Trái tim Hồ Hoàng hậu quên cả đập, rất lâu sau mới nói:
- Thế còn ta? Chẳng lẽ ta không làm gì để cho nàng càn quấy vậy sao?
Mắt Hồ Hoàng hậu đỏ lên. Nàng hiểu rõ bản tính của mình, nếu Lý Phù Dung thật sự làm như vậy, thì nàng dù có phải trả giá đắc cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho Lý Phù Dung!
Đây cũng là cách để xác định lời nói của Nhân Phi có đáng tin hay không!
Nhân Phi cau mày khó xử không muốn giải thích. Nếu nói ra nguyên nhân trong đó, Hồ Hoàng hậu cũng sẽ biết kết cuộc của Hồ gia. Nhân Phi vốn muốn dùng tin tức này để trao đổi với Hồ gia, thế nhưng bây giờ không nói ra thì Hồ Hoàng hậu sẽ không tin tưởng lời nói của nàng. Làm thế nào mới tốt đây?
Rốt cuộc, Nhân Phi lần nữa bị ép phải tiết lộ:
- Ngài... ngài lúc đó không còn nữa.
Không còn nữa? Hồ Nhữ Yên nàng không còn nữa ư?
- Hồ gia... tạo phản bị xử trảm cửu tộc, ngài cũng không thoát tội, bị ban cho rượu độc.
Trong lòng Nhân Phi thầm an ủi tuy hơi thiệt thòi nhưng lấy bí mật này mà có thể diệt trừ Lý Phù Dung thì cũng là xứng đáng.
Lời nói của Nhân Phi như trời giáng, Thúy Nhi vẫn luôn cắn răng giữ im lặng đứng một bên không khỏi mở trừng hai mắt, không thể tin tưởng nổi.
Hồ gia tạo phản bị xử trảm cửu tộc?
Không thể nào có chuyện như vậy xảy ra!
Thúy Nhi tức run muốn quát tháo, muốn đánh chửi Nhân Phi nói năng hàm hồ nhưng phải kiềm nén chờ lệnh Hồ Hoàng hậu. Hồ Hoàng hậu thế nhưng lại ngồi yên bất động không chút động tĩnh.
Đến lúc này, Hồ Hoàng hậu đã xác định lời nói của Nhân Phi là sự thật.
Tuy nàng chôn chân trong hậu cung, không thể ra ngoài lại bị Hồ gia bài xích, không bao giờ tiết lộ bí mật nhưng thân là người họ Hồ nàng tự biết Hồ gia không an phận như bề ngoài, không cam lòng làm thần tử vì thế có thể đoán được một hai tính toán của Hồ gia.
Hồ gia nói đến cùng vẫn tảo phản, vẫn bỏ qua nữ nhi là nàng!
Hồ Hoàng hậu thấp giọng nói:
- Sau đó thì sao? Lý Phù Dung đã quy ẩn rồi thì tại sao ngươi lại có suy nghĩ nàng là người trong lòng Hoàng thượng?
Nhân Phi tiếp tục nói:
- Lúc đó, ai cũng nghĩ vị công chúa kia sẽ trở thành tân Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung...
Đều đó cũng dễ hiểu thôi, Chiêm Phi khi ấy là người có thân phận cao nhất, lại còn có Đại hoàng tử dưới gối. Suy qua xét lại, chẳng ai thích hợp cho vị trí Hoàng hậu hơn nàng ta, thế nhưng, Lạc Quân Đế chỉ phong Chiêm Phi trở thành Chiêm Quý Phi, còn ngôi vị kia mãi mãi để trống.
-... nếu không phải Hoàng thượng để giành nó cho Lý Phù Dung thì còn cho ai nữa. Thật chất nàng ta chỉ viện cớ để tránh né hiềm nghi của mọi người mà thôi, nếu không, một kẻ thất sủng như vậy sao có thể sống yên ổn suốt mấy năm trời mà không ngã chứ! Hoàng thượng thật chất là đang bảo vệ nàng ta!
Nhân Phi kiếp trước cũng là chết sớm. Sau khi Lý Phù Dung đóng cửa Thanh Tư Cung, Nhân Phi nhờ bo bo giữ mình nên Lạc Quân Đế tạm không buồn để mắt tới nên nàng có thể sống sót. Nhưng thời gian cũng không phải quá dài, rốt cuộc cũng đến ngày nàng ta bị loại bỏ, Nhân Phi đổ lỗi nguyên nhân cái chết của nàng là vì Lý Phù Dung, cứ thế mang lòng căm thù mà rời khỏi trần thế. Khi đó, cửa Thanh Tư Cung đã đóng được năm năm.
Không ai biết Lạc Quân Đế nghĩ cái gì, cũng không hiểu được Lạc Quân Đế cuối cùng giành vị trí mẫu nghi kia cho ai nên vô tình đã khiến mọi người hiểu lầm sang Lý Phù Dung mà bỏ quên vị Tô Hoàng hậu trên danh nghĩa kia. Tô Tuyết khi còn là Huệ Tần quả thật không nổi trội, không có điểm đáng nghi lại còn là người đã chết nên tất cả đã xem nhẹ nàng. Nhân Phi sau khi sống lại một kiếp vẫn giữ tâm lý kia nên cũng vô tình không nhắc đến một chữ. Nếu không, có thể Hồ Hoàng hậu đã nghĩ sang một hướng khác...
