Phù Dung Trì

Quyển 18 - Chương 1: Cuộc chiến bảo vệ Tiểu Long Nhi




Phần XVIII: Đường tới hạnh phúc không còn gập ghềnh

Tương Tư ngủ một giấc dài, trong mộng là những mảnh kí ức thật giả lẫn lộn. Nàng thấy sương khói lượn lờ như chốn tiên cảnh, bóng áo trắng phiêu phiêu bên kia chiếc cầu. Người đứng đó, nhìn không rõ mặt...

Nàng thấy cung Trúc Uyển nắng chiều đỏ ối, ở bên cửa sổ là tấm lưng vững chãi, áo rồng thêu chỉ bạc, mái tóc nhuốm bụi thời gian. Người chậm rãi quay đầu, ánh sáng chói lòa, nhìn không rõ mặt...

Khung cảnh lại đổi. Lần này nàng ôm chiếc giỏ tre ngồi trên thuyền độc mộc neo giữa biển sen, cái giỏ động đậy, lộ ra con rồng bé xíu cuộn tròn ngái ngủ. Nàng ngẩn ngơ nhìn ngắm vật nhỏ xinh đẹp nhất trần gian, không hề phát hiện cuộn quanh chiếc thuyền là một con rồng khác. Sống lưng lấp lánh ánh bạc, to dài quá khổ lộ ra trên mặt nước. Trong phạm vi bảo vệ của nó, không thứ gì có thể đến gần...

Tương Tư chớp mắt, chiếc giỏ trên tay biến mất, thay vào đó là một đứa bé bướng bỉnh đang mút ngón tay của nàng. Nướu mềm cắn không đau, chỉ lưu lại cảm giác nhộn nhạo yêu thương vô bờ. Phía sau có một lồng ngực ấm, hơi thở rất an tĩnh, cánh tay có lực bao bọc hai mẹ con. Trong phạm vi bảo vệ của hắn, cũng không thứ gì có thể đến gần...

Nàng mắc kẹt trong giấc mơ lẩn quẩn, hoàn toàn không biết có bao nhiêu người đang lo lắng cho mình. Ngoài phòng là bầu không khí nặng nề ảm đạm, trong phòng là từng giây từng phút giành giật sự sống. Lệ Hà Khanh Ca ngồi chung một chỗ, nắm chặt tay an ủi cho nhau. Kinh Hà Vĩnh Lạc im lặng chờ đợi ở góc phòng trong khi Thán Khúc liên tục đi qua đi lại, giày nện xuống đất từng nhịp hoang mang vô vọng... Con chó Nha Nha nằm phủ phục bên cánh cửa trong tư thế canh gác, nó thở nhẹ, hai mắt đáo lia, dường như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy đến...

Tiểu Mai hai lần bưng chậu nước pha máu loãng bước ra, chỉ cắn môi lắc đầu trả lời bọn họ. Tình huống như vậy ở Hòa An phủ không phải lần đầu tiên... Nhớ năm đó Nhị phu nhân bị sảy thai, cả phủ buồn rười rượi, Nhị gia tựa cửa suốt một đêm, cảm giác già đi mười tuổi. Khanh Ca rơi lệ mà không phát ra chút âm thanh nào, Vĩnh Lạc vụng về rời chỗ ngồi, đi qua ôm lấy nàng. Lệ Hà tế nhị tránh mặt, bước tới cạnh vương gia. Thấy hai hàng chân mày của chồng nhíu chặt, nàng dịu dàng an ủi:

- Phu quân đừng quá lo lắng, phải tin tưởng y thuật của Chu đại nhân, người được bệ hạ phó thác chắn chắn có bản lĩnh phi thường. Lục muội và đứa bé sẽ không sao... Sẽ vượt qua tai kiếp này thôi!

Lý lẽ của nàng không đủ sức thuyết phục, sắc mặt Tự Trinh vương càng khó coi hơn. Hắn là đàn ông, trong mọi tình huống luôn lý trí hơn phụ nữ, cũng không thể tự huyễn hoặc bản thân. Thán Khúc nhìn vợ, lại nhìn em trai, em dâu, cuối cùng đưa ra một quyết định khó khăn:

- Nàng đi vào nói với Chu thái y, bổn vương ra lệnh giữ mẹ, không giữ con!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, phản đối không được, đồng tình không xong. Nha Nha từ trên đất bò dậy, cổ họng khẽ gầm gừ. Lệ Hà nhợt nhạt cười, vẫn cố vớt vát:

- Nhưng mà vương gia... Đứa bé là long tử! Nếu bệ hạ biết chàng quyết định như vậy liệu có tức giận không?

