Con... con tin?
Ôn Tiểu Huy ngây người, một cơn ớn lạnh từ đỉnh đầu truyền thẳng xuống dưới chân. Cậu cảm thấy nhiệt độ máu toàn thân đều bị lấy đi, làm cậu lạnh toát.
Con tin... Cậu là con tin?
Cậu nắm chặt cái túi trong tay, cảm giác như thể mình đang mang một vật nặng ngàn cân, cậu sợ là mình không chịu được. Tất cả những gì Lạc Nghệ đã nói, đã làm; những chuyện của Lạc Nghệ trong khoảng thời gian này, tất cả đều xuất hiện lên trước mắt cậu. Hiện tại nhớ lại, tựa như mỗi biểu tình, mỗi một chữ, mỗi một ánh mắt đều tràn ngập dối trá và âm mưu lãnh khốc.
Thường Hồng rất hứng thú nhìn Ôn Tiểu Huy: "Xem ra cậu rất thích hắn nha."
Cơ thể Ôn Tiểu Huy không thể kiểm soát được, run rẩy đứng lên, tức giận, sợ hãi, thương tâm, tất cả các cảm xúc trộn lẫn vào nhau. Cậu chỉ biết là bây giờ cậu chỉ muốn điên cuồng gào thét, muốn vặn cổ Lạc Nghệ thành cái bánh quẩy, mà thứ cậu muốn làm nhất lúc này là tát mình một cái thật mạnh, thật đau. Cậu nói bằng chất giọng khàn khàn: "Tôi đang làm con tin cho cái gì?"
Cậu không thể tin rằng Lạc Nghệ lại lừa cậu một lần nữa, lại tiếp tục lợi dụng cậu. Nếu như nói lần đầu tiên cậu biết được sự thật là tuyệt vọng đến long trời lở đất, thì lần này cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi và chết lặng, giống như... đối với cái kết quả này, cũng không nằm ngoài suy đoán của cậu, cho dù nơi trái tim truyền tới một sự đau đớn khiến cậu muốn gập người lại, cậu vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo của người sắp chết.
Đây chính là Lạc Nghệ, đây chính là Lạc Nghệ. Cậu không nên trách Lạc Nghệ độc ác, mà nên trách mình ngu xuẩn, biết rõ phía trước là hang sói còn muốn nhảy vào. Hổ và sói, bản tính của nó chính là ăn thịt người, cậu tự chui đầu vào lưới, chết cũng không oan uổng.
"Tôi và hắn có một thỏa thuận, nếu 72 giờ sau hắn không thực hiện cam kết, thì tôi sẽ đem một số bộ phận của cậu gửi cho hắn" con dao bạc màu trắng khéo léo chuyển động qua lại giữa các ngón tay, vững vàng cắm xuống một quả nho, hắn ta đưa quả nho vào trong miệng, con mắt thâm thúy nhìn Ôn Tiểu Huy đang băn khoăn: "Mặc dù cậu và Nhã Nhã không có quan hệ máu mủ gì, nhưng cả hai có nhiều chỗ rất giống nhau." Hắn dừng lại một chút: "Đều cực kỳ ngu xuẩn."
Ôn Tiểu Huy xiết chặt nắm đấm, giọng nói nhỏ tới mức không thể nghe rõ: "Là hắn đưa tôi tới, ông bắt tôi làm con tin, có ý nghĩa sao? Hắn quan tâm à?"
Thường Hồng cười một tiếng: "Liên quan tới vấn đề này, tôi cũng đã điều tra rất lâu. Tôi kết luận rằng cậu là món đồ duy nhất mà Lạc Nghệ còn để ý, cho dù là người hay là tài sản. Mặc dù hắn rất quan tâm cậu nhưng vẫn không bằng quyết tâm muốn lật đổ tôi, cho nên tôi nghĩ rằng chuyện này đáng giá được thử một lần. Dù sao cũng tốt hơn là không tìm được hàng đặt cọc."
Ôn Tiểu Huy rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc trước Lạc Nghệ lại luôn ân cần chăm chút, cái người đó một ngày trước còn lạnh lùng nói: "Tôi không biết thích là cái gì", một ngày sau lại cầu xin cậu "Cho thêm một cơ hội nữa.".
