Tô phủ Tây Uyển, nước chảy dưới đình, đình thai cảnh vật tươi đẹp tuyệt trần, thúy trúc lay động, phù dung xanh tươi, trăm hoa đua nở, nơi nơi mãn trì như chờ đợi một hương thơm mới. Có một con phi ưng đang bay vòng trên không, không giống như phi ưng bình thường, toàn thân một màu trắng không pha tạp, lớn gấp đôi so với phi ưng bình thường, nhìn ra là tuyết ưng hiếm có ở quan ngoại, ngày đi ngàn dặm, nhân tính thông minh, rất hiếm thấy.
Băng Nguyệt chụm ngón trỏ và ngón cái lên miệng, một thanh âm bén nhọn bay thẳng lên trời, tuyết ưng nghe thấy thanh âm, ở trên không trung bay mấy vòng, cúi đầu bay thẳng xuống, dừng ở trên tay Băng Nguyệt, Băng Nguyệt vỗ vỗ thân mình nó, cười cười, cởi cuốn chỉ ở chân tuyết ưng xuống, rồi quơ tay cho phép nó cất cánh. Xoay người trở về phòng, ở bên trong Lục Phù đang nhàn nhã dựa vào bàn, phong thái như tiên tuyệt sắc tỏa sáng, hai mắt nửa khép, đang cùng Bổn Nguyệt thảo luận chuyên kinh doanh của Mai Hoa Lâu và hiệu thuốc.
Bổn Nguyệt thấy Băng Nguyệt tiến vào, đứng dậy hỏi “Tuyết ưng truyền tin tức gì vậy?" Băng Nguyệt nhìn Lục Phù cười, tâm trạng lo lắng mở cuốn chỉ ra đưa cho nàng, “Đối với tiểu thư mà nói không phải tin tức tốt”. Lưu phù cười duyên, khép quyển sách lại, từng đợt hương khí truyền ra thổi qua tâm tình lo lắng của Băng Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Sở vương phủ cùng Vân vương phủ 16 tháng 4 kết thành thông gia, sáng nay thánh chỉ đã ban�
“Cái gì?” Bổn Nguyệt kinh ngạc hô to. “ Nhanh như vậy sao?". Ọuay đầu về Lục Phù, cũng có chút lo lắng.
Lục Phù đôi mắt ngưng lại một giây rồi rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, như xuân tươi cười như trước, mi mắt nửa khép, tựa vào nhuyễn ghế, giống như đang chợp mắt, Băng Nguyệt, Bổn Nguyệt không dám quấy rầy, biết rõ nàng giờ phút này đang tự hỏi, chính là lo lắng đứng một bên không dám nói. Bên trong bức rèm che, một tiếng chuông thanh thúy vang lên trong lòng của các nàng, một người nằm, hai người đứng nhìn nhau. Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng chuông đinh đinh rung động, làm cho không khí trầm mặc lan tràn.
“Sở Cảnh Mộc cùng Vân Uyển Phù? Lục Phù nhẹ nhàng suy nghĩ, nghiền ngẫm cầm bút lông trên bàn, từ từ viết, hai mắt mở mông lung, linh khí bức người “Kinh thành ca ngợi thần tiên quyến lữ rốt cuộc người hữu tình cùng kết tóc se duyên, các người không biết là ta sẽ đưa phần lễ vật sao?” Băng Nguyệt Bổn Nguyệt cúi đầu, cũng không trả lời. Lục Phù cười, bút lông nơi tay chuyển động theo quy luật, giống như vô tình nói “Nghe nói Ngũ hoàng tử từ lâu đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Vân Uyển Phù, cũng quấy rầy nhiều phải không?"
“Vâng” Băng Nguyệt cung kính đáp, ngẩng đầu đoán tâm ý của nàng. “Tiểu thư sẽ đem Uyển Phù tráo hôn, đưa cho Ngũ hoàng tử?". Lục Phù ha hả cười, thì thào tự nói "Băng Nguyệt, như vậy chơi không vui sao, hai đóa phù dung của kinh thành nếu cùng một ngày xuất giá, nên có trường hợp gì xảy ra?"
Băng Nguyệt Bổn Nguyệt đồng thời chấn động, nhìn Lục Phù diễm lệ đang cười như nước, nàng nói về hạnh phúc cả đời mình nhẹ nhàng tựa như nói về một chuyện nàng không chút quan tâm. Hai người đồng thời cả kinh, tuy nói đã theo nàng vài năm, đại khái có thể đoán ra tâm ý của nàng, lúc này lại mờ mịt không hiểu gì, Lục Phù băng thanh ngọc khiết thông minh tuyệt đỉnh, nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì?
“Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?" Bổn Nguyệt bất an nhìn nàng, Lục Phù cười sáng lạn, tâm tình của nàng mạnh mẽ không hờn giận, các nàng lại càng bất an. “Ha hả... các ngươi khẩn trương cái gì? Phụ thân không phải nói, ta năm nay đã mười tám... không phải nên xuất giá rồi sao? Phụ thân cũng nói rõ là ta lớn rồỉ, ta cũng đến lúc xuất giá không phảiLục Phù cùng không xem các nàng, ánh mắt nhìn bức màn gắn hạt châu tỏa sáng có chút đăm chiêu.
Sở Cảnh Mộc, Vân Uyển Phù, đôi tình nhân được người đời ca ngợi thần tiên quyến lữ.
