Phù Dung Vương Phi

Chương 119: Cây đại thụ không hoa




Mùa xuân ở Lạnh Thành, cành liễu nhẹ đong đưa trên mặt sông, gió mát đưa hương thơm ngát, khắp nơi là một cảnh xuân dạt dào. Hắn dẫn nàng đến vùng ngoại ô, trước một gốc cây đại thụ. Vào mùa xuân tất cả những cành mới đều đâm chồi nảy lộc, khiến chúng trở nên xanh nhạt một màu, cây trước mắt nàng thẳng tắp cứng cáp, nhiều phân nhánh nhưng không có một chiếc lá nào cả. Tuy nhiên nó cũng rất xinh đẹp. Những mảnh vải màu vàng trên cành cây bay theo gió giống như đang khiêu vũ cùng với gió, trong gió xuân dìu dịu nhảy múa bày ra một phong thái tao nhã. Những miếng vải màu vàng cùng với màu xanh của đất trời khiến những cành khô trở nên bớt đơn điệu. Giống như hoa cúc, từng đóa nở ra, mềm mại và đẹp đẽ. Cả tàng cây được những miếng vải màu vàng ẩn đi vẻ xấu xí và tang thương lúc ban đầu, bày ra một cảnh xuân sắc mê người, thậm chí che lấp cả vẻ đẹp của những hoa dại chung quanh.

"Biết cây này tên là gì sao?" Sở Cảnh Mộc nghiêng đầu cười hỏi, đuôi lông mày hơi nheo lại, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng đầy tình cảm gần như tràn ra khóe mắt, quấn quít ánh mắt của Lục Phù.

Nàng lắc đầu nhìn trước mắt là một màu vàng, hàn băng trong đôi mắt lạnh như băng chậm rãi tan chảy, mơ hồ biết được cây này nhất định ẩn giấu một câu chuyện xưa đẹp đẽ.

Sở Cảnh Mộc nhìn nàng, cười cười, quay đầu lại, mắt nhìn những mảnh vải màu vàng bay bay trên cây đại thụ. Tâm tình bình tĩnh vô cùng, chậm rãi nói: "Chuyện xưa này cùng chuyện xưa nơi Hàn Thủy Nhai có điểm giống nhau, cây này gọi là cây không hoa, nghe nói thật lâu trước kia nó có nở hoa, nở ra những bông hoa nhỏ như hoa cúc. Chính là trong truyền thuyết, có một nam tử là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng lớn lên, một thân võ công đều học từ sư phụ. Cùng sư phụ của hắn tình như phụ tử, khi đó là thời đại tôn thờ võ công, sư phụ của hắn một thân võ công, không ngừng khiêu chiến với anh hùng trong thiên hạ, nghĩ ắt muốn đoạt lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất

Nam tử này sau khi lập gia đình, thật sự yêu thê tử của mình, vì nàng buông tha tất cả, bao gồm thân phận địa vi và lý tưởng sư phụ đã giao phó. Phụ thân của thê tử cũng là một người si mê võ công, cũng một lòng muốn tranh đoạt ngôi đệ nhất, hai phu thê thực lo lắng có một ngày hai vị trưởng bối sẽ trở thành đối thủ của nhau.... Hai người đều là cao thủ trong võ lâm có lẽ không thể tránh khỏi.

Quả thật cuối cùng hai người họ thật sự khiêu chiến với nhau. Trước ngày đấu võ một ngày, phụ thân của thê tử đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, kết luận bước đầu là do có người hạ độc. Tuy rằng sau đó không có chuyện gì, chỉ khiến tinh thần của ông không đủ, căn bản không có sức lực để tham gia cuộc đấu võ ngày hôm sau. Ông thực tức giận, một mực khẳng định là do sư phụ của nam tử gây ra, thi đấu không thể bởi vì đơn phương thân thể không khỏe mà huỷ bỏ được, đó là một cuộc đấu có kết quả mới thôi. Thê tử thật lo lắng, suy nghĩ biện pháp, quyết định bỏ thuốc mê trong thức ăn của sư phụ nam tử, muốn làm cho ông mê man bỏ lỡ thời gian đấu võ, không một tiếng động ngăn cản trận đấu này. Chỉ là... thê tử không dự đoán được, sau khi sư phụ của nam tử ăn cơm chiều xong đột nhiên bị chết bất đắc kỳ tử. Bởi vì sư phụ của hắn hàng năm bế quan tu luyện một loại võ công gọi là Thiên Sơn Tuyệt Mệnh chưởng, có một số đồ vật không thể ăn bậy, nếu không sẽ khiến cơ thể trở nên âm dương không điều hòa, dẫn đến tẩu hoả nhập ma...Trong thuốc mê vừa vặn có thứ cấm kỵ, vì vậy khiến sư phụ của nam tử bị chết. Sau khi chuyện này bị phát hiện, thê tử cũng thừa nhận, chỉ là nàng không lòng dạ nào ngờ chuyện này làm cho hai phu thê trở mặt thành thù, tan nát gia can. Nam tử nhất thời hận, dẫn theo thê tử đến dưới tàng cây không hoa, chỉ vào cây đại thụ nói, trừ khi cây không hoa có thể nở hoa, nếu không đời này hắn cũng không tha thứ cho thê tử, sau đó xoay người, đầu cũng không quay lại rời khỏi nhà...."

