Phù Dung Trì

Quyển 17 - Chương 4: Đại hội gia đình




Trong căn phòng nào đó ở vương phủ, một cuộc họp gia đình bất thường đang diễn ra. Thán Khúc ngồi ở ghế chủ tọa, bên trái là Chí Tĩnh Vĩnh Lạc, bên phải là Tịch Tề Kinh Hà. Một a hoàn nơm nớp lo sợ nhìn năm vị gia chủ mà thành thật khai báo:

- Bẩm, hôm qua nô tì theo lệnh vương gia quét dọn một phòng sạch sẽ. Chờ tới chiều không thấy khách đến, nô tì chạy đi hỏi thăm mới biết... Khách nhân chưa từng ra khỏi khuê phòng của Lục tiểu thư... Nô tì nhờ Tiểu Mai cô nương vào thông báo nhưng Tiểu Mai không chịu, nói là hắn muốn ra sẽ tự ra... Rồi nô tì tiếp tục chờ đến tối, kết quả cả đêm khách nhân ngủ ở phòng Lục tiểu thư... Sáng nay còn dậy muộn...

A hoàn cắn răng không dám nói tiếp, nàng ta sợ bị giết người diệt khẩu. Cả Sa Đà này ai chẳng biết con gái út của Hòa An vương chưa thành thân, một hồng hoa khuê cát chứa chấp đàn ông qua đêm là đạo lý gì? Lục tiểu thư xưa nay đoan trang hiền lành, tính tình dễ chịu lại hay cười, ai nhìn cũng yêu mến, nếu không may chuyện này đồn ra ngoài thì thanh danh của nàng xem như xong!

- Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi có thể lui ra!

A hoàn được khai ân, rất biết điều cúi người đáp:

- Hôm qua nô tì không nhìn không nghe thấy gì hết, xin đa tạ vương gia!

Trong phòng không còn người ngoài, nhị gia Chí Tĩnh vốn thô lỗ nóng tính, lúc này hắn không nín nhịn nổi nữa, đập chén trà quát ầm lên:

- Mẹ kiếp, khinh người quá đáng mà! Tưởng làm hoàng đế thì ngon lắm hả? Lục nha đầu là muội muội duy nhất của chúng ta, hắn dám ở trước mặt chúng ta làm nhục nàng! Đại ca, huynh không thể hèn nhát như vậy được, phụ vương vừa mất, người ta liền không xem huynh đệ mình ra gì. Đệ lập tức đem búa nện vỡ sọ hắn!

Chí Tĩnh nói xong liền đứng lên kiếm búa, ba đứa em phản ứng nhanh, nhào qua giữ hắn lại. Đùa à? Người ta là đương kim thánh thượng đấy, nhìn xem có bao nhiêu ám vệ bao vây quanh hậu viện. Chí Tĩnh mà bốc đồng chạy đi gây sự thì không khéo chưa kịp thấy mặt rồng đã bị xỏ que đem nướng rồi!

- Các đệ buông ta ra! Buông ta ra! Chết vinh còn hơn sống nhục, ta phải đòi lại công bằng cho Lục nha đầu!!!

Tam gia Vĩnh Lạc khống chế hai cánh tay anh trai, hết lời khuyên ngăn:

- Nhị ca trước bình tĩnh đã! Từ từ rồi giải quyết, không dùng vũ lực với họ được đâu!

Tứ gia Tịch Tề chắn ở trước không cho hắn bước qua, cũng nuốt nước miếng giải thích:

- Đệ nghĩ chuyện này có uẩn khúc, hoàng thượng vốn anh minh lỗi lạc, sẽ không làm mấy chuyện hồ đồ. Chúng ta cứ án binh bất động, chờ ngài đến gặp thì hơn!

Cậu em út rất thông minh ôm bắp chân anh trai, như con khỉ nhỏ hắn đi tới đâu là đu theo tới đó.

