Gió lạnh, lạnh lòng người, như rít gào trong đất trời mờ mịt, vào
buổi sáng sớm, nơi Thành bắc vẫn chưa có dấu chân người, một bóng dáng
nhỏ bé yếu ớt đang đi trong tuyết, bước từng bước thong thả, thâm trầm…Ở trong tuyết lưu lại hoàng loạt dấu chân…
Trong Hoa mai lâu, tâm trạng của Bôn nguyêt Băng nguyệt đầy vẻ bất
an,..cắn răng nhìn sắc trời ở bên ngoài, càng thêm bất an, Vô danh ngồi bên cạnh bàn, mày nhíu chặt lại…
“Làm sao bây giờ, vương phi còn chưa trở về, gần đây lại gặp nhiều sát thủ, nếu có việc xảy ra ngoài ý muốn làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, Vô danh, ngươi cũng nói gì đi, thân thủ của vương phi
không giỏi, đi một mình gặp sát thủ làm sao bây giờ? Hơn nữa gần đây
sát thủ lại xuất hiện thường xuyên, vương gia lo lắng muốn chết, bây giờ còn chưa trở về, hắn đang chuẩn bị đi tìm người…”
Vô danh ngồi yên, trừng mắt liếc các nàng một cái, “Nếu biết nguy
hiểm, vì cái gì còn muốn nghe lời nàng làm ta rời khỏi, bằng không ta có thể vụng trộm đi theo phía sau bảo vệ a…”
Bôn nguyệt cúi đầu ấp úng “ Vương phi nói chính là nàng đoán được
ngươi sẽ làm như vậy mới đem người rời khỏi, mỗi năm vào mùa đông nàng
sẽ biến mất một ngày”
“Đi nơi nào?”
Bôn nguyệt Băng nguyệt cúi đầu đáp lời “ Không biết, vương phi chưa bao giờ cho chúng ta theo cùng”
Vô danh bất đắc dĩ thở dài, hai người nầy cũng quá thành thật..Tình
huống phức tạp như vậy, những việc ngoài ý muốn có thể xảy ra, nội lực
của Lục phù không mạnh, một mình căn bản ứng phó không nổi.
“Chính là nàng đáp ứng trước khi trời tối sẽ trở về” Bôn nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài…càng thêm lo lắng….Mặt trời đã lặn hơn phân nữa..
Tìm cũng không được, không tìm cũng không được…kinh thành lớn như vậy, biết tìm đâu ra thân ảnh của nàng..
Trong lúc nầy, quản sự của Hoa mai lâu vội vàng đi đến, sắc mặt kích động “ Băng nguyệt cô nương, vương gia ở bên ngoài, nói phải đưa vương
phi về phủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Băng nguyệt Bôn nguyệt cùng la to một tiếng..”
“Miệng của ta thật sự là quạ đen” Thật là nghĩ cái gì sẽ trở thành cái đó, vương gia đúng là đang đến đây.
“Vô danh ngươi đi trước kéo dài thời gian a.”
“Ngu xuẩn, vương phi nếu đáp ứng trước khi tối sẽ trở về, hiện tại
còn chưa thấy chắc đã xảy ra chuyện, việc nầy đương nhiên phải báo cho
vương gia biết, chỉ có vương gia mới có thể mau chóng tìm được nàng.
Còn Bôn nguyệt ngươi báo tin cho Phù dung các, toàn bộ mọi người đều ra
ngoài…đi tìm vương phi” Vô danh bình tĩnh chỉ huy, khí độ trầm ổn giống như trời sinh có tính lãnh đạo, có khí thế vương giả.
Hắn nói xong đứng dậy hướng ra ngoài cửa, Bôn nguyệt Băng nguyệt buồn bực, trong lòng sợ hãi nhìn nhau rồi cũng chạy nhanh ra ngoài…Phù dung
trong dao trì đã héo tàn, như đang ngủ say trong dao trì được bao quanh
bắng những viên bạch ngọc, ánh sáng loé lên giống như ngọn đèn đã hết
dầu…Tuyết đọng mờ mịt, hoa mai tỏa hương bay xa ngàn dặm, hoa rụng trên mặt tuyết mềm mại taọ thành một tầng phấn hồng, …rất mê người, gió mạnh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên một mảnh tuyết hồng.
Nơi Thành bắc, cảnh vật vẫn như cũ, phù dung trong ao đã không còn tỏa hương, nhưng hoa mai vẫn đang phong nhụy…
Đó là dao trì nàng yêu nhất, đây là hoa mai tỷ tỷ yêu nhất…tất cả đều ở đây..