Thán Khúc đanh mặt, xem thường tất cả:

- Bổn vương không quan tâm! Tư nhi là em gái của chúng ta, nếu hoàng thượng xem trọng đứa trẻ hơn muội ấy thì chứng tỏ hắn chẳng yêu thương nàng bao nhiêu! Cùng lắm thì cứ để nàng sống trong vương phủ, cơm áo cả đời chẳng lẽ năm anh em chúng ta không lo nổi?

Thấy vương phi vẫn chôn chân tại chỗ, Thán Khúc không khỏi thở dài:

- Ta biết việc này tàn nhẫn nhưng mà nàng phải chấp nhận thực tế. Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, còn có thể hy vọng gì nữa? Nàng cũng thấy tình trạng của Tư nhi lúc được ôm vào phòng mà!

Trong mắt Lệ Hà chỉ còn máu đỏ lênh láng, nàng cúi đầu, khẽ nhún người rồi vén rèm bước vào.

Khi phủ Hòa An phải ra một quyết định khó khăn thì Ca Dương cũng hạ một quyết tâm đau thương gấp bội. Hắn nhận được tin trên đường gấp rút chạy về Sa Đà. Mặc cho Ninh công công khuyên ngăn thế nào, Ca Dương vẫn bỏ lại trách nhiệm và bổn phận trên vai, chỉ muốn mọc ra đôi cánh lớn, lập tức bay về bên cạnh nàng. Đoàn người như câu hồn sứ giả xông ra từ địa phủ, đem theo cát bụi mịt mù, lao đi vun vút không phút ngơi nghỉ. Phía sau nạm che mặt, Ca Dương đỏ mắt nhìn con đường phía trước dài vô tận. Bụi đường gió núi cắt vào da rát bỏng, khớp tay nắm dây cương lộ ra từng đốt xương trắng nhợt. Hoàng đế chạy như ma quỷ, ám vệ nín thở bám theo, chỉ sợ lơi là một chút sẽ không đuổi kịp.

Ca Dương nhìn cảnh vật hai bên đường như vệt màu nham nhở lùi về sau, toàn thân mỏi mệt nhưng đầu óc thì rất tỉnh. Hắn nhớ lại mỗi khoảnh khắc hạnh phúc cả kiếp trước và kiếp này. Những đôi giày và mũ len đã chuẩn bị đủ. Nôi cũng làm xong. Những con ngựa gỗ vẫn đặt trong thư phòng chờ được sơn màu. Bao nhiêu kế hoạch và dự định, bao nhiêu hy vọng và mong chờ... Chỉ đợi thằng bé ra đời để thực hiện. Hắn và nàng đã lỡ hẹn với con hai lần, chẳng lẽ lần này tiếp tục bội ước?

Phong đuổi sát hoàng thượng nửa bước, bỗng thấy nước mưa rơi xuống mặt, trời không áng mây, ánh nắng le lói... Hắn nhíu mày khó hiểu, sau đó mới phát hiện nước này mặn chát, dường như có mùi vị đắng ngắt của tuyệt vọng... Phong nghe giọng nói khàn khàn hòa trong gió:

- Truyền ý chỉ của trẫm, giữ mẹ, không giữ con!

Hạ lệnh rất dứt khoát nhưng có ai hiểu được phía sau là bao nhiêu đau thương giằng xé?

Hạnh phúc giống bong bóng nước, chợt đến, chợt tan... Nếu thật sự “vô con vô tự” là mệnh của hắn thì hắn chỉ mong còn lại nàng bên đời...

Xin lỗi con, con trai bé bỏng! Cha yêu con vô cùng, nhiều hơn sinh mệnh cha, nhiều hơn giang sơn và thiên hạ. Mất con làm lòng cha tan nát nhưng cha càng không thể mất đi mẹ... Phải lựa chọn giữa hai người là điều khủng khiếp nhất. Tha thứ cho cha, con trai bé bỏng! Chúng ta là cha mẹ tệ bạc nhất trên đời!

