Phù Dung Vương Phi

Chương 113: Duệ Duệ Khuynh Thành




Thời gian trôi mau, giống như con ngựa trắng hung hăng, bất tri bất giác đã qua hết bốn năm trời.

Hồng hạnh náo nhiệt tràn ngập ý xuân, cành dương liễu xanh tươi đong đưa trong gió, U Thành của ba năm sau so với U Thành ba năm trước khác nhau một trời một vực, nơi này sắp trở thành một thành trấn phồn hoa phụ cận của Lạnh Thành. Mặc dù là thành nhỏ nhưng sức sống quả thật không bé.

Vùng kinh tế của Giang Nam trải qua ba năm từ từ được vực dậy, trong đó U Thành phát triển nhanh nhất.

Ngã tư đường bốn hướng lưu thông, phòng ốc cũ kỹ đã thay da đổi thịt trở nên rực rỡ hẳn lên.

Quán rượu, nhà trọ trải rộng khắp trong thành, bởi vì U Thành là vùng giao thông đường thủy chủ yếu, người làm ăn lui tới rất nhiều. Vì vậy, quán rượu và nhà trọ trong thành chiếm đa số. Nổi danh nhất chính là quán rượu Minh Nguyệt và nhà trọ Minh Nguyệt.

Chuyện làm ăn của Minh Nguyệt sơn trang, ngoại trừ y quán, đều lấy Minh Nguyệt làm bảng hiệu.

Tại Minh Nguyệt sơn trang, từng đợt tiếng nói cười từ sau viện truyền đến, mang theo vài tiếng nũng nịu, giọng nói non nớt lọt vào tai khiến nữ tử đang đến gần mỉm cười. Nét mặt bình thường như cũ nhưng giờ đây hiện ra một vẻ hạnh phúc tự nhiên, chân không tự chủ bước nhanh hơn.

“Duệ Duệ…… Khuynh Thành……” Lục Phù vừa vào hậu viện, ý cười trong trẻo cất tiếng gọi hai đứa con của nàng, mỉm cười nhìn con gái sôi nổi chạykhoa trương mở cánh tay nhỏ bé mũm mĩm ra, cười duyên nhào vào vòng tay ôm ấp của nàng.

“Nương……” khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm cọ xát hai má của Lục Phù, khiến Lục Phù không nhịn được hôn mạnh một cái, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu “Duệ Duệ khi dễ con.”

Đôi mắt trong trẻo thuần khiết không nhiễm một hạt bụi, có vẻ nghịch ngợm, làm nũng cáo trạng.

“Khuynh Thành, là ngươi khi dễ ca ca mới đúng?” Lục Phù ôm lấy nàng, vui vẻ nhìn về phía đứa con trai đang đi đến gần.

“Không phải vậy, cháu gái của Lâm bà bà là Tiểu Tình tới đây chơi với bọn con, kết quả nàng chỉ chơi với Duệ Duệ, không chơi với con. Còn nữa mứt quả nàng chỉ cho Duệ Duệ ăn cũng không cho con ăn đó!” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng cong lên, khinh thường lầm bầm.

Lục Phù bật cười, buồn cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của con gái, đáng yêu vô cùng.

Hải Nguyệt cười rất khoa trương, xoa bóp cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Tiểu thư biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì ca ca là nam, ngươi là nữ!” Hải Nguyệt đùa với nàng.

“Tại sao vậy? Vì sao ca ca là nam nàng cùng chơi với ca ca……” Tiểu nử kia bất mãn kháng nghị, “Nương, con đây cũng muốn là nam……”

Hải Nguyệt cười ha ha……

“Tiểu thư, về sau ngươi tìm nam hài chơi, nhất định sẽ có một đám, đứa con của Lý đại nương kia không phải thường xuyên chơi với ngươi sao?” Hải Nguyệt nhịn không được mỉm cười, tiếp tục

“Không cần!” Mũi của đứa nhỏ hừ một tiếng, tỏ vẻ xem thường, “Hắn dơ lắm!”

