Phù Dung

Chương 4




Rời khỏi Phượng Hoàng Cung, cuối cùng lỗ tai của Lý Phù Dung cũng được yên tĩnh. Nàng trước nay rất không thích những chuyện như thế này, một đám nữ nhân xúm lại nói là tâm sự nhưng thật chất toàn ta đấu ngươi đá phiền toái tới mức làm người ta chán ghét. Thế nhưng, dù có không cam nguyện tới đâu thì nàng cũng chẳng dại mà lên tiếng bôi bác.

- Nhã Nhã, ta thèm chè hạt sen em nấu.

Đang đi, Lý Phù Dung chợt thốt ra một câu như vậy. Nhã Nhã có phần buồn cười, biết tiểu thư nhà mình đang làm nũng, mà Lý Phù Dung chỉ khi bị bệnh hoặc buồn bực mới để lộ ra một mặt trẻ con như vậy, chắc chắn là hôm nay đã chịu mệt không ít ở Phượng Hoàng Cung rồi.

- Dạ, khi về nô tì sẽ nấu ngay cho ngài.

Lý Phù Dung bề ngoài nhìn như lạnh nhạt với mọi vật nhưng đối với người thân cận lại rất để tâm suy nghĩ. Nhã Nhã đã hầu hạ từ sớm nên rõ ràng tính cách của nàng, khi chỉ có hai người, Lý Phù Dung xem nàng như người thân, bỏ qua lễ tiết. Nhã Nhã lại là nha đầu nhu thuận, chẳng vì thế sinh kiêu, càng thành tâm với Lý Phù Dung hơn, bên ngoài càng giữ đúng lễ nghi không để cho người ngoài có dịp xăm xoi chủ nhân mình.

Đột ngột, có tiếng người gọi:

- Hòa Phi nương nương.

Lý Phù Dung nghe gọi đích danh không thể không dừng lại mà nhìn người đang tới gần.

Tô Tuyết.

Tại sao nàng lại ở đây?

À, quên mất cung điện của cả hai cùng nằm ở hướng này.

Nghĩ thế, Lý Phù Dung cũng định bỏ qua không suy xét nữa nhưng rồi chợt nhớ ra vì sao Tô Tuyết lại biết danh của nàng? Rõ ràng lúc ở Phượng Hoàng Cung, nàng không hề lên tiếng. Cả hai dù có cùng một đường đi nhưng cũng đâu có nghĩa đi trên đường này liền chỉ có thể là Hòa Phi ở Thanh Tư Cung được.

Quan trọng nhất, Tô Tuyết chắc chắn là không đoán mò!

Ánh mắt của Tô Tuyết... giống như là quen biết nàng vậy.

Dù trong bụng đầy nghi ngờ như Lý Phù Dung vẫn bình thản như thường. Kiếp trước, Tô Tuyết mất nhiều năm ròng mới tạm giữ vững sắc mặt, không để người khác suy xét còn Lý Phù Dung giống như đã có sẵn tự trong xương cốt, chỉ cần nàng không muốn, gương mặt sẽ không có cảm xúc.

Bởi vậy, đối với người lạ cũng như người quen, nếu không biết rõ tính cách của Lý Phù Dung cũng sẽ hiểu nhầm nàng là người không thân cận. Là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm của chính Lý Phù Dung.

- Tô cô nương.

Nghe Lý Phù Dung gọi mình một tiếng khách sáo như vậy, Tô Tuyết liền hiện rõ thất vọng trên mặt. Dù là kẻ không biết chuyện như Nhã Nhã cũng cảm thấy kỳ quái, vị Tô cô nương này giống như quen biết tiểu thư nhà nàng?

Tô Tuyết gượng cười nói:

- Hòa Phi nương nương, không biết chúng ta có thể trò chuyện một lúc?

Lý Phù Dung gật gật đầu, hướng mắt nhìn tới đỉnh nghỉ trước mặt, ý bảo Tô Tuyết đến đó.

Dù không hiểu rõ ràng nhưng Tô Tuyết cũng phần nào biết tật ít nói của Lý Phù Dung nên cũng rõ một hai. Hai người trước sau bước tới bên đình ngồi xuống.

- Thải Hà, ngươi lui xuống đi!

Tô Tuyết nhìn cung nữ của mình ra lệnh. Lý Phù Dung thấy vậy cũng đành lên tiếng nói:

- Nhã Nhã, bản cung hơi khát.

Nhã Nhã liền hiểu ý đáp:

- Dạ, nô tì sẽ gọi người mang trà tới cho Hòa Phi nương nương.

Nói rồi, Nhã Nhã cũng lui ra, trong đình lúc này chỉ còn lại Lý Phù Dung và Tô Tuyết.

Lý Phù Dung trước sau vẫn thờ ơ như cũ, còn Tô Tuyết dù có nén vẫn không giấu được vẻ gấp gáp, muốn nói lại thôi. Lý Phù Dung thật rỗi lắm nên có dư thời gian chờ đợi, cũng muốn xem rốt cuộc Tô Tuyết định làm gì?

...

Rốt cuộc, Tô Tuyết vẫn chưa mở lời thì nước trà đã dâng lên. Lý Phù Dung khẽ thổi thổi mấy hơi rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng thưởng thức.

Tô Tuyết chờ mãi thấy Lý Phù Dung vẫn một vẻ lạnh nhạt không chút để ý tới mình thì khẽ thở dài thua cuộc. Nàng gọi:

- Dung tỷ.

Nội tâm Lý Phù Dung khẽ chấn động.

Kiếp trước, khi vẫn còn là một cung tần bé nhỏ thì Tô Tuyết luôn khiêm nhường gọi nàng một tiếng: “nương nương”, chỉ sau này, khi đã là Hoàng hậu, không thể giữ cách xưng hô ấy, Tô Tuyết lại khách khí gọi nàng là: “Dung tỷ”. Mặc Lý Phù Dung mấy lần lên tiếng phản đối, xin nàng đừng xưng hô thế, bản thân Lý Phù Dung nhận thấy quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết tới mức đó nhưng Tô Tuyết vẫn cứ một mực gọi nàng như vậy. Tô Tuyết nói nàng luôn xem Lý Phù Dung như tỷ tỷ của mình, vì Lý Phù Dung rất tốt.

Tốt?

Lý Phù Dung nàng là người tốt sao? Tại sao nàng lại không biết?

Khi đó, trong cung còn lại không mấy người. Lạc Quân đế đã nắm chắc quyền lực trong tay của mình nên không cần thiết phải xem sắc mặt của mấy lão trọng thần luôn tỏ ra trung quân ái quốc, vì quân can ngăn không màng sống chết kia nữa, hắn một mực muốn giải tán hậu cung. Kẻ đáng giết thì giết, đuổi ai được thì đuổi, còn mấy người không có nơi để đi muốn ở lại thì hắn cũng sẽ chu cấp toàn bộ. Năm đó, hắn đã làm rất quyết liệt, nhất quyết không nghe một ai can ngăn tất cả cũng bởi vì nữ nhân trước mặt Lý Phù Dung bây giờ...