Chỉ có người là không ở…
Cảnh vật trong mãn viên vẫn mê người, hương thơm vẫn còn đây, chỉ còn lại mỗi mình nàng, một mình gậm nhấm nỗi niềm chua xót và nỗi đau khôn
nguôi…
Lục phù si ngốc nhìn cảnh vật quen thuộc, vẫn không rơi lệ, nàng đã
sớm học không được khóc, cho dù nàng có khóc đến mù hai mắt, người thân
của nàng cũng sẽ không trở về…
Lẳng lặng đứng ở đình viện, trong gió lạnh rít gào, hai má bị nhiễm
lạnh đỏ bừng, từng cơn gió thổi qua giống như lưỡi dao cắt trên mặt,
nàng đã sớm không còn cảm giác. Lòng của nàng đã chết, cũng đau đến
chết, chút gió lạnh bức người nầy không thấm vào đâu…Hàng năm ý cười
trong suốt trống rỗng hiên lên trên khuôn mặt mờ ảo, dung nhan tuyệt sắc thiếu mất đi nét nhanh nhẹn khôn ngoan của thường ngày càng trở nên
tịch mịch..
Hôm nay là ngày giỗ, là ngày mà toàn gia của nàng bị diệt, là ngày mà sinh mệnh của nàng trở thành tâm tối, cũng là ngày tay của nàng bắt đầu nhiễm đầy máu tươi…
Nhớ tới ngày này nàng liền cảm thấy đau chết lặng trong lòng…
Trước mắt nàng như vẫn còn hiện lên cảnh gia đình sum họp, nàng cùng
mẫu thân ở phía sau viện chơi cờ, tỷ tỷ ở bên cạnh lẳng lẳng đọc sách,
ca ca cùng phụ thân múa kiếm trong viện..
Bên tai không ngừng vọng lại tiếng dạy dỗ nghiêm khắc của phụ thân,
âm thanh của ca ca không cam lòng khóc rống, tiếng cười hiền lành của
mẫu thân, tiếng nói nhu hòa của tỷ tỷ, còn có âm thanh của nàng, những
âm thanh như vọng lại, trầm trọng đánh vào lòng…
Rồi nghĩ đến phụ thân bị hãm hại, tỷ tỷ bị giết, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, nàng nghĩ muốn cúng bái cũng không có phần mộ. ….Ngay
cả bài vị cũng không thể lập…
Lục phù nở nụ cười trống rỗng…..âm thanh thoát ra ở đình viện trống
không, Được che dấu trong gió lạnh rít gào, như hư vô mà ngắn ngủi….
Nàng đã đứng ngây người cả một ngày, hoài niệm tiếng cười và giọng
nói và dáng điệu của người thân, chỉ sợ thời gia qua đi nàng sẽ hội
quên….Cuối cùng ngay cả bộ dáng của người nhà giống như gì cũng không
nhớ được…
Nhà, đã từng là một gia đình ấm áp như vậy, bởi vì cơn lũ của cuộc
đoạt vị, đã trở thành không có…Hận ý xẹt qua trong mắt Lục phù, Nàng
nhìn đăm đăm vào hoa mai đang đua nở.
“Chỉ còn lại Sở vân, phụ thân, bằng hữu tốt cả đời của người. Người vào nhà với chúng ta năm đó, chỉ có hắn sống sót. Ngài tưởng niệm hắn
sao? Hắn rất nhanh sẽ quay vể kinh thành, Ngài nói, ta có nên đưa hắn
đi gặp ngài không?’
“Phù nhi vẫn chưa tới nơi nầy nói cùng các người một tiếng, phụ thân, nương, tỷ tỷ, Phù nhi thành thân rồi, Ta gả cho Sở cảnh mộc, đứa con
của Sở vân. Ha hả, thật sự quá buồn cười đi….
“Từ nhỏ ngài đã dạy ba người chúng ta, mặc kệ là nam hay nữ, phải bảo vệ nước nhà, nhưng mà phụ thân, ngài biết ta đang làm cái gì không?”
“Ta đang khơi màu cừu hận, khơi màu nội loạn, hiện tại triều đình mục nát, dân chúng lầm than, nhưng Phù nhi còn vì thù hận của người, làm
cho càng loạn hơn, Phụ thân, nếu người ở dưới suối vàng biết được, nhất
định đối với Phù nhi thất vọng đúng không?
“Nhưng mà không cho bọn tự tàn sát lẫn nhau, làm sao Phù nhi có thể
báo thù được, Nếu không thể báo thù, ta sống như oan hồn nhiều năm qua
chẳng phải là uổng phí, Phụ thân nếu người ở dưới suối vàng có biết, xin đừng trách tội nữ nhi..
