Phù Dung Trì

Quyển 10 - Chương 2: Một bữa cơm




Phần X: Lại bị bắt cóc

Tương Tư lần đầu được đến một nơi đẹp như vậy, to như vậy. Nhìn xem cái nhà kia, còn to hơn phủ đệ của nàng mấy chục lần. Nhìn xem khu vườn kia, có hàng trăm thứ hoa, dù không phải mùa xuân hoa vẫn ung dung nở rộ. Rồi nhìn xem con đường lát gạch này, đây là thứ gạch gì mà lại láng mịn như vậy?

- Điện hạ, đó là đá Vân Lam, được nhập từ Tây Hạ rồi mài nhẵn... Thứ này ban ngày thì nổi gân xanh, ban đêm có trăng sẽ phát sáng đó!

Mấy ngày nay hoàng thượng chơi với quận chúa rất là vui vẻ, Tiểu Ninh Tử cũng bị lây nhiễm, vô tình phát sinh lòng cảm mến đối với Tư Tư vừa đáng yêu lại đơn giản này. Hắn thấy nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn ngó xung quanh cho nên đi tới đâu lại giới thiệu tới đó, làm hướng dẫn viên nhiệt tình hăng hái.

- Bên đó gọi là Ngự Hoa Viên, có hai trăm sáu mươi tám loại hoa, một trăm mười lăm cây thân gỗ lâu năm, bảy mươi sáu cây dây leo và hai mươi ba loại cỏ. Ngoài ra còn có cây ăn quả... Nếu quận chúa thích, nô tài dẫn người đi hái đào, hái mận, hái xoài... Quả ở đó ngon lắm nha, chỉ cần hoàng thượng cho thì bao nhiêu cũng hái được!

Đề nghị này quá hấp dẫn, hai mắt Tương Tư càng lóe sáng nhưng nàng vẫn rụt rè. Nơi này xa lạ và uy nghiêm, càng đi càng thấy không biên giới, nhà sau to hơn nhà trước, ngay cả cái cổng cũng cao vời vợi... Mái ngói lót ngọc lưu ly, hoa văn chạm trổ, dọc đường có rất nhiều tượng kì lân ngậm tú cầu. Từ bé tới giờ, Tương Tư cứ tưởng nhà mình là to nhất thế giới rồi, ai ngờ còn có nơi to hơn...

- Quận chúa, đi qua bên này, nô tài dẫn người đến Phù Dung Đình xem hoa sen nha! Hồ ở đó rất nhiều cá nha, còn có rùa xanh nữa...

Tiểu Ninh Tử phấn khích kéo tay Tư Tư chạy qua con đường tắt có rặng liễu che phủ. Hôm qua tới giờ chỉ có hắn dẫn quận chúa đi tham quan hoàng cung. Bệ hạ vừa về là bận việc, vụ án lớn ở Lỗ Châu gây ra hệ lụy không tưởng, khiến Ca Dương hoài nghi về hệ thống quản lý Công Bộ, phải tra lại từ trên xuống dưới. Hắn căn dặn Tiểu Ninh Tử trông chừng Tư Tư, dẫn nàng đi đó đi đây nhưng có ai hỏi thì không cần giới thiệu, chỉ cần bảo vệ quận chúa cho tốt, tìm nơi mát mẻ đẹp đẽ mà chơi...

Kết quả chỉ trong một ngày mà hậu cung và triều đình đã loạn hết lên. Mọi người suy đoán Tư Tư là công chúa lưu lạc nhân gian, vừa được hoàng thượng một chuyến tìm về. Phải biết rằng tới tận bây giờ Ca Dương chưa có đứa con nào, một trưởng công chúa lớn như vậy sẽ có địa vị rất cao nha! Cung tần cắn khăn nghiến lợi, đoán xem mẹ của đứa nhỏ là ai, có xinh đẹp không, tại sao chưa vào cung...

