Du Nhã vừa mới quay về Tây Sương thì nhìn thấy bóng dáng của Sở Vân
trong chòi nghỉ mát, dường như lo lắng, dường như chờ đợi….trên mặt là
vẻ bất an cùng kinh hoảng.
Du Nhã trong lòng không yên, Sở Vân đã dưỡng dục nàng mười năm, nên
đối với nàng mà nói ông cũng giống như người cha thứ hai của nàng, người mà nàng rất mực tôn kính, cảm kích.
“Sở bá bá!” Khẽ gọi một tiếng, nàng đi vào trong chòi nghỉ mát, tươi cười ngồi đối diện với ông. Khi nhìn thấy đôi mắt lo lắng của ông, nàng kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sở Vân ho nhẹ vài tiếng, trong lòng bất an, miễn cưỡng tươi cười,
những nếp nhăn trên mặt không giấu được vẻ lo lắng “Du nhi, Phù nhi còn
chưa tỉnh lại sao?”
Nàng lắc đầu, trong hơi thở phảng phất vẻ đau lòng, quay đầu nhìn
những dây leo quấn quanh trong đình viện, giờ phút này nó cũng giống như lòng của nàng……..
“Du nhi………” Sở Vân nhấc mi, muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Sở bá bá, người có chuyện muốn nói sao?” Nàng cực kỳ khó hiểu khi nhìn thấy thần sắc ông có vẻ kinh hoàng.
Sở Vân bất an di dời thân mình, hít một hơi thật sâu, mày rậm đảo
nhanh, “Con đã từng nói ngày gia đình con xảy ra biến cố, Phù nhi trốn
phía sau cây đàn mộc đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, có phải hay
không?”
Du Nhã gật đầu: “Đàn mộc đối diện với bên ngoài, Phù nhi từ nhỏ là
người can đảm, cẩn trọng, nhất định là đã nhìn thấy hết mọi chuyện, nếu
không trong lòng cũng sẽ không mang tâm niệm báo thù.”
Lão Sở vương cả người chấn động, chả trách ngày đó ở Nam Viên nàng
đã nói ra những lời bóng gió kia, chả trách Sở Cảnh Mộc có vài lần muốn
nói nhưng lại thôi, thì ra là như vậy. Mặt Sở Vân trở nên trắng bệch
không còn chút máu, nghe xong như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, xung
quanh tối đen, lạnh như băng. Khi biết được Lục Phù là nữ nhi của Lưu
Đình ông liền hồn bay phách tán, tự nhủ với mình rằng nàng không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra năm đó, nhưng không ngờ nàng đã nhìn thấy hết tất cả.
Sở Cảnh Mộc cũng đã sớm biết chuyện này, hắn sẽ đối xử với ông như thế nào đây?
Sắc mặt Sở Vân thay đổi liên tục, nhưng phần lớn là hối hận cùng
kinh hoảng, nghĩ đến ngày gặp Lục Phù ở Nam Viên, ông cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
“Sở bá bá, người làm sao vậy?” Du Nhã nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng nhìn ông.
Sở Vân kinh người, tâm cảm thấy tê buốt, nếu Du Nhã biết được sự
thật, nàng liệu có hận ông không? Muời năm qua ông đối đãi nàng như con
gái của mình, nếu nàng biết ông chính là hung thủ giết chết Lưu Đình,
nàng có hận ông không? Trong lòng Sở Vân lúc này đau thấu tâm can.
Ngồi xuống với vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả khi Du Nhã gọi to hai tiếng mà ông vẫn không nghe thấy, tưởng tượng đến cảnh ba đứa nhỏ đều hận
ông, chỉ trong chốc lát mà ông như già đi rất nhiều, trên gương mặt hằn
sâu vẻ mệt mỏi.