- Nhị ca đừng đi! Phụ vương vừa mới mất, chúng ta không còn tiền mua quan tài nữa~~~

Thán Khúc xoa xoa trán, đau đầu mắng một tiếng:

- Các đệ có thôi đi không? A Tĩnh ngồi xuống! Bây giờ không phải lúc làm chuyện ngu ngốc! Đệ suốt ngày chỉ có búa với dao, ngoài sọ với não thì không nghĩ ra cái gì nữa à?

Xưa nay ở nhà cao nhất là cha, dưới cha là anh cả, bốn cậu em tương đối tuân phục, nghe Thán Khúc nói vậy thì uể oải trở về vị trí. Chí Tĩnh vẫn tức anh ánh, chỉ trích ba đứa em trai:

- Các đệ sợ uy phong hắn cho nên không dám đi! Nhất là Tịch Tề, mấy năm nay ra ngoài làm quan càng ngày càng giống chân chó! Hắn nói cái gì cũng nghe răm rắp! Ngũ đệ, ngươi cười gì đấy? Sau này bỏ thói ôm đùi đi! Lần nào cũng làm ta suýt tuột quần!

Thán Khúc thở dài, gõ ngón tay lên mặt bàn.

- Đừng cãi nhau nữa, phải nghĩ cách giải quyết tình hình trước mắt đã! Ta dự định tối nay sẽ mở bàn tiệc nhỏ, mời hoàng thượng đến dự, hai mặt một lời nói cho rõ ràng, hỏi xem rốt cuộc giữa hắn với Tư nhi xảy ra chuyện gì, cái thai trong bụng nàng là thế nào, rồi thăm dò xem hoàng thượng dự tính sau này ra sao... Các đệ thấy được không?

Tịch Tề là người đầu tiên gật đầu:

- Phải đấy, bệ hạ đã bỏ kinh thành chạy đến tận đây, điều này cho thấy ngài rất xem trọng Lục muội... Mấy năm nay hoàng thượng chiếu cố vương phủ ra sao, huynh đệ chúng ta đều thấy hết.

Nghe Tịch Tề nói vậy Vĩnh Lạc và Kinh Hà cũng trầm tư.

- Hoàng thượng cho đệ bái sư phụ giỏi, còn tặng mấy tập thơ cổ quý giá. Thỉnh thoảng còn viết thư hỏi thăm chuyện học hành của đệ...

- Phan tướng quân bình thường rất chiếu cố ta, duyệt binh tập trận gì cũng gọi ta theo. Ban đầu ta nghĩ ông ấy nể nang phụ vương, sau này mới biết là hoàng thượng âm thầm nhờ cậy...

Chí Tĩnh hừ một tiếng, ra vẻ coi thường nhưng thực ra hắn đang nhớ tới bệnh cũ của Khanh Ca. Sau nửa năm uống thuốc do ngự y kê toa đã có tiến triển rõ rệt. Thán Khúc nhìn một vòng bốn cậu em trai, thấy họ đều đồng tình bèn quyết định luôn:

- Uhm, vậy ta sẽ bảo chị dâu các đệ chuẩn bị chu đáo, tối nay giờ Dậu đến Ngộ Lan đình, ăn mặc tươm tất một chút, gọi em dâu theo luôn. Đây là chuyện lớn trong nhà, các nàng cũng nên tham dự!

Ca Dương đang quấn quýt cùng Tương Tư thì nghe Tiểu Mai thông báo vương gia mời hắn đến ăn tối. Sớm đã lường trước chuyện này, hắn cũng muốn chủ động qua gặp mặt nhưng mà mãi lưu luyến mỹ nhân không nỡ rời một khắc. Tương Tư nhớ tới mấy ông anh thì bắt đầu lo lắng, nàng sợ Ca Dương và các anh mâu thuẫn với nhau, họ đều là những người thân quan trọng nhất của nàng. Tương Tư khẽ vuốt mái đầu Ca Dương đang kề trên bụng nghe ngóng. Bụng còn nhỏ, một chút dấu hiệu cũng chưa thấy, chẳng biết hắn muốn nghe cái gì.

- Em thay y phục, cùng chàng qua đó nhé?