- Rốt cuộc Lý Phù Dung có ra ngoài hay không?
Nhân Phi nghe hỏi thế thì ú ớ, năm năm sau nàng đã chết mất rồi làm sao biết được Lý Phù Dung sau này có ra ngoài hay không.
- Ta... không biết... Nhưng dù sao, việc Hoàng thượng dung túng cho Lý Phù Dung suốt năm năm không phải quá rành mạch rồi hay sao!
Nhân Phi cao giọng nói.
Biết được nhiêu đó là đủ rồi! Lúc này, Nhân Phi đã không còn ích lợi gì nữa đối với Hồ Hoàng nữa.
- Thúy Nhi, tiễn Nhân Phi ra ngoài!
Đột ngột nghe Hồ Hoàng hậu hạ lệnh đuổi khách, Nhân Phi sững sốt trố mắt nhìn. Thúy Nhi đã đi đến làm hành động mời, Nhân Phi quýnh quáng nói:
- Hoàng hậu nương nương, ngài...
- Bổn cung mệt rồi, Nhân Phi muội muội cũng về nghỉ ngơi đi!
- Nương nương, ngài không thể...
Nhân Phi muốn nói tiếp nhưng đã bị Thúy Nhi cắt ngang:
- Nhân Phi, mời!
Nhìn thái độ hằn hộc của Thúy Nhi với bộ dáng không muốn nghe nữa của Hồ Hoàng hậu, Nhân Phi cắn môi, miễn cưỡng nói:
- Nô tì đã biết, nô tì xin lui trước nhưng, nương nương nhất định phải suy nghĩ lời nói của nô tì. Nô tì chỉ nghĩ tới lợi ích của nương nương mà thôi...
Nhân Phi đi rồi Phượng Hoàng Cung trở về sự yên tĩnh vốn có.
- Nương nương...
Thúy Nhi rón rén lên tiếng gọi sợ quấy rầy Hồ Hoàng hậu nhưng lại không thể không nói:
- Ngài nghĩ lời của Nhân Phi có phải là sự thật hay không?
Thúy Nhi lúc này rất mâu thuẫn, vừa muốn khuyên giải Hồ Hoàng hậu đối phó Lý Phù Dung vừa không dám. Vì một khi chấp nhận câu chuyện kia, thì chẳng khác nào thừa nhận việc Hồ gia sẽ tạo phản, chịu kết cuộc thảm khốc sau này, Thúy Nhi rất sợ hãi.
Đối với Hồ Hoàng hậu mà nói, có phải là sự thật hay không có còn quan trọng?
- Hoàng thượng chẳng lẽ thật sự yêu thích Hòa Phi kia...
Lời nói của Nhân Phi vẫn còn vang vẳng bên tai Hồ Hoàng hậu, hình ảnh Thanh Tư Cung đóng kín cửa còn Lạc Quân Đế đứng ở bên ngoài như ẩn như hiện trước mắt Hồ Hoàng hậu.
Lạc Quân...
...
Cùng lúc đó, Tô Tuyết đến Thanh Tư Cung thăm Lý Phù Dung.
Theo thường lệ, cung nữ Ngọc Nhi vẫn nhất mực kề cận Tô Tuyết, một bước cũng không rời.
Tô Tuyết thấp giọng ra lệnh:
- Ngươi ra ngoài đi!
Ngọc Nhi đứng thẳng tắp thưa:
- Nương nương, nô tì phải theo hầu hạ ngài!
Lý Phù Dung ngồi một bên nhìn cũng không nhìn để mặc cho cặp chủ tớ trước mặt muốn làm gì thì làm.
Tô Tuyết thấy Ngọc Nhi dám cãi lời mình như vậy liền cầm chén trà ném thẳng tới:
- Ta nói ngươi cút ngươi có nghe hay không? Lời ta nói không sai khiến được ngươi?
Ngọc Nhi một thân võ nghệ, thấy rõ chén trà Tô Tuyết ném tới cũng không tránh, cứ để nó đập thẳng vào trán mình, máu đỏ từ đó chảy xuống. Ngọc Nhi vẫn không chớp mắt đứng yên bất động.
Tô Tuyết thở hổn hễn nói:
- Tốt! Tốt! Ngươi đang muốn chọc ta nổi giận phải không...
Nhìn bộ dạng tức tối sắp thở không xong của Tô Tuyết, Ngọc Nhi nhíu mày, rốt cuộc nhún nhường nói:
- Nương nương xin đừng kích thích, nô tì sẽ lập tức ra chờ bên ngoài.
Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng, cánh cửa phòng đóng lại nhưng Tô Tuyết biết Ngọc Nhi không đi xa, những gì nói trong phòng này nhất định nàng ta cũng sẽ nghe rõ mồn một rồi quay về báo cáo với Lạc Quân Đế.
Tô Tuyết biết chắc chắn sẽ như vậy nhưng vẫn kiềm được mà muốn bộc phát.
Tô Tuyết ngồi trên ghế mãi mới hít thở đều đặn trở lại. Lý Phù Dung chẳng nói một lời, nàng chẳng có gì để nói với vị tôn thần này.
Rồi chợt Tô Tuyết nói:
- Người có thai là ta phải không?