“Du nhi, con có muốn rời khỏi kinh thành không? Sở bá bá mang con
tiếp tục đi ngao du sơn thủy.” Ông hỏi, cố gắng áp chế sự hoảng sợ
trong lòng mình, trong đôi mắt ẩn chứa sự chờ đợi.
Du Nhã cười, nghĩ đến vừa rồi mới cùng Sở Cảnh Mộc nói chuyện, nàng
thoải mái nói: “Con rất muốn đi cùng Sở bá bá nhưng phải đợi Phù nhi
tỉnh lại đã, để ba huynh muội con có thể đoàn tụ với nhau, sau đó con sẽ cùng bá bá tiếp tục đi ngao du sơn thủy. Từ nhỏ theo người đi chu du
khắp nơi, gặp được rất nhiều người, được ngắm rất nhiều cảnh đẹp mê hoặc lòng người, bây giờ con thật nhớ những tháng này rong ruổi nhàn nhã
ấy.”
Sắc mặt tối sầm lại, ông cố gắng kìm nén tiếng tim đang đập mạnh của mình, cười nói: “Vậy là tốt rồi!”
Du Nhã đứng dậy nói: “Sở bá bá, lát nữa người của Tô gia sẽ đến thăm Phù nhi, con muốn đi chuẩn bị một chút, có một số việc con muốn hỏi họ
cho rõ ràng.”
Sở Vân gật đầu, Du Nhã liền trở về phòng chuẩn bị……..
Ở bên trong chòi nghỉ mát giờ chỉ còn một mình Sở Vân ngồi lặng lẽ,
những bất an trong lòng cũng vì thế mà càng lan ra rộng hơn, một lát sau ông không kìm nén nổi mà khẽ buông ra một tiếng thở dài.
Nỗi đau chôn kín trong lòng đã nhiều năm, nay lại đột nhiên bị người ta khơi lên lại càng làm cho lòng ông đau đớn hơn nữa…….
Sau khi qua giữa trưa, có bốn cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa vương
phủ, nghe tin Tô Phú Quý cùng các phu nhân đến vương phủ, Bôn Nguyệt
cùng Băng Nguyệt nhanh chóng ra cửa nghênh đón.
Sắc mặt của Tô Phú Quý và các vị phu nhân ai nấy đều trầm trọng, tuy rằng đã sớm nghe Ly Nguyệt thông báo sơ lược qua tình huống hiện tại
của Lục Phù nhưng trong lòng không tránh khỏi hoang mang cùng lo lắng,
vội vàng hướng về phía Tây Sương mà đi.
Từ sau khi Lục Phù thành thân, nàng không cho người của Tô gia đến
vương phủ, cho nên đây là lần đầu tiên bọn họ đến thăm, không nghĩ lần
đầu tiên đến, lại là đến thăm Lục Phù hôn mê bất tỉnh.
Du Nhã đang ngồi bên trong Tây Sương, Sở Cảnh Mộc tự biết nếu hắn ở
lại sẽ làm cho mọi người không được tự nhiên nên cũng không có đến Tây
Sương.
Cửa vừa mở thì lập tức mười người chen nhau bước vào nội thất làm cho không gian trở nên chật hẹp.
“Trời ơi! Nữ nhi bảo bối của ta, sắc mặt của con sao lại tái nhợt
như vậy?” Đại phu nhân ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt không có sắc huyết của nàng mà thấy đau lòng.
Lục Phù đang ngủ say, gương mặt không cười, không còn thấy được nét
mặt rạng ngời được nguỵ trang thường ngày, gương mặt như búp bê mang một thần sắc tái nhợt.
“Không phải đã hôn mê nữa tháng rồi sao? Tại sao bây giờ còn chưa tỉnh lại?”
“Nhìn nữ nhi ta đau lòng quá! Vốn đang sống khỏe mạnh như thế tại
sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?” Lục phu nhân không kìm lòng
được, sống mũi cay cay cầm lấy ống tay áo của Thất phu nhân, không đành
lòng khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Lục Phù, nàng ôm lấy Thất phu
nhân mà lặng lẽ rơi lệ.