“Vậy tìm ca ca chơi cùng!” Lục Phù cười vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của con, thấy đứa con trai ngồi trong chòi nghỉ mát, có chút không kiên nhẫn cau mày. Bởi vì bên cạnh có một cô nương nhỏ, luôn luôn ríu rít cầm xâu mứt quả cho hắn ăn. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn của hắn không chút thay đổi.

“Chơi với Duệ Duệ không vui!” Bé con hừ một tiếng.

Con trai của nàng từ nhỏ đặc biệt có số đào hoa, sức hấp dẫn tản ra khắp sơn trang, luôn khiến con gái nàng không phục, rõ ràng trừ bỏ ánh mắt, hai đứa giống nhau như đúc, vì sao nàng (Khuynh Thành) không có đãi ngộ như vậy.

Dì Hải Nguyệt nói với nàng, sơn trang đa số là nữ vì vậy ca ca mới nổi tiếng.

“Nương!” Thấy Lục Phù ôm muội muội đi vào, Duệ Duệ thở phào nhẹ nhõm, bận rộn lo lắng đứng lên, đi đến bên người Lục Phù, dường như ước gì thoát khỏi đóa hoa si nho nhỏ kia.

Tiểu Tình cầm mứt quả, nhưng không dám đến gần Lục Phù, chỉ đứng đó, ấm ức nhìn chăm chú.

“Tiểu Tình, nương của ngươi đang tìm ngươi bên kia……” Hải Nguyệt hướng về phía Tiểu Tình nở nụ cười, tiểu tử kia dạ một tiếng muốn chạy ra khỏi chòi nghĩ mát, nhưng nhìn mứt quả, chợt dừng lại.

Khiếp sợ rón rén đi đến bên cạnh Duệ Duệ, đáng thương hề hề đưa mứt quả ra, “Thiếu gia……”

“Ta không ăn đồ ngọt!” Gương mặt nho nhỏ, không có biểu cảm gì, lạnh lùng cự tuyệt. Hải Nguyệt và Lục Phù chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Tiểu Tình dường như muốn khóc, nhìn Lục Phù r� nhìn Duệ Duệ, đem toàn bộ mứt quả nhét vào trong tay hắn, thân hình nho nhỏ xoay người bỏ chạy.

Giây phút tiếp theo, mứt quả trong tay Duệ Duệ lập tức được chuyển qua tay của Khuynh Thành, mặt của hắn vẫn như trước không có biểu tình gì.

“Ngươi không muốn ăn, ta cũng không thèm ăn!” Khuynh Thành ghét bỏ nhìn mứt quả, như là nhìn vật gì đáng ghét lắm, đem đặt trên bàn đá.

Duệ Duệ hơi ngạo nghễ liếc nàng một cái, nghiêm mặt “Vừa rồi ngươi không phải muốn ăn sao?”

“Hiện tại ta không muốn ăn nữa, không được sao?” đôi mắt của Khuynh Thành trừng thành hạt hạnh đào, “Nương…… Hắn nhất định không phải mẫu thân sinh ra…… Tại sao không có chút nào giống nữ nhi hết?”

A……

“Rất giống mà! Nhìn xem, hai gương mặt giống nhau như đúc!” Lục Phù cười ha hả, kéo đứa con qua, hai người con lớn lên giống nàng, ngoại trừ đôi mắt đứa con trai rất giống Sở Cảnh Mộc!

Hải Nguyệt nói, khuôn mặt của Duệ Duệ về sau nhất định là yêu nghiệt.

“Tại sao hắn không cười?” Vật nhỏ không chút khách sáo chỉ vào vật nhỏ trước mặt giống nàng như đúc.

“Duệ Duệ, cười với muội muội một cái đi!”

Tiểu tử kia rất có cá tính, một chút buông lỏng cũng không có.

Nhưng khiến Hải Nguyệt đứng bên cạnh cười nắc nẻ.

Người ta thường nói con trai giống mẹ, con gái giống cha, nàng cảm thấy hai đứa con của nàng ai cũng không giống. Nhưng thật ra theo ý nguyệnai cũng không giống là tốt nhất.

