*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó, Lý Vĩnh Trường cùng phụ thân được Tân hoàng Lạc Long triệu kiến.
– Tạ ân Hoàng thượng đã ban ân cho tiểu nữ…
Tân hoàng Lạc Long phất tay cho hai người đứng dậy, hắn nói:
– Lý thượng thư quá khách sáo rồi. Mấy năm kế phải để Vĩnh An chịu cực khổ rồi.
– Hoàng thượng quá lời, đó là vinh hạnh của tiểu nữ, nào có phải chịu khổ…
Quân thần ta một câu, ngươi một câu đến khi không còn chuyện gì để nói nữa, Lạc Long cho phụ tử Lý thượng thư lui xuống.
Lý Vĩnh Trường rốt cuộc không nhịn được, lại lên tiếng hỏi:
– Hoàng thượng, hạ thần có một câu muốn hỏi, không biết ngài có thể giải đáp không?
Đối với Lý Vĩnh Trường, Lạc Long vô cùng xem trọng, tương lai có thể bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực nên cũng vô cùng khách khí:
– Ái khanh cứ nói!
Lý Vĩnh Trường trầm ngâm một lúc rồi lớn mật hỏi:
– Phong tiểu muội thành Công chúa là ý kiến của Hoàng thượng sao?
Lạc Long có phần bất ngờ khi nghe Lý Vĩnh Trường hỏi vậy, vẫn giọng điệu bình thường nhưng nghe qua có phần mất hứng nói:
– Không phải ta!
Lý thượng khi nghe Lý Vĩnh Trường cả gan hỏi như vậy đã sợ tái mặt, Lý Vĩnh Trường suy nghĩ gì đó, lạy tạ lui ra.
Ra khỏi thư phòng, Lý thượng thư càu nhàu bên tai:
– Con quả thật quá to gan! Tại sao lại nói những câu như thế…
Lý Vĩnh Trường nghe tai này rồi bỏ qua tai kia, không để ý phụ thân mắng, hắn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Đúng lúc đó, Thành Vương Lạc Quân từ xa tới gần, Lý thượng thư liền kéo Lý Vĩnh Trường đang mất hồn hành lễ với Thành Vương:
– Hạ quan tham kiến Thành Vương!
– Bái kiến Thành Vương!
Thành Vương cho hai người miễn lễ. Thường ngày, Thành Vương ít nói, nên lần này cứ ngỡ hắn cũng sẽ thế mà đi thẳng thì nào ngờ, chỉ đi mấy bước, Thành Vương lại dừng chân, quay đầu hỏi:
– Nàng có hài lòng với kết quả này không?
Phụ tử Lý gia sững sờ, không hiểu ý của Thành Vương muốn nói cái gì. Lý thượng thư làm quan đã nhiều năm, muối mặn ăn cũng đã nhiều, tích tắc liền tỉnh táo lại, hồi hởi nói:
– Hài lòng! Đương nhiên rất là hài lòng rồi! Cảm tạ Thành Vương đã chiếu cố tiểu nữ…
Lý thượng thư còn nói cả tràng dài phía sau nhưng Thành Vương không nghe, hắn chỉ cần biết Lý Phù Dung không bất mãn với quyết định bất ngờ kia là được.
Lý Vĩnh Trường luôn nhìn Thành Vương, thấy rõ từng biểu cảm của Thành Vương lúc đó. Hắn không hiểu, vì sao một vương gia cao cao tại thượng lại chú ý đến muội muội bình thường nhà hắn. Huống hồ, Thành Vương và Lý Phù Dung chưa từng gặp nhau, xét theo vẻ mặt của Thành Vương, hắn cam đoan tuyệt đối không có vấn đề nam nữ ở đây!
Vậy nguyên do là gì?