Lạc Nghệ cái người có vẻ bề ngoài như thiên sứ cùng với khả năng diễn xuất cao cấp như quái vật, đã lên kế hoạch cẩn thận cho một vở kịch mà khán giả cũng chỉ có một người, Thường Hồng. Màn trình diễn của Lạc Nghệ không chỉ thuyết phục được Thường Hồng mà ngay cả cậu cũng tin. Ôn Tiểu Huy cậu không phải là con tin mà là đồ bỏ đi, tác dụng của cậu càng không phải là dùng để hạn chế Lạc Nghệ mà là trì hoãn, thêm thời gian cho Lạc Nghệ.
Thường Hồng nháy mắt với vệ sĩ,
người vệ sĩ đi lên: "Ôn tiên sinh, mời theo tôi lên phòng."
Ôn Tiểu Huy trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu kéo căng ra, nhìn qua có vẻ vừa tuyệt vọng vừa chật vật.
Vệ sĩ lại làm một tư thế mời.
Ôn Tiểu Huy cúi đầu xuống, hồi lâu mới đột ngột phát ra tiếng cười. Cậu càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng bả vai cũng run rẩy theo.
Thường Hồng nhíu mày nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy ngước mắt nhìn Thường Hồng: "Thường hội trưởng, nếu như Lạc Nghệ thật sự quan tâm tôi, cũng sẽ không gạt tôi tới, một chiều này của ông thật kém cỏi, tôi ở trong tay ông chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì." Cậu có cảm giác mỗi một chữ mình tự nói ra, đều có thể khiến cậu chảy ra máu.
Ánh mắt Thường Hồng lạnh lùng: "Có ý nghĩa hay không, chúng ta rất nhanh sẽ biết."
Vệ sĩ bắt lấy cánh tay Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy chán ghét hất ra.
Vệ sĩ lạnh lùng nói: "Ôn tiên sinh, xin cậu phối hợp. Đừng tự mình rước lấy cực khổ."
Ôn Tiểu Huy ném túi trong tay ra, bước thẳng về phía trước. Vệ sĩ nhốt cậu vào một căn phòng, cầm điện thoại di động của cậu đi, còn dùng một cái máy quét để rà soát lại toàn thân cậu một lần. Sau khi cậu đi vào, cửa lập tức bị khóa lại.
Cậu đứng trước cửa, ngắm nhìn xung quanh. Đồ đạc trong phòng rất sang trọng. Thậm chí còn có một vài vật trang trí rất có giá trị, ngăn cách giữa các gian là nhà vệ sinh và phòng tắm. Cửa sổ bị đóng kín bởi các thanh sắt. Đây là một nhà tù nhưng cũng không giống nhà tù.
Cậu cứng nhắc đứng yên một lúc, đột nhiên nhấc một chiếc ghế gỗ nặng nề, hung hăng ném vào tủ trưng bày dựa vào tường.
Đi đôi với tiếng thủy tinh bể là mặt của chiếc tủ kính đó cũng bị vỡ làm đôi. Ôn Tiểu Huy thở hồng hộc nhìn mấy miếng thủy tinh vỡ nát, đột nhiên phát ra tiếng rống giận, tuyệt vọng như tiếng cầu cứu đến từ nơi sâu thẳm của linh hồn cậu. Trong nháy mắt đã tiêu hao hết khí lực còn sót lại, khiến cho cả người cậu đều cảm thấy như vừa bị ai móc rỗng.
Máy liên lạc đột nhiên truyền tới giọng nói: "Ôn tiên sinh, hãy kiềm chế cảm xúc của cậu một chút. Nếu cậu có bất kỳ hành vi không phù hợp nào nữa thì tôi sẽ trói cậu lại."
Ôn Tiểu Huy lảo đảo, lắc lư đi tới, ngã ngửa xuống giường. Cậu trợn to mắt nhìn đèn treo trên đỉnh đầu. Dần dần, tầm nhìn của cậu mờ đi, nước mắt mãnh liệt trào ra. Trong nháy mắt, thấm ướt ga trải giường bằng lụa tơ tằm.
Thật buồn cười, tất cả các thứ này đều rất nực cười.
Đời trước rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện ác tày trời gì nên đời này mới có thể gặp được Lạc Nghệ, hơn nữa, còn bị lừa dối đến hết lần này lần đến lần khác? Cậu đã vô số lần cảnh cáo mình quyết không được tin tưởng Lạc Nghệ nữa. Nhưng cuối cùng vẫn chủ động nhảy vào hố lửa. Cho dù cậu có hận Lạc Nghệ như nào đi nữa thì cậu cũng không muốn thấy Lạc Nghệ và Thường Hồng lấy mạng đổi mạng. Không ngờ cậu vừa mới mềm lòng một chút thì kết quả bây giờ đã biến thành như vậy.
cậu lấy tay bịt mắt, nước mắt thấm ướt mu bàn tay và gò má, khi đau đớn đạt tới mức điểm, cậu không hề phát điên như trong tưởng tượng, ngược lại còn cảm thấy chết lặng. Một loại bi thương tê tâm liệt phế khiến cậu không thể nhúc nhích.
Thực ra thì có rất nhiều chuyện cậu vẫn không thể nghĩ ra. Ví dụ như cậu không thể hiểu nổi, tại sao Lạc Nghệ lại có thể độc ác như vậy? Cậu đã dành ra tình cảm vô hạn dành cho Lạc Nghệ, cứ coi như là nuôi con chó cũng không thể để nó đói bụng đến chết - sao Lạc Nghệ lại có thể không chớp mắt đẩy cậu xuống vực sâu?
Cậu vốn cho rằng, dù Lạc Nghệ lừa dối mình, thì vẫn đối với cậu có một chút tình cảm, nếu không sẽ không đối xử chu đáo, ân cần với cậu như vậy. Sẽ không cho cậu tiền, càng sẽ không làm những chuyện đáng tin cậy như vậy. Cậu cho rằng Lạc Nghệ sẽ hoài niệm tình xưa. Sự thật chứng minh là cậu lại sai rồi, tất cả sự hối hận của Lạc Nghệ chẳng qua là vì muốn tiến thêm một bước, ép khô giá trị lợi dụng của cậu. Nếu Lạc Nghệ thật sự đặt cậu ở trong lòng thì tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện cầm thú như vậy. Nếu như hai người thật sự còn có cái gọi là tương lai, thì cũng đã bị Lạc Nghệ giết chết hoàn toàn rồi.
Trái tim cậu đã hoàn toàn bị Lạc Nghệ giết chết.
Sau khi trợn tròn mắt vượt qua một đêm, đôi mắt Ôn Tiểu Huy đỏ ngầu, vành mắt xanh đen cùng sắc mặt tái nhợt khiến cho thần sắc của cậu thật tiều tuỵ. Cậu rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương, cũng có chút không nhận ra chính mình.
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, cậu cảm thấy mình bởi vì mất ngủ, vì thương tâm, vì ăn uống không có quy luật mà đã trở nên mệt mỏi, xanh xao, gầy gò. Gần như rất lâu rồi, cậu mới nghiêm túc nhìn lại chính mình, cậu cảm thấy mình như đã già đi rất nhiều rồi. Nhớ tới con người nào cũng hạnh phúc nở nụ cười, cùng với người trước mắt giống như hai người khác nhau vậy. Lần đầu tiên, cậu thật sự khổ sở và xấu hổ thừa nhận rằng, Lạc Nghệ đã thay đổi cậu theo chiều hướng tệ đi. Lạc Nghệ không chỉ phá hủy sự tin tưởng của cậu mà còn phá hủy hy vọng với tình yêu của cậu. Thậm chí còn thổi bay trái tim cậu, khiến cậu không cách nào tưởng tượng được mình sẽ có được sự hạnh phúc trong tương lai với bất kỳ ai.
Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được mình hận Lạc Nghệ. Tình yêu không còn, chỉ có hận thù muốn nổ tung. Hóa ra chỉ đơn giản như vậy, tùy tiện như vậy, cũng khiến người ta đau đớn đứt ruột đứt gan như vậy.
Đến bây giờ, rốt cuộc cậu không còn lo lắng về những gì Lạc Nghệ sẽ gặp phải trong lúc đấu với Thường Hồng hay liệu Lạc Nghệ có theo chân Nhã Nhã hay không. Bây giờ cậu chỉ hận không thể bóp chết Lạc Nghệ, nhưng đã muộn rồi, cậu rốt cuộc cũng bị cuốn vào vòng xoáy tối tăm này, có lẽ một giây sau cậu sẽ bị xẻ thành từng mảnh. Hối tiếc lớn nhất của cậu chính là mình đã yêu phải một kẻ súc sinh.
Nhưng mà trước đó, trước khi cậu bị hủy diệt, cậu phải nghĩ biện pháp cứu được chính mình. Cậu còn mẹ, còn La Duệ, còn có công việc, sự nghiệp, còn có một đời người để trải qua. Cậu không muốn tất cả mọi thứ bị phá hủy bởi một tên súc sinh.
Cậu dùng đầu đập mạnh vào tường, yên tĩnh suy nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào. Cậu không muốn chết ở chỗ này, càng không muốn một số bộ phận của mình bị gửi tới cho Lạc Nghệ, cậu nhất định phải chạy trốn.
Cậu biết trong phòng có thiết bị giám sát, mọi cử động của cậu đều bị giám thị bởi người khác, cho nên cậu không dám có hành động gì. Cậu trở lại giường, vừa xem tạp chí vừa nhìn ngắm bốn phía.
Thanh sắt trên cửa sổ cậu không thể phá hủy. Mỗi ngày sáng, tối đều có người đưa cơm, đó là cơ hội duy nhất để cậu rời đi khỏi chỗ này! Cậu không có kế hoạch lợi hại gì, cậu chỉ là một người bình thường, tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới chính là trốn, tận dụng một chút lỗ hổng nhỏ, sau đó cố gắng chạy trốn.
Sau khi đọc tạp chí một lúc lâu, cậu vào phòng tắm. Xác định được vị trí của camera giám sát, lưng cậu hướng về phía máy thu hình nhét một cái bàn chải đánh răng vào trong quần áo. Lúc đi ngủ, cậu bẻ bàn chải đánh răng ra trong chăn làm thành một cái que nhọn thô ráp.
Buổi tối ngày thứ hai bị nhốt, khi mặt trời lặn, có người tới đưa cơm. Ôn Tiểu Huy biết người này, đây là tài xế của Thường Hồng, chừng 40 tuổi. Đại khái là bởi vì vẻ bề ngoài nữ tính của cậu mà dễ dàng khinh địch, tài xế không phòng bị chút nào, một mình đi vào, đặt thức ăn lên.
"Chờ một chút." Ôn Tiểu Huy bước tới: "Tôi đã không đắp mặt nạ trong 2 ngày, các sản phẩm chăm sóc da ở đây không phù hợp với loại da của tôi. Tôi có một danh sách, ông đi mua giúp cho tôi vài thứ."
Tài xế lạnh lùng nhìn cậu một cái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Ôn Tiểu Huy đưa giấy trong tay cho tài xế, trái tim cậu đập cực nhanh, nhưng cậu vẫn phải liều mạng làm ra về tỉnh táo, tùy tiện.
Tài xế đưa tay ra lấy.
Khi hắn cầm lấy mảnh giấy kia, tay Ôn Tiểu Huy cầm một cái bàn chải đánh răng tuột ra khỏi tay áo. Cậu nắm chặt nó trong tay, hành động này của cậu đã được thực hiện trong chăn cả một đêm. Tài xế kia còn chưa kịp phản ứng, Ôn Tiểu Huy đã đâm bàn chải đánh răng vào tay hắn.
Tài xế quát to một tiếng, Ôn Tiểu Huy đá vào bắp chân của hắn một cái, sau đó chân không rút lại mà đá thêm lần nữa ngay giữa thắt lưng của hắn ta.