Lục Phù chỉ lẳng lặng lắng nghe, hơi cười khổ. Nàng dường như đã nghe một chuyện xưa như vậy rồi, mấy hôm trước Hải Nguyệt đã kể qua nhưng nàng quên mất "Sau đó thì sao?"

"Sau đó........... thê tử đứng dưới tàng cây không hoa, ngây ngốc chờ mong, hi vọng có một ngày đại thụ sẽ nở hoa, trượng phu có thể tha thứ cho nàng. Chỉ là lúc nàng còn sống cây không hoa không nở hoa, trượng phu của nàng cũng không quay về."ật sự là một câu chuyện xưa đẹp, trời cao trêu ngươi!" Tuy rằng đã biết kết quả nhưng nghe hắn kể lại có một tư vị khác.

Sở Cảnh Mộc nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói "Đây vốn là một truyền thuyết gạt người, thời điểm trượng phu của nàng nói, ý tứ đã rõ ràng sẽ không tha thứ cho nàng, cây không hoa làm sao có thể nở hoa?"

Một thân mạng che màu đen lay động trong gió, có vẻ thần bí và mị hoặc, Lục Phù nhẹ bước đi dưới cây không hoa trong truyền thuyết, vải vàng buộc kín, nhè nhẹ bay bay, ngẩng đầu lên thật sự giống như cây đại thụ nở đầy hoa cúc. Sở Cảnh Mộc đi phía sau nàng, cũng ngẩng đầu như đang nhớ lại "Hai năm trước ta biết đến truyền thuyết này, những mảnh vải màu vàng cũng được buộc lại hai năm rồi."

Cả người Lục Phù chấn động, đôi mắt đen láy bỗng nhiên mở lớn, trong lòng hiện lên một cảm giác gì đó không thể bắt lấy chỉ để lại một nghi vấn "Ngươi biết?"

t size="4" face="Palatino Linotype">Thật lâu sau, lâu đến nỗi nàng nghĩ Sở Cảnh Mộc sẽ không trả lời, hắn thản nhiên gật đầu. "Không biết vì sao, trong lòng ta rõ ràng, ta biết ta nhất định sẽ gặp thê tử của mình ở Lạnh Thành, ta hy vọng có một ngày gặp nàng. Có thể dẫn nàng đến nơi đây kể cho nàng nghe một chút câu chuyện xưa này, cho nàng biết ta đem vải vàng buộc trên cây không hoa. Tuy rằng nó không phải là hoa thật, nhưng mà trong lòng ta, ta hi vọng lúc ta cùng thê tử của ta đến, nó sẽ chính là hoa cúc của cây đại thụ."

Những miếng vải vàng trong truyền thuyết của Phượng Thiên còn có một ý nghĩa, đó là đại biểu cho sự tưởng niệm. Sở Cảnh Mộc muốn cho nàng biết trong lòng hắn chỉ có sự tưởng niệm tràn đầy, sẽ không chấp nhất thù hận hoặc là người sống vĩnh viễn so với người đã chết đều không quan trọng. Có thể khiến nàng hạnh phúc mới là chuyện đời này hắn nên làm, mà không phải tự tay chặt đứt nhân duyên của họ. Chỉ muốn nói với nàng___ mỗi khi nghĩ đến nàng hắn đã sớm tha thứ.

"Phương Đông............" Vốn tưởng rằng chỉ là một tiếng thở dài, lơ đãng tràn ra đôi môi đỏ mọng đưa đến tai Sở Cảnh Mộc. Đau khổ, hối hận, kinh ngạc, cảm kích, ngập trời yêu thương, bị lãng quên để trong lòng, trong nháy mắt bùng lên, dường như phá tan lồng ngực, làm cho một người luôn ẩn nhẫn và cuối cùng không thể khống chế được bản thân mình, thấp giọng gọi cái tên cho đến nay vẫn luôn dày vò hắn “Phù nhi...”