Tư Tư hồn nhiên không hay biết gì, nàng mới tới đây hai ngày, nhiều chỗ còn chưa đi hết. Thỉnh thoảng sẽ có một hai tỷ tỷ xinh đẹp đến chào hỏi, bọn họ quả thật đẹp, còn rất thơm tho. Tuy nhiên Tư Tư cảm giác không nên tới gần, bởi vì ánh mắt của họ nhìn nàng không có thiện cảm...

Tư Tư bị Tiểu Ninh Tử lôi kéo đi đến U Trì. Từ cái lần đầm sen bị đầu độc, bệ hạ đã phái người canh giữ. Khi xưa vì tai tiếng mà U Trì là cấm địa, bây giờ nó chính thức là nơi bất khả xâm phạm, so với Dụ Kiến cung của hoàng đế còn khó vào hơn! Tiểu Ninh Tử cân nhắc trọng lượng của vị quận chúa này trong lòng bệ hạ, gan to quyết định đem nàng đi ngắm hồ sen.

Tương Tư chạy lăn xăn trên cây cầu khúc khuỷu dẫn ra giữa hồ. Nàng đu tay vịn nhìn xuống mặt nước. Những con cá chép gấm bơi theo đàn, trắng đỏ vàng cam thật đẹp mắt. Trong phủ Hòa An cũng có một hòn non bộ nhưng cá trong hồ ít lắm. Ở vùng Sa Đà cát nhiều hơn đất thì kiếm đâu ra ao đầm?

Tương Tư rất thích chỗ này, đây là nơi đẹp nhất trong cung, nàng thấy quen thuộc như đã về nhà...

Xế chiều Ca Dương mới trở về, hắn gọi cô bé đến ăn tối. Tương Tư ở tạm trong một viện nhỏ không xa Dụ Kiến cung, khá yên tĩnh và biệt lập. Từ ba năm trước, khi Thái hậu đóng cửa Từ Hi cung, Ca Dương luôn ăn cơm một mình. Thỉnh thoảng tùy hứng hắn gọi Ngô Hà Huy hay Đô Thư Doanh tới uống rượu nhưng số lần không nhiều, bởi vì lễ nghi hà khắc, ăn một bữa với chúa không phải chuyện đơn giản. Ca Dương thấy họ dè dặt quá, tuy là bằng hữu nhưng cũng là quân thần cho nên hắn dần dần từ bỏ ý định. Kết quả, vẫn là bàn ăn trống trải... Có lúc cô quạnh quá hắn lệnh Tiểu Ninh Tử ngồi xuống, Ninh công công thế mà kháng lệnh, thà quỳ hết đêm cũng không dám ngồi... Ai nói hoàng đế mệnh quý? Hắn thấy mình là mệnh đơn côi...

Ca Dương mắt ngập ý cười nhìn cô gái nhỏ chép miệng ăn hết bát cơm lại ăn qua cháo yến. Nàng dùng đũa rất khéo, tay trắng xinh xinh gắp cái này, lại xỉa cái kia, sức ăn không tệ...

- Ngon lắm hả?

- Ngon! Ở nhà muội không được ăn như vậy...

Ca Dương nhíu mày

- Thế ở nhà muội ăn cái gì?

- Ăn... Thịt lợn... Rau diếp xào... Tẩu tẩu kho đậu hũ rất ngon!

- Hả? Chỉ có vậy thôi?

- Không, nhiều lắm nha, còn có thịt cầy!

- Cái gì??? Chó cũng ăn được hả???

Ca Dương thừa nhận mình rất thông tuệ nhưng xưa nay hắn không biết thịt cầy cũng ăn được, ở kinh thành chả có ai ăn thịt cầy, đúng hơn là người Khương La không ăn thịt chó...

- Đúng vậy, nhưng mà về sau muội không ăn nữa, bởi vì muội nuôi Nha Nha. Cảm thấy ăn thịt nó thì rất đáng thương...

Ca Dương chưa bao giờ vừa ăn vừa trò chuyện. Khi còn nhỏ hắn và Ca Thần cũng ăn cơm chung nhưng mẫu hậu dạy ăn phải nhã nhặn, ngