Di trữ cung là một nơi cấm kỵ trong cung đình.
Nghe Minh châu, Minh nguyệt kể lại trước khi Hàn quý phi nhập cung,
hoàng đế sủng ái Trữ quý phi, Di trữ cung là cung điện của nàng, nàng
rất được hoàng đế cưng chiều, sau khi Hàn quý phi nhập cung vài năm,
nàng vẫn được yếu mến như trước…
Được yêu thương như vậy sẽ dẫn tới việc làm cho người ta ghen ghét
ghi hận trong lòng, không biết là ai tố giác, một đêm kia hoàng đế bắt
kẻ thông dâm ngay tại giường, Trữ quý phi nương nương bị định tội tư
thông với một kép hát, nhốt vào lãnh cung, sau đó lại bị Hàn quý phi
gièm pha, được ban thuởng luạ trắng, đã tự vận trong cung.
Lúc ấy tứ hoàng tử vừa mới năm tuổi cũng bởi chuyện nầy mà bị liên
lụy, hàng năm bị giam cầm nơi thâm cung không được hoàng thượng yêu mến.
Cung nữ và thái giám đều truyền miệng với nhau rằng Trữ quý phi bị
Hàn quý phi hãm hại, sau đó Hàng quý phi được sủng ái, không ai dám nhắc tới chuyện bí mật trong cung đình nầy nữa, ngay cả tứ hoàng tử cũng bị
người coi thường.
Mặc dù cảm giác được chuyện tranh đoạt của Trữ quý phi và Hàn quý phi năm đó cũng không đơn giản, nhưng Lục phù nghe xong chỉ mỉm cười.
Chuyện hỗn loạn trong hoàng cung đối với một người ngoài như nàng
nghe qua giống như nghe kể chuyện xưa mà thôi. Cung đình vẫn đục như một cái chảo lớn, ai thanh cao ai hiểm ác gian trá, ai có thể nói mình
thanh cao, nơi nầy đã đổ nhiều máu, đâu chỉ là một giọt máu của Trữ quý phi, nơi nầy có rất nhiều oan hồn, đâu chỉ có một cái mạng của nàng, cả tam cung lục viện rộng lớn nhưng chỉ có một người nam nhân, ai có thể
không ghi hận trong lòng và không hãm hại lẫn nhau? Đây là nơi tập
trung nữ nhân trong thiên hạ, tất cả âm mưu dơ bẩn đều do một tay nữ
nhân gây ra, tất cả vấn đề phải có tay nữ nhân tới giải quyết. Oan hồn
một cái tiếp theo một cái, ai có thể giải thoát cho họ.
Nàng tới hoàng cung đã hơn mười ngày, trừ bỏ ngày đầu tiên gặp được Tấn vương, sau đó cũng không thấy có người đến.
Nàng lấy làm kì lạ, hắn không giám sát hành động của nàng, giống như
đoán được nàng như thế nào cũng không có biện pháp ra khỏi hoàng cung.
Mà nàng nửa bước cũng không ra khỏi cửa cung. Di trữ cung ngày xưa hoa
lệ huyên náo, nay chỉ còn lại một mảnh yên lặng lạnh lùng, đầy hoang
vắng và cô tịch, âm thanh vọng lại không dứt bên tai, có đôi khi người
ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ nghe được âm thanh tịch
mịch của chính mình.
Hậu cung cũng yên lặng, không ai dám đi vào Di trữ cung, dường như
Tấn vương đã hạ lệnh ngay cả người tới gần cũng không thấy. Hai toà
cung điện kế bên cũng rất yên tĩnh. Hoàng thượng hôn mê, tất cả các phi
tử đều nói với nhau, đây chính là thời cơ hội tốt để hưởng lạc mua vui.
Mùa đông nầy trong hoàng cung rất ảm đạm, không tiếng động của ti
trúc, y phục rực rỡ cũng biến mất, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Thậm
chí có thể nói đó là một khung cảnh tịch mịch.
Một điểm duy nhất có thể giải buồn chính là Di trữ cung có rất nhiều
hoa mai, từng cánh hoa rơi rơi xuống đất không một tiếng động, tích tụ
tạo thành một tấm thảm màu hồng, hương thơm tỏa ra bốn phía, nếu vô ý
dẫm lên những cánh hoa sẽ lưu lại mùi thơm thoang thoảng trên y phục.
Mặc dù hoa mai tuyệt đẹp nhưng nàng vẫn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì, có lẽ do tâm tình của nàng đang phiền muộn, nên cảm thấy cảnh đẹp như
vậy lại thiếu đi sức sống, chỉ còn lại là một vẻ thản nhiên tục lệ.
Lục phù dựa vào cửa sổ nhìn ra, mùi thơm hoa mai ngan ngát bay vào
phòng, mang theo không khí trong lành. Như quanh quẩn ở chóp mủi không
tan, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ, khi thì nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ
nhìn chim hồng anh bay ngang qua, cười mà không nói. Minh châu Minh
nguyệt đứng một bên có cảm giác như đang nhìn một bức tranh vô cùng
thanh nhã, một giai nhân thế gian khó tìm, hậu cung ba ngàn giai lệ, ai
có thể so với nàng?
Lục phù không khỏi tự bội phục định lực của mình, ván cờ đã được bày
trí lâu như vậy, giờ đây đang lâm vào tình thế nan giải, nhưng nàng một
chút hoảng sợ cũng không có.
Lấy cảm tình ra đánh cuộc, nên làm như thế nào, có thể đánh cuộc
sao? Đã tự hỏi lòng mình trăm ngày lần nhưng thủy chung vẫn chưa có
biện pháp làm mình vừa lòng, trừ bỏ Sở cảnh mộc, sợ rằng không có ai có
thể trả lời vấn đề nầy.
Minh châu, minh nguyệt rất lanh lợi khôn khéo, thấy nàng nhàm chán
nên kể nhiều chuyện thú vị bên trong cung đình, nhưng nhất quyết không
nhắc tới việc bên ngoài triều đình, nàng một chút tin tức cũng không
biết, chỉ biết là hoàng đế vẫn hôn mê như cũ, thái tử giám quốc, Tấn
vương và Quang vinh vương phù trợ, còn lại cái gì cũng không nghe được.
Như chim trong lồng, không thể thoát ra khỏi nơi bị giam cầm, mùa
đông đã sắp kết thúc, tuyết đọng đã có dấu hiệu tan rã, bên ngoài là một mảnh lạnh giá, nàng căn bản không dám đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nội thất, nếu không chơi cờ, thì là ngủ. Trong ngực có chút buồn bực.
Thời tiết bên ngoài đã trở nên ấm áp, tuyết cũng đã tan dần, Lục phù
buồn bực hơn nửa tháng, bây giờ thấy không khí ấm áp, trong lòng không
khỏi vui vẻ, liền khoác áo choàng lên người đi ra Di trữ cung.
Minh nguyệt Min châu không dám ngăn cản bởi vì Tấn vương đã dặn dò,
phải làm hết khả năng thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, cũng không được
hạn chế hành động của nàng, nên hai người chỉ còn biết đi theo ra khỏi
cửa cung.
Lục phù thong thả đi dạo dọc theo hướng nam của Di trữ cung, trên
đường nghe các nàng giải thích đây là cung điện của người nào, kia là
tẩm cung của công chúa nào…Mỗi khi nghe được, Lục phù đều chọn đường
vòng để tránh phiền phức, cung đình thâm sâu, không ít nữ nhân đã phí đi tuổi thanh xuân của mình, ai có thể nghĩ đến, mẫu đơn đang tỏa hương
thơm ngát trong nháy mắt đã héo úa, ai có thể biết nhuỵ hoa chưa nở đã
vội tàn…..