***

Trong lúc mọi người đã thống nhất định đoạt vận mệnh của thằng bé thì nó và mẹ vẫn bế tắc trong giấc mộng không thấy điểm dừng. Tương Tư nắm váy chạy trên cánh đồng bất tận, nghe tiếng em bé khóc văng vẳng đâu đây. Không có điều gì giày vò người mẹ hơn tiếng khóc của con...

Nàng đuổi theo âm thanh tới một dòng sông nhỏ, phát hiện chiếc giỏ tre bị nước lũ cuốn đi. Nàng không do dự nhảy vào dòng nước xiết, lúc này mới biết nước sông lạnh lẽo cỡ nào, lòng sông lởm chởm đá nhọn, thi thoảng còn có đá ngầm đập vào người đau điếng. Tiếng khóc của em bé như một bài hát du dương, thôi thúc nàng phải cố gắng chịu đựng, phải sống sót, phải cứu được con mình...

Tốc độ nước lũ ngày càng nhanh, phía trước là con thác chảy đứng, ầm ầm khoáy động cả vùng trời, rơi xuống thì chết chẳng toàn thây! Chiếc giỏ tre càng lúc càng xa tầm tay, một chút nữa thôi sẽ tới đầu con thác...

Không! – Nàng thét lên trong im lặng, rồi một điều kì dịu đã xảy ra. Từ dòng nước sâu đen ngòm bỗng mọc lên trăm đóa sen hồng, thân cây vượt thẳng, đài hoa xòe cánh. Chiếc giỏ mắc vào bụi sen, bị cản lại không trôi đi nữa. Nàng sung sướng bơi tới ôm cái giỏ vào lòng, bắt được con rồi nhưng nguy hiểm hãy còn phía trước. Thân sen quá mềm không chịu nổi sức chảy cuồn cuộn của con nước. Chỉ chốc lát sau, đám hoa ngã gãy, nàng lại mất điểm tựa tiếp tục trôi đi. Lần này nàng không sợ hãi, nhắm mắt ôm chặt giỏ tre...

Không sao, con đã có mẹ, mẹ tuyệt đối không bỏ rơi con lần nữa!

Nàng bảo vệ cái giỏ trong lòng, dùng thân mình che chở cho nó, không cần biết phía trước là vực sâu hay vách núi. Trong không gian hư ảo chẳng tồn tại bất cứ thứ gì ngoài dòng thác đen, nước ầm ầm chảy xuống, hun hút phía dưới không biết chảy đến bao giờ... Nàng và cái giỏ theo mạch nước rơi tự do, bị nuốt chửng vào hố sâu vĩnh cửu, rơi mãi... Rơi mãi...

- Đại nhân! Không xong rồi! Lại xuất huyết rồi!

Một y nữ thất thanh la lên. Chu Học Lễ mồ hôi ròng ròng, vừa hạ ngân châm vừa quát mắng:

- Ồn ào cái gì! Lập tức cho nương nương ngậm nhân sâm, nấu yến mạch và nước đường cho nàng uống! Nhanh lên!

Lệ Hà vào phòng chứng kiến tình trạng thập tử nhất sinh, chút do dự cuối cùng biến mất, nàng run rẩy nói với Chu thái y:

- Vương gia có lệnh, giữ mẹ, không giữ con. Đại nhân nhất định phải cứu sống muội muội!

Tiểu Mai bưng hòm thuốc đi vào, cũng nói với Chu thái y:

- Ta vừa nhận được chỉ dụ của bệ hạ, ngài ra lệnh giữ mẹ, không giữ con!

Lệ Hà nhìn Tiểu Mai, dường như bất ngờ, cũng dường như không. Đối với yêu cầu này, Chu Học Lễ chỉ thở dài lên tiếng:

- Tình huống của nương nương hiện tại rất kì quái, không thể nói trước được gì! Ta làm thái y bao nhiêu năm chưa từng thấy bào thai nào lạ lùng như vậy. Mạch nhỏ và mạch lớn tương thông, nếu đứa trẻ có mệnh gì thì mẹ cũng không giữ được!

Lệ Hà kinh hoàng nhìn cô gái nhợt nhạt đang nằm trên giường, giống như máu đã chảy hết, chỉ còn cái vỏ khô. Thái y nói vậy nghĩa là sao?

Trong giấc mộng, nàng và đứa bé tiếp tục rơi xuống, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khó thở. Áp lực dồn nén trong lồng ngực, đau đớn như phanh thây róc xương...

- Đại nhân không xong rồi! Mạch ngừng đập rồi!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, sinh mệnh con người giống như sợi chỉ mành, nói đứt là đứt, không níu kéo được gì. Chu Học Lễ mang tiếng “Dược vương” gặp phải tình huống như vậy cũng sững sờ trở tay không kịp. Ông rút ngân châm ra, tiếng thét làm hàm râu bạc rung rung:

- Ép tim! Ép tim! Truyền khí! Giật tất cả sinh huyệt cho ta!!! Không cần nương tay!

Bốn y nữ loay hoay hấp tấp xung quanh Tương Tư, vận dụng tất cả phương thức mà họ biết hòng cứu sống nàng. Lệ Hà loạng choạng bám vào cạnh bàn, trợn mắt nhìn cô gái nằm trên giường trắng bệch giống như xác chết, cả người buông lỏng, thân thể vô thức động đậy theo từng động tác của y nữ... Bọn họ hùng hục vây quanh nàng, tốc độ chậm dần cho tới khi không ai còn động lực tiếp tục... Họ ngơ ngác mà nhìn, mịt mờ chờ đợi Chu thái y... Hai mắt ông đỏ ngầu, biểu cảm khủng hoảng vạch mi mắt của nàng ra xem. Đồng tử đã lỏng lẻo, giãn ra hoàn toàn...

Quan sát hành động của Chu Học Lễ, Tiểu Mai không nhịn nổi nữa, nàng xô những kẻ vô dụng ra, điên cuồng ôm lấy Tương Tư vừa khóc vừa lây:

- Tiểu thư, tiểu thư, người không thể chết, làm ơn mở mắt nhìn nô tì đi! Người đã hứa dạy nô tì cách pha trà tim sen ngon nhất, còn hứa với hoàng thượng ba năm sau đưa tiểu hoàng tử hồi kinh! Huhuhu... Người cứ ra đi như vậy bệ hạ phải làm sao bây giờ...? Người nỡ lòng nào bỏ lại hoàng thượng một mình trên đời này!?

Tiếng khóc tức tưởi kinh động bốn người ở bên ngoài, cửa phòng bị đá văng, Thán Khúc dẫn đầu hoảng hốt chạy vào. Lệ Hà bải hoải dựa tường trượt xuống, không dám tin đây là sự thật. Khanh Ca không chịu nổi cú sốc ngất xỉu trong tay chồng. Ba anh em Tự Trinh vương có biểu hiện khủng khiếp giống hệt nhau, tròng mắt sắp nứt ra, điêu đứng mà nhìn.

Lúc này ở ngoài phòng, Nha Nha khẽ mở mắt, hai lỗ tai giật giật. Nó nghe thấy tiếng chuông leng keng và tiếng giày đinh lộp cộp, từng nhịp, từng nhịp... Con chó đứng thẳng dậy, lông cổ dựng đứng như bờm sư tử, móng vuốt cào xuống đất, họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. Người trong phòng không hề biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài. Nha Nha bệ vệ đi từng bước, dạo qua dạo lại như môn thần canh giữ trước cánh cửa. Trong thị giác của nó là những hình ảnh mà người phàm mắt thịt không thể thấy...

Sứ giả âm ti đến bốn người. Đầu Trâu cầm dây xích. Mặt Ngựa cầm sổ sinh tử, Hắc Vô Thường chống gậy, Bạch Vô Thường đeo chuông. Cùng một lúc phiền đến bốn vị sứ giả, không biết đối tượng là thần thánh phương nào! Bộ tứ vô thanh vô tức xuất hiện, dàn đội hình hùng hồn, tỏa ra luồng âm khí vừa lạnh lẽo vừa bốc mùi, ma quỷ đều phải sợ. Dung nhan của họ thì không nên xem kĩ, kẻo cả đời chẳng được ngủ ngon.

- Người bên trong đã tận số, phải đưa về âm ti, cản trở thi hành công vụ là trọng tội!

Mặt Ngựa đảm nhiệm vai trò thương thuyết, hắn giơ sổ sinh tử ra. Nó là một cuộn giấy da ghi rõ tên họ, dương thọ, năm sinh năm mất và nguyên nhân chết của nạn nhân. Mặt Ngựa vừa nói xong, bốn vị sứ giả chứng kiến Nha Nha nhe răng nanh táp lấy cuộn giấy, bắt đầu cắn xé. Tiếc là sổ sinh tử thời nay đã được cải tiến. Từ sau sự kiện một con yêu hầu xuống âm phủ làm loạn, Diêm Vương đã nâng cấp và bảo trì định kỳ, tăng thêm chức năng chống rách và chống vẽ bậy! Kết quả Nha Nha có nhai cỡ nào cuộn giấy vẫn trơ trơ, nó rú lên một tiếng tức giận, nhổ ra phì phèo.

Hắc Vô Thường là thủ lĩnh, không cảm xúc ra lệnh:

- Nhặt lên đi, bị mất Diêm Vương sẽ hỏi tội!

Bạch Vô Thường bước ra khỏi hàng, chuông gọi hồn đeo bên hông kêu leng keng. Hắn giơ chân, không tình nguyện khều khều cuộn giấy nham nhở, đôi mắt màu hồng nhấp nháy, ái ngại nói:

- Toàn nước dãi chó! Ta không nhặt đâu!

Đầu Trâu Mặt Ngựa tất nhiên cũng không muốn nhặt, ba người cãi cọ đùn đẩy trách nhiệm. Trong lúc nóng nảy Bạch Vô Thường vỗ lên đầu Mặt Ngựa cái bốp, một tròng mắt bị văng ra, bay thành đường vòng cung xinh đẹp... Nha Nha nhanh mồm táp trúng, trực tiếp nuốt vào bụng!

Bốn vị sứ giả rất kinh ngạc trước diễn biến gây cấn bất ngờ này, chỉ nghe Mặt Ngựa gào rú lên:

- Trả mắt lại cho ta!!! Ta liều mạng với ngươi!

Đầu Trâu và Mặt Ngựa là anh em tốt, thấy huynh đệ gặp nạn không thể không cứu giúp.

- Đừng lo, ta đã có cách!

Đầu Trâu lẫm liệt bước tới đối diện với cường địch, vận công rút ra một khúc xương trắng, huơ huơ trước mặt Nha Nha:

- Chó con ngoan~~~ trả mắt cho ca ca, ca ca sẽ cho mi khúc xương ngon về gặm~~~

Bạch Vô Thường xấu hổ che mặt, hắn không có quen biết tên ngu ngốc này! Hắc Vô Thường là thủ lĩnh, thấy giờ linh sắp hết, không biểu cảm nói:

- Cực Quang Khuyển đại nhân, nể mặt giao tình ngày trước của chúng ta, phiền ngài tránh sang một bên để sứ giả âm ti thi hành công vụ.

- Gầu... Gầu... Gừ...

- Ngoan cố phản kháng sẽ bị trừng phạt.

- Gâu... Gâu... Gừ gừ...

Bạch Vô Thường hâm mộ hỏi Hắc Vô Thường:

- Người quen cũ hả? Nó nói cái gì thế?

Hắc Vô Thường lạnh lùng quay sang, hắn là thủ lĩnh, không biểu cảm đáp:

- Ta nghe không hiểu!

-...

Tình trạng dằn do không kéo dài bao lâu, sau khi thương lượng thất bại vì bất đồng ngôn ngữ, sứ giả âm ti cùng Nha Nha nhảy vào quần ẩu. Con chó như cỗ máy cơ bắp sức lực vô biên, thoăn thoắt di chuyển, hễ ai tiến gần cửa phòng đều bị nó đá văng ra. Mặt trăng dưới bốn chi tỏa sáng, Nha Nha đạp không khí trong trận chiến một chọi bốn, mặc cho thương tích đầy mình vẫn oai hùng như cũ!

Bạch Vô Thường giơ cao chuông gọi hồn, cái chuông biến to và kêu reo ầm ĩ. Tiếng vang đó khiến rất nhiều ma quỷ bị thôi miên, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo sứ giả trở về địa phủ. Nha Nha thủ thế chắn ngay trước cửa, tiếng gầm của nó tạo thành sóng âm đánh tan tác tiếng chuông gọi hồn. Đầu Trâu vung dây xích sắt, đầu dây chính xác cuốn vào chân sau của Nha Nha, Mặt Ngựa cũng góp sức khống chế con chó. Nha Nha bị công kích ba hướng, nó há mồm gầm lớn, cái chuông trên tay Bạch Vô Thường hiện ra vết nứt nhỏ, leng keng rơi xuống đất, lăn tới trước mặt Nha Nha. Con chó không bỏ qua cơ hội nuốt luôn cái chuông vào bụng! Dạ dày của nó quá vĩ đại mà! Nha Nha lại ngoảnh đầu ngoạm dây xích đang trói chân mình, trâu với chó thi kéo co. Khi hai bên đang cố sống cố chết giữ một đầu dây thì Nha Nha thình lình buông ra, Đầu Trâu theo quán tính bật ngửa ra sau, té lăn cù, sợi dây trên tay cũng không cầm chắc, bị Nha Nha dễ dàng đoạt được.

Hắc Vô Thường là thủ lĩnh, đứng ở một bên lạnh lùng quan sát. Có con chó trắng kéo lê sợi xích điên cuồng chạy ngang qua... Có một gã đầu trâu hì hục đuổi theo la oai oái:

- Trả xích hồn cho ta!!!

Có một gã tóc trắng đuổi sát phía sau cũng phẫn nộ hét lên:

- Trả cái chuông bảo bối lại cho ta!!!

Và rồi một gã mặt ngựa vừa chạy vừa khóc lớn:

- Trả con mắt cho ta, đừng có tiêu hóa mất đấy!!!

Hắc Vô Thường là thủ lĩnh, hắn không biểu cảm nhìn một đoàn xiếc chạy qua chạy lại, đủ chó trâu ngựa và tên hề. Nha Nha thở phì phò chạy điên cuồng, ba tên phía sau quyết không bỏ cuộc. Lúc này bốn người đang chơi quá vui, không còn để ý đến Hắc Vô Thường nữa. Gã đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, bên trong chính là linh hồn gã phải bắt được bằng mọi giá. Diêm Vương đã ra lệnh, không thể không hoàn thành nhiệm vụ...

Hắc Vô Thường chống gậy, giầy đinh từng bước từng bước tiến về phía cửa phòng... Gã không hiểu vì sao Cực Quang Khuyển có mặt ở đây, hơn nữa còn mang hình hài một con chó bình thường. Hắc Vô Thường lăn lộn trong Minh giới bao nhiêu năm, chuyện tán gẫu vào buổi trà chiều hắn cũng nghe không ít. Người ta nói ở đâu có chó Cực Quang, ở đó có thần Bích Hải... Lời này đáng tin không?

Hắc Vô Thường hơi do dự giơ bàn tay lên, khẽ khàng đẩy cửa... Nha Nha quay quắt lại, phát hiện mình đã bỏ sót một tên cường địch. Nó mặc kệ đám người kia, không màn hậu quả nhảy bổ về phía gã, chưa kịp cắn vào cánh tay đối phương đã bị đánh bật ra, y như trái banh lông dội vào bức tường. Nó đau đớn rơi xuống, một chân bị gãy vẫn gắng gượng đứng dậy. Hai mắt con chó đen láy, long lên sòng sọc, oán hận nhìn gã.

Hắc Vô Thường lạnh lùng quan sát. Tính khí nó vẫn ngoan cường cố chấp như thế, tiếc là lần này bị gò bó trong thân xác phàm tục, không còn phong phạm thần khuyển tung hoành trên chiến trường năm đó nữa, cũng có nghĩa là không phải đối thủ của hắn nữa. Hắc Vô Thường không xem Nha Nha vào mắt, hắn muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, đem linh hồn này về giao cho Diêm Vương!

Đúng lúc đó một kì tích đã xảy đến. Cửa phòng bị đá tung từ bên ngoài, có người bước xuyên qua Hắc Vô Thường, vội vã chạy vào trong. Hắc Vô Thường vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy tình huống quen thuộc, những gương mặt khắc khoải thương xót, những giọt nước mắt khổ sở và tiếng khóc ray rứt. Hắn đã hoàn toàn vô cảm với nỗi đau của con người. Người sống bên trong khá nhiều, họ đang vây quanh một người chết. Mà người vừa đi vào thì mang bộ dạng điên cuồng hơn tất thảy, hắn xô đám người sống ra, ôm người chết vào lòng.

Nha Nha kêu ư ử, phủ phục nằm xuống, giống như tuyên bố cuộc chiến đã kết thúc. Bạch Vô Thường không quan tâm cái chuông của hắn nữa, chỉ khó hiểu hỏi Hắc Vô Thường:

- Đây là thời cơ tốt. Ngài còn chờ gì nữa?