Ca Dương áp mặt dưới người nàng, giọng ngái ngủ trả lời:

- Không cần, buổi tối có sương, dễ bị cảm, em cứ ở trong phòng đi!

Tương Tư mím môi:

- Nhưng mà em không an tâm, chàng đừng làm khó các anh, bọn họ cũng nóng ruột vì em thôi.

Ca Dương ngẩng mặt nhìn lên, rất tủi thân ai oán:

- Tại sao em không nghĩ người bị làm khó là ta? Bọn họ là ca ca ruột của em, ta nào dám làm gì? Có cưới được con gái nhà người ta hay không còn phải xem thái độ phụ huynh mà...

Tương Tư vỗ đầu hắn phì cười:

- Vậy được rồi, nhẫn nhịn một chút, khi về sẽ có thưởng!

Ca Dương giở thói trẻ con dụi dụi vào người nàng, mắt nhìn hai cái bánh bao như ẩn như hiện sau chiếc yếm trắng.

- Là em nói nhé! Tối nay ta sẽ về đòi lại đủ vốn đủ lời!

Khi Ca Dương tới Ngộ Lan đình, một bàn tám người đã ngồi đợi sẵn, bầu không khí ngưng trọng kì quái... Ngộ Lan đình thực ra là một vườn lan nho nhỏ do Hòa An vương một tay chăm sóc. Với khí hậu ở Sa Đà mà trồng được lan là một kì tích. Nghe nói ngày xưa vương phi thích loài hoa này, sau khi nàng mất vương gia liền xây một vườn lan. Khu vườn có kiến trúc lạ mắt, khắp nơi giăng vải lưới giữ hơi nước, lan treo từng vò trên những sào tre. Dưới đất lót sỏi tròn nhiều màu, dọc lối đi có các chậu xương rồng hình thù duyên dáng.

Giữa vườn là hòn non bộ, dưới nước lăng xăng vài con cá chép. Bàn tiệc dài hình chữ nhật bày trên thảm hoa, kiểu bàn chân thấp, rất phù hợp với quan cảnh khu vườn. Thán Khúc ngồi ở một đầu, bên tay phải là vương phi. Kế đó là vợ chồng nhị gia và tứ gia. Bên trái là vợ chồng tam gia và ngũ gia, sắp xếp rất có thứ tự. Ca Dương đảo tròn hai mắt, ung dung tự nhiên bước đến ghế chủ vị thứ hai. Hắn cười như mùa xuân mới về, nhẹ nhàng giơ tay ngăn bọn họ hành lễ:

- Không cần phiền phức vậy, ở đây không phải hoàng cung, cứ thoải mái đi thôi...

Ca Dương vén vạt áo, phóng khoáng xếp bằng ngồi trên gối đôn. Trước mặt hắn có rượu ngon và thức ăn tinh tế, xem ra vương phủ chuẩn bị cho “đại hội gia đình” vô cùng kĩ lưỡng. Thán Khúc với tư cách gia trưởng, khách khí mở lời đầu tiên:

- Quy tắc của phủ Hòa An hơi khác, nữ nhân cũng được tham gia quyết định chuyện trong nhà... Hy vọng bệ hạ đừng để bụng!

Ca Dương nhìn ba vị phu nhân, vui vẻ gật đầu:

- Các chị dâu là chủ mẫu, tất nhiên có thể lên tiếng!

Xét trên tuổi tác, Ca Dương chỉ lớn hơn Tịch Tề và Kinh Hà. Nghe bệ hạ gọi mình là “chị dâu”, phản ứng của ba người phụ nữ không giống nhau. Lệ Hà điềm đạm cười, rất ra dáng vương phi. Khanh Ca sợ sệt cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Thương Miễu còn trẻ, nàng là con nhà tướng, khá hoạt bát, lần đầu được nói chuyện với hoàng đế nên tương đối phấn khích. Bầu không khí có vẻ dịu xuống, Thán Khúc cười chủ động rót rượu, mọi người cũng uống một vòng. Cậu em út Kinh Hà ngồi rất gần Ca Dương, lấm lét thử mời hoàng đế một chén, được hắn hào sảng đáp lại thì cười tới không thấy mắt. Chí Tĩnh hừ một tiếng mắng thầm: “Không có tiền đồ!”