Một lao tù hoa lệ đã khóa lại vận mệnh của vô số nữ tử muốn hướng tới tự do.
“Nơi nầy là chổ nào”: Nghe thoang thoảng mùi hương, ở phía trước là một cung điện lớn, Lục phù khó hiểu quay đầu nhìn xem.
“Đó là ngự y viện, Sở vương phi” Minh châu cung kính trả lời.
Lục phù gật đầu, đi được nửa ngày, nàng cảm thấy chân có chút đau
nhức, nhìn thấy bên cạnh là một hồ lớn, băng trong đó đã bắt đầu tan
rã, trong hồ dường như có nước, Lục phù đi đến chòi nghỉ mát, ngồi xuống vỗ vỗ chân của mình, “Minh châu, Minh nguyệt, ta có chút khát, giúp ta đi lấy nước, các ngươi đi chung đi, ta sẽ ngồi ở đây chờ”
Minh châu Minh nguyêt nhìn nhau, có chút khó xử, Lục phù bật cười
“Đây là đình viện của hoàng cung, ta còn có thể bay đi đâu, mau đi đi”
Lúc nầy Minh châu Minh nguyệt mới yên tâm rời đi, ngẫu nhiên còn quay đầu nhìn lại, Lục phù cười khẽ, hai nha đầu nầy xem vậy mà làm việc
thật cẩn thận, nàng nghĩ muốn trốn cũng không có biện pháp a!”
Bởi vì tuyết động, lòng bàn chân có chút ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo
làm nàng thấy không khỏe, Lục phù nhíu mày, các nàng đi lấy nước cũng
phải mất thời gian, nàng nhìn cung điện bên cạnh, từ lúc đến đây tới giờ cũng không thấy người ra vào tự nhủ bây giờ nhân lúc không có ai chi
bằng vô đó rửa chân.
Lục phù nhẹ nhàng đẩy cửa cung ra, đây là một cung điện cũ nát, ở bên ngoài không thấy được vẻ âm trầm, chỉ khi vào bên trong mới phát hiện
âm khí dày đặc, có vẻ đã lâu không được quét dọn cho nên tro bụi đóng
rất dầy, nàng không khỏi nhíu mày, thoạt nhìn qua giống như lãnh cung đã lâu rồi không có người ở, nàng đi tới bên bậc thang ngồi xuống mới cởi
hài ra, đôi tất đã thấm ướt, chợt một cơn gió lạnh thổi qua lạnh bức
người..
Nàng bỗng nhiên chớp mắt mấy cái, không kịp mang tất vào, thoáng
nhìn quét qua cửa, nơi nơi đều là tro bụi đóng đầy, Lục phù chạy trốn
vào sau ghế đệm, thật may mắn ghế rất vừa vặn với thân mình nàng.
Một chuổi tiếng bước chân theo đến, có vẻ thật cẩn thận như sợ người
khác nghe thấy, bên trong yên lặng chợt có hai tiếng bước chân tiến vào, một âm thanh vang lên “ Lấy ra đồ đó đi, động tác nhanh lên đừng làm
cho người khác nhìn thấy”
“Phải..” Một giọng nói khác đáp lại.
Lục phù tỏ vẻ khó hiểu, đây là lãnh cung có rất ít người lui tới, bọn họ đang làm gì?” Nàng tò mò nhìn xuyên qua ghế đệm, chỉ thấy hai người thái giám, một người áo xanh, một người áo lam, một người mang theo
dược bình, một người từ trong hầu bao lấy ra đồ vật nầy nọ, run rẩy mở
ra, ngón tay chấm một chút, cẩn thận thoa trên miệng bình.