Ôn Tiểu Huy luôn rất biết ơn cha mình vì đã huấn luyện cho cậu khi còn bé. Mặc dù cậu không được như bố mong muốn, lớn lên thành một người đàn ông cứng rắn, nhưng cậu vẫn học được phải đánh nhau như thế nào, phải làm sao để chiến đấu với kẻ thù, việc này khiến cho cậu từ nhỏ đến lớn đều không phải chịu thua thiệt.
Tài xế khụy một gối xuống, Ôn Tiểu Huy ác độc nện một quyền dưới cằm hắn, lại thêm một đấm nữa vào ngực khiến tài xế ngã về phía sau. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng, chạy xuống dưới.
Sau khi đi xuống phòng khách, vệ sĩ liền vọt ra, Ôn Tiểu Huy huyết khí dâng trào, cậu lao về phía cửa không thèm nghĩ gì hết, cậu chỉ có khát vọng được thoát khỏi nơi này thôi. Cậu liều mạng hết thảy, cậu túm được tay nắm cửa, dùng sức muốn kéo ra, nhưng cậu phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Cậu tuyệt vọng dùng sức đạp một cước, điên cuồng hét lên: "Thả tôi ra."
Vệ sĩ đã chạy tới, bắt lấy bả vai cậu, hung hăng ném cậu xuống đất. Ôn Tiểu Huy xoay người qua, đứng lên, tiện tay nắm thứ gì đó ném về phía gã vệ sĩ. Vệ sĩ nghiêng đầu tránh khỏi, tiến lên đá một cước vào bụng Ôn Tiểu Huy,
bụng cậu truyền tới từng trận đau nhức. Ôn Tiểu Huy thiếu chút nữa ói luôn cả dạ dày ra. Cậu ôm bụng nửa ngày vẫn không hồi phục được sức lực.
Vệ sĩ nhìn cậu từ trên cao xuống.
Ôn Tiểu Huy nắm chặt quả đấm, hung tợn nhìn người vệ sĩ. Cậu dùng hết sức lực đứng lên, mắt thấy bản thân cách ngọn lửa khát vọng của mình rất gần. Cậu hô to một tiếng, bò từ dưới đất lên, đánh về phía người vệ sĩ một quyền.
Vệ sĩ nắm lấy cổ tay cậu, vặn nó ra sau lưng, hất cả người cậu ra.
Cơ thể của Ôn Tiểu Huy loạng choạng, không kiểm soát được suýt ngã xuống đất. Trái tim cậu tràn ngập sự tức giận. Sự lừa dối và hận thù bị giam cầm đã đốt cháy dòng máu trong người cậu, khiến cậu phát điên và tuyệt vọng. Cậu nhặt chiếc bình trên bàn cà phê và lại lao về phía vệ sĩ.
Ánh mắt người vệ sĩ lộ ra vẻ lạnh lùng.
Ôn Tiểu Huy kêu to, đập vỡ cái bình.
Vệ sĩ lui về phía sau một bước, lại tránh thoát một lần nữa. Ôn Tiểu Huy nhảy lên lên đá về phía ngực của người vệ sĩ, hắn dùng tay che trước ngực. Cánh tay bị đá trúng, thân thể lùi về phía sau mấy bước.
Sau khi Ôn Tiểu Huy ngã xuống đất, cậu vẫn cắm đầu xông lên cánh cửa sau lưng người vệ sĩ. Đó chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của cậu, nhất định cậu phải nắm được nó.
Người vệ sĩ nắm lấy cánh tay tê dại của mình, trong mắt dâng lên sự tức giận. Hắn xông lên đấm Ôn Tiểu Huy rất mạnh.
Ôn Tiểu Huy vừa kịp nhìn thấy một bóng đen trước mặt, nó liên tục phóng to. Sau đó, một cơn đau lớn ập đến trên mặt cậu, cơ thể ngã xuống đất. Ngay lập tức, cậu bật khóc, tầm nhìn choáng váng, đại não trống rỗng, cả thế giới đảo lộn trước mắt cậu, không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Cậu cảm thấy mắt, mũi và miệng đều chảy ra chất lỏng ấm nóng, đau đến nỗi phát điên. Cậu che mặt lăn lộn trên mặt đất tận đến khi mọi thứ trở nên tối dần hơn. Cậu bất tỉnh.