Phù Dung Trì

Quyển 2 - Chương 3: “Nàng muốn làm hoàng hậu không?”




PHẦN 2: Triệu Tiếu Vy kể chuyện

Ngày thứ mười hai từ khi hoàng thượng rời cung, có tin cấp báo từ Bách Thượng gửi về: Hoàng đế băng hà.

Ta cùng với Hoàng hậu, Ca Dương, Huyên Kim và chúng phi tần, cung nhân đứng ở cửa hoàng thành đón bệ hạ. Thấp thoáng phía xa là đoàn người với rừng cờ rũ rượi, mang theo gió bụi từ phương xa trở về. Nhị hoàng tử cưỡi ngựa, ôm long bào, mũ miện và ngọc tỉ đi tới quỳ xuống trước Hoàng hậu.

Không đúng!

Vì sao lại là Nhị hoàng tử?

“Thái tử đâu?” – Câu đầu tiên Hoàng hậu hỏi.

Nhị hoàng tử cúi thấp đầu:

“Mẫu hậu, chuyện xảy ra quá bất ngờ... Phụ hoàng và hoành huynh đều...”

Chưa đợi Nhị hoàng tử nói xong, Hoàng hậu đã ngất xỉu. Ca Dương và Huyên Kim mỗi người một bên đỡ lấy bà. Mọi người ai cũng hốt hoảng gọi ý ới:

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương...”

.

.

.

Linh cữu của Hoàng đế và Thái tử được đem tới Dụ Kiến cung. Sự việc lúc này mới được kể lại tường tận. Thì ra Hoàng thượng muốn săn Yêu hồ – một loại cáo cực kì hiếm, gan của nó có thể chữa bách bệnh. Nhưng loài Yêu hồ này làm hang ở những vùng địa hình hiểm trở. Ngay khi phát hiện ra dấu vết Yêu hồ, Hoàng thượng cùng Thái tử mang theo mấy trăm binh lính thị vệ đuổi tới vách núi. Vì chỗ này nguy hiểm nên Thái tử ngăn không cho Hoàng thượng đi. Chu Lạc Ca Thần muốn sai lính đi bắt nhưng Hoàng đế nhất quyết không chịu, nói rằng phải tự tay bắt mới có ý nghĩa. Hết cách, Thái tử đành xin đi làm nhiệm vụ này. Hoàng đế thấy vậy cũng tạo cơ hội để con trai thể hiện.

Không ngờ lúc tóm được Yêu hồ thì có đá lở từ trên núi rơi xuống, ngay chỗ Thái tử đứng. Cả người và vật đều rơi xuống vực. Thái y cùng với hai nghìn binh lính đổ xô xuống vực cứu Thái tử. Một canh giờ sau thì chỉ đem về cái xác không hồn. Hoàng đế ôm con trai khóc thảm thiết, nói rằng do mình gây ra, sau đó lên cơn đau tim không cứu kịp.

Đó là một bi kịch!

Hoàng hậu ngất xỉu nửa ngày cũng mơ màng tỉnh lại. Lúc đó ta đang ngồi cạnh bên giường. Ca Dương đã đi Dụ Kiến cung.

“Thần nhi... Bệ hạ...”

Hoàng hậu khóc tức tưởi, chỉ gọi tên hai người thân yêu vừa qua đời. Bà khóc mãi cho tới khi Ca Dương đến Phượng Hòa cung. Sắc mặt chàng trắng nhợt, môi mím lại, hốc mắt đỏ hoe.

“Mẫu hậu.”

Chàng quỳ xuống ôm chân mẹ. Hoàng hậu cũng ôm con vừa khóc vừa nói:

“Dương Nhi... Bây giờ mẫu hậu chỉ còn có con... Ông trời ơi, đây là cái nghiệp chướng gì?”

Ca Dương lặng lẽ ôm mẹ. Nước mắt của chàng thấm vào áo bào của Hoàng hậu. Suốt đêm hôm đó hai mẹ con ôm nhau, không ai dám đến quấy rầy.

Ta ra cửa Phượng Hòa cung thì bắt gặp Thục phi và Nhị hoàng tử đang bị đám cung nhân cản lại.

“Bổn cung muốn diện kiến Hoàng hậu! Phượng Loan, Phượng Loan... Bà ra đây!”

Đây là lần đầu có người gọi húy danh Hoàng hậu. Đám hạ nhân sợ tái mặt.

“Thục phi, mẫu hậu không khỏe, phiền người lần sau lại đến!”

Thục phi nhìn ta, ánh mắt rõ là xem thường:

“Mời Tam hoàng phi báo Hoàng hậu một tiếng. Triều đình không thể một ngày không có vua! Phải lập tức làm lễ đăng cơ để tân đế đứng ra lo hậu sự cho tiên hoàng!”

“Bệ hạ vừa băng hà, ai cũng rất đau thương. Hoàng hậu ngã bệnh không thể xuống giường. Thục phi gấp gáp như thế là có ý gì?”

Ta nói và đưa mắt nhìn Nhị hoàng tử. Con người này dù tỏ ra điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự phấn khích trong đáy mắt. Thái tử không còn, ngai vàng là của hắn. Trừ khi...

Giằng co một chút thì hai mẹ con Thục phi cũng rời đi. Sau đó Lam phi cùng Tứ hoàng tử và các vị công chúa tới thăm, ai cũng đều thở dài mà ra về. Hoa phi cùng Bát hoàng tử cũng đến nhưng chỉ hỏi han bệnh tình chứ không có ý quấy rầy. Ta thức trắng đêm ở Phượng Hòa cung. Khi mặt trời vừa ló dạng thì Ca Dương đi ra từ tẩm phòng. Mắt chàng thâm quầng, dĩ nhiên cũng không ngủ.

“Vy Vy, nàng chăm sóc mẫu hậu. Ta đi một chút rồi trở về!”

Tôi nhún gối tuân mệnh, nhìn bóng lưng cô độc của chàng đi càng lúc càng xa...

Nói là “một chút” nhưng hai canh giờ sau vẫn mất tăm. Ta gọi Tiểu Yến Tiểu Mạch đi dò la. Bọn họ báo về là chàng đang ở U Trì. Ta lập tức đi đến đó. Tuy nghe danh từ lâu nhưng đây là lần đầu ta đến nơi này.

U Trì là một cái hồ rất rất rộng, rộng như một cái bể. Ở đó chỉ có hoa sen, nhưng sen này cực kì tươi tốt, trăm búp trăm hoa nở rực dưới ánh mặt trời. Ta thấy Ca Dương nằm trên một cái xuồng ở giữa hồ, không biết chàng làm cách nào mà ra tới đấy. Tiểu Ninh Tử thưa với ta:

“Xuồng này Tam hoàng tử vẫn luôn neo giữa hồ. Ngài dùng khinh công bay ra, mỗi khi mất ngủ đều có thể nằm ở đấy đánh giấc ngon lành... Có chuyện buồn cũng có thể ngồi hàng giờ...”

Ta híp mắt điều chỉnh tầm nhìn. Thị lực ta rất tốt nên nhìn rõ chàng nhắm hờ mắt, vẻ mặt thả lỏng rất thư thái an nhàn. Cả người chàng như hòa làm một với đầm nước đầy sen. Khung cảnh này làm ta không nỡ phá hỏng. Trong lúc ta lúng túng thì Ca Dương đột nhiên tỉnh dậy. Chỉ thấy tay chàng nhẹ nhàng vuốt vào hư không, đáp xuống một nụ sen âu yếm rồi làn môi kia cười thật dịu dàng... Một nét dịu dàng vô tận mà ta chưa bao giờ biết...

Chàng thích sen, rất thích... Thích đến say mê... Thích đến yêu thương... Giống như tình yêu của đàn ông và phụ nữ...

Trong đầu ta rối loạn không nghĩ được gì. Có một thứ đập vào sự đề phòng của nữ nhân. Đề phòng cái gì cơ? Những đóa hoa vô tri vô giác sao? Ta tự cười giễu mình.

Một lúc lâu mê mẩn nằm trong rừng sen, cuối cùng Ca Dương cũng lười biếng ngồi dậy. Tóc chàng đã xõa ra từ bao giờ, lúc này đang bị gió làm rối loạn với lớp lớp cánh hoa. Một Ca Dương như thể thần tiên không màng chốn phong trần, chàng không hề giống một thiếu niên mười sáu.

Ca Dương thấy bọn ta ở trên bờ thì nhíu mày, miệng lẩm bẩm gì đó rồi đứng dậy. Chàng tùy tiện vén tóc qua một bên vai rồi lướt gió nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta. Chỉ một lúc chợp mắt mà sắc mặt chàng đã hồng hào.

“Mẫu hậu dậy chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Đêm qua có ai tới?”

“Thục phi, Lam phi, Hoa phi, các hoàng tử và các công chúa...”

“Họ nói gì?”

“Thục phi và Nhị hoàng tử muốn bàn chuyện kế vị. Lam phi, Tứ hoàng tử cùng các công chúa muốn vào thăm. Hoa phi và Bát hoàng tử chỉ hỏi han rồi đi ngay.”

Ca Dương nhếch miệng cười, trong đó có sự châm biếm và khinh miệt. Chàng đảo mắt nhìn ra giữa hồ, ánh mắt lại dịu đi.

“Nàng muốn làm Hoàng hậu không?”

Ta mở to mắt nhìn Ca Dương, rồi lại nhìn theo hướng tầm mắt của chàng. Ở đây chỉ có hoa sen. Chữ “nàng” này là chỉ ta sao? Vì sao ta cảm giác không đúng?

Ca Dương nhìn một lúc rồi quay đầu mỉm cười:

“Vy Vy... Nàng muốn làm Hoàng hậu không?”

Câu hỏi này có kèm tên của ta, cảm giác chân thật hơn một chút. Ta rối rắm đáp lời:

“Chàng... Muốn làm gì? Nhị hoàng tử...”

“Không cần lo. Ta sẽ có cách, nàng chỉ cần im lặng đứng nhìn và đừng có ý kiến gì hết! Những quyết định của ta cũng đừng thắc mắc, chỉ cần an ổn ngồi trên ghế phượng, nàng làm được không?”

Ta ngơ ngác gật đầu. Tức là... Chàng muốn làm vua và ta sẽ làm Hoàng hậu. Trời ơi, ta đang mơ phải không? Một vị quận chúa bị đất nước hy sinh, mang đi trao đổi lấy an ổn phút chốc, rồi may mắn làm hoàng phi, bây giờ lại muốn leo lên ngôi Hoàng hậu... Triệu Tiếu Vy ta sẽ thành một giai thoại của Khương La, của Trung Lương.

Ca Dương thấy ta đồng ý thì quay đầu phân phó Tiểu Ninh Tử:

“Viết thư triệu Ngô Hà Huy – tam công tử của Thừa tướng vào gặp ta. Phái Trữ theo dõi Thái tử phi. Tịch thu sổ sách ở Thái y viện. Gọi Phong, Trì tập hợp tổ ám vệ lại, nói với họ nhiệm vụ thứ nhất là bắt cóc Binh Bộ Thượng thư. Chỗ Hoàng hậu phái Oanh Oanh và Yến Yến bảo vệ bà...”

Tiểu Ninh Tử dường như rất quen thuộc với những mệnh lệnh kiểu này. Hắn vâng dạ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Ca Dương nhìn ta, tỏ vẻ quan tâm:

“Bây giờ nàng phải luôn ở cạnh Hoàng hậu, động viên an ủi bà. Cương Dương cung không nên trở về. Gọi Tiểu Yến Tiểu Mạch bí mật đem tư trang gì đó dọn sang Phượng Hòa cung!”

Căn dặn và phân phó xong, chàng lại một mình bước đi. Ta rõ ràng trông thấy bóng lưng kia thẳng tắp, dù rất đơn độc nhưng vững vàng như thạch bàn. Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác: Trên đời không có điều gì mà Chu Lạc Ca Dương không làm được.