Hắn kinh sợ hỏi “ Nương nương muốn cho hoàng thượng uống thứ nầy bao lâu a”
“Nô tài chết tiệt” Thái giám áo xanh quát khẽ một tiếng, một tay chụp lên đầu hắn, bởi vì run rẩy nên làm đổ một ít bột, “Chỉ cần để ý làm
việc, ít nói một chút, cẩn thận cái đầu của ngươi”
“Phải..công công” Hắn rất nhanh đổ đầy bình, dược phấn trắng bởi vì
dính vào miệng bình ướt át trở nên vô hình, một chút cũng không nhìn ra có người trên miệng đã thoa vật nầy nọ.
Một cơn gió lạnh thổi qua đập vào cánh cửa kêu baba, làm cho không
khí ở đây có vẻ quỷ mị, lạnh lẽo và khủng bố, người thái giám mặt áo lam thất kinh, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi cùng hoảng hốt…Bọn họ nhanh chóng
thu dọn mọi thứ rời đi.
Một lúc sau, Lục phù mới chui ra khỏi ghế đệm, trên chân vẫn còn cảm
giác ướt át nhưng cứ để vậy mang hài vô, đi tới chổ bọn họ vừa mới rời
khỏi, trên mặt đất còn một chút bột phấn người thái giám kia để lại,
Lục phù lấy tay chấm một chút để sát vào mũi, đột nhiên không khỏi biến
sắc…
Đây là độc dược?
Nghe thái giám vừa nãy nói là dược của hoàng thượng, thế nhưng lại bị thoa độc trên miệng dược bình. Cổ họng Lục phù khô khốc, lòng cũng bối
rối, theo sự hiểu biết của nàng, tất cả thức ăn nước uống của hoàng đế
phải dùng qua ngân châm thử độc trước, sau đó mới dâng lên cho hoàng đế
thưởng dụng, dược liệu bên trong bình vốn không có vấn đề, nên ngân châm sẽ không tra ra cái gì, chính là sau khi đổ dược ra lại dính vào bột
phấn trên miệng bình, đó mới chính là độc dược.
Ai có thể nghĩ ra một chiêu như vậy…Khí lạnh càng làm nàng lạnh run.
Khi nghĩ tới Minh châu Minh nguyệt có thể đi vào đây, nàng hít một
hơi chạy nhanh ra ngoài lãnh cung…Mới vừa trở lại bên trong chòi nghỉ
mát liền thấy các nàng đi đến…
“Sở vương phi, còn muốn uống nước không?” Minh châu lấy chén ra rót đầy, cười hỏi.
Lục phù nhận lấy chén ngọc, hương thơm trà xanh bay vào trong mủi,
khí ấm áp lượn lờ chung quan, nàng nhàn nhã uống một ngụm, dòng nước ấm
chảy thẳng tới trái tim, sưởi ấm lòng nàng vừa mới lạnh run.
“Sở vương phi, “ Minh nguyệt hô to chỉ vào áo choàng của nàng “Áo choàng của người đã dính đầy bụi đất rồi kìa”
Lục phù nhíu mày, nở nụ cười “ Không cần hoảng sợ, chắc ta vừa mới dựa vào nơi nào đó “
Lý do nầy dường như không thể thuyết phục các nàng, nhưng hai nàng
cũng không hỏi nữa, chén trà đã cạn, ánh mắt Lục phù đang nhìn trên mặt
hồ chợt quay sang, làm như vô tình hỏi “ Nghe nói bệnh tình của hoàng
thượng không khá hơn chút nào phải không?”
“Bẩm, đúng vậy, hoàng thượng nhiễm phong hàn cũng đã một thời gian, mùa đông qua, chờ mùa xuân đến chắc sẽ tốt hơn”
“Bình thường ai chăm sóc cho người” Lục phù vừa cười vừa hỏi.