Thất phu nhân vỗ vỗ vai của Lục phu nhân rồi lại nhìn vào gương mặt
tái nhợt của Lục Phù, trong ánh mắt lãnh đạm lóe lên một chút đau lòng,
nhẹ nhàng đẩy Lục phu nhân ra khỏi người và bước ra phòng khách.
Du Nhã lẳng lặng ngồi trong phòng khách, thấy Thất phu nhân bước ra, nàng đứng lên chào hỏi.
“Ngươi là tỷ tỷ của Phù nhi?” Thất phu nhân lạnh giọng hỏi.
“Dạ!” Du Nhã cười yếu ớt, trầm tĩnh đáp lời.
Thất phu nhân nhìn nàng một cái rồi bước đi về phía cửa, không cần
phu nhân nói gì, Du Nhã lẳng lặng đi theo phía sau nàng, một trước một
sau đi ra khỏi cửa.
Đi đến bên trong đình viện, Thất phu nhân mới dừng bước, ngước nhìn
Tây Sương lạnh lùng, nàng thở dài: “Phù nhi là do chúng ta cứu từ trong
tuyết ra, lúc ấy con bé đã vì bị vùi trong tuyết nhiều ngày, nên từ đó
về sau khả năng chịu lạnh của nó rất kém.”
Thân thể Du Nhã khẽ chấn động, mặc dù đau lòng nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Thất phu nhân dần dần hồi tưởng lại sự việc xảy ra của mười một năm trước……………
Tô gia là một gia đình rất kỳ quái.
Tô Phú Quý xuất thân là thương gia đồng thời cũng là một đại thiện
nhân của vùng Giang Nam, ở Giang Nam không có người nào là không biết
đến vị Bồ Tát sống họ Tô. Nhiều thế hệ của Tô gia kinh doanh tửu lâu tại vùng đất Giang Nam giàu có và đông đúc người này.
Luận về tướng mạo thì hắn không phải là một mỹ nam ngọc thụ lâm
phong gì, nhưng lại là người có số đào hoa, tổng cộng trước sau cưới đến chín người phu nhân, trong đó có hai người xuất thân giang hồ. Người ta cưới một vợ thì đã làm nháo động đến mức gà chó không yên, mà thê thiếp của hắn lại chung sống hòa thuận, thậm chí còn thân hơn tỷ muội. Tô gia một nhà hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.
Tiếc nuối duy nhất chính là hắn chỉ có một người con gái tên là Tô
Lục Phù, thân thể suy nhược nhiều bệnh, tướng mạo lại xấu xí. Từ trước
đến nay chuyện gì ông trời cũng đều ưu đãi Tô Phú Quý, chỉ duy nhất
chuyện này là hắn không được như ý. Theo ý nguyện của mọi người trong Tô phủ, Tô Phú Quý quyết định đưa Tô gia đến kinh thành, mùa đông năm ấy
trên đường đi gió tuyết rất lớn, vì phần lớn thời gian Tô Lục Phù đều
sống ở vùng Giang Nam khí hậu ôn hòa nên khi lên kinh bị hàn khí nhập
thân đến mức bệnh nặng không dậy nổi.
Mới tám tuổi đầu đã lẳng lặng rời bỏ thế gian, hoàn toàn giống như tính cách trầm lắng, im lặng của nàng.
Tô Lục Phù từ nhỏ đã rất ít nói nhưng lại được lão thái quân rất mực yêu thương, cái chết của nàng đã làm cho lão thái quân lâm vào tình
trạng điên loạn, gặp phải đứa nhỏ nào cũng đều kêu tên Lục Phù.
Tô Lục Phù chết trên đường lên kinh thành làm cho Tô Phú Quý cùng các vị phu nhân bất đắc dĩ phải an táng nàng ở vùng ngoại ô.
