Phù Dung Vương Phi

Chương 110: Kéo ra màn che




Tháng tư gió mát đong đưa nhành liễu, chim hoàng oanh cất tiếng hót đón mùa xuân.

Cơm trưa xong, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào khiến cả người sảng khoái, Lục Phù ngồi trong chòi nghỉ mát cất tiếng gọi Vô Danh.

Nhìn xa xa lập tức thấy dáng người trầm ổn của hắn, Lục Phù cười dường như đã quen nhìn bóng dáng ấy rồi, giống như dáng người của chính mình. Mà bản thân mình rất ít khi chú ý đến hình dáng của mình, đó đã trở thành thói quen.

Mấy phần điểm âm được mang đến chòi nghỉ mát, còn có trà Bích Loa Xuân thơm vào bậc nhất.

“Phu nhân, người tìm ta?” Vô Danh bước vào chòi nghỉ mát, vững vàng hỏi han.

“Ngồi xuống đi, ta có việc muốn hỏi ngươi!” Đợi cho hắn ngồi vào chỗ, Lục Phù nhìn hắn thật sâu “Ngươi từ kinh thành theo ta đến Lạnh Thành, như vậy hiểu rõ mỗi ngày vào giờ Tý ta sẽ gặp ác mộng, đều mơ thấy chuyện tình tối hôm đó. Ta muốn hỏi ngươi, nếu có một ngày không nằm mơ nữa, điều đó có phải tượng trưng cho việc cổ độc đã được giải?”

Vô Danh cảm thấy khó hiểu vì sao nàng hỏi như vậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. Lục Phù không chớp mắt nói “Đêm qua, ta không gặp ác mộng.”

“Không gặp ác mộng?” Hắn nghi hoặc cau mày, “Theo lý thuyết cổ độc sẽ không được giải, trước kia sau khi uống thuốc giải xong ta mới không nằm mơ nữa, không có ngày nào ngừng lại.”

“Vậy tình huống này giải thích như thế nào?”

Chỉ có vẻ yên lặng, lúc này Vô Danh không biết nên giải thích tình huống đó như thế nào, chỉ im lặng không nói gì.

“Tác Lan Châu còn bị nhốt trong địa lao ở kinh thành phải không?” Lục Phù thản nhiên hỏi. Nàng hiểu biết độc dược vì vậy Lục Phù đã ra lệnh nhốt lại hai ba năm để cho Sở Nguyệt từ từ tra tấn.

“Đúng, nàng vẫn không khai, chỉ sợ khiến nàng mở miệng nói ra không phải là chuyện dễ” Hắn hiểu rõ tính tình của Tác Lan Châu hơn ai khác, nữ tử như vậy sẽ không chịu khuất phục cho dù bị hạnh hạ bởi vì nàng biết cổ độc trên người Lục Phù rất khó giải, họ sẽ không dám giết nàng vì vậy cam lòng chịu đựng sự tra tấn.

“Quả thật người có mưu mô thì sức chịu đựng cũng hơn người thường rất nhiều!”

Lục Phù lạnh lùng hừ một tiếng, tay rót h chén trà, uống một hớp, “Tri phủ mới của U Thành khi nào đến đây?

“Tháng sau mới có thể đến!”

“Chuyện khơi thông tuyến đường giao cho ngươi và Hải Nguyệt đi làm, dù sao U Thành cũng không phải là địa bàn của chúng ta, nên giữ mối quan hệ tốt với quan phủ về sau có chỗ cần dùng” Nàng thong thả ăn điểm tâm, sau khi mang thai ngoài chuyện thèm ngủ nàng còn ăn rất nhiều. Trước kia có những thứ không thích ăn nhưng hiện tại cảm thấy ăn rất ngon miệng.

Vô Danh gật đầu, “Mấy ngày hôm trước ta có đi dạo một vòng trong U Thành, nơi đây phong kín, kinh doanh quán rượu hay nhà trọ có vẻ không lợi nhuận mấy, chi bằng kinh doanh mở hiệu thuốc bắc! Nơi đây chỉ có một y quán, người đến xem bệnh thì nối đuôi nhau, có người phải xếp hàng mấy ngày liền.”

“Tô gia chủ nếu kinh doanh quán rượu và hiệu thuốc bắc, ở trong này cũng không ngoại lệ.” Lục Phù cười nói: “Nơi này việc kinh doanh quán rượu không khá khẩm, chủ yếu là vì dân sinh sống trong U Thành rất nghèo khổ, bản thân không đủ ăn nên không đến quán rượu, Nhưng nếu làm cho vùng này trở nên giàu có thì sao? Ngươi biết vì sao ta chọn U Thành mà không phải những thành nhỏ khác?”

“Nơi này cách kinh thành rất gần, có thể thuận tiện điều hành vận tải đường thủy của Dao Quang.”

“Đó chính là lý do thứ nhất” Lục Phù cư���i cười, ngón tay thon dài vẽ vài vị trí trên bàn đá, mặc khác tay còn lại bỏ miếng điểm tâm vào miệng, giọng nói có chút mơ hồ “Ngươi nhìn xem nơi này… Nếu đem bốn con sông chung quanh U Thành thông thương với Lạnh Thành, Đồng Quan…..Còn có những kinh đào chủ yếu nơi vùng phụ cận. Đến lúc đó, U Thành sẽ không còn tình cảnh hiện tại. Việc buôn bán của chúng ta, lúc bắt đầu đã nổi tiếng, về sau U Thành cũng không phải chỉ có quán rượu của chúng ta là duy nhất, giống như Mai Hoa lâu vậy, muốn nói cho người khác nghe được, cũng là một nghệ thuật, một chiêu bài. Quán rượu và hiệu thuốc bắc có thể tiến hành cùng lúc, chậm hơn người khác cũng không sao.”

Vô Danh gật đầu, đi theo nàng hai năm hắn cũng ít nhiều hiểu được chuyện trên thương trường, nhìn thái độ tự tin của nàng, trong mắt hắn ẩn chứa ý cười.

Lục Phù cúi đầu, đang nghiên cứu món điểm tâm trước mặt, mùi vị của điểm tâm ở Giang Nam và kinh thành khác nhau rất nhiều. Nàng không để ý ánh mắt luôn lạnh lùng vô tình của Vô Danh xuất hiện một vẻ dịu dàng gì đó.

Hai tháng sau, tại U Thành xuất hiện một y quán thứ hai gọi là y quán Thanh Gia.

Điều thú vị chính là, hai y quán lại nằm đối diện nhau, tạo thành một cuộc cạnh tranh quyết liệt. Chuyện này vốn không phải là dự tính ban đầu của Lục Phù, nàng chỉ muốn tìm một địa điểm tốt mà thôi, đành phải mở y quán đối diện với y quán Lưu Nguyên.

Y quán Lưu Nguyên dù sao cũng là cửa hiệu lâu đời, còn y quán Thanh Gia bởi vì bỗng nhiên xuất hiện có nhiều người dân trong thành không thật sự tin tưởng họ cho nên chọn lựa y quán Lưu Nguyên đối diện dù phải xếp hàng thật dài, thậm chí vài ngày cũng không chịu đến chữa trị ở y quán Thanh Gia.

Vài vị đại phu từ Lạnh Thành kéo tới đây, nhưng chuyện làm ăn của y quán vẫn như cũ. Trước cửa và trong sân vẫn lạnh tanh.

Lục Phù nhìn thấy tất cả nhưng không hề sốt ruột vì hiểu được đó là hiện tượng tự nhiên. Lúc Dao Quang khai trương cũng giống như vậy. Khi đó nàng mới mười lăm tuổi mà còn không cảm thấy ngạc nhiên, nói gì đến hôm nay đã trải qua nhiều năm lăn lộn trong thương trường.

Nàng và Hải Nguyệt chậm rãi bước đi trong thành, phía sau có hai người thị nữ theo cùng, từ từ làm quen với hoàn cảnh trong U Thành.

Mang thai năm tháng, chỉ đi thời gian khoảng một chén trà nhỏ mồ hôi đã tuôn đầm đìa, Lục Phù bất đắc dĩ phải ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi một lát.

Lúc này nét mặt của Lục Phù nhìn rất bình thường, đó là một nữ tử dịu dàng như nước, không có dung mạo kinh diễm hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng đối với U Thành là người có thân phận cao quý

Minh Nguyệt phu nhân.

“Phu nhân, mệt mỏi như vậy, sao còn muốn đi ra ngoài?” Hải Nguyệt bất mãn lau mồ hôi trên trán nàng. ”Chuyện này để Vô Danh nghĩ ra biện pháp là được rồi cần gì phải vất vả như vậy?”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đi ra ngoài chính là nghĩ biện pháp làm cho chuyện làm ăn của y quán thuận lợi hơn sao?” Lục Phù cười nhìn gương mặt không hờn giận của nàng, tâm trạng rất thoải mái hỏi.

“Biết, vì muốn để cho dân chúng trong thành nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân, ai…… Phiền muốn chết, sớm biết lúc trước gả cho hắn làm chi…… Bất quá, kiếm được một cái bảo bối.” Một khắc trước đó còn không vui cau mày, một khắc sau liền vui vẻ vuốt ve bụng của Lục Phù, cười hì hì nói: “Phu nhân, đợi sau khi sinh xong, mặc kệ là nam hay nữ, chúng ta cũng náo nhiệt hơn, nhất định dạy dỗ hắn thành người giỏi nhất trong thiên hạ.”

Nghe giọng điệu phấn khởi của nàng, Lục Phù bất đắc dĩ cười cười, nghe được tin tức của Sở Cảnh Mộc cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà Hải Nguyệt luôn cố ý làm như vô tình nhắc tới hắn, nàng không muốn nghe cũng không được.

Bởi vì Hải Nguyệt biết, cho dù đau lòng, nàng cũng muốn biết tin tức của hắn.

Giống như nói nàng biết hắn không còn tìm Dao Quang gây phiền toái, Di Nguyệt và Trừng Nguyệt cũng bắt đầu mở những con đường ở vùng phụ cận của Lạnh Thành.

Nàng biết hắn đang tìm nàng, vận dụng tất những việc có liên quan đến nàng.

Nàng biết hắn đang ở gần Lạnh Thành.

Nàng biết hắn thực sự rất đáng thuơng, tuy rằng nàng không thể tưởng tượng ra Sở Cảnh Mộc lúc tội nghiệp sẽ có dáng vẻ

Nàng biết, hắn rất đau khổ……

Nhưng nếu không xa nhau, hắn sẽ càng đau khổ hơn.

Nàng giết phụ thân của hắn, điều đó với hắn mà nói, là cả đời khó quên, đừng nói đến chuyện hắn còn tận mắt nhìn thấy.

Nhớ tới những điều này có một sự chua xót và khổ sở không nói nên lời dâng lên trong lòng nàng. Nói vậy cả đời này loại đau khổ chua xót đó sẽ theo nàng như bóng với hình.

Sở Cảnh Mộc…… Hãy quên ta đi!

Hãy quên người đã khiến ngươi yêu đến tận cùng, cũng hận đến tận cùng!

Hãy quên ta, mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta đã không thể quay về tình cảm lúc ban đầu, cũng không thể quay về những hạnh phúc ngày cũ.

Thời gian…….

Chỉ có thể dùng thời gian để chữa lành vết thương……

Hắn là vị tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, còn nàng là một đào binh.

“Nhưng mà phu nhân, U Thành có động tĩnh lớn như vậy, người không sợ khiến cấp trên kinh động sao!” Ngón tay Hải Nguyệt hướng lên trên chỉ chỉ, cau mày.

“Tin tức của U Thành bị phong bế không dễ dàng truyền ra ngoài, Hải Nguyệt, chuyện thương trường Bôn Nguyệt có thể giải quyết nhanh chóng hơn ngươi” Lục Phù nhìn nàng, lòng tràn đầy chua xót cười nói “Hiện tại ngươi có thể dự đoán tương lai của U Thành sẽ xảy ra biến hoá, nhưng ngươi lại xem nhẹ biến hóa của những thành trì chung quanh Lạnh Thành. Hoàng đế mới lên ngôi, thay đổi Thừa tướng, ban hành một loạt cải cáchcẩn thận nghiên cứu qua, có rất nhiều điều lệnh trong thương trường rất phóng khoáng, Tương lai vài năm nữa thương trường sẽ có nhiều thay đổi lớn không chỉ riêng U Thành. Đến lúc đó, những biến hoá như vậy sẽ không được xem là những biến đổi lớn, cũng sẽ không làm người khác để ý.”

Lục Phù thản nhiên cười, ý bảo hai thị nữ tránh xa một chút, mới cười nói: “Hải Nguyệt, ngươi còn phải học thêm nhiều.”

“Ta không phải Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt, từ nhỏ ở bên cạnh hầu hạ người, bổn tiểu thư chỉ cảm thấy hứng thú với đạo chích thôi ha ha……” Nàng cười sang sảng vài tiếng, “Loại chuyện chính trị này ta không có hứng thú.”

“Ánh mắt của Vương gia không tệ, Phượng Quân Úy thật sự là một hoàng đế tốt! Ít nhất hắn hiểu được cách phòng bị chu đáo, hiểu được khuyết điểm của hắn là gì, cũng biết rõ làm sao mang lại ấm no cho dân chúng. Hải Nguyệt, ngươi biết trong những lệnh được triều đình ban ra, có lợi bao nhiêu cho giới thương nhân không?”

Hải Nguyệt lắc đầu, Lục Phù cười nói: “Mùa hè năm trước, bệnh đậu mùa hoành hành nơi quan ngoại, nạn đói lan tràn. Người Hung Nô vốn binh hùng tướng mạnh bởi vì vụ thiên tai này không chỉ bị tổn thất lương thực, hơn nữa sức chiến đấu của quân đội cũng giảm rất nhiều, lương thảo cung cấp không đồng đều vì vậy triều đình mới thoát khỏi một cuộc chiến loạn. Nếu không có thiên tai này, lúc Lạnh Thành bị náo động, người Hung Nô thừa dịp xua quân tiến vào, Phượng Thiên hoàng triều sẽ không được yên ổn.”