Một chút rượu ấm và thức ăn vào bụng làm cho người ta thả lỏng hơn. Thán Khúc nhẹ nhàng đặt chén ngọc xuống bàn, những người khác hiểu ý cũng lần lượt buông đũa. Ca Dương không có gì nóng vội, bẻ một quả nho lăn lăn trên ngón tay. Thán Khúc ho một tiếng, lựa chọn từ ngữ phù hợp, dù sao vấn đề kia cũng khá tế nhị.

- Bệ hạ, phụ vương của thần vừa qua đời, đối với mọi người trong phủ mà nói là một nổi đau lớn. Cha ra đi nhẹ nhàng, xem như có phúc, huynh đệ chúng thần hy vọng có thể thay cha chăm sóc tiểu muội... Nàng còn nhỏ dại, nếu mắc sai lầm gì cũng do đại ca dạy dỗ không nghiêm... Bệ hạ ngài...

Ca Dương giơ tay ngăn Thán Khúc dài dòng. Hắn nhìn một vòng tám đôi mắt sáng rực hướng về phía mình, thở dài nói:

- Chuyện này nói ra rất đơn giản. Tư Tư là Quận chúa, hiện tại nàng còn là nữ nhân của ta, trong bụng nàng đang mang long chủng tất nhiên không thể không về kinh. Có điều theo nguyện vọng của Tư Tư, nàng muốn ở lại Sa Đà ba năm cho mãn hạn tang, tuy ta đã đồng ý nhưng vẫn hy vọng mọi người giúp khuyên nàng một câu. Chuyện này đối với Hòa An phủ mà nói là tiền trảm hậu tấu, tổn hại nghiêm trọng danh tiết của Tương Tư... Vì vậy... Trẫm rất xin lỗi... Trẫm sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ quý trọng yêu thương nàng.

Ca Dương vừa dứt lời thì Chí Tĩnh giận đỏ mặt, đập bàn cái rầm.

- Hoàng thượng nói vậy mà nghe được à? Xin lỗi là đủ sao??? Em gái chúng tôi là ngọc ngà bảo bối cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan! Nó mới lớn cho nên khờ khạo, chưa được người ta đem tam môi lục sính đến hỏi cưới mà đã to bụng ra. Sau này nó biết ngẩng mặt nhìn đời thế nào đây?

Mọi người bị tiếng đập bàn làm giật mình, sau đó lại nghe mấy lời thô thiển của nhị gia. Thán Khúc hận rèn sắt không thành thép, nhíu mày quát một câu:

- A Tĩnh ngồi xuống! Không được vô lễ!

Lệ Hà với tư cách chủ mẫu áy náy giải thích với Ca Dương:

- Bệ hạ đừng để bụng, lão nhị xưa nay tính tình không tốt, hắn nói vậy chứ không nghĩ vậy...

Chí Tĩnh lập tức nhảy vào mồm chị dâu ngồi:

- Ai nói đệ không nghĩ vậy? Đệ chính là nghĩ như thế! Chúng ta không phải có tám người hay sao? Còn sợ cái gì, phải đánh cho tên này một trận để hắn chừa cái thói dâm dê, chuyên hãm hiếp con gái nhà lành!

- Khụ khụ...

Tịch Tề ôm ngực ho. Kinh Hà gục mặt vào bát cơm không dám nhìn lên. Vĩnh Lạc phản xạ bịt tai Thương Miễu. Khanh Ca nhăn nhó kéo áo chồng. Sắc mặt của phu thê Thán Khúc thì đen hết chỗ nói. Ca Dương nhíu nhíu mày, nghĩ thầm trong bụng, mình bị oan quá, dâm dê thì có nhưng hãm hiếp thì không...

Tương Tư rất hiểu anh trai, nàng đã nói với Ca Dương từ trước, tính tình Chí Tĩnh trái ngược với cái tên Hòa An vương đặt cho hắn, nếu hắn có nói lời trịch thượng thì mong bệ hạ bỏ qua. Ca Dương lăn quả nho trên ngón tay, vẫn tỉnh táo đối đáp:

- Ta biết xin lỗi là không đủ cho nên sẵn lòng dùng đại lễ đón nàng vào cung. Nếu Tư Tư đồng ý ta rất vui mừng sai phủ nội vụ chuẩn bị phượng liễn đến rước dâu. Hôn lễ phải long trọng để chiêu cáo thiên hạ, đủ cho nàng nở mày nở mặt. Đứa trẻ nàng mang nếu là con trai thì lập Thái tử, con gái là Trưởng công chúa!

Ca Dương nói rất dứt khoát, mọi người cũng hơi bất ngờ. Chí Tĩnh quẹt miệng hỏi lại:

- Vậy bệ hạ sẽ phong Lục nha đầu làm Hoàng hậu?

Ca Dương đáp ngay:

- Không thể! Hoàng hậu thì không được!

Mọi người lại ngẩn ra, trước khi kịp phản ứng đã thấy nhị gia xông tới nắm cổ áo hoàng đế lôi lên. Cùng lúc đó là hai ám vệ như ma xuất hiện sau lưng Ca Dương.

- Mẹ kiếp! Ngươi không biết gia quy của Hòa An phủ hay sao? Hôn nhân phải một vợ một chồng. Hoàng đế có mấy nghìn phụ nữ đã không đạt tiêu chuẩn rồi, giờ còn bắt em gái ta làm thiếp? Ngươi nằm mơ đi!

Ca Dương nhắm mắt chịu đựng âm thanh cường độ cao, mưa nước bọt bắn tới. Hắn giơ tay không cho ám vệ động thủ, chờ Chí Tĩnh mắng xong thì ổn trọng đáp lại:

- Trẫm không muốn Tư Tư làm Hậu là có lý do riêng. Hơn nữa Hoàng hậu thì có gì hay? Nàng không nên ở chỗ cao nhiều gió, cũng không thể là tấm bia cho người ta nhắm vào. Tư Tư phải được bình an yên tĩnh sống trong cung, nàng chỉ cần ăn no ngủ kĩ thôi, những vấn đề khác trẫm sẽ lo liệu.

Ca Dương đối mắt với Chí Tĩnh, rành mạch nói từng chữ, lời này khiến người ta phải suy ngẫm lại. Đúng thế, xưa nay hoàng tộc đều nghi kị họ ngoại, nếu Tương Tư thành hoàng hậu thì không phải một mình nàng, cả phủ Hòa An sẽ phải thay đổi. Từ nhỏ bọn họ đã được phụ vương dạy dỗ, thích lối sống ẩn dật không tranh không cầu, chỉ muốn an nhàn bình yên. Tương Tư còn quá trẻ, nàng thiếu nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, nếu ngồi quá cao nhiều người dòm ngó thì rất mệt. Vẫn nên là một phi tần nho nhỏ, sống ở một góc nho nhỏ, quan trọng là được thánh sủng thì không sợ ai bắt nạt!

Mọi người nghĩ như thế, Chí Tĩnh cũng nghĩ ra được, hắn nhìn hai cặp mắt như ưng đứng phía sau Ca Dương, cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Hoàng đế dù thế nào vẫn là hoàng đế, nếu hắn thực sự tức giận thì ai cũng phải chết! Chí Tĩnh không cam lòng bỏ hai tay xuống, trở về chỗ của mình. Bốn anh em trai thấy hắn hạ hỏa thì âm thầm lau mồ hôi, biết trước vậy đã nhốt hắn ở trong phòng, thả ra ngoài này không rối cũng loạn!

Ca Dương vuốt lại cổ áo nhàu nhĩ, vẫn rất phong độ nâng chén rượu lên.

- Quan trường đã phức tạp, huống chi cung cấm có vào mà không có ra. Ta lấy danh dự của mình để thề, ta tuyệt đối nghiêm túc muốn ở bên nàng, bảo vệ nàng... Gia quy của Hòa An phủ ta cũng biết, cho nên sẽ cố gắng hoàn thành trong vòng ba năm. Nữ nhân hậu cung ít nhiều đều xuất thân từ gia đình trọng thần, không thể nói đuổi là đuổi đi được. Dù gì các nàng cũng mang tiếng là phi tần, việc giải tán hậu cung cần thực hiện từ từ, tránh gây mâu thuẫn với triều đình. Trước mắt ba năm này ta không thể mỗi ngày ở bên cạnh nàng, phải phiền mọi người quan tâm chăm sóc, đứa bé có thể là... Hoàng nhi duy nhất của trẫm... Vì vậy xin nhờ mọi người...!

Ca Dương hơi cúi đầu, đối với một hoàng đế mà nói, đây là phần đại lễ không phải ai cũng dám nhận. Cả bàn rơi vào im lặng, bệ hạ đã nói tới mức này họ không bị cảm động cũng khó. Từ xưa tới nay có mấy đế vương tình nguyện phế bỏ hậu cung trăm nghìn giai lệ, cả đời chung thủy với một người đâu?

Chí Tĩnh không bắt bẻ được nữa, chỉ nhìn Ca Dương với ánh mắt cảnh cáo, tốt nhất là ngươi nói lời giữ lời! Thán Khúc rất cảm kích hoàng thượng. Hắn nhớ tới lần đầu tiên đem theo thê tử và Niệm Nhất lên kinh, hoàng thượng trực tiếp giáo huấn tiểu tử kia, sau này nó không dám bắt nạt cô cô nữa. Có lẽ từ lúc đó, bệ hạ đối với tiểu muội đã có gì đặc biệt... Mà không đúng, năm đó nàng mới sáu bảy tuổi thôi! Không hiểu sao Thán Khúc vốn luôn nghiêm túc cổ hủ lại nghĩ tới hai chữ “luyến đồng”...

Vĩnh Lạc hơi nể bệ hạ, hắn không nghĩ Ca Dương có thể làm được như vậy, xem ra về sau em gái sẽ được hạnh phúc, hắn thấy yên tâm rồi! Tịch Tề thì đầu óc nhanh nhạy, bắt đầu xâu chuỗi một vài sự kiện lúc trước... Lỗ Lang bị trục xuất, Sử Hựu Trát bị phạt trượng... Ra là thế! Rõ ràng hoàng đế đã sớm có ý với Tương Tư cho nên ai xui xẻo dòm ngó tới nàng là bị xử đẹp!

Thương Miễu ánh mắt long lanh nhìn hoàng thượng, nàng cảm động quá, thì ra trên đời vẫn còn một người đàn ông tốt, thật ghen tị với Lục muội mà! Thương Miễu nhìn tới xuất thần, mãi đến khi Vĩnh Lạc nhéo một cái mới bần thần nhìn về phía phu quân đại nhân. À, chồng nàng cũng tốt lắm, nàng rất yêu chàng ấy!

Khanh Ca trước sau vẫn im lặng, tất nhiên, bởi nàng không thể nói. Khanh Ca nhìn chằm chằm đĩa hoa quả trước mặt, không biết đang nghĩ cái gì. Kinh Hà thì rất phấn chấn, cuối cùng hắn đã tìm ra thần tượng thứ hai sau phụ vương, từ nay bắt đầu sùng bái Ca Dương, mở miệng ra sẽ nói “Hoàng thượng bảo ta...”

Lệ Hà cũng giống chồng, hết sức cảm kích, thầm chúc phúc cho muội muội. Nàng suy nghĩ kĩ, số của Tương Tư may mắn quá, cuối cùng gả cho người xứng đáng. Thế nhưng nàng vẫn còn băn khoăn một điều...

- Hoàng thượng, xin cho Lệ Hà hỏi ngài một câu: Vì sao vậy?

Vì sao?

Vì sao?

Hỏi rất chung chung nhưng mà người ở đây đều hiểu. Tám đôi mắt nhìn về phía Ca Dương, chỉ thấy hắn chăm chú ngắm quả nho trên ngón tay, khóe môi nhếch lên cười:

- Bởi vì ta yêu nàng, không khống chế được mình, cũng không thể sống mà không có nàng.

- Phụt! – Tịch Tề phun trà, bệ hạ... Ngài cũng thẳng thắn quá đó! Sau này hắn kể lại cho Ngô Hà Huy nghe, tên kia cũng vỗ đùi cười ầm lên: “Mẹ nó! Có thật là hoàng thượng nói thế không? Đi! Chúng ta đi tìm nương nương bái sư học đạo!”

Ngoài Tịch Tề không cẩn thận phun trà và Kinh Hà bị trà phun ướt mặt thì những người khác đều có biểu cảm không tự nhiên. Xã hội bây giờ vẫn còn cổ hủ lắm, cho dù vợ chồng cũng không có ai thổ lộ trắng trợn như vậy...

Không khí cứ duy trì chút ngượng ngùng khó xử, mãi đến khi Kinh Hà phát hiện ra hành tinh mới vui mừng reo lên:

- A a! Nếu như Lục muội gả cho hoàng thượng, có phải sau này hoàng thượng chính là em rể của tất cả chúng ta không??? Đệ có thể khoe với bạn học mình có em rể là hoàng đế không???

Đáp lại hắn là trận mưa táo nện vào đầu

Tối hôm đó Ca Dương trở về nhìn thấy Tương Tư ngồi trước cửa đợi. Hắn quỳ xuống xoa bàn chân nàng, không thấy lạnh mới không quở trách. Tương Tư mỉm cười, nhìn sắc mặt hắn là biết đàm phán đã thành công. Họ không cần nói gì cũng hiểu ý nhau, Ca Dương đem nàng ôm lên, hắn vừa nhớ ra, phần thưởng còn chưa lấy...

Khi cửa phòng khép lại thì cái bóng đen rình coi sau bụi tre cũng rời đi...

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, vương phủ bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Thư khẩn của Thái hậu từ kinh thành truyền đến, Ca Dương đọc xong thì mặt mày nghiêm trọng, quay sang ra hàng loạt mệnh lệnh:

- Phong lập tức đem lệnh bài của trẫm chạy đến ải Đồng Tranh, ngăn không cho Thánh Kim vương điều binh theo lệnh Thái hậu!

- Tịch Tề lập tức đi Bình Châu giải quyết vấn đề lương thực, không để bọn gian thương đầu cơ tích trữ, lợi dụng thời điểm tăng giá gạo trong nước.

- Hà Huy về kinh trước, thông báo toàn triều ngày mười ba trẫm sẽ khai bút, triệu tập nội cát nhanh chóng tìm biện pháp khắc phục thiên tai.

- Vĩnh Lạc quay về doanh trại tìm Phan tướng quân, nói với ông ấy trong vòng năm ngày phải làm mọi cách đem một nghìn quân vượt qua đầm lầy Giao Xuyên theo đường tắt tới được bốn quận Đông Bắc.

- Ám vệ một nửa ở lại Sa Đà bảo vệ nương nương và long tử, số còn lại theo trẫm trở về!

Ca Dương vội vàng thay quần áo, trời còn chưa sáng rõ. Tương Tư cũng bị tiếng ồn đánh thức, nàng hoang mang giúp hắn thu dọn vật dụng bỏ vào rương. Ca Dương tranh thủ ngồi xuống bên giường, đem nàng kéo vào lòng.

- Tư Tư, Tư Tư, em chờ ta, ít ngày nữa mọi chuyện giải quyết xong ta sẽ về thăm hai mẹ con. Nhớ chăm sóc bản thân, chú ý ăn uống, ta sẽ gửi vài đầu bếp giỏi đến, nàng muốn ăn cái gì thì bảo họ làm. Mỗi ngày nhớ viết thư cho ta, ta bận không hồi âm thì chắn chắn vẫn đọc.