Ngày hôm đó gió tuyết rất lớn, thời tiết lạnh như băng, sau khi an
táng Lục Phù xong mọi đi theo đường cũ trở về, trên đường về Đại phu
nhân bị vấp té, ngã sấp xuống tuyết….
Có lẽ Phù Nhã vẫn còn chưa tới số chết, hoặc cũng có thể nàng cùng
với Tô phủ thật sự có duyên phận. Quan sát cẩn thận Thất phu nhân phát
hiện có một làn da trắng nõn bị chôn vùi dưới tuyết.
Sau khi phủi hết lớp tuyết dày đi mới phát hiện ra Phù Nhã.
Khi được phát hiện thì Phù Nhã đã bị đông lạnh dưới tuyết hai ngày
nên đã sớm mất đi tri giác, thân thể nhỏ xinh lạnh băng như tuyết mùa
đông, hô hấp ngày càng suy yếu làm mọi người tưởng như đang gặp thi thể
của người chết vậy, cũng may Thất phu nhân võ công thâm hậu nên đã dùng
nội lực của mình để duy trì cái mạnh nhỏ của nàng.
Khi vừa mang Phù Nhã đã hôn mê bất tỉnh trở về khách điếm liền gọi
đại phu đến chữa trị để bảo vệ tính mạng như chỉ mành treo chuông của
nàng.
Lão thái quân tuổi tác đã cao, lại bị cái chết của Tô Lục Phù đả
kích mà trở nên cuồng loạn, mà tuổi tác của Phù Nhã với Lục Phù lại xấp
xỉ nhau khiến cho lão nhân gia lớn tuổi nhận nhầm, luôn miệng gọi Phù
Nhã là Lục Phù.
Bà cả ngày vui vẻ nói cười, chỉ khi đứng trước giường của Phù Nhã
mới có thể an tĩnh. Tô Phú Quý là một người con hiếu thảo, thấy bà nhận
sai người nhưng lại vui vẻ như vậy nên cũng nhắm mắt cho qua.
Đại phu nhân sau ngày hạ táng con gái liền trở về thăm nàng, trong
lòng tình nguyện tin tưởng Tô Lục Phù trên trời linh thiên đã đem Phù
Nhã đến cho bà, nên đối với nàng bà càng thêm hết lòng chăm sóc.
Nàng hôn mê sáu ngày, lại liên tục sốt cao nên nhiều lần suýt mất
mạng, nhưng đều nhờ vào ý chí muốn sinh tồn mạnh mẽ cộng thêm được nội
lực thâm hậu của Thất phu nhân trợ giúp nên đã vượt qua được những giờ
phút sinh tử này.
Mỗi lần phát sốt nàng đều chỉ nói một câu: “Ta không thể chết được….. không thể chết được…..”
Mỗi lần nghe nàng nói câu này trong lòng các vị phu nhân đều cảm thấy cực kỳ chua xót, không nhịn được mà rơi lệ.
Các nàng cũng không hiểu rõ vì sao một tiểu cô nương nhỏ bé như nàng mà lại có ý chí sinh tồn mạnh mẽ như thế, một lần lại một lần từ cõi
chết trở về, ngay thời điểm mà tất cả mọi người đều tuyệt vọng buông tay thì hô hấp của nàng lại trở về.
Cho đến sáng sớm ngày thứ bảy thì nàng mới từ từ tỉnh lại.
Thất phu nhân có lẽ cả đời cũng sẽ không quên được thời khắc Phù Nhã tỉnh lại, bởi vì trong phòng lúc đó chỉ có mình bà ở lại, các vị phu
nhân khác vì muốn tự mình chăm sóc nàng nên nhiều ngày không ngủ, sớm đã mệt không chịu nổi, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mình bà ở
lại.