Thành Vương khẽ gật đầu, thật ra cũng không mấy quan tâm đến đáp án kia. Hắn làm vậy là để trả lại lời hứa thả Lý Phù Dung tự do trong kiếp trước. Khi đó, vì Lý Phù Dung đột ngột mất sau biến cố kia nên hắn đã không thể hoàn thành lời hứa, bây giờ đã hắn hoàn thành lời hứa kia. Không chỉ cho Lý Phù Dung lý do xuất ngoại mà còn ban cho nàng địa vị Công chúa tôn quý. Với thân phận này, đảm bảo Lý Phù Dung sẽ có cuộc sống theo như ý nàng muốn.
Thành Vương nghĩ thế là có thể chấm dứt mối nợ với Lý Phù Dung.
Có người theo thời gian sẽ thay đổi cách nhìn, cách suy nghĩ của mình, cũng có người dù có cho họ làm lại bao nhiêu lần thì họ vẫn không thay đổi được suy nghĩ và cách làm của mình. Chính bản thân họ cũng không nhận ra điều đó!
Chỉ cần tiền tài, danh lợi, quyền lực là có thể đổi lấy mọi thứ trên đời, bù đắp được toàn bộ tổn thương của người khác. Cốt lỗi là cái giá đưa ra như thế nào!
Đó là cách nhìn và cũng là chấp nhất của Thành Vương Lạc Quân!
Thành Vương phát hiện ánh mắt của Lý Vĩnh Trường biến đổi. Từ bất ngờ, sững sốt từ từ chuyển sang căm tức. Thành Vương không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết bản thân đã đắc tội với Lý Vĩnh Trường khi nào nên không khỏi suy nghĩ một hai. Chính Lý thượng thư cũng nhận ra cái nhìn bất thiện của Lý Vĩnh Trường, không khỏi lo sốt vó liền lôi kéo Lý Vĩnh Trường hành lễ với Thành Vương:
– Vương gia công vụ bận rộn, hạ quan không dám quấy rầy. Vĩnh Trường mau hành lễ với Vương gia đi…
Dù trong lòng có bất mãn thế nào đi nữa thì Lý Vĩnh Trường vẫn còn giữ được tỉnh táo mà không vạch trần Thành Vương Lạc Quân.
Lý Vĩnh Trường nặng nề buông bàn tay đang xiết chặt dưới áo của mình ra rồi hành lễ với Thành Vương.
– Hạ quan xin cáo lui…
Thành Vương gật đầu cho phép, hai phụ tử Lý thượng thư liền lôi kéo nhau rời đi. Đi được một đoạn xa, Lý thượng thư mới dám lên tiếng trách cứ:
– Vĩnh Trường, con suy nghĩ gì mà dám tỏ thái độ vô lễ như thế với Thành Vương…
Nói đúng thì lẽ ra khi tân đế Lạc Long lên ngôi, người đáng ra theo đó mà nâng cao thanh thế, được lợi nhất phải là Lam Vương, nhưng không, Thành Vương lại là người có quyền lực nhiều nhất, đến tân đế còn phải nể mặt ba phần thì không trách chúng quan lại trong triều lại càng kiêng dè Thành Vương.
Không ai biết được thật chất thế lực trong tay hắn sâu cỡ nào.
Thà đắc tội tân hoàng chứ tuyệt không đắc tội Thành Vương, đó chính là ý nghĩ chung của mọi người. Chính vì thế, khi thấy thái độ của Lý Vĩnh Trường hôm nay, Lý Thượng Thư phải nói kinh ngạc và hoảng sợ đến cỡ nào đến mức không tiếc lời trách móc nhi tử vô cùng tự hào của mình.
Lý Vĩnh Trường đươngnhiên hiểu được nghi ngại của Lý thượng thư, cũng không có ý giải thích nên qua loa nói:
– Con sẽ rút kinh nghiệm…
Lý thượng thư càng giận, còn đợi đến lần sau sao? Lỡ như Thành Vương mà nổi giận trách tội thì có mười cái mạng, có bồi cả gia tộc vào cũng không đủ mất.