“Nếu có thể, ta tuyệt đối sẽ lựa chọn con đường nầy, tuyệt đối không hối hận.Phụ thân, danh dự của người, cho dù Phù nhi tận hết mạng nầy,
cũng sẽ giúp người khôi phục lại”
“Triều đình đã rối loạn lâu ngày như vậy…Đã là lúc nên ngừng tất cả….
Cuồng phong nổi giận, tuyết trắng cuồn cuộn nổi lên, tuyết trắng cùng hồng mai xen lẫn nhau, đẹp như trong mộng. Đối với thể chất thay đổi
của Lục phù, lạnh như vầy làm cho tay chân nàng lạnh như băng….
Bôn nguyệt Băng nguyệt chắc đang lo lắng….Mặt trời đã lặn xuống, bốn
phía là một màu hắc ám…Cũng là hôm nay, nàng chợt phát hiện, thời gian
lại qua rất nhanh, những thứ muốn giữ lại, chỉ còn tịch mịch và hư
không…
Một tiếng động nho nhỏ vang lên đưa tới tai nàng,…Có người…? Lục phù cả kinh, ánh mắt minh mẫn, vội vàng chạy đến một căn phòng nhỏ…Ngồi
xuống…
Lục phù cố đè lại hô hấp, nghiêng tai lắng nghe, tiếng quần áo xột
soạt tung bay theo đến, có người phóng vào đình viện…Mày của Lục phù
nhíu lại…Trong những năm gần đây, nơi nầy chưa từng có bóng người…
Là địch, Lục phù lắc đầu, không có khả năng, nếu là địch sẽ không bước đi nhẹ nhàng như vậy….là ai đây…?”
Ai còn biết nơi nầy đã xảy ra chuyện gì…Ai còn nhớ rõ Lưu gia…?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, xung quanh tối xầm một mảnh,
Lục phù âm thầm kêu khổ….Nàng đã đáp ứng trước khi trời tối sẽ trở về,
Bôn nguyệt nhất định sẽ lo lắng, còn có Sở cảnh mộc….
Mày nàng nhíu chặt lại, trong phòng tối đen, chỉ có vài tia sáng
chiếu vào, …Nhè nhẹ thâm nhập qua cửa sổ, làm cho gian phòng có một chút ánh sáng…
Gian phòng đã lâu không được chăm sóc, đóng đầy tro bụi, trên cửa sổ
có một lớp bụi dầy, nương theo ánh sáng le lói, nàng thấy lại những vật dụng cũ.
Lòng Lục phù căng thẳng, cố gắng nhịn xuống, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn xuyên qua ngoài cửa sổ….Một bóng người hiện ra trong tuyết trắng xóa…
Lục phù thấy không rõ mặt hắn, chỉ thấy một thân ảnh thon dài, đứng ở đó, vững như núi Thái sơn, một thân áo trắng tung bay trong gió,..Bi
gió thổi bay phần phật….
Hắn đang khoanh tay đứng ở nơi đó, tuấn lãng như thiên thần, trong
cương nghị lộ ra khí chất nho nhã, ở trong tuyết trắng có vẻ cô độc cùng thê lương…Lục phù cơ hồ muốn rơi lệ, bóng dáng kia ở chổ sâu trong trí
nhớ không hề phai nhạt…Là bóng dáng của phụ thân, cao lớn, có sức, đội
trời đạp đất, hào khí ngất trời, một bóng dáng làm nàng tưởng nhớ..
Là ai..?
Là ca ca?
Thân ảnh của Lưu phong xuất hiện trong trí nàng, nàng ngẩn người,
trong trí nhớ ca ca mặc dù đã bảy tuổi, lại như một hài đồng, cả ngày
la hét phải san bằng phù dung trong dao trì, phát quang rừng hoa mai,
luôn ăn hiếp tỷ muội của nàng, như thế nào bây giờ lại nhìn đăm đăm vào
phù dung trong dao trì cùng hoa mai, như thế nào lại có bộ dáng tang
thương cùng tịch mịch như thế…
Mặt Lục phù nhìn ra cửa sổ, không chớp mắt, nhìn vào người hắn không
ngừng suy đoán, ….Sốt ruột nhìn sắc trời, mong hắn có thể mau rời đi,
..Bằng không nàng sẽ không ra được…Khí lạnh chậm rãn len vào cơ thể làm
nàng phát run..
Rốt cuộc bóng dáng kia cử động, nàng cuống quit ngồi xuống, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài…Một tiếng như có người vừa phóng đi truyền đến,
nàng nhẹ nhàng thở ra…
Một lúc sau, xác định hắn thật sự rời khỏi, nàng đi ra khỏi phòng,
nhìn vị trí hắn mới vừa đứng, nhíu mày nghi vần tự hỏi, người nầy là ai?