Đôi mắt đó bà vĩnh viễn không bao giờ quên, đôi mắt lạnh như băng và sắc như dao, thân hình nhỏ xinh ấy vừa tỉnh lại đã dùng ánh mắt đó nhìn bà, dường như nó có thể đâm thủng hết mọi vật trên thế gian, kể cả
những vật cứng rắn nhất. Bà nhìn vào mắt nàng, đó không phải là ánh mắt
mà một đứa trẻ nên có. Ánh mắt đó cũng không thuộc loại người lạnh lùng, bà bị ánh mắt của đứa trẻ kiềm trụ, thật lâu không thể nói nên lời, bà
chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào có ánh mắt bức người như thế.
“Bà là ai?”
Lời nói của đứa trẻ này tựa như một luồng hàn khí thổi qua lòng bà,
làm cho bà nhất thời không biết phải trả lời thế nào, khiếp sợ nhìn
nàng, mà Phù Nhã cũng dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn ngược lại bà, nàng vẫn không lặp lại câu hỏi, chỉ lẳng lặng trừng đôi mắt đen nhìn bà chờ
câu trả lời.
“Là người đã cứu ngươi!” Một lúc sau bà mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Phù Nhã nghe xong thái độ vẫn như trước, không hề có biểu hiện
gì…….Sau đó cũng chỉ ngồi trên giường, chuyện gì cũng không nói, Thất
phu nhân nhiều lần thử bắt chuyện với nàng nhưng nàng tuyệt nhiên không
có phản ứng, chỉ lẳng lặng nằm cuộn tròn trên giường, nhìn vào bàn tay
nhỏ xinh của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như đang tự hỏi, như
đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tình trạng này kéo dài trong suốt một năm……
Trong vòng một năm qua nàng chỉ im lặng, không hề nói quá một câu,
không vui cười cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, hoàn toàn phớt lờ sự
quan tâm chăm sóc của mọi người.
Thất phu nhân đối với thân thế của Phù Nhã cảm thấy bất an sâu sắc,
trong lòng thất kinh nên đã âm thầm ra lệnh cho người của Phù Dung Các
điều tra thân thế của nàng. Bà cùng với Tô Phú Quý bàn bạc, thay đổi tất cả nô bộc trong phủ, đem Phù Nhã coi như Lục Phù, chuyện này không hề
được tiết lộ cho bất kỳ người ngoài nào biết.
Trong một năm đó, nàng đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ, không có
cảm giác, y hệt như một Mộc Đầu Nhân *người gỗ*. Có người muốn cùng nàng nói chuyện nàng coi như không nhìn thấy, còn không thì chỉ lạnh lùng
nhìn, nhìn cho đến khi làm người ta thấy sợ hãi, trong một năm này Phù
Nhã sống mà như đã chết vậy.
Nàng ở trong chòi nghỉ mát của Tô phủ, trước mặt là một ván cờ, tay
trái cầm quân đen, tay phải cầm quân trắng, một mình lẳng lặng ngồi chơi cờ. Có đôi khi ngồi suốt cả một ngày, dường như muốn mượn việc chơi cờ
để trốn tránh hết tất cả mọi việc, cũng dường như muốn mượn việc chơi cờ để hoài niệm lại quá khứ, nhưng có lẽ chính là muốn mượn việc chơi cờ
để phân tích cân nhắc lại mọi việc, những nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng
ngay cả đến gần nàng cũng không dám mà chỉ dám đứng lặng lẽ ở phía sau
bên ngoài chòi nghỉ mát để chờ lệnh. Thật ra các vị phu nhân mỗi ngày
đều theo nàng ra chòi nghỉ mát, cho dù nàng không hề nói chuyện với họ.
Nếu không phải Thất phu nhân nói cho các nàng biết Phù Nhã đã từng
nói một câu thì các nàng tựa hồ đều cho là Phù Nhã câm điếc, nhưng là
một hành vi câm điếc kỳ quái.
