Lý phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng Lý Phù Dung như thể có hỏa nhãn kim tinh nhìn xuyên qua được lớp da của nàng.
Lý Phù Dung âm trầm nói:
– Mẫu thân, rốt cuộc ngài muốn nói gì?
Lý phu nhân cười bảo:
– Không cần ngại ngùng, ta cũng là người từng trãi.
Lý phu nhân cười không ngừng được, không nhìn ra vẻ mặt khó ở của Lý Phù Dung hiện giờ, càng không nhìn thấy những vết thương trên mặt của nàng.
Lý phu nhân bước tới ngồi gần Lý Phù Dung, nhỏ tiếng nói:
– Hiện tại Hoàng thượng chỉ mới có một nhi tử là Đại hoàng tử, mẫu phi của nó lại là công chúa ngoại tộc, nếu con không chịu thua kém, tương lai ngai vị kia còn không biết về tay ai đâu…
Lý Phù Dung tái mặt, đều nàng lo sợ nhất đã tới.
Lý phu nhân càng nghĩ càng vui vẻ, như cảnh Lý Phù Dung chắc chắn sẽ ngồi lên chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ kia. Tới lúc đó, Lý gia cũng sẽ một bước lên mây.
Lý Phù Dung không cười nổi, cũng không ngây thơ cho mọi thứ là đương nhiên. Nàng nói:
– Hoàng thượng đến Thanh Tư Cung vì tưởng nhớ đến cố Hoàng hậu!
Nụ cười trên mặt Lý phu nhân ngưng hẳn, không thể tin được mà nhìn Lý Phù Dung.
– Con… đang nói cái gì vậy?
Lý Phù Dung không ngần ngại mà tạt gáo nước lạnh vào giấc mơ cao xa của Lý phu nhân.
– Cố Hoàng hậu khi còn là phi tần thường hay ghé tới Thanh Tư Cung, trong Thanh Tư Cung có nhiều đồ do nàng lưu lại!
Nói đến đây, cũng nên hiểu rõ rồi?
Lý phu nhân không thể tin được, làm sao một người cao cao tại thượng như Lạc Quân Đế lại si tình như vậy? Hơn nữa, cố Hoàng hậu Tô Tuyết kia không phải chỉ là một cung tần nho nhỏ, lại không được sủng? Làm sao Hoàng thượng có thể nhớ thương mãi không buông? Dù có chính miệng Lý Phù Dung nói ra, Lý phu nhân vẫn không tin tưởng!
Lý Phù Dung nhẹ tiếng nói:
– Mẫu thân… bỏ ý định kia đi!
Lý phu nhân sau phút bần thần đã hoàn hồn, liền giận dữ nhìn Lý Phù Dung, cáu gắt:
– Ngươi thật sự không có tiền đồ gì cả! Chỉ một chút trở ngại đã muốn từ bỏ? Dù bây giờ, tâm tư Hoàng thượng không hướng về ngươi thì sao? Chẳng lẽ ở bên cạnh một thời gian dài mà không có cách lay chuyển tâm tư ngài…
Lý Phù Dung ngán ngẫm, càng thêm mệt mỏi.
Lý phu nhân thấy nàng không muốn nghe dù rất tức giận nhưng vẫn xuống nước mềm mỏng nói:
– Quan trọng bây giờ Hoàng thượng chỉ xem trọng một mình ngươi, chỉ cần cố gắng một chút thì ổn cả rồi. Hơn nữa, nàng ta chỉ là một người đã chết…
Đã chết! Phải! Tô Tuyết chỉ là một người đã chết!
Nhưng người đã chết kia lại chiếm hết trái tim của Lạc Quân Đế!
Không ai biết nhưng Lý Phù Dung là rất rõ ràng: trong mắt hắn chỉ nhìn một mình Tô Tuyết. Kiếp trước, sau khi Tô Tuyết chết rồi, đúng là hắn có sủng hạnh nữ nhân khác, để nữ nhân khác mang thai của con hắn, để cho những đứa trẻ đó lớn lên. Nhưng vậy thì sao?
Không phải tất cả những người đó đều bị xem là thành phần để lựa chọn ra kẻ kế thừa sau này của Lạc Quân Đế?
Nàng muốn như vậy sao? Muốn con cái mình sinh ra đã là con cờ mặc người sắp đặt? Muốn trở thành người thay thế cho Tô Tuyết?
Lý Phù Dung biết nếu bây giờ nàng chấp thuận, có thể Lạc Quân Đế sẽ sủng hạnh nàng, nhưng nàng muốn như vậy ư?
Lý phu nhân tiếp tục khuyên giải:
– Việc Hoa Phi bị bắt đã truyền khắp nơi rồi, chẳng mấy chốc cả gia tộc nàng ta cũng sẽ bị liên lụy. Ai chẳng biết Hoàng thượng xuống tay với Hoa Phi như vậy là vì con chứ…
Vì Lý Phù Dung nàng ư?
Đánh chết Lý Phù Dung cũng không tin!
Lạc Quân Đế có thể vì bất cứ lý do gì ngoại trừ nàng ra!
– Dung Nhi à, mẫu thân biết con ấm ức, nhưng chỉ cần chịu đựng một chút, những ngày tháng tốt lành sau này chính là của con rồi…
Lý Phù Dung không nói cũng không nghe nữa.
Mọi người nghĩ vì Tô Tuyết nên nàng mới chịu thiệt thòi sao? Thật ra là nhờ Tô Tuyết, nàng mới có vị thế đặc biệt cho mình! Bởi vì, nàng là “hảo hữu” duy nhất của Tô Tuyết!
Nhưng một khi, nàng cũng trở nên giống như những nữ nhân khác, đòi hỏi sủng ái từ Lạc Quân Đế thì chút đặc ân cuối cùng của Lạc Quân Đế dành cho “hảo hữu” của Tô Tuyết cũng sẽ không còn!
Chính là nói, sau này, sống chết của nàng đều không liên quan đến hắn!
Đổi lại một chút vinh sủng hư vô kia, nàng thà chọn tiếp tục là một “cố nhân” của Tô Tuyết thì hơn! Chí ít, nó là lá bài tẩy của nàng, bảo vệ nàng một mạng!
Có những người khi đứng trước cơ hội chọn lựa thử thách thì chùn bước không dám bước tới! Có thể là vì nàng hèn nhát, có thể vì nàng không đủ tự tin mà cũng vì không chắc chắn để tiếp bước, chỉ mong tiếp tục sự bình an hiện tại…
Lý Phù Dung chính là người như vậy.
…
Trong lãnh cung, Hoa Phi liên tục gào thét muốn gặp Lạc Quân Đế mà không ai để ý tới. Làm ầm ĩ cả một ngày rốt cuộc đuối sức, không còn hơi để rên rĩ nữa.
Tối khuya, trong lãnh cung chỉ thắp có một ngọn đèn mờ, không đủ để chiếu sáng. Hoa Phi co ro ngồi trên đất, đôi mắt trở nên vô hồn.
Đột ngột, có tiếng bước chân lại gần, đến khi Hoa Phi phát giác thì Lạc Quân Đế đã đứng trước cửa phòng.
– Hoàng… Hoàng thượng…
Hoa Phi nhào tới chân Lạc Quân Đế nhưng thái giám bên cạnh Lạc Quân Đế đã đẩy nàng ra, không cho lại gần.
Hoa Phi ngã trên đất lồm cồm bò dậy, lấy tay sửa sang lại mái tóc rối bù của mình, thất thanh gọi:
– Hoàng thượng, thiếp là Hoa phi! Là Hoa phi của chàng đây…
Hoa phi lúc này nào còn dáng vẻ xinh đẹp, kiều mỵ của lúc trước, những lời này phát ra từ miệng nàng chỉ khiến người ta chán ghét. Đó là chưa nói, từ trước tới giờ, Lạc Quân Đế còn chưa từng có tình cảm với nàng, liếc nhìn lại càng lười.