Hắc Vô Thường có chút thất thần nhìn tình cảnh bên trong. Hắn thấy nam nhân kia ôm chặt thân thể lạnh giá của người chết, không giống đám người sống khóc lóc kêu gào mà chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng, triền miên và âu yếm... Hắn vuốt ve khuôn mặt mất đi sức sống, thì thầm nói gì đó, vô cùng kiên nhẫn, vô cùng cố chấp...

Hắc Vô Thương hạ tầm mắt, lạnh nhạt nói với Bạch Vô Thường:

- Chúng ta về thôi!

- Hả? Cứ vậy mà về?

Hắc Vô Thường nhìn vào phòng lần cuối rồi quay lưng bỏ đi.

- Về thôi... Linh hồn này chúng ta không bắt được...

- Tại sao không bắt được? – Bạch Vô Thường lững thững đuổi theo truy hỏi.

- Bởi vì đã có người bảo vệ chặt chẽ, người này chúng ta đấu không lại.

- Ồ, còn có người lợi hại hơn con chó nữa à?

Hắc Vô Thường gõ cây gậy xuống đất, mở ra cửa Ngục. Đầu Trâu lấy lại sợi xích nhưng mà Mặt Ngựa vẫn mếu máo nói với Nha Nha:

- Mi chờ đấy! Ta nhất định sẽ quay lại đòi món nợ này!!!

Bạch Vô Thường cũng bất lực lắc đầu:

- Chuyến này mất cả chì lẫn chài!

Nha Nha bị thương nằm ở đó, nhìn bốn vị sứ giả biến mất, rất không khách khí ợ một tiếng!

***

Nàng và cái giỏ cứ rơi mãi xuống, tưởng như sẽ chết trong hành trình dài dẳng đau đớn này...

Bất ngờ một kì tích đã xảy đến, có con rồng trắng cực lớn đang lao về phía họ, rất nhanh dùng thân thể to dài của nó cuốn lấy hai mẹ con. Vảy rồng mát lạnh, lấp lánh ánh bạch kim. Nó cuộn từng vòng từng vòng quay quanh hai người, chẳng mấy chốc đã bao bọc họ trong không gian nhỏ ấm áp. Nàng ngẩn ngơ ôm cái giỏ, hoang mang nhìn đầu rồng đang tiến về phía mình, càng lúc càng rõ nét. Nó là một con bạch long xinh đẹp, từng chiếc vảy lục giác tinh tế, mắt sáng như ngọc lưu linh, cái nhìn vừa quen thuộc vừa dịu dàng làm nàng vơi đi sợ hãi.

Chiếc giỏ trong lòng động đậy, phiên bản thu nhỏ của con rồng lớn từ từ chui ra. Nàng hoảng hốt sợ nó té ngã nhưng chú rồng con tỏ ra linh hoạt, trở về hình hài một đứa bé kháu khỉnh, ngồi trong lòng nàng khóc sụt sùi:

- Cha ơi...

Nó mếu máo gọi, tiếng khóc ngây thơ uất ức của con trẻ làm bậc cha mẹ đau từng khúc ruột. Nàng ôm con vỗ về, bạch long thu hẹp vòng thân của mình, ôm sát lấy hai người nhưng từ đầu tới cuối không nói lời nào. Nàng không rõ đây là đâu và mình là ai. Nàng chỉ biết chắc một điều, đứa bé là cả sinh mệnh của nàng. Họ lơ lửng trong không gian hư ảo, bốn bề tăm tối chỉ nhìn thấy nhau. Tiếng khóc của thằng bé tủi thân nghẹn ngào, bạch long đưa cái mõm dài tới, đầu nó quá to nên không thể làm những cử chỉ thân thiết. Bàn tay bé xíu đưa ra nắm lấy sợi râu rồng, bướng bỉnh không chịu buông. Bạch long nhẫn nại cũng không cáu giận, cứ vậy gác mõm ở bên cạnh, nhìn chăm chăm đứa bé như thứ bảo vật vô giá trên đời.

- Tiểu Long Nhi...

Thì ra rồng cũng biết nói, nàng hoang mang nhìn đôi mắt tuyệt đẹp ở khoảng cách gần. Thỉnh thoảng ánh mắt đó cũng rơi về phía nàng, cảm xúc ngổn ngang, yêu hận tràn bờ...

Không biết đã qua bao lâu, đứa bé trong vòng tay cha mẹ bình an ngủ thiếp đi, hai gò má ửng hồng cười hạnh phúc. Thứ hạnh phúc giản đơn của đứa trẻ – có cha có mẹ, được bảo vệ và yêu thương...

- Trở về thôi...

Giọng nói từ tính vang vọng vào từng ngõ ngách trong hồi ức xa xôi của nàng.

- Về đâu cơ?

- Về bên cạnh ta...

- Ông là ai?

Con rồng lớn chớp mắt, tiếng nói mang theo ý cười:

- Ta là chồng của em, kiếp trước, kiếp này, và từ khi tạo thiên lập địa!

Kiếp trước, kiếp này, tạo thiên lập địa... Lâu thế cơ à!

Nàng rất muốn hỏi về quá khứ của họ nhưng tiếc là xung quanh càng lúc càng tối, con rồng lớn đã không thấy rõ... Bóng tối trùm xuống nhưng nàng không hoảng sợ, bởi vì nàng hiểu rằng hắn vẫn ở quanh đây, thầm lặng bảo vệ mẹ con hai người!

Tương Tư thở nhẹ, các giác quan từ từ hồi phục khiến nàng nhận ra mình đang nằm trong một vòng tay run rẩy. Mệt không mở nổi mắt, nàng chỉ nghe thấy từng tiếng nói đứt quãng, rót vào tim vừa ấm áp lại vừa xót xa:

- Tư Tư... Mở mắt ra nhìn ta, đừng ngủ nữa em, mặt trời còn chưa lặn...

Hắn hôn lên trán nàng, nhấm nháp xuống mũi, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Nàng biết hắn không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, bởi vì trái tim đập quá nhanh, bàn tay ôm lấy nàng đang run lẩy bẩy.

- Em có nhớ ta đã từng nói thế nào không? Nếu một ngày không có em ta sẽ không còn là chính mình, thậm chí bệnh hoạn và điên loạn hơn Hạ Hầu Vĩnh Khang năm đó. Em là cô gái hiền lành nhân hậu, nếu muốn cứu rỗi thế giới khỏi ác quỷ thì lập tức tỉnh dậy đi...

Có ai đó nén tiếng khóc nói:

- Bệ hạ đừng như vậy, Lục muội đã đi rồi, hãy để nàng thành thản một chút!

Lồng ngực rung kịch liệt, hắn gân cổ thét lên:

- CẦM MỒM! Nói bậy bạ cái gì? Nàng không chết, còn chưa chết, nàng chỉ muốn dọa ta một chút thôi!

Hắn quay lại hôn lên mặt nàng tơi tấp, rì rầm làu bàu, gần như bị điên thật rồi! Tương Tư thương xót thở dài, chàng lại muốn ướp xác em như kiếp trước sao?

Mọi sự kiêu ngạo và ngang tàng bên trong con người Ca Dương đều trút bỏ hết, bây giờ hắn chỉ là người đàn ông bình thường oằn oại trong cơn đau mất vợ mất con, muốn diệt cả trời đất, muốn hủy hoại nhân sinh!

- Van xin em mở mắt ra nhìn ta... Một kiếp là đủ rồi, ta không chịu đựng nổi thêm lần nữa bơ vơ trên cõi đời này! Tại sao em luôn luôn bỏ đi như vậy? Kẻ lừa đảo! Em đem theo tim ta bỏ chạy... Để ta sống sót với cái lỗ đen trống rỗng, ân hận cả đời, điên dại cả đời, lại cứ thương em cả đời... Tư Tư, anh yêu em, yêu em, yêu em... Đừng rời khỏi anh, đừng bỏ lại anh, xin em đấy...!

Nước mắt rơi tí tách, thấm vào làn da nàng mặn chát, Tương Tư không chịu nổi, nàng lấy hết sức lực nâng một cánh tay lên. Cảnh tượng đó rất hoang đường, nhiều năm sau cũng không ai quên được. Người lẽ ra đã chết bỗng nhiên sống lại, cánh tay mềm mại đáp xuống mặt Ca Dương. Hắn giật mình nín thở, sợ chỉ hơi cử động cũng khiến ảo giác này biến mất. Ca Dương chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy hàng mi dài khẽ run rồi nặng trĩu nâng lên. Nàng nhếch môi cười, ánh mắt mệt mỏi rã rời nhưng vẫn nũng nịu nói với hắn:

- Em buồn ngủ lắm... Chàng đừng ồn ào nữa...

Trước khi mọi người hết kinh hoàng thì đã nghe tiếng hét kích động của hoàng đế:

- CHU HỌC LỄ!!!

.

.

.

.

.