Một năm đó, chuyện duy nhất nàng làm chính là chơi cờ, ăn cơm, đi
ngủ, ban ngày nàng ngồi ở chòi nghỉ mát chơi cờ, không cử động, mặt lạnh như băng cân nhắc cục diện ván cờ, không ai biết nàng đang làm gì, cũng không có người nào hỏi nàng đang làm gì. Nàng một mình chơi cho đến khi mệt mỏi, gục đầu trên bàn cờ để ngủ, lúc ấy các vị phu nhân mới có thể thật cẩn thận ôm nàng trở về phòng…….
Lúc dùng cơm, mặt nàng cũng không có chút thay đổi nào, mặc kệ các
vị phu nhân gắp thức ăn gì cho nàng, nàng đều vội vàng ăn hết, chỉ biết
ăn chứ cũng không quan tâm mình đang ăn gì, dường như tất cả chỉ là ăn
để sống chứ không phải sống để ăn…….
Nàng bây giờ hoàn toàn giống như Lục Phù của những năm sau này, chỉ biết cười mà lại không biết mình vì chuyện gì mà cười…….
Sau khi lão thái quân qua đời, tình trạng của Phù Nhã vẫn không hề tiến triển gì…….
Cũng chính vì tình trạng của Phù Nhã kéo dài như vậy mà làm cho các
vị phu nhân đau lòng, ai cũng đều có thể cảm thấy được trong thân thể
nhỏ bé kia là một nỗi áp lực cùng cừu hận sâu sắc nhưng nàng lại kiên
cường chịu đựng.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt vô cảm khi ăn cơm của nàng, Đại phu nhân đều âm thầm rơi lệ, khi đó Phù Nhã còn nhỏ, với thân phận là mẫu thân
của nàng, các vị phu nhân cũng chỉ biết đau lòng.
Cho đến một ngày, nàng chơi cờ đói bụng mà nha hoàn lại không có bên cạnh, nàng liền một mình chạy tới phòng bếp tìm thức ăn, khi đi ngang
qua đình viện nàng nghe được âm thanh Thất phu nhân đang luyện kiếm,
dừng cước bộ tới phòng bếp, nàng đi vào bên trong đình viện.
Thất phu nhân xuất thân giang hồ, là Các chủ của Phù Dung Các, thân
thủ phi phàm. Phù Nhã liền đứng ở một góc lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt
hiện lên một tia kiên định, mãi cho đến khi Thất phu nhân phát hiện ra
nàng, nàng mới chậm rãi đi tới.
“Dạy ta!” Giọng nói lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ rất đơn giản.
“Tại sao muốn học?” Thất phu nhân thản nhiên hỏi, cẩn thận nhíu mi,
cả người đều lạnh như băng, bà biết là trong thân hình nhỏ bé này đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì đó khiến nàng chấp nhất, không chịu buông
tay.
“Ta muốn báo thù!” Thanh âm rõ ràng mà kiên định từ trong miệng thốt ra mang theo một nỗi cừu hận sâu sắc.
Thất phu nhân trầm mặc thật lâu, sau đó phát ra một câu nói làm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất “Cười một chút cho ta xem, ta sẽ
dạy cho ngươi!”
Phù Nhã ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn nàng hồi lâu, sau đó bước đi.
“Ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi, tươi cười là phương pháp che
dấu cừu hận tốt nhất. Nếu ngươi có thể đứng ở trước mặt ta cười, làm cho ta cảm nhận được là ngươi thật sự đang cười, ta sẽ dạy cho ngươi phải
làm thế nào để báo thù.” Đứng ở sau lưng nàng, Thất phu nhân sâu xa nói, nàng nghe xong vẫn không dừng bước mà tiến thẳng về phòng mình.
Sáng sớm của ba ngày sau, Phù Nhã đứng dậy nhưng không lập tức đi ra chòi nghỉ mát, mà cầm một cái gương đồng ngồi ở trên giường…….
Trong gương hiện ra một khuôn mặt trẻ con vẫn còn non nớt, nhưng hứa hẹn sau này sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tiếc là ánh mắt nàng lại lạnh như băng…….
Nàng bắt đầu cười, nhìn vào trong gương mà cười…….
Ngày đầu tiên khóe môi nhẹ nhàng lay động……
Ngày thứ hai, đôi gò má cũng theo đó mà khẽ động…….
……….
Ngày thứ tư lông mày nhẽ nhàng giãn ra…….
Đến ngày thứ sáu thì trong mắt dần dần có ý cười…….
………..
Ngày thứ mười thì nụ cười của nàng ấm áp như gió xuân tháng ba, môi
đang cười, mi đang cười, mắt cũng đang cười…….Chỉ có trong lòng là trống rỗng cùng mờ mịt.
Khi đến giờ ăn sáng, Phù Nhã tiến vào đại sảnh của Tô phủ trên môi
mang theo nụ cười ấm áp, dọc đường nàng đi tất cả nô bộc đều há mồm trợn mắt ngạc nhiên, cứ như họ nhìn thấy cảnh heo nái leo cây vậy.
Khi nàng bước vào đại sảnh, nơi này vốn đang rộn rã cười nói bỗng lặng ngắt như tờ…….
Đối diện với nụ cười kia, vài vị phu nhân còn cảm thấy trong lòng sợ hãi, có người còn phát run…….Chỉ có Thất phu nhân trong mắt hiện lên
một tia tán thưởng.
“Không biết các vị mẫu thân có còn cần nữ nhi này nữa hay không?”
Nàng mỉm cười trong suốt hỏi, khắp người như tỏa ánh hào quang. Nhiều
năm sau đó, các vị phu nhân đàm luận với nhau, Phù Nhã khi đó giống như
một thiên sứ lạc xuống hồng trần hay giống như một ác ma sa đọa chốn
nhân gian.
Không ai hỏi nàng chuyện cũ, nô bộc trong Tô phủ đều xem nàng là đại tiểu thư, các vị phu nhân của Tô gia đều coi nàng là nữ nhi thân sinh
của mình, có lẽ một năm lạnh như băng kia đã khắc trong lòng các vị phu
nhân một ấn tượng quá sâu sắc, nên một năm sau thấy nàng tươi cười lại
càng thêm trân quý. Các nàng ai nấy đều hết lòng che chở Lục Phù.
Nàng nói, Tô gia đã cho nàng một sinh mạng mới, từ nay về sau nàng chính là nữ nhi của họ, tên gọi Tô Lục Phù.
Từ đó trở đi nàng đi theo Thất phu nhân học tập võ thuật, bởi vì bị
chôn vùi trong tuyết nhiều ngày nên thân thể bị nhiễm hàn khí, thể chất
suy nhược, không phải là đối tượng thích hợp để luyện võ. Bắt đầu khoảng thời gian đó, nàng nếm trải rất nhiều đau khổ nhưng vẫn kiên trì không
bỏ cuộc. Về sau vài vị phu nhân thấy nàng vất vả như vậy, cảm thấy không đành lòng bèn ra lệnh cho Phù Dung Các chọn hai cô gái xấp xỉ tuổi
nàng, để làm thị nữ, thay thế nàng tập võ, đó chính là Băng Nguyệt và
Bôn Nguyệt.
Từ đó về sau Lục Phù không hề tập võ, ngược lại bắt đầu đi theo Tô
Phú Quý học tập kinh doanh, mười lăm tuổi đã bắt đầu nắm giữ trong tay
tất cả gia sản của Tô gia.
Thất phu nhân vẫn còn giấu diếm thân phận Dao Quang của Lục Phù mà không nói cho Du Nhã biết.
Trên mặt Du Nhã lệ tuôn không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lịch
sự tao nhã toàn là nước mắt, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, móng
tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không thấy đau, nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ đau đớn.
Mà đôi mắt sáng như sao, sâu như biển kia cũng chợt ửng đỏ.