Tương Tư mở to mắt, rất ngoan gật đầu. Hắn lưu luyến hôn lên bàn tay, lên sống mũi, lên mỗi đường nét mềm mại trên khuôn mặt nàng.

- Ta sẽ nhớ em lắm... Đừng tiễn, kẻo ta không đi được...

Hắn nói xong lại siết chặt nàng một cái rồi mới chịu buông ra, khoác áo choàng trùm đầu lên người. Tương Tư trước sau vẫn dịu dàng mỉm cười, ánh mắt lặng lẽ tiễn đưa. Ca Dương ra khỏi cửa, không biết bỏ quên cái gì lại hấp tấp trở vào. Lần này hắn đè nàng xuống giường, đem trung y và chiếc yếm kéo ra. Tương Tư ngửa đầu thở nhanh, cảm giác làn môi hơi lạnh chùm xuống đỉnh ngực. Nàng còn nghe hắn thì thầm:

- Ngoan, lần này đừng dùng cái kia kéo nó, bị bầm là ta giận đấy! Chờ ta làm hoàng đế xong sẽ thành thật quay về làm chồng em!

.

.

.

.

.

.

[Câu chuyện nhỏ: Thổ lộ]

Sau đại hội gia đình, ba đôi vợ chồng trở về phòng ngủ.

Lệ Hà soi gương chải tóc, khẽ liếc nhìn phu quân đang ngồi đọc sách, bâng quơ nói:

- Lúc trước chúng ta thành thân hình như không có thích nhau, là do bà mối làm mai...

Thán Khúc mịt mờ nhìn lên, không biết vợ có ý gì. Lệ Hà thấy hắn như vậy thì đâm ra giận! Đến khuya tắt đèn lên giường, nàng quay mặt vào tường. Thán Khúc nghĩ ngợi một lúc, cố nhớ xem mình có làm sai chuyện gì...

Lệ Hà chờ mãi không nghe động tĩnh, thở dài hết hy vọng.

Lúc nàng mơ màng sắp ngủ đột nhiên có giọng nói bé như tiếng muỗi kêu:

- Đã làm lão phu thê mà còn trẻ con như vậy... Không yêu nàng ta đâu ở cùng nàng ngần ấy năm...

***

Thương Miễu và Vĩnh Lạc đánh nhau! Nàng đem đoản kiếm tấn công chồng, Vĩnh Lạc vừa thở vừa đỡ, đau khổ không nói nên lời.

- Phu nhân, phu nhân, có gì từ từ nói!

Thương Miễu mặc y phục nữ tướng, đá hắn ngã xuống giường rồi dũng mãnh cưỡi lên!

- Chàng có yêu thiếp không? Sao từ trước tới nay chưa từng nghe chàng nói?

- Yêu! Yêu! Ta yêu! “Ta yêu nàng, không khống chế được mình, cũng không thể sống mà không có nàng.”

Thương Miễu hài lòng, vỗ mông hắn khen ngợi:

- Tốt lắm!

Vĩnh Lạc nghiến răng vật nàng ngã xuống, đảo khách thành chủ.

- Miễu nhi, nàng còn dám đánh mông ta, đêm nay ta sẽ không tha cho nàng!!!

***

Phòng của nhị gia thì cực kì yên tĩnh, tất nhiên rồi, Chí Tĩnh không thể tự nói tự trả lời. Hắn có chút đăm chiêu nhìn Khanh Ca đã ngủ say, không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào đem bàn tay nàng kéo qua. Trong bóng tối hắn viết lên ba chữ...

Chí Tĩnh làm xong thì cảm giác mình quá bệnh, dứt khoát trùm mền ngủ!

Ở nửa kia giường, Khanh Ca chầm chậm mở mắt, nàng siết chặt lòng bàn tay, ba chữ vô hình mà cứ như mũi dao khắc vào da thịt... Thật ra người thô lỗ cũng biết thể hiện tình cảm!