Minh châu khó hiểu nhìn nàng không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, thoáng nhíu mày, Minh nguyệt trái lại sảng khoái trả lời “ Là Hàn quý
phi a, nghe nói nương nương trong lòng ái náy vì nàng muốn đi ngắm tuyết mà hoàng đế mới bị nhiễm phong hàn cho nên đều là nàng chiếu cố cho
hoàng thượng, chỉ một tay nàng thôi. Nhưng mà vương phi, đột nhiên
tạisao người lại hỏi đến chuyện nầy”
“Ta chỉ tò mò mà thôi, chúng ta trở về đi, ta thấy có chút mệt mỏi”
Nàng vừa nói xong liền đứng dậy đi về phía trước, như vậy đúng rồi!
Hoàng đế bị bệnh, hoàng hậu ít nhúng tay vào,tất cả chuyện trong hậu
cung là do Hàn quý phi an bài, thì ra ngẫu nhiên trong lúc đó, nàng đã
vô tình chứng kiến âm mưu của người khác. Đó là một âm mưu làm chấn động cả trời đất …
Trên miệng dược bình có thoa độc dược, nhưng mà liều lượng không
nhiều lắm, hoàng đế hàng ngày đều uống độc dược sẽ trở thành mãn tính,
thế lực của Hàn quý phi trong cung rất lớn, mua chuộc vài người sẽ không thành vấn đề, thân thể của hoàng đế sẽ mỗi ngày thêm suy yếu, mà thái y có thể nói với người ngoài là hoàng đế bị nhiễm phong hàn chưa lành
lại. Cho đến một lúc nào đó khi độc dược tích lũy càng nhiều sẽ dẫn đến phát độc mà chết. lại có thể nói thân thể hoàng đế đã già yếu, bị chết vì bệnh tật.
Trước khi ông ta chết bắt viết chiếu thư, chắc là không thành vấn
đề….Đến lúc đó mọi việc trở thành kết cục đã định, người lên ngôi chính
là Tấn vương, khó trách hắn dám đem nàng vào cung, là hắn đã dự liệu
mình sẽ trở thành hoàng đế sao?
Lục phù nở nụ cười có chút châm chọc, nàng nghĩ mình đã đủ điên cuồng, nhưng lại có người so với nàng càng điên cuồng hơn.
Vì ngai vàng kia, Hàn quý phi dám đem độc dược đổ vào miệng hoàng đế, lợi dụng lý do muốn tự tay chăm sóc để độc chết hoàng đế lại còn được
tiếng thơm là hiền phụ…..Dù chỉ một đêm làm vợ chồng nhưng cũng bằng một trăm ngày ân tình, tại sao lại hoàn toàn không niệm tình nghĩa phu thê?
Bàn tay ngọc mềm mại vô cùng, lại đang cầm độc dược giết người…
Lục phù lại nhớ tới bàn tay đầy máu tươi của mình, không khỏi cảm thán.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, không phải sao?
Tấn vương, không biết có biết việc mẫu thân hắn đang làm không, hay
là hắn cũng có nhúng tay vào, nhìn mẫu thân tự tay đem độc dược đổ vào
miệng của phụ thân mình, lòng của hắn thật sự không có cảm giác sao?
Trong nháy mắt Lục phù cảm thấy có chút khó thở, hít thở không thông làm cho nàng khó chịu cùng bàng hoàng…
Hành thích vua? Giết phụ thân? Hay là thí phu? Bọn họ là người một
nhà a! Nơi nầy tất cả luân thường đạo lý đều trở nên điên đảo, lương
tâm của con người ở trong một cái chảo đầy máu nhuộm đã bị vấy bẩn
không còn một mảnh.
Tình thân, nàng rất quý trọng tình thân, nhưng trước mắt lại thấy tình thân đã bị người xé nát không thương tiếc.
Chẳng lẽ tình thân trong chốn cung đình lại bạc như vôi?
Đối với nàng mà nói, trong lúc vô tình khám phá một âm mưu như vậy, việc đó làm nàng chấn động..
Sở cảnh mộc.
Sở cảnh mộc.
Trong đáy lòng không ngừng gọi tên Sở cảnh mộc, giống như muốn muợn hắn đuổi đi đáy lòng đang lạnh lẽo của mình…