàng tá bài viết Weibo giống hệt nhau mà nước mắt lưng tròng, trái tim cậu đau đớn đến mức không thể thở được.
Lạc Nghệ, cậu làm những chuyện này thì có ý nghĩa gì? Cậu phải biết rằng chúng ta vĩnh viễn không thể trở về như cũ...
Chuẩn bị bữa tối bằng cả buổi chiều nhưng Ôn Tiểu Huy lại không nuốt nổi một miếng nào. Cậu tắt TV, uống một viên thuốc ngủ rồi vùi mình vào sâu trong chăn. Cậu trải qua lễ hội mùa xuân khó khăn nhất trong đời bằng việc ngủ.
Sau kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân, Thiệu Quần chuyển đến Bành Thành, bắt đầu đưa Ôn Tiểu Huy đi xã giao khắp nơi.
Ôn Tiểu Huy cưỡng ép mình phải lên tinh thần, mỗi ngày đều hi hi ha ha, khoác lác nịnh hót mấy vị quan lại làm ăn với Thiệu Quần, Thiệu Quần rất hài lòng với cậu.
Có một ngày, Ôn Tiểu Huy uống nhiều, được Thiệu Quần đỡ từ hộp đêm ra, Ôn Tiểu Huy hồ đồ treo trên người Thiệu Quần, chỉ sao trên trời, phát điên hô to: "Thiệu đại công tử, vị thần vạn năng, ban cho tôi một vì sao đi."
Thiệu Quần trợn mắt nhìn cậu: "Kêu nữa tôi liền ném cậu xuống ven đường."
"Anh... Hì hì, anh sẽ không."
Tài xế vừa thấy bọn họ liền vội vàng xuống xe bước tới giúp Thiệu Quần kéo Ôn Tiểu Huy, đưa hai người lên xe.
Thiệu Quần sửa sang lại bộ đồ tây của mình, tức giận nói: "Cho cậu ba ngày nghỉ."
"Cám ơn Thiệu đại công tử." Ôn Tiểu Huy ợ một hơi, tiến đến bên cạnh Thiệu Quần, mở một đôi mắt mờ mịt ra nhìn hắn, "Tôi nói này Thiệu Quần ơi."
Thiệu Quần trợn mắt nhìn cậu.
"Thiệu Quần, nếu anh muốn tìm một người đàn ông, hãy đi chăn vịt đi, tôi sẽ không dẫn mối cho anh đâu."
Thiệu Quần đẩy cậu một cái: "Ngồi yên."
Ôn Tiểu Huy cười hê hê nói: "Này, mối tình đầu của cậu là dạng người thế nào? Đẹp không? Đẹp hơn tôi không?"
"Quên rồi." Thiệu Quần lãnh đạm nói.
"Mối tình đầu thì sao có thể quên được? Mối tình đầu là thứ không thể quên được." Trước mắt Ôn Tiểu Huy choáng váng, có chút không thấy rõ mặt Thiệu Quần, cậu cố gắng xẹt tới gần.
Thiệu Quần xoay người lại, nắm cằm cậu: "Cậu con mẹ nó muốn tìm người ch*** phải không?"
Ôn Tiểu Huy nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"
"Quên đi, nếu mà tôi thật sự *** cậu, thằng điên Lạc Nghệ kia sẽ quấn lấy tôi không tha mất."
Hai chữ "Lạc Nghệ" kia giống như một xô nước đá trong mùa đông lạnh lẽo, sau khi hất thẳng xuống đầu của Ôn Tiểu Huy còn hiệu quả gấp mười nghìn lần so với bất kỳ loại thuốc giải rượu nào. Ôn Tiểu Huy gần như tỉnh táo ngay lập tức. Cậu mở mắt ra: "Cái gì, cái gì?"
"Tôi nói cậu không nên tiếp tục dâm đãng như vậy nữa, Lạc Nghệ đang tìm cậu khắp nơi đấy?"
"Ai dâm đãng cơ?" Ôn Tiểu Huy lau mặt một cái, trái tim đập loạn, "Lạc, Lạc Nghệ sẽ tìm được tôi sao?"
"Sớm thôi." Thiệu Quần suy nghĩ một lát, "Nhưng mà gần đây hắn hẳn là không có sức mà đi quản cậu đâu. Vụ án của tập đoàn Thường Hồng sắp ra tòa, lại là một trận bão đẫm máu khác." Giọng hắn nghe ra có mấy phần hóng hớt.
"... Tôi sẽ không để cậu ta tìm được tôi." Ôn Tiểu Huy thấp giọng nói.
Thiệu Quần liếc cậu một cái: "Biết cái gì gọi là "tình huống bất khả kháng"" không? Nếu lực của Lạc Nghệ là 100, thì lực của cậu chỉ có 10. Lạc Nghệ chính là "tình huống bất khả kháng" của cậu. Đôi khi cậu muốn làm người thì phải hiểu rõ, những lúc không phản kháng được thì cứ nghĩ cách hưởng thụ cho tốt."
Nhớ đến Thế Bất Khả Đáng của Sài Kê Đản))
Ôn Tiểu Huy cẩn thận ngẫm lại lời nói của Thiệu Quần, càng nghe càng cảm thấy thật là một cái suy luận vô liêm sỉ, nhưng cậu không dám phản bác, bởi vì cậu đang trong men rượu mà bị hắn dọa đến tỉnh lại cơ mà. Cậu run rẩy lùi về trong xe, tim đập loạn, trong lòng tràn đầy bất an. Hồi lâu sau cậu mới nhẹ giọng nói: "Thiệu công tử, anh từng thích người nào chưa?"
"Chưa." Thiệu Quần mặt không cảm xúc nói.
Ôn Tiểu Huy không nói nữa, mới vừa rồi cậu quả thực là ngu xuẩn đến cùng cực. Lại còn muốn tâm sự cùng Thiệu Quần một chút. Có lẽ là do quá tịch mịch, quá cô đơn nên cậu đã to gan định tán gẫu cùng Thiệu Quần, cậu điên rồi.
Thứ người như Thiệu Quần thì biết cái gì?
Ôn Tiểu Huy che mắt, cậu hy vọng mình có thể uống thêm một chai nữa, để cho mình say đến bất tỉnh nhân sự. Nếu vậy thì cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa.