Phù Dung

Chương 91




Chân Quang Tự

Trong đại điện, có một tiểu cô nương thẳng lưng quỳ dưới tượng phật. Dù có ngẩng đầu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn chân của Phật Đà.

Tiểu cô nương đó chính là Lý Phù Dung vừa lên bảy tuổi.

Từ sau ngày được lão hòa thượng thần bí chỉ điểm, Lý Phù Dung biết vận mệnh mình chưa kết thúc, dù khi đó, nàng có khóc chết thì cơn ác mộng này vẫn không biến mất! Sẽ một lần, một lần rồi lại một lần nữa mà tiếp diễn!

Nàng không còn biết bản thân mình đang ở đâu nữa. Đây là hiện thực, trước kia là giấc mộng hay bây giờ là một trong những giấc mơ của nàng? Đến cuối cùng, nàng vẫn không dám đánh cược. Nếu đây đúng là giấc mộng, thì có chắc khi chết đi, giấc mơ này sẽ kết thúc? Nhưng nếu đây là hiện thực, vậy nàng tìm cái chết như vậy không phải sẽ gây đau thương cho phụ mẫu, thân nhân của nàng? Lý Phù Dung đến cùng không xác định được nên không thể liều mình…

Phu thê Lý thượng thư lại nghĩ nữ nhi của mình có duyên với Phật đà, mong muốn Phật Tổ sẽ phù hộ nàng bình an lớn lên nên thường lệ mỗi tháng vào ngày mồng một, mười lăm sẽ đưa nàng đến Chân Quang Tự tạ lễ. Lúc đầu, đều là do Lý phu nhân dẫn Lý Phù Dung đi nhưng sau này, Lý Vĩnh Đạt, Lý Phù Cát lần lượt ra đời, Lý phu nhân không thể phân thân nên chỉ có thể bảo vú nuôi trung thành thay thế trông nom Lý Phù Dung.

Có thói quen niệm Phật từ kiếp trước nên đối với Lý Phù Dung việc lễ bái cho ra dáng ra hình không làm khó nàng, nhưng người ngoài nhìn vào thấy một đứa nhỏ như vậy có thể an tĩnh, kiên nhẫn chịu đựng quỳ lâu như thế thì vô cùng kinh ngạc rồi từ từ truyền tai nhau…

Lý Phù Dung bây giờ không còn niệm Phật như kiếp trước nữa mà thật lặng im ngồi ngây đó, đôi mắt hé mở, không muốn nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa nhưng trong tâm trí của nàng chưa từng an tĩnh, những chuyện, những ý nghĩ không muốn nhớ tới cứ liên tục nẩy lên, như muốn kéo nàng nhập ma.

Một bàn tay nhè nhẹ vỗ xuống lưng Lý Phù Dung, Lý Phù Dung nhướng mắt lên nhìn người vừa ra tay đó, Tịch Liên sư thái.

– Nếu có thể không nghĩ thì đừng nghĩ, nếu không thể không nghĩ, hãy nghĩ đến đường ngay nẻo thẳng…

Tịch Liên sư thái khe khẽ lên tiếng khuyên.

Bao năm nay điều như vậy, mỗi lần Lý Phù Dung sắp đánh mất bản thân mình, Tịch Liên sư thái ở bên cạnh sẽ nhẹ nhàng nhắc nàng đừng quên đi chính mình. Nhưng, nàng có thể không? Có thể bỏ qua tất cả xem như chưa từng có gì xảy ra?

Lý Phù Dung cụp mắt, lại trở về dáng vẻ như cũ. Tịch Liên sư thái khẽ thở dài rồi tiếp tục niệm Phật.

Một lúc sau, vú nuôi chờ bên ngoài bước vào trong điện, sau khi vái một cái mới tới bên cạnh Lý Phù Dung nhắc nhở:

– Tiểu thư, đến lúc phải về rồi.

Lý Phù Dung mở mắt, gật nhẹ đầu.

Sau khi tạ lễ, Lý Phù Dung rời khỏi chùa, xe ngựa của Lý gia đã chờ sẵn bên ngoài, bà vú dìu Lý Phù Dung lên xe.

Bà vú xem như đã nhìn Lý Phù Dung lớn lên từ lúc chào đời đến giờ. Người ta nói Lý Phù Dung ngốc, bà nói mọi người nói sai rồi, bà không hề cảm thấy Lý Phù Dung ngốc chỗ nào, chỉ là nàng không thích nói chuyện, cũng không nghĩ muốn cái gì nhưng thật ra, cái gì nàng cũng biết, cũng hiểu chỉ là không muốn so đo. Nếu vậy, Lý Phù Dung là thông minh? Bà lại không chắc, vì Lý Phù Dung chẳng bộc lộ một chút khả năng gì. Chỉ là theo kinh nghiệm của mình, bà lại cảm thấy Lý Phù Dung rất kỳ lạ, biểu hiện của Lý Phù Dung giống như bộ dạng của một người đã trải qua hết mọi tang thương của cuộc đời, không còn ý chí, hy vọng vào cuộc sống. Nhưng chính bà cũng bị ý nghĩ của mình làm giật mình, Lý Phù Dung mới có bao tuổi, làm sao có thể như vậy được. Vậy là bà lắc đầu bỏ qua ý nghĩ không tưởng kia, bà nhìn Lý Phù Dung ngồi bất động như một tượng đá mà tự nhủ: đại tiểu thư chỉ là thích an tĩnh, thành thục trước tuổi mà thôi…

Xe ngựa vẫn đang đi bình thường thì bỗng nhiên có tiếng ngựa hí rồi dừng lại giữa đường. Chờ mãi vẫn không thấy xe tiếp tục đi mà còn nghe tiếng người đánh xe đang tranh cãi gì đó, bà vú đành phải nói với Lý Phù Dung:

– Tiểu thư chờ một chút, để lão nô xem chuyện gì.

Bà vú vén màn che thò đầu ra ngoài hỏi:

– Lão Lý, có chuyện gì vậy?

Lão Lý, người đánh xe liền thưa:

– Bà vú, có người chặn xe nói muốn gặp tiểu thư.

Bà vú nghe vậy liền nhíu mày nhìn người đang đứng chặn trước ngựa. Đó là một tiểu cô nương mà thôi, xem chừng sáu tuổi là nhiều, nàng ăn mặc sang trọng, chắc cũng là một tiểu thư gia đình giàu có nào đó. Tuy không biết hết toàn bộ tiểu thư trong kinh, nhưng bà vú hay đi theo Lý phu nhân ra ngoài nên cũng nhận ra ít nhiều nên bà mới dám khẳng định đứa bé đứng trước mặt mình không phải tiểu thư nhà quan.

Nhiều nhất chỉ là một nhà giàu có, thương gia nào đấy. Người như vậy lại dám chặn đường muốn gặp tiểu thư nhà bà? Làm gì có chuyện tốt như vậy.

Bà vú cau mày nói:

– Bảo nàng tránh ra rồi đi tiếp thôi.

Lão Lý chưa kịp trả lời thì bé gái kia, đã dõng dạc nói:

– Xin hãy truyền lời với Dung tỷ: ta muốn gặp nàng, ta tên gọi Tô Tuyết!

Bà vú càng không vui, xem Tô Tuyết như một kẻ hỗn xược, không hiểu lễ nghi, giận nói:

– Tiểu thư nhà ta không quen ngươi!

Đương nhiên là không quen rồi, đây là lần đầu tiên Tô Tuyết gặp lại Lý Phù Dung trong kiếp này.

Tô Tuyết không nhanh không chậm nói:

– Bà hãy truyền lời lại đi, ta muốn nghe câu trả lời từ Dung tỷ!

Bà vú khó xử, là người từng trải bà đương nhiên nhận ra khí thế bất phàm của Tô Tuyết, nhưng cũng đoán chắc nàng chỉ là nữ nhi nhà giàu mới nổi mà thôi. Làm sao một gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra một đứa bé có oai nghi như vậy. Tô Tuyết bất đồng khiến bà vú khó dò, qua lời nói của Tô Tuyết thì hình như nàng có quen biết với Lý Phù Dung thật, chẳng lẽ hai người đã từng gặp nhau mà bà lại không biết?

Bà vú quay đầu lại nhìn Lý Phù Dung, xem thái độ nàng ra sao. Lý Phù Dung đương nhiên đã nghe hết cuộc nói chuyện bên ngoài nhưng vẫn ngồi yên bất động, không có ý muốn nhúc nhích. Bà vú thấy vậy thì ngầm hiểu Lý Phù Dung không muốn gặp Tô Tuyết. Đúng rồi, hai người thân phận khác nhau như vậy làm sao có thể quen biết nhau được. Chắc chắn là Tô Tuyết nhận bừa rồi!

Bà vú liền quay đầu quát:

– Đuối nó sang một bên rồi tiếp tục đi!

Lão Lý nghe vậy liền cùng với người tùy tùng tiến tới muốn kéo Tô Tuyết đi, người giúp việc cùng với nha hoàn bên cạnh Tô Tuyết liền ngăn cản, không để cho Lão Lý đến gần Tô Tuyết.

Tô Tuyết không khỏi nhói lòng khi nghĩ Lý Phù Dung thật sự không muốn gặp nàng ư? Tô Tuyết gấp gáp nói:

– Dung tỷ, ta biết hiện tại chính là tỷ! Tỷ hãy gặp A Tuyết một lần đi…

Thấy vùng vằng mãi không xong, bà vú sợ để lâu sinh lớn chuyện muốn xuống tiếp một tay, liền xoay đầu nói với Lý Phù Dung:

– Tiểu thư ngồi yên ở đây, lão nô lập tức trở lại…

Nào ngờ, Lý Phù Dung lại giơ tay lên bảo không cần, bà vú ngỡ ngàng.

Đang lúc người hai bên giằng co với nhau thì đột ngột nghe tiếng Tô Tuyết mừng rỡ thốt lên:

– Dung tỷ, tỷ chịu gặp ta rồi!

Lão Lý ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên chính là Lý Phù Dung, nàng thế mà xuống xe rồi. Lão Lý liền hốt hoảng quay lại bên cạnh Lý Phù Dung, nói:

– Tiểu thư không nên ra đây, để lão giải quyết là được…

Dù đại tiểu thư Lý Phù Dung có là đứa ngốc thì vẫn là nữ nhi của Lý thượng thư, thân phận cao quý. Nếu để nàng xảy ra cớ sự, dù lão có mười cái mạng của không đủ đền.

Lý Phù Dung lại giơ bảo lên bảo Lão Lý hãy an tâm.

Lão Lý ngập ngừng, làm người đánh xe cho Lý Phù Dung đã lâu, lão ít nhiều cũng hiểu tính nàng. Tuy nàng không nói được, gặp chuyện cũng không động nhưng một khi đã quyết định làm gì thì nhất nhất sẽ làm cho được, không để người xung quanh đôi co. Được làm người đánh xe riêng cho nàng, cuộc sống của lão cũng trở nên dễ thở hơn, nên lão không dám để nàng mạo hiểm.

– Dung tỷ.

Tô Tuyết mừng rỡ chạy lại gần Lý Phù Dung, luôn miệng gọi tên nàng.

Lý Phù Dung rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tuyết.