“Tháng sau nương muốn đi Lạnh Thành……”

“Nữ nhi cũng muốn đi!” Còn chưa nói xong, bé con trong lồng ngực bắt đầu lăn lộn, kéo tay áo của nàng, bàn tay nho nhỏ nắm chặt…… Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, giống một viên bảo thạch, “Nương…… Nữ nhi muốn đi……”

“Hài nhi cũng muốn đi!” Đứa con trai đang nắm tay cũng nhìn nàng chăm chú, thật vất vả bọn họ mới có chung tiếng nói, “Còn nữa, Khuynh Thành, ngươi đừng lộn xộn, còn không mau xuống, chẳng lẽ ngươi không phát hiện nương ôm ngươi phải cố hết sức sao?”

Bé con trong lồng ngực của Lục Phù không động đậy nữa, chỉ trừng mắt tức giận nhìn hắn, mắt to chống lại mắt nhỏ.

Lục Phù nghĩ thầm đứa nhỏ này tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng rất cẩn thận và chịu uất ức.

“Ở U Thành cảm thấy buồn chán phải không?” Nàng cười hỏi nó. Khuynh Thành thì tốt, cả ngày chạy ra ngoài cùng với Vô Danh và Hải Nguyệt, nghịch ngợm hiếu động, nhưng U Thành nhỏ như vậy, những chỗ có thể đi chỉ được vài nơi cảm thấy nhàm chán cũng là chuyện bình thường. Nhưng Duệ Duệ hoàn toàn tương phản. Nó dường như không ra khỏi cửa lớn của sơn trang, không ngờ hôm nay nó cũng muốn đi. Nàng còn tưởng nó thích ở lại sơn trang.

Khuynh Thành gật đầu thật mạnh, nịnh nọt hôn thật kêu lên mặt nàng, ấn một dấu môi ướt át, hắc hắc cười gian: “Nương…… Mang hài nhi đi với, hài nhi cam đoan sẽ ngoan ngoãn.”

Ngược lại Khuynh Thành hướng về phía Duệ Duệ nói: “Ngươi không phải cả ngày ở trong nhà sao? Đi ra ngoài làm gì?”

“Ai cần ngươi lo!” đứa nhỏ bên cạnh hừ lạnh, kéo tay Lục Phù, mặc dù lạnh lùng nghiêm trang, nhưng giọng điệu mềm nhẹ hơn rất nhiều, “Nương, mang hài nhi đi được không?�

Bởi vì buổi sáng dì Hải Nguyệt lén nói với nó, phụ thân của nó đang ở Lạnh Thành…Nó nhất định phải quấn quít lấy nương khiến nàng dẫn đi.

Lục Phù có chút khó xử, nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực, lại nhìn đứa nhỏ đang nắm tay mình, một đám đều mở to mắt nhìn nàng. Đứa nhỏ trong lồng ngực rất nghe lời dễ dạy, còn đứa nhỏ đang cầm tay kia sẽ khó đuổi đi hơn.

Dù sao con trai nàng rất ít khi yêu cầu điều gì, hơn nữa còn lại dùng thái độ đề cập tới nhất định phải đạt được. Đôi mắt tương tự Sở Cảnh Mộc không chớp mắt nhìn nàng, thường xuyên khiến nàng sinh ra ảo giác, tưởng Sở Cảnh Mộc đang nhìn nàng.

“Này…… Nương phải bàn chuyện làm ăn……” Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, nhìn con gái lại nhìn con trai. Một ánh mắt giống cây hạnh đào trừng nàng, giống như xoáy hai cái lỗ trên mặt, nhưng dáng vẻ giống như đang bị uất ức. Đứa còn lại chỉ nghiêm mặt lạnh lùng, cái gì cũng không nói, thực bình tĩnh nhìn nàng, cũng không nhúc nhích, hiển nhiên lời của nàng có ảnh hưởng rất lớn đến chúng.

