PHẦN XIX: Thiên giới
Bích Hải và Liên nhi quay lại cửa hiệu thú cưng ở Tự Do Thành, trả sáu nghìn vạn mua Cực Quang Khuyển. Họ mua thêm túi vải có dây đeo, bỏ con chó vào rồi thắt miệng túi lại. Cực Quang Khuyển được bao bọc ấm áp, chỉ ló cái đầu tròn vo xù lông ra, hết sức ngoan ngoãn ngồi sau lưng Liên nhi. Khi nó ngủ gật trông giống hệt thú nhồi bông, người đi đường còn tưởng đây là kiểu túi dễ thương mới thịnh hành.
Kế hoạch của Bích Hải bao gồm tìm thảo dược quý, vì vậy hai người không trở về vội mà đem theo con chó đến Thập Trụ Sơn. Ngọn núi thuộc quyền cai quản của Thiên giới, nằm ở vùng biên cương xa xôi hẻo lánh, không có mấy tiên nhân chọn sinh sống chỗ này. Thập Trụ Sơn quanh năm bị bao bọc bởi sương mù và khói tía, nhìn xa xa giống quả cầu tiên tri huyền bí của các vu sư. Khí hậu vùng này thường lạnh và gió lớn, địa hình hiểm trở khó đi, có nhiều kết giới tồn tại lâu đời. Tiên nhân sống gần đây xem Thập Trụ Sơn là cấm địa, lưu truyền nhiều câu chuyện xưa chẳng rõ đúng sai. Hàng tháng cứ đến đêm trăng rằm là trên núi vang vọng tiếng hú dài thê lương, tiếng kêu gào của một loài quái thú nào đó bị giam cầm.
Bích Hải nâng đỡ Liên nhi bước qua những mõm đá nhấp nhô. Sáng nay thời tiết tốt, chỉ có gió nhẹ tuy nhiên vẫn lạnh cóng. Liên nhi mặc áo lông dày, choàng khăn và đội mũ len. Nàng đeo Cực Quang Khuyển sau lưng, con chó cũng có khăn và mũ đồng bộ với chủ, mấy sợi ria mép bị dính tuyết, cặp mắt đen láy hiếu kỳ quan sát xung quanh. Chú chó vốn sinh ở Bắc Cực, cái lạnh của Thập Trụ Sơn không tính là gì. Liên nhi nhất quyết cho rằng nó còn quá nhỏ, phải thường xuyên giữ ấm.
Thập Trụ Sơn thiếu cảnh đẹp nhưng dư thừa các loài cây quý, thậm chí có trên dưới trăm giống thảo dược chỉ mọc duy nhất chỗ này. Cỏ song châu có thể tìm thấy ở khe đá nhũ ẩm ướt. Hoa mạn đà tuyết nở trong băng, được băng bảo vệ giống như nhựa thông ướp xác côn trùng. Độc đáo nhất chính là cây nấm trắng, bé tí tẹo, nếu không để ý thì sẽ lầm tưởng chúng là những bông tuyết chưa tan. Hái thảo dược ở núi Thập Trụ Sơn không phải công việc đơn giản, nó đòi hỏi nhiều kiên nhẫn và kỹ thuật.
Liên nhi bắt chước Bích Hải gõ nhẹ vào khối băng, khi băng nứt thì từ từ bóc ra để tránh tổn thương cánh hoa. Hái được hoa phải lập tức bỏ vào lọ giữ lạnh, vì nó sẽ héo úa rất nhanh. Liên nhi nghiêng đầu nhìn Cực Quang Khuyển đang ra sức liếm khối băng của nó, tự hỏi hoa mạn đà tuyết dính nước dãi chó có làm thuốc được không...? Phần lớn thảo dược do Bích Hải thu thập, động tác của hắn rất thuần thục, hắn còn am hiểu Thập Trụ Sơn sâu sắc, biết chính xác chỗ nào mọc cây gì, không mất thì giờ tìm kiếm xung quanh.
- Oa, lạnh quá, tay đỏ cả rồi~~~
Liên nhi hái xong bụi cỏ song châu, nũng nịu giơ tay cho Bích Hải xem. Cực Quang Khuyển thấy vậy cũng chạy lại thè lưỡi. Bích Hải nhìn bàn tay đỏ, rồi nhìn cái lưỡi đỏ hơn, một bên xoa tay cho Liên nhi, một bên cốc đầu con chó:
- Chớ có lừa ta! Lưỡi của mi bao giờ chả đỏ?
Con chó tiu nghỉu, nam chủ nhân quá bất công, không biết quan tâm động vật quý hiếm gì cả! Liên nhi phì cười vuốt ve chỗ nó vừa bị cốc:
- Nha Nha giỏi lắm, lát nữa xuống núi chị thưởng thịt nướng cho!
Vẫn là nữ chủ nhân tốt tính hơn! Con chó nghĩ vậy, hớn hở vẫy đuôi sà vào lòng Liên nhi. Một chủ một chó đùa giỡn ôm ấp, chưa phát giác sắc mặt Bích Hải hơi kì lạ.
- Nàng... Vừa gọi nó là gì?
Liên nhi ngẩng đầu cười:
- Tên này có hay không? Hôm qua thiếp đã nghĩ phải đặt cho nó một cái tên dễ thương. Gọi “Nha Nha” nghe rất đáng yêu!
Bích Hải hạ tầm mắt, xoa tay cho nàng và bình tĩnh đáp:
- Ừ, gọi thế nào cũng được... Nàng ôm nó qua bên kia ngồi đi, ta hái thêm mấy lại cỏ nữa!
Liên nhi ôm con chó ngồi xem Bích Hải làm việc, ánh mắt dời từ bàn tay thon dài đến nửa bên mặt kiên nghị anh tuấn. Nàng bí mật thầm thì vào tai Nha Nha:
- Mày nói làm sao phu quân có thể đẹp trai như vậy...?
Con chó khịt mũi, giơ móng vuốt chải chải chỏm lông trắng trên đầu. Nó nghĩ bụng, chủ nhân quá mức nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đánh giá chính xác. Gu thẩm mỹ của họ chó nhà nó là phải kiểm tra bộ phận giống đực đặc thù, càng to mới càng đẹp! Không có tiếng nói chung, Liên nhi đành mặc kệ Nha Nha, tiếp tục chiêm ngưỡng ông chồng toàn năng nhà nàng, nhìn tới mức nước miếng sắp chảy ra...
- Không ngờ ngoài pháp thuật chàng còn tinh thông y lý nữa. Sở trường của chàng là gì, mau nói hết cho thiếp biết đi~!
Bích Hải nếm thử hương vị của nấm trắng, xác định không nhận lầm mới lơ đễnh đáp:
- Ta không tinh thông y lý, chẳng qua mấy loại thảo dược này đều thuộc tính hàn, đối với thể chất của ta vô cùng phù hợp. Trước kia mỗi lần bị thương đều dựa vào mấy cái này để hồi phục...
Liên nhi nghiêng đầu:
- Hình như ở Tự Do Thành cũng có bán.
- Hàn dược ở Thập Trụ Sơn tốt nhất, cái khác đều là thứ phẩm!
- À... Thảo nào chàng thuộc hết đường đi lên núi...
- Tất nhiên rồi, ta đã lăn lộn chỗ này không chỉ một hai năm.
Họ tán gẫu một lúc thì Bích Hải xong việc, thảo dược được bảo quản cẩn thận giấu vào túi càn khôn. Trời sắp về chiều, gió dần thổi mạnh, khói tía cuồn cuộn cản trở tầm nhìn. Liên nhi bắt đầu mệt, Bích Hải đeo Nha Nha sau lưng, hơi dìu nàng cùng đi. Bọn họ trở thành hai điểm màu duy nhất giữa băng tuyết trắng xóa. Hành trình hai người một chó như vậy khiến Bích Hải thấy hoài niệm. Từng có một phàm kiếp mà hắn và nàng đã dẫn theo Nha Nha dạo khắp thế gian. Không giống như Lục Sán, Cực Quang Khuyển đi theo Bích Hải vất vả nhiều hơn, chỉ xuất hiện trong vài kiếp hắn sống. Nó vốn là con vật, dũng mãnh thiện chiến tới đâu cũng không có được trí khôn của người. Cực Quang Khuyển lạc đường trong quá trình luân hồi, còn thường xuyên bị lính âm ti vây bắt. Thời gian đó nó giống như chó hoang mất chủ, chỉ có lòng trung thành là bản năng để nó đi tiếp.
Bích Hải cảm thấy cuộc đời này không có gì hối tiếc, hắn chưa từng cô độc trên tất cả hành trình, bởi vì có bạn tốt Ôn Nhân, Nha Nha trung thành, Lục Sán tận tụy, Tây Tây ngốc nghếch, thêm cả lão Ti mệnh bao che khuyết điểm và vô số người ngoài cuộc tuy chẳng làm gì nhưng âm thầm chúc phúc. Bích Hải sẽ không quên Diêm Đế mắt nhắm mắt mở cho qua và Thanh Ba năm lần bảy lượt không hoàn thành nhiệm vụ để cầu toàn cho hắn và nàng. Có bao nhiêu người đứng sau giúp đỡ, Bích Hải và Liên nhi nhất định phải hạnh phúc!
- Chàng nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
- Ta nghĩ...
Bích Hải chưa nói hết câu thì cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, cả Thập Trụ Sơn rền vang, tuyết lở đổ ầm ầm.
- Chuyện gì vậy?
Liên nhi hốt hoảng nhìn vùng trời hướng Tây đột nhiên bùng sáng, những vầng hào quang nhiều màu sắc đang kịch liệt giao tranh. Bích Hải híp mắt, Bích Lạc Tủy tự động hiện thân, lơ lửng bay trên đầu họ.
- Ta đưa nàng xuống núi trước, bên kia hẳn là xảy ra chút chuyện. Nàng ở chân núi chờ ta!
- Không được! Em muốn đi cùng chàng, ở bên cạnh chàng mới là an toàn nhất!
Hai mắt đen láy mở to nhìn hắn, Liên nhi học thói xấu, ôm chặt Bích Hải không buông. Bích Hải nhìn nàng chằm chằm, hai khắc sau bỏ cuộc:
- Được rồi, nàng chỉ được đứng xa xa, không cho chạy lung tung...
Thập Trụ Sơn thực chất là hai quả núi dính vào nhau. Núi hướng Đông là nơi có nhiều thảo dược, núi hướng Tây giăng kết giới dày đặc không dễ đi vào. Xa xưa trước kia, ngọn núi này không có tên “Thập Trụ Sơn”. Đêm rằm hàng tháng trên núi vang vọng tiếng thét, đó là âm thanh kêu gào của một tên ma đầu bị nhốt đã vạn năm. Xét về vai vế, Ma Lệ phải gọi hắn là bác. Nếu ông bác này không rơi vào cảnh ngục tù thì cha của Ma Lệ không lên làm Ma Vương, sau đó Ma Lệ giết cha ruột nối ngôi.
Thiên giới quá an tâm vì sự kiên cố của Thập Trụ Sơn, dường như không ai nghĩ đến sẽ có một ngày tên ác quỷ này trốn thoát. Hắn bị giam cấm trong “chiếc lồng” tạo bởi mười cây cột băng, kết cấu này vững chắc và được tin là không bao giờ đổ. Một Ma Lệ đã đủ loạn rồi, bây giờ thêm một Sát Hóa thì lục giới sẽ đi về đâu?
Khi Bích Hải tới nơi chiến trường đã rất tiêu điều, trong gió lốc cuồn cuộn những tia lửa đủ màu không ngừng nhảy múa. Hàng ngũ thiên binh mất trật tự, chủ soái gắng gượng đấu tay đôi, cả Thập Trụ Sơn muốn trời long đất lở. Bích Hải không nói hai lời, cởi túi đeo chó chuyển cho Liên nhi ôm. Hai lỗ tai Nha Nha bị gió thổi bạt ra sau, mất hút không thấy. Liên nhi lạnh run hứng gió, tuyết phủ trắng tóc. Cả chủ và tớ đều chật vật đáng thương. Bích Hải xây kết giới nhỏ vừa đủ bao bọc hai người, hắn xoa gò má bị lạnh đỏ bừng:
- Không sao, đừng sợ, đứng yên trong này nhé!
Liên nhi gật đầu như giã tỏi, bất an dặn dò:
- Chàng phải cẩn thận đấy, đừng để bị thương!
Bích Hải hôn nàng, lại xoa đầu con chó rồi bước vào quầng bão. Liên nhi căng mắt nhìn cũng không thấy rõ ai với ai đang đánh nhau. Nha Nha kêu gừ gừ, giá mà nó trưởng thành thì đã kiêu ngạo đi bên cạnh chủ nhân làm thần khuyển người người kính sợ rồi! Tức chết đi được, Nha Nha rất muốn kể cho Liên nhi nghe chuyện ngày xửa ngày xưa nó đã táp đứt một cánh tay của Sát Hóa như thế nào, phải nói là đẹp trai vô địch!!!
Sát Hóa mất nửa cái mạng mới thoát ra khỏi lồng giam, đánh với Thiên binh thì không sao nhưng mà cái tên ôn thần Bích Hải này có thể bớt xen vào việc của người khác được không? Sát Hóa cảm thấy xui xẻo như vậy là cùng, hắn không cam lòng bị bắt giam lần nữa, còn chưa hưởng thụ được tự do kia mà! Tên ma đầu xảo quyệt biết tránh nặng tìm nhẹ, ba mươi sáu kế đào tẩu mới là thượng sách! Vì vậy, Bích Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn độn thổ mất hút. Sát Hóa nổi danh là con cá da trơn, chạy trốn tài tình, thật không biết ngày nào tháng nào mới có thể bắt lại lần nữa!?
Gió bão lắng xuống, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ đứng trên phế tích là một nam nhân tóc dài áo xanh, phiêu phiêu thoát tục. Dư âm của cuộc chiến còn quẩn quanh nơi tay áo lay động, mái tóc đen mượt loạn mà không rối. Người nọ tìm gì đó trên đất, lát sau nhặt lên cây trâm ngọc đã gãy làm đôi, mày kiếm buồn phiền nhíu chặt lại. Khi mọi người chưa hết bàng hoàng thì lại thấy hai chiếc bóng nho nhỏ lao ra. Này, này... Nữ nhân và chó! Ở đâu ra? Đây là chỗ dắt thú cưng đi dạo sao???
Liên nhi tháo ru băng trên bím tóc của nàng, nhóng chân giúp Bích Hải buộc tóc lại. Hắn giật giật khóe miệng khuyên:
- Không cần, cái này... Không hợp đâu!
Liên nhi làm rất nhanh, còn khéo léo tết thành chiếc nơ màu hồng xinh xinh. Nha Nha nhảy chồm chồm, móng vuốt nhỏ bám lên tà váy của cô chủ. Liên nhi thấy vậy tháo nốt sợi ru băng còn lại và thế là Nha Nha được đồng bộ với Bích Hải! Thôi xong~~~!
Một cái nơ không tới nổi phá hỏng vẻ đẹp trai của hắn, Bích Hải nuốt xuống, cố không nhìn vẻ mặt vênh váo của con chó mất nết. Lúc này hắn mới xem xét lại hiện trường, nhìn một cái phát hiện ngay vấn đề.
- Mười trụ băng vì sao thiếu một?
Không biết Bích Hải đang hỏi ai, ánh mắt sắc bén dừng lại ở nhóm Thiên binh người đứng kẻ ngồi, bị thương kha khá. Mặc áo giáp đen khác biệt chính là Ngự Vệ nguyên soái, chức thống lĩnh cao nhất mà ngày xưa Bích Hải từng đảm nhiệm. Người kia bị bộ áo giáp che kín, chỉ chừa nửa khuôn mặt, hắn lạnh nhạt đáp:
- Nhổ đi rồi!
- Nhổ!?
Bích Hải thật muốn cười, trên đời còn có chuyện tiếu lâm như vậy à?
- Thiên sát cô tinh xuất thế, chân đá của Bàn Thạch rạn vỡ, phải tìm một vật tương tự trấn trụ.
- À... Thiên sát cô tinh? Thế rồi Thiên đình chọn một cái trụ “tầm thường” ở ngọn núi này xài tạm hay sao?
Ngự Vệ nguyên soái nhíu mày đáp:
- Nam Công Thiên Sư đã nghiên cứu kỹ, chín trụ cũng đủ nhốt Sát Hóa, miễn là ba năm một lần gia cố lại kết giới!
Bích Hải nhướng chân mày:
- Không phải Nam Công Thiên Sư là Ôn Nhân thượng tiên sao? Ta không tin hắn sẽ nói như vậy!
- Nam Công hiện tại không phải do Ôn Nhân đảm trách.
Bích Hải im lặng hồi lâu, hắn hiểu ra rồi. Vua nào thần đó, sau khi Bích Hải “rớt đài” có không ít thuộc hạ thất thế. Ngự Vệ nguyên soái mới thăng chức không chấp nhận trọng dụng người cũ, Thiên binh bị thay máu dần dần không còn một ai. Bảo sao tên Ôn Nhân kia suốt ngày rảnh rỗi tới ăn cơm chực, hóa ra thất nghiệp lêu lỏng! Vậy mà một tiếng cũng không hó hé, chắc là sợ hắn phiền lòng...
Bích Hải nén giận, miệng cười nhưng mắt không cười:
- Nam Công Thiên Sư mới nhận chức đúng là bản lĩnh cao cường! Núi này sao không sửa tên thành Cửu Trụ Sơn? Ngươi phải biết rằng trong chúng tiên nhân không một ai thông thạo ngũ hành bát quái và chân kinh thập luật hơn Ôn Nhân. Có phải hắn từng khuyên nhưng Nguyên soái không nghe? Thuộc hạ chỉ “hiền” là chưa đủ, phải có “tài” thì mới làm nên tích sự.
Bích Hải tiếc hận nhìn chín cột băng lẻ loi, không phải kẻ địch gặp may, là do quân ta hồ đồ! Ngự Vệ nguyên soái có lòng kiêu hãnh lớn, bị Bích Hải “dạy đời” trước mặt Thiên binh là điều không chấp nhận được. Hắn siết chặt thần kiếm trong tay, nhìn chằm chằm Bích Lạc Tủy xanh biếc lạnh buốt. Mấy nghìn năm trôi qua mà Bích Hải vẫn thế, cao ngạo như bề trên nhìn xuống, chưa bao giờ coi trọng hắn! Vô Phàm vẫn nhớ như in lời nói của Giao Diêu ngày ấy: “Huynh có cố gắng bao nhiều lần cũng mãi mãi không bằng chàng! Đừng ảo tưởng về bản thân nữa!”
Bích Hải không quan tâm Vô Phàm nghĩ gì, hắn đang suy đoán Sát Hóa có thể trốn chỗ nào trị thương. Chín cây cột băng đã mất tác dụng, không thể lãng phí cắm ở đây nữa. Bích Hải giơ tay thu hồi, từ giờ về sau Thập Trụ Sơn sẽ không còn khói tía và tiếng gào rú mỗi đêm trăng rằm.
- Dừng tay! Chưa có lệnh của Ngọc Đế thì không thể phá hủy kết giới!
Vô Phàm sốt ruột nói, mắt nhìn chín cây cột trong suốt bắt đầu run run rời vị trí.
- Hừ! Không đem đi thì vài ngày nữa chúng sẽ biến thành cây cột đình, chân bàn chân ghế hoặc bị bổ thành củi cũng không chừng! Các ngươi không biết năm đó ta và Tiêu Linh đã mất bao nhiêu tu vi để xây dựng kết giới này, mười trụ băng không có cái này dư thừa, kết cấu hoàn mỹ nhất mới có thể giam giữ ma đầu cho tới bây giờ. Tiêu Linh mà biết các ngươi nhổ một trụ đem đi kê Bàn Thạch thì nàng sẽ đội mồ sống dậy bóp chết cả lũ!
Vô Phàm nghẹn họng, Bích Hải trở về mất đi vẻ nho nhã lịch thiệp, ăn nói cũng táo bạo không nể mặt ai. Chín trụ băng tan biến, dòng thần khí cuồn cuộn giống như thoát khỏi cấm chế, vui sướng trở về nguyên chủ. Sức mạnh bị tách rời đã vạn năm đột nhiên quay lại khiến Bích Hải cũng chịu không nổi, nội đan run rẩy hút vào, lồng ngực đau nhói, máu trào ngược. Liên nhi phát hoảng, ôm chầm lấy cơ thể Bích Hải liêu xiêu muốn đổ nhưng nàng còn chưa chạm tới đã bị đánh bật ra.
- Ẳng!!!
Kẻ chịu tội là Nha Nha, khổ cho tấm thân có chút tẹo thịt đã bị đè bẹp thành bánh chó nướng. Bích Hải quên cả đau, vội vàng ôm Liên nhi lên. Nàng choáng váng như bị tay gấu vồ trúng, chỉ thấy cặp mắt xanh biếc le lói kim quang, vừa quen vừa lạ. Bích Hải phiền muộn nhìn Liên nhi tỏ ra bài xích hắn, tay cũng không cho nắm.
- Đừng sợ ta, ta sẽ không làm nàng đau...
Liên nhi nghe được giọng nói trầm ấm mới bình tĩnh lại, nàng đã phản ứng thái quá. Thấy Liên nhi lại ôm chầm lấy mình Bích Hải mới yên tâm. Trong lúc đó Nha Nha lảo đảo bò dậy, trời đất ơi, người bị “trọng thương” là nó kia mà!? Cậu chủ, cô chủ, nhìn bên này, mau nhìn bên này đi~~~ (>o<)
Thấy Liên nhi vừa bị Thần lực tác động có vẻ không khỏe lắm, Bích Hải chẳng muốn dây dưa với đám người này nữa, đem vợ và chó bay đi. Hành động lớn kỳ này đã khiến Thiên đình và Ma giới chú ý, muốn sống yên ổn chắc cả nhà phải chuyển nơi ở thôi!
Liên nhi thực sự bị ốm, nàng chỉ là tiểu tiên chưa qua cấp sáu, bị Thượng Thần búng một ngón tay là toi mạng rồi. Bích Hải ân hận không nói nên lời, hắn đưa Liên nhi lên Hoa giới, mặc kệ có bị Tây Mâu bắt gặp hay không, trước tiên phải trị thương cho nàng đã!
Hoa thần nghe tiên nữ bẩm báo thì ngẩn ra nửa khắc. Bà đặt tách trà xuống, xua tay giục:
- Mau mau, dẫn bọn họ ra hậu đình, ra sẽ tới ngay!
Đã lâu không lên Hoa giới, chỗ này vẫn là thiên bồng tiên cảnh giống như trí nhớ của Bích Hải. Liên nhi đã từ cung Bách Hợp xuất giá, năm đó nàng mặc hồng y thêu ngàn hoa, mặt mày trắng bệch bị hắn cướp từ khuê phòng. Nhắc lại thì xấu hổ, chiến hữu gọi Bích Hải là tân lang lưu manh nhất lục giới, không thèm làm theo quy củ, đánh sập cửa phòng để bắt cô dâu.
Khi Hoa thần đến thì thấy Bích Hải ngồi trên giường, Liên nhi đắp chăn ngủ không yên, sắc mặt xanh xao đang chịu đựng nổi đau nào đó.
- Cô mẫu!
Bích Hải chào một tiếng, Hoa thần từ ái gật đầu. Bà lặng lẽ quan sát đứa cháu này từ trên xuống dưới, tốt lắm, không kém xưa là bao. Biết Bích Hải nôn nóng, Hoa thần cũng không làm khó, lập tức bắt mạch cho Liên nhi.
- Tiểu Liên thế nào?
- Không cẩn thận bị Thần lực đánh trúng. Cháu đã cho nàng ăn hai viên Định Tâm Hoàn.
Hoa thần thở dài:
- Đứa ngốc này, con làm cách nào đưa Liên nhi trở về tiên thể vậy? Sẽ không dùng cấm thuật gì đó chứ? Nhìn xem, nội đan yếu ớt như vậy mà còn bị vây kín bởi Hộ tâm thuật, Mệnh truy chú, linh đan, pháp bảo... Trời ơi! Thằng ngốc này, sao con có thể nhét mấy thứ linh ta linh tinh như vậy vào cơ thể Tiểu Liên? Hoa cỏ không thể sống trong cái hộp sắt! Tu luyện mãi không tiến bộ chứ gì? Tiểu Liên chịu được tới bây giờ là giỏi lắm rồi!
Bích Hải bị Hoa thần nghiêm khắc dạy dỗ, biết sai cúi đầu. Đúng là hắn bao bọc nàng từ trong ra ngoài. Hộ tâm thuật để chuyển nội thương sang người hắn, Mệnh truy chú để tìm được nàng ở bất cứ nơi nào, còn có vài chục loại linh đan pháp bảo với mục đích hộ chủ, không cho bất cứ ai hay thứ gì tổn thương tới nàng. Không ngờ kết quả ngược lại, chẳng những cản trở tu luyện mà còn bào mòn sức khỏe. Bích Hải ân hận muốn cắn lưỡi chết cho xong!
Hoa thần bực mình lại buồn cười, kiên nhẫn hóa giải từng thứ một. Bà chưa thấy ai mặc bao nhiêu “áo giáp” như vậy, chắc là nặng lắm!? Bích Hải vô dụng bị đuổi ra ngoài, úp mặt vào tường sám hối~~~ Khi hắn tự trách đến lần thứ ba trăm linh năm thì có tiếng bước chân khe khẽ tới gần. Bích Hải quay lại, nhìn thấy một tiên tử áo trắng xinh đẹp. Nàng e ấp xòe váy hành lễ:
- Tường Vi thỉnh an Đế quân! Lâu quá không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?
Bích Hải nghiêng đầu suy nghĩ, Tường Vi nào nhỉ?
- Tiểu nữ là bạn khuê mật của Liên Liên, ngày trước có gặp ngài vài lần, Đế quân không nhớ cũng phải...
- À... Cô...
Bích Hải khó hiểu nhìn Tường Vi. Không thân, không quen, vậy chào hỏi làm gì?
Tường Vi hơi cúi đầu, nét mặt nhu hòa tuy không tuyệt sắc nhưng điềm đạm đáng yêu. Nàng mặc váy trắng tinh khôi, thêu hoa văn trang nhã chỉ cầu lịch sự mà không tranh nổi bật. Tường Vi nhìn Bích Hải với vẻ lo lắng do dự, hạ nhiều quyết tâm mới nói:
- Có một số chuyện đã qua, Tường Vi tính giữ trong lòng tới chết nhưng cuối cùng không thể không nói...
Mở đầu kiểu gì vậy? Bích Hải nhíu mày không muốn nghe, hắn linh cảm cô nàng này sẽ nói những chuyện khiến mình khó chịu. Làm sao cho nàng im miệng? Bích Hải nhìn cục đá to dưới chân, nhét đá vào mồm mỹ nhân liệu có mất phong độ?
- Làm chị em tốt với Liên muội muội nhiều năm, có hai điều Tường Vi rất thất vọng. Thứ nhất, Liên Liên đã thích người khác thì không nên đồng ý gả cho Đế quân. Thứ hai, một khi đã gả cho Đế quân thì không nên vì người kia mà phản bội ngài!
Bích Hải nhìn chằm chằm Tường Vi, nàng ta rất tự tin đón ánh mắt tức giận của hắn. Nghĩ mình là “người trong cuộc”, “người hiểu rõ”, Tường Vi không biết sợ là gì, tườm tận kể lại “sự thật” nàng ấp ủ bấy lâu nay. Đại khái là thuở xưa Liên nhi và Hắc Liên tự định chung thân, trao đổi tín vật. Bích Hải đến Hoa giới cầu thân, Liên nhi không dám cãi lời Hoa thần, bất đắc dĩ gả cho hắn. Mặc dù có chồng nhưng trái tim nàng vẫn hướng về mối tình thanh xuân. Sau này Hắc Liên phục hồi thân phận, thoáng cái biến thành Lệ Trầm Tích – kẻ thù chung cuộc của Bích Hải. Liên nhi đứng giữa phu quân và tình lang, cuối cùng chọn giúp Ma Lệ, trao cho hắn chiếc vuốt rồng thứ chín. Hậu quả là Bích Hải bị bán đứng, chết ở Hảo Vọng đài.
Tường Vi dùng khăn tay lau nước mắt, dịu giọng nói:
- Mặc dù chuyện này đã được điều tra phanh phui nhưng Tường Vi hiểu rằng Đế quân thương tiếc muội muội, không tin là đúng. Vẫn nên có một nhân chứng trình bày lại với ngài, để ngài không bị tình cảm lấn áp lý trí... Đây là tín vật mà Liên Liên đã giao cho Hắc Liên năm đó. Tường Vi không biết Hắc Liên chính là Ma Vương cho nên sau khi muội ấy năn nỉ cầu xin đã giúp hai người liên hệ. Ma Lệ lấy ra tín vật làm tin, còn Liên Liên đưa vuốt rồng lại cho hắn... Đế quân, Tường Vi rất xin lỗi, vì đã nhẹ dạ cả tin, bị lợi dụng mà không biết...
Nàng ta vốn định nỉ non thêm chút nữa, không ngờ miệng bị vật gì đó chèn kín. Tường Vi trợn trừng mắt, ư a cố móc cục đá cứng nhọn ra. Bích Hải cũng nể phục bản thân, có thể nghe xong chuyện mới bịt miệng ả ta lại. Hắn lạnh lùng nhìn Tường Vi, giọng nói lãnh đạm xa cách:
- Rất đa tạ “chuyện xưa” của tiên tử. Ta được nghe kể bao nhiêu lần mà chưa không lần nào sống động hấp dẫn như vậy. Đáng tiếc tiên tử đã phí công, cho dù năm đó Liên nhi có phản bội ta hay không thì cũng không ảnh hưởng tới việc ta yêu nàng. Trái tim nàng thuộc về nơi nào cũng được, thân xác ở đây là ta mãn nguyện lắm rồi!
Bích Hải diễn rất sâu, si tình ghê gớm, Tường Vi kinh ngạc nghe hắn nói, quên luôn miệng còn ngậm đá. Bích Hải hít mũi giống như muốn khóc, ngại có người ngoài nên quay mặt đi. Hắn nói cáo biệt rồi chạy thẳng, chỉ còn Tường Vi ngẩn ngơ trong gió...
Chẳng biết có phải vừa rồi nhập vai quá hay không mà bây giờ tinh thần chập chờn lên xuống. Mẫu thân nó! Bích Hải hắn không hèn như vậy, làm sao có thể lấy thể xác mà buông tha linh hồn? Nếu Liên nhi lỡ yêu người khác hắn sẽ làm mọi cách để lôi kéo trái tim nàng lại. Kéo không được thì hạ độc cho nàng quên, quên không được thì dứt khoát uống thuốc Tuyệt Tình luôn! Khi nàng không biết yêu là gì, không còn đặt ai trong lòng nữa thì hắn sẽ đơn phương ở bên cạnh, như hình với bóng, vậy cũng đủ!
Bích Hải nào biết rằng phần diễn xuất của mình còn được người thứ hai chứng kiến. Liên nhi nép bên góc tường, nàng vừa tỉnh lại thì không thấy phu quân đâu, căn phòng xa lạ làm nàng hoảng sợ, chạy khắp nơi tìm hắn. Kết quả nàng nghe được “chuyện xưa” từ miệng Tường Vi. “Liên Liên” đó là nàng thật sao? Trong quá khứ nàng từng phản bội Bích Hải, từng giả dối ghê tởm như vậy sao? Liên nhi ôm đầu run rẩy ngồi xuống, không phải, không phải... Đó không phải sự thật... Tận sâu trong tim nàng chỉ có hình bóng của hắn, người thứ ba mà Tường Vi nhắc đến nàng chẳng ấn tượng gì.
Lời Bích Hải nói khiến Liên nhi càng đau lòng. Hóa ra chàng yêu mình nhiều như vậy, không cần gì hết, không cần được đáp lại, không hối không tiếc... “Liên Liên” kia quá ngu ngốc, tại sao nàng ấy lại bỏ qua một nam nhân tốt như vậy? Cũng đáng đời chịu hình phạt luân đày. May là nàng không nhớ chuyện cũ, nếu nhớ rõ có lẽ sẽ hối hận đến chết!
Bích Hải muốn nói: Khoan đã, thế này là thế nào? (O_O) Ta chỉ “diễn” một chút thôi mà... Có cần cảm động như vậy không!?
.
.
.
Tác giả: Ừ, hiếm khi anh “diễn”, diễn tốt lắm, tiếp tục phát huy!