Lúc nầy một người quan binh tiến vào, nhỏ giọng nói với hắn một câu
làm cho khuôn mặt mập mạp của hắn nhăn lại thành một đống, rồi nhăn mặt
tự nói “ Những dân đen nầy chắc không biết chết là gì…” Nhưng khi bắt
gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục phù nhìn hắn, hắn cười nịnh bợ nói “Vương
phi, thỉnh người dùng tiệc tẩy trần hạ quan đã chuẩn bị, hạ quan có công vụ trong người, một hồi sau sẽ trở lại tiếp đãi…”
Tri phủ nói rối liền bước đi thật nhanh làm cho bọn người Lục phù
thấy thật là kỳ quái, sau đó liền thấy nhiều người mang theo cung tên
chạy ra phủ, tình hình nầy là sao….Tiếu nhạc sửng sốt, hắn đã đi theo Sở cảnh mộc nhiều năm, vừa thấy tình hình như thế đã biết có điều không
ổn, Vô danh cũng đã muốn phóng qua, thuận tay chộp một gã cung thủ, lạnh giọng hỏi “ Trong thành vừa xảy ra chuyện gì?”
Tên cung thủ thấy Lục phù đang lạnh lùng cười, mặt tái mét, quỳ
xuống, khúm núm nói “ Không phải trong thành…là ngoài thành, ngoài thành bị dân chạy nạn ngày đêm quấy rầy rồi sinh bạo động, cửa thành một khi
bị họ phá, hậu quả không thể tưởng tượng được, Tri phủ đại nhân nói…”
Hắn nuốt nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập “ Tri phủ đại nhân nói phải
giết vài người để làm cảnh cáo, cho nên đều động cung tên thủ theo trên
tường thành, cứ thấy dân chạy nạn là bắn tên…”
“Thiệt là quá vô liêm sĩ!” Lục phù hét lớn, mặt biến sắc,. “Hướng
dân chạy nạn mà bắn tên? …nàng lo lắng đứng dậy chạy ra ngoài.
Băng nguyệt Bôn nguyệt cùng Vô danh theo sát nàng, sau đó Tiếu nhạc cũng mang theo đội thân vệ của vương phủ đuổi theo….
Còn chưa tới được cửa thành, chợt nghe từng đợt từng đợt tiếng gào
đinh tai nhức óc, khí thế rất lớn, trong lòng Tiếu nhạc chợt động, những âm thanh nầy rất giống âm thanh đang ở trên chiến trường, một loạt binh lính giơ cao ánh đuốc, làm cho tường thành trở thành sáng rực, cung
tiễn hai bên đã sẵn sàng, giương cung nhắm xuống dưới thành mà bắn…
Mà ở hai cánh cửa thành, ước chừng có năm mươi binh sĩ dùng thân thể của mình ngăn cản lại những va chạm mãnh liệt từ bên ngoài.
“Những dân đen nầy không biết chuyện, còn dám vô lễ, bản quan cần
phải bắn tên” Tri phủ ở trên tường thành, thanh âm của hắn mặc dù lớn,
nhưng không thể át những âm thanh phẫn nộ của đám dân chạy nạn, lực
lượng của dân chạy nạn ngày càng lớn căn bản nghe không rõ được tiếng
kêu đầu hàng của tri phủ.
Dưới thành dân chúng phẫn nộ không ngớt, mà trên thành tri phủ cũng
tức giận ngập trời…Bị bọn họ quấy nhiễu một ngày không thể an nghỉ, tâm
tình của tri phủ sớm đã không thể khống chế được. Hắn tức giận giật lấy cung tên của người cung tiễn thủ bên cạnh, giương cung….Ở trong ánh lửa tận trời….Mũi tên xé gió lao đi….
Dưới thành người đứng chen chúc, nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng
một người, khi Lục phù đuổi tới đã muốn không thể ngăn cản kịp nữa, chỉ
có thể trơ mắt nhìn hắn đem cây tên bắn ra ngoài….