Khó xử……

Nhưng người của Tô gia cũng tới, không mang chúng đi, dường như cũng có chút không quan tâm đến thân tình. Những lỡ có chuyện gì……

“Duệ Duệ…… Khuynh Thành……”

“Nương……” Những đứa trẻ sinh đôi cũng có chỗ tốt, tâm linh tương thông, đồng thời lên tiếng nói xong, bốn con mắt dán trên người nàng.

Hải Nguyệt cười ha hả, thấy nàng khó xử, sảng khoái cười hai tiếng “Phu nhân, cứ dẫn chúng theo, dù sao cũng còn có ta mà phải không? Hơn nữa, ta có thể tưởng tượng Tịnh Nguyệt và Trừng Nguyệt muốn gặp chúng nhiều đến chừng nào.”

“Này……”

“Nương……” Thấy nàng hơi do dự, hai giọng nói mềm mại vang lên, Khuynh Thành vừa mới lúc nãy vẫn còn ai oán, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đã cười ngọt ngào giống như mật…… Rõ ràng là vẻ gian thần và nịnh nọt.

Hơi có chút do dự, đối với hai ánh mắt chờ mong, Lục Phù cuối cùng gật đầu, Khuynh Thành mừng rỡ ở trong lồng ngực của nàng nhảy cẫng lên, tay chân quơ loạn xạ hét chói tai.

“Khuynh Thành……” Nhìn thấy Lục Phù hơi cau mày, Duệ Duệ nhanh tay nhưng vẫn không bắt được nàng, buộc phải lên tiếng gọi…

Bé con lập tức ý thức được điều gì, a một tiếng, ngoan ngoãn không cử động, không bao lâu thật sự ngồi không yên, từ trong lồng ngực Lục Phù trượt xuống, tâm trạng vui vẻ, dù sao đây là lần đầu tiên nàng được ra khỏi U Thành.

“Nương, không được đổi ý nha! Duệ Duệ, chúng ta đi chơi……” Tuy rằng mặt của Duệ Duệ luôn nghiêm trang lạnh lùng, Khuynh Thành nói chơi với hắn không vui, nhưng trong sơn trang, những đứa bé cùng tuổi không nhiều lắm, nàng thường xuyên không tìm ra bạn để chơi, theo lời của mẫu thân chính là phải ráng kề cận Duệ Duệ.

Cầm lấy tay Duệ Duệ có vẻ không cam lòng và không muốn, Khuynh Thành với tâm trạng vui vẻ chạy đi.

Lục Phù cười nhìn hai đứa con chạy xa, môi cong lên hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy chuyện này tuyệt đối là đúng!

Bỗng nhiên dường như nghĩ đến điều gì, Lục Phù không còn tươi cười, sầu lo nổi lên, nghiêng đầu hỏi: “Thật sự không có tin tức của Vương gia sao?”

Hải Nguyệt đang tươi cười chợt ngẩn ra, lắc đầu nói: “Từ bốn năm trước, Phù Dung các cũng không điều tra ra được tin tức của Vương gia, trong vương phủ vẫn do Tiếu Nhạc và Bôn Nguyệt làm chủ, Vương gia giống như biến mất trên thế gian!” Người mà Phù Dung các điều tra không ra, chỉ có thể là người chết…. Những lời nói này bị nàng lén lút nuốt xuống vì không muốn kthích Lục Phù.

Hải Nguyệt vừa nói vừa nhìn Lục Phù bên cạnh, Lục Phù chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói cũng không có biểu tình gì.

Lục Phù nhớ tới ngày đó trên đường nhìn thấy nam tử kia, trong lòng đã trở nên thực bình tĩnh và yên lặng, có lẽ do có Duệ Duệ và Khuynh Thành, rất nhiều chuyện nàng có thể bình buông xuống một cách bình thản.

Cuối cùng dẫu hắn có thực sự mất mạng nơi thiên nhai, đối nàng mà nói quả là tin xấu, nhưng cũng không tính là trời sập xuống được.

Có điều……

Sở Cảnh Mộc……

Hắn đang ở nơi nào?