Lý Vĩnh Trường mặc cho Lý thượng thư có khuyên giải thế nào thì trong lòng hắn đã quyết ý đối nghịch với Thành Vương. Kẻ đã hết lần này đến lần khác tổn thương muội muội của hắn thì không đáng để hắn kính trọng.
…
Ngày Lý Phù Dung xuất phát càng lúc càng tới gần, một lần này đi thì mất mấy năm không thể gặp mặt nên mọi người luyến tiếc không thôi.
Khi Lý Vĩnh Trường bước vào phòng thì thấy Lý Phù Dung đang bị Lý Vĩnh Đạt và Lý Phù Cát quây quanh, kêu gọi không ngừng.
– Tỷ tỷ, tỷ phải đi xa à? Tỷ dẫn muội theo có được không?
Lý Phù Cát cất tiếng hỏi, Lý Vĩnh Đạt liền nhao nhao lên:
– Cả đệ nữa, cả đệ nữa.
Lý Phù Dung xoa xoa đầu hai đứa bé, nhẹ giọng khuyên:
– Tỷ rất nhanh sẽ về thôi.
– Vậy là tỷ không dẫn muội đi cùng được sao?
– Tỷ rất nhanh sẽ trở lại thôi, hai dứa ở nhà phải ngoan ngoãn…
– Tỷ thật không dắt đệ theo à? Đệ hứa đệ sẽ ngoan, nghe lời tỷ mà…
Lý Vĩnh Đạt là nam tử, không bị gò bó bắt ở yên trong nhà nhưng hắn tuổi vẫn còn nhỏ lắm, những nơi mà hắn có thể đi thật sự rất ít. Hắn càng thích đi ra ngoài đùa giỡn nữa nên nghe tin Lý Phù Dung đưdduocwra ngoài hắn liền hăm mộ không thôi.
Lý Phù Dung vuốt gương mặt còn nét bầu bĩnh, trẻ con của Lý Vĩnh Đạt.
– Vĩnh Đạt, tỷ tuy ra ngoài nhưng vẫn là mang công vụ trên người, thật sự không thể chăm sóc chu toàn cho đệ. Mà nó cũng không hẳn vui vẻ như đệ đã nghĩ đâu. Chờ sau khi đệ lớn, đệ có thể tự mình đi đến bất kỳ nơi nào đệ muốn…
Lý Vĩnh Đạtchỗ hiểu chỗ không, giận dỗi hắt tay Lý Phù Dung ra, quát chạy:
– Ghét tỷ nhất, keo kiệt…
Lý Phù Dung nhìn theo bóng Lý Vĩnh Đạt chạy xa mà thở dài, Lý Phù Cát lại ngoan ngoãn ngồi một bên kéo kéo tay áo của Lý Phù Dung. Lý Phù Dung quay đầu lại nhìn, Lý Phù Cát nói:
– Tỷ tỷ, muội không đòi theo nữa, nhưng tỷ phải mau trở về nhé.
Lý Phù Dung nhẹ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Lý Phù Cát.
Trước kia, nàng nghĩ trùng sinh chính là tội nghiệt của nàng, bắt nàng phải hết lần này đến lần khác chịu đựng đau khổ, dày vò. Không chỉ một lần, mà nàng đã rất nhiều lần nghĩ rằng nếu như nàng không sống trở lại thì tốt biết mấy, thậm chí còn buông tay, rũ bỏ mọi thứ…
Nhưng nó thật sự là bất hạnh sao?
Không sống lại đúng là nàng hông phải chịu đau khổ sinh ly tử biệt, cầu bất đắc chí, nhưng, nếu như không được sống lại, nó sẽ mãi mãi không bao giờ biết được tình thân là gì, tình người là gì, duyên nợ sâu đậm…
Nó thật sự chỉ là bất hạnh thôi sao?
Nếu như, có cơ hội lựa chọn, nàng có muốn được sống lại?
– Tỷ tỷ.
Lý Phù Dung nghe tiếng gọi của Lý Phù Cát mà hoàn hồn. Nhìn đứa bé ngây thơ trước mặt, trong tâm Lý Phù Dung không khỏi nẩy lên sự luyến tiếc.
– Cát Nhi…
– Dạ?
-…
– Tỷ tỷ?
– Muội hãy mãi mãi ngây thơ như thế này nhé!
Những đau khổ, tai ương, bất hạnh xin hãy tránh xa muội muội bé nhỏ của nàng…
…
Đùa giỡn với Lý Phù Dung thêm một lúc, Lý Phù Cát đã mệt liền lăn ra ngủ. Lý Phù Dung cho người bế Lý Phù Cát đi ngủ.
Lúc này, Lý Vĩnh Trường mới từ từ bước ra.
– Ca ca?
Lý Phù Dung gọi.
Lý Vĩnh Trường âm trầm nhìn nàng, nhìn thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ là một đứa bé mới mười hai tuổi mà thôi, nhưng trong mắt của Lý Phù Dung chưa từng có sự ngây ngô của một đứa trẻ đáng lẽ ra nàng nên có, thay vào đó là sự già dặn, thành thục đến bi ai.
Trước kia, nàng không nói không rằng, tách biệt với mọi người nhưng vì nàng là muội muội của hắn, hắn không nỡ bỏ mặc nàng. Khi nàng bộc lộ bí mật của mình, hắn tuy đứng về phía của nàng nhưng cũng không phải thập phần tin tưởng, chỉ là hắn cảm thấy nàng rất đáng thương, muốn bảo vệ nàng…
Hắn nghĩ hắn đã làm được, bảo hộ chu toàn nhưng hôm nay, hắn mới nhận ra hắn chưa từng hiểu hết về nàng, những gì hắn nhận định chỉ là sự hời hợt của bản thân hắn.
Hắn chưa từng nghĩ đến điều nàng mong muốn là gì, muốn làm gì.
– Muội vui sao?
Được phong làm công chúa, được rời khỏi lồng son này, nàng đã vui chưa.
Lý Phù Dung ngạc nhiên không biết Lý Vĩnh Trường làm sao nên nhìn hắn một lúc, sau đó thì gật đầu.
Không hẳn vì được chức danh công chúa, mà vì nàng được thả tự do nên đương nhiên có phần mong đợi.
Lý Phù Dung gật gật đầu.
Hình ảnh lúc nào Lý Phù Dung cũng thui thủi một mình, lặng lẽ dõi mắt nhìn mọi người đã quá quen thuộc với Lý Vĩnh Trường, khiến hắn đã quên không hỏi tới mơ ước thật sự của nàng là gì. Lý Vĩnh Trường hỏi:
– Muội thật muốn đi sao?
Tuy cơ hội cho một nữ tử được quang minh chính đại bước ra thế giới bên ngoài rất hiếm có nhưng nó cũng là một cuộc hành trình rất vất vả mà không thể lùi bước được. Hắn không biết liệu nàng có hối hận không?
– Muội thật sự muốn đi, được tận mắt nhìn thấy thiên hạ rộng lớn bên ngoài.
Lý Phù Dung như đoán được suy nghĩ của Lý Vĩnh Trường nên cất tiếng nói.
– Đại ca, huynh an tâm đi! Muội không phải vì miễn cưỡng nên vui cười đâu, mà là thật tâm của muội đó.
Lý Vĩnh Trường nhìn Lý Phù Dung, nàng là muội muội của hắn nhưng đối diện với nàng, hắn lúc nào cũng không biết làm gì cho phải, cảm giác nàng quá xa vời và cũng chẳng biết có thể làm gì cho nàng.
– Muội… hạnh phúc chứ?
Hạnh phúc?