Sở Cảnh Mộc là trỉều đình đệ nhất vương gia, nghe nói là một thiếu niên xuất anh hùng, mặt như quan ngọc, tướng mạo tựa Phan An, mười lăm tuổi nhập ngũ, khi vừa tròn hai mươi, ở Yến Môn Quan, lấy sáu ngàn kỵ binh đánh bại hai vạn binh của Đột Quyết, từ đó về sau nổi danh sa trường, hàng năm trú ở biên quan, bảo hộ Phượng Thiên hoàng triều. Năm hai mươi hai tuổi khải hoàn trở về, kế thừa danh hào của Sở vương, thành Sở vương gia.
Nghe nói Vân vương cố ý đem nữ nhi gả cho hắn, từ lúc ở Vân phủ hậu viện gặp nhau, định ra minh ước, dắt tay cả đời, cuộc đời này không lấy người khác. Đã qua 3 năm, quận chúa đã mười tám, tú lệ tuyệt luân, muốn thành thân rồi sao?
Lão Sở vương lấy văn thành danh, trung hoà với Vân vương gia, đồng phù trợ nhị hoàng tử, cùng là đương kim Tấn vương, mà Sở vương Sở Cảnh Mộc lại không phân bang, cũng không muốn bất hòa, không muốn cuốn vào tranh đấu là muốn tự bảo vệ mình. Vẫn là yên tĩnh xem biến.
Sỏ Cảnh Mộc năm nay vừa mới hai lăm, tay cầm trọng binh, hắn cũng không tham gia đoạt vị tranh đấu giữa các hoàng tử, nếu là cùng Vân vương gia kết thân tuỳ hắn lựa chọn sao? Từ trước đến nay tình thế bức người không chọn cùng phải tuyển.
Lục Phù cười khẽ, cho tới bây giờ chính là tình cảnh mạnh hơn con người, Sở Cảnh Mộc, Vân Uyển Phù, ta sẽ đưa cho các ngươi một phần quà lễ kinh thiên động địa.
"Bổn Nguyệt, ngươi đi phủ của Ngũ hoàng tử giúp ta đưa vật này, nhớ kỹ, đi vào ban đêm, không được để người khác thấy”, Lục Phù cười nói, xoa xoa thắt lưng “Băng Nguyệt, ngươi đi hỏi thăm một chút, Vân quận chúa xuất giá muốn dùng giá y làm từ tay người nào, giờ xuất giá, cùng tuyến đường đón dâu, còn có thanh âm của nha hoàn bên ngườỉ nàng, bắt chước cho tốt..."
“Dạ," Bổn Nguyệt, Băng Nguyệt cung kính xác nhận.
Những cái chết bình thường là rất dễ dàng cho bọn họ, Vân vương xem nữ nhi như mạng, Sở vương lấy nhi tử làm kiêu ngạo, cũng nên khiến cho con cái của bọn họ nếm thử một chút đau thương tận tâm can. “Một nhân duyên tốt đẹp, thật là đáng tiếc!” Lục Phù cười khẽ, Băng Nguyệt Bổn Nguyệt không khỏi cả kinh, theo các nàng ánh mắt nhìn lại, nàng mới phát hiện, bút lông vốn đang xoay tròn trong tay đã bị nàng dùng nội lực bóp nát, cán bút gãy làm hai đoạn, nứt ra tỉnh tế, Lục Phù giống như đáng tiếc nhìn lẩm bẩm “Như thế nào chặt đứt đâu? Ha ha...”
Tháng tư còn có hơn một tháng nàng thực sự chờ mong! “Băng Nguyệt, ngươi gọi Vô Danh tiến vào” Băng Nguyệt nhíu mi, xoay người đi ra ngoài, Vô Danh chính là tên khất cái Lục Phù ngày đó trên đường mang về, hắn nói hắn gọi Vô Danh, mặc khác cái gì cũng không nói, Lục Phù cũng không ép hỏi, cho hắn làm một người hộ viện bình thường trong Tô phủ, đã có một thời gian, hắn lạnh lùng ít nói, thâm tàng bất lộ.
Trong chốc lát, Băng Nguyệt dẫn theo một nam tử tiến vào, không còn vẻ nghèo túng lam lũ ngày đó, không phải là tuấn mỹ nam tử truyền thống, thân hình cao lớn, mặt mũi cương nghị, cước bộ hữu lực ổn định, lưng thẳng tắp. “Tiểu thư có gì phân phó?" hắn cung kính cúi đầu.
“Đêm nay giờ tý theo giúp ta một chuyện” Lục Phù lời vừa nói ra, Băng Nguyệt, Bổn Nguyệt đồng thời hô to, thần sắc lo lắng nói “Không thể”. Lục Phù đứng dậy, hoa mai theo nàng di động, cười yếu ớt, quần lụa mỏng lay động theo gió, có một phong tình khác, nàng đi đến bên người Vô Danh, nói “Ta tin tưởng hắn.”
Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyệt liếc nhìn nhau, cũng không nói chuyện, bốn người trong nhất thờỉ cũng không nói gì. Một hồi lâu, Vô Danh mới quỳ xuống “Vô Danh nguyện vì tiểu thư làm thân khuyển mã, tuyệt không tiết lộ nửa điểm có liên quan đến chuyện của tiểu thư.”