Thiên tai năm ấy giúp triều đình thoát khỏi cảnh binh đao, nhưng không phải mỗi lần đều được may mắn như vậy. Cho nên Phượng Quân Úy mới nóng lòng mở rộng quốc khố để phòng bị thật tốt. Dùng được vài năm, đề phòng khi Hung Nô lớn mạnh trở lại sẽ có nạn binh đao.

Phượng Thiên là nước lớn, nếu bị thương ở gân cốt, muốn khôi phục cũng không nhanh bằng Hung Nô, vì vậy Phượng Quân Úy mới có thể nhanh chóng lựa chọn một con đường.

Làm một hoàng đế. Không biết hắn có thể mang hạnh phúc đến cho tỷ tỷ, nghe nói tháng trước rất nhiều tú nữ đã vào

“Thì ra là vậy!” Hải Nguyệt tỏ vẻ hiểu biết gật đầu, “Thật sự rất phức tạp!”

“Đúng vậy!” Thực phức tạp……

Có một số người đôi khi thật sự không thể đề cập tư tình và ân oán.

Chỉ có thể nghĩ làm sao thống trị quốc gia thật tốt.

Mà Sở Cảnh Mộc hiện tại thì sao?

Hết lòng hết dạ vì nước, bị nàng tra trấn thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Hắn dường như thờ ơ đối với chính sự xảy ra trong triều, đều toàn tâm toàn ý đi tìm nàng, đó là hận sao?

Lục Phù cười khổ, vuốt ve cái bụng nhô cao, dịu dàng nhắm mắt lại, lộ ra một vẻ quyến rũ tuyệt đẹp, khiến gương mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú dưới ánh mặt trời, làm cho Hải Nguyệt có cảm giác mình đang nhìn thấy một phu nhân khuynh quốc khuynh thành.

Ngã tư đường yên tĩnh chỉ có gió xuân thổi qua mang theo hương cỏ hoa thơm mát. Bỗng nhiên có những bước chân vội vã vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ lo lắng hiện ra trong mắt.

Nhìn thấy hai mẹ con đang đi tới, bước chân hoang mang rối loạn, người mẹ tóc tai rối bời, chỉ dùng một mảnh vải tùy tiện buộc lại, váy màu xám bằng vải bố, mặt trên có rất nhiều mảnh vá, chỗ này một miếng chỗ kia một miếng. Cô gái cũng giống như vậy, sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương, vội vàng đi về phía y quán bên kia.

Giống như một cơn gió thổi qua, rất nhanh biến mất trước mắt họ, Lục Phù hơi cau mày. U Thành mở y quán, nói thật ra lợi nhuận không cao, tuy rằng người bệnh rất nhiều, nhưng người có tiền xem bệnh cũng rất ít, theo nàng biết y quán Lưu Nguyên lệ phí cũng đắt.

“Hải Nguyệt, ta nghĩ ra biện pháp có thể thay đổi chuyện làm ăn của y quán.”

Bắt đầu từ hôm đó, y quán Thanh Gia liên tiếp ba ngày, toàn bộ chữa bệnh từ thiện, bổ sung thêm quy định, trong một tháng có ba ngày chữa bệnh từ thiện.

Y quán Lưu Nguyên, hơn ở điểm nó là một cửa hiệu lâu đời, dân trong thành với tư tưởng bảo thủ phần lớn cả đời đến đó khám bệnh, cho nên sự tin tưởng được bồi dưỡng lâu ngày nhất thời khó có thể phá vỡ.

Nhưng….. Bọn họ cũng thua một chỗ.

Đó là tiền bạc.

Lục Phù có thể miễn phí chuẩn bệnh cho dân trong thành cả năm, mà họ không thể làm được, muốn so tiền bạc với Dao Quang, không ai có thể sánh bằng.

Chỉ cần có thể chữa bệnh từ thiện, rất nhiều nhóm dân trong thành bởi vì không có tiền, không mua nổi dược liệu đắt giá, sẽ chọn lựa ý quán Thanh gia, lệ phí xem bệnh của y quán cũng rẻ hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thủ hạ của Lục Phù có nhiều đại phu, không giống y quán đối diện chỉ có hai người, những lúc cần gấp họ có thể tự mình vào thành đến tận nơi chuẩn bệnh

Không tới một tháng, chuyện làm ăn của y quán cũng bắt đầu khởi sắc.

Tiếp theo, Thanh Gia y quán liên tiếp mở thêm vài cái nữa……

Vô Danh cũng bắt đầu bắt tay vào mở quán rượu và nhà trọ, mang lại sức sống mới mẻ cho U Thành, từ cục diện đáng buồn bắt đầu gợn sóng.

Trong bầu không khí ấm áp của mùa hạ, U Thành bắt đầu trở nên phồn hoa náo nhiệt.