Dưới thành ban đầu giống như trở thành một mảnh yên lặng, tiếp theo
nổ ra những tiếng gào thét còn lớn hơn trước, từơng thành dường như có
thể bị đẩy ngã…
Mọi nơi đều ầm ỹ, đây là cảm giác duy nhất của Lục phù, không biết là ai nhắc nhở tri phủ một tiếng, hắn quay đầu lại thấy Lục phù đang đi
lên tường thành, nịnh nọt đi qua chào đón, cười mỉa rồi nói “ Vương phi, người như thế nào lại lên nơi nầy? Muốn làm cho mình bị thương sao?”
Lục phù lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong mắt phát ra nhiều muĩ nhọn
lạnh lẽo làm hắn cả kinh, hắn rất nhanh ngậm miệng lại, sắc mặt cứng
ngắt, ngượng ngùng đứng ở một bên, Lục phù đứng ở trên tường thành, nhìn xuống dưới, người đông như kiến, dưới thành cũng có nhiều ngọn đuốc soi rọi, bởi vì tự dưng có người bị chết đã khơi dậy làn sóng phẫn nộ lớn
hơn từ dân chúng, đám đông như đại dương mêng mông, lành lạnh đáng sợ,
bọn họ kêu gào, rống giận, lớn tiếng hô to…
“Giết tên quan chó, giết quan chó đi..”
Trong lòng Lục phù kinh sợ, nàng chưa từng thấy qua tình cảnh như
thế, ngoài thành mùi hôi và oán khí giống như mây đen bão táp, mang theo rít gào, đập vào mặt mà đến…Nàng bị một trận hoa mắt….muốn đứng không
vững….
Băng nguyệt thấy vậy chạy nhanh đến giúp nàng, Lục phù vừa an ổn đứng lên liền đẩy Băng nguyệt ra, đi đến đầu tường, tay lấy ra Sở vương quân lệnh, quát “ Cung tiển thủ lui xuống hết, trái lệnh sẽ xử bằng quân
pháp”
Có lẽ tiếng nói của nàng quá uy nghiêm và lạnh như băng, cũng có lẽ
bọn họ biết được Sở vương trị quân nghiêm minh, nhìn Lục phù liếc mắt
một cái, thu cung tiễn lại, lui hết ra sau.
Trong lòng Lục phù thất kinh, dưới ánh lửa, những cái đầu đen trong
bóng đêm dần dần di chuyển, như nước thủy triều hướng cửa thành mà đến,
tức nước vỡ bờ…..Hành vi của tri phủ đối xử với bọn họ trong lúc chạy
nạn đã kích thích phẫn nộ, hiện giờ lại bắn tên vào người bạo động, như
chế dầu vào lửa làm cho sự phẫn nộ càng tăng vọt, càng điên cuồng…Tình
thế nầy nếu không nghĩ ra biện pháp, An dương thành không thể duy trì.
Tình hình ngoài thành càng ác liệt hơn trong thành, nhóm dân chạy nạn bị đói khát càng nặng, còn bị ôn dịch hoành hành, nếu bọn họ vào thành, bên trong thành ôn dịch thật vất vả lắm mới có thể khống chế đuợc sẽ
một lần nữa lan tràn ra, hơn nữa khó tránh được sự phẫn nộ của họ bùng
nổ, nếu gặp bất cứ vật gì không lấy được sẽ phá hủy, không chỉ làm cho
tính mạng dân chúng ở trong thành bị nguy hiểm, mà ngay cả những tinh
hoa văn hóa phẩm có hàng trăm tuổi đời hay những thắng cảnh xinh đẹp
cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cửa thành phải được bảo vệ….Không thể bị phá hủy, dân chạy nạn không thể cho vào thành…
Lục phù không chớp mắt, suy nghĩ, chuyện nấy vốn không phải là chuyện của nàng, triều đình thất bại, quan liêu chém giết lẫn nhau, dân chúng
gánh chịu đủ loại bệnh tật đói khát thống khổ, cũng không liên quan đến
chuyện của nàng…Nhưng nàng vẫn không thể nào làm ngơ được.
Trước kia thật lâu, có người hiền lành dạy bảo nàng, tướng quân một
khi được sinh ra,vì nước mà đánh, vì dân mà đánh, phải bảo vệ không chỉ
vì gia đình của mình, mà còn vì vô số gia đình của thiên hạ… bảo vệ cảnh mộng gia đình sum vầy của tất cả mọi người.
Hiện giờ, gia đình của bọn họ bị hủy, mộng đã tan, ai có thể cứu lại bọn họ…