Sở Cảnh Mộc kích động không thể nói nên lời, hắn có thể nghe được giọng nỉ non kia, Phù nhi của hắn đã nhận ra hắn rồi không phải sao? Thật cẩn thận, e sợ làm kinh động Lục Phù, đôi tay run rẩy chậm rãi từ phía sau ôm lấy nàng, ôm thật sâu dường như muốn đem nàng nhập vào xương tủy, ôm thật chặt. Lục Phù có thể cảm nhận được cả người hắn run rẩy và kích động, thông qua khuôn ngực nóng bỏng quen thuộc, thông qua tiếng tim đập rối loạn, hoàn toàn truyền đến người nàng. "Năm năm trước, ngươi bỏ thuốc mê ta, trong lúc mơ màng, có một câu không kip nói với ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bỏ đi trước mắt ta. Ta muốn nói với ngươi, ta tha thứ ngươi. Chỉ vì thuốc mê bỏ quá nhiều, thấy ngươi phải rời đi ta cảm thấy tuyệt vọng khiến ngực bị tắc nghẽn làm ta nói không được, chỉ biết là mình muốn nói điều gì, lại không biết muốn nói gì. Sau đó khi hận qua đi, oán qua đi, mới biết mình muốn nói chính là những lời này. Phù nhi, lúc ấy nếu ta có thể nói có lẽ chúng ta sẽ không bị phân ra năm năm, ta nghĩ ngay lúc đó ngươi nhất định rất muốn nghe ta nói những lời này. Tuy rằng chậm năm năm ta vẫn muốn nói.......Phù nhi, ta tha thứ ngươi!"

Nước mắt Lục Phù nhịn không được rơi xuống, gió mát thổi qua, cảm thấy từng trận mát mẻ, đúng vậy! Lúc ấy nàng thật sự muốn nghe những lời này....... Phù nhi, ta tha thứ ngươi!

"Không hận, thật sự không hận, cho nên van cầu ngươi, ngàn vạn lần không cần trốn tránh ta, được không?"

Trước mặt nàng, Sở Cảnh Mộc đã đếm không được bao nhiêu lần ăn nói khép nép, nhưng vẫn như cũ không oán không hối hận. "Bằng cách nào ngươi nhận ra được?"

"Ánh mắt.........Phù nhi của ta có một đôi mắt đẹp nhất thiên hạ, mặc kệ là người phương nào đều không có ánh mắt đó, lúc ta vừa bước vào cửa lập tức nhận ra." Sở Cảnh Mộc xoay người nàng lại, trong đôi mắt đen láy mê người kia đã ửng đỏ. Thương tiếc hôn nhẹ như lông hồng, dừng trên mí mắt của nàng, nuốt những giọt lệ như trân châu đang rơi xuống.... Một tay đưa ra sau lưng, gỡ khăn che mặt của nàng........Không phải gương mặt phù dung khuynh quốc khuynh thành kia, mà lộ ra vẻ mặt vô cùng bình thường, hắn không hề kinh ngạc nhìn thật sâu vào mắt nàng

"Phương Đông.........." Những lời nói còn lại đều bị Sở Cảnh Mộc nuốt vào bụng, nụ hôn cực nóng dừng lại trên đôi môi tái nhợt, cái lưỡi ấm áp mở răng của nàng ra, hai người chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng, nhiệt liệt thăm dò sự ngọt ngào đã lâu không được hưởng. Lục Phù nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của hắn, đáp lại nồng nhiệt, nụ hôn chứa đầy sự tưởng niệm khiến hai người rung động. Có đôi khi cảm giác có thể dùng từ ngữ để miêu tả, cũng có thời điểm động tác có thể là cách trực tiếp nhất để thể hiện tình cảm. Nhiều năm tưởng niệm, nhiều năm áp lực toàn bộ bày tỏ trong nụ hôn này...

"Phù nhi, biết vì sao ta gọi là Phương Đông Tình không?" Nhẹ nhàng buông ra, hơi thở của Sở Cảnh Mộc có điểm dồn dập, một tay kéo nàng lại một tay vuốt ve đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, thâm trầm hỏi. Lục Phù lắc đầu, hắn cười nói: "Sở Cảnh Mộc, tự Phương Đông, cả đời theo đuổi và trân trọng một đoạn tình!" Đáp lại hắn là Lục Phù rơi lệ, dâng lên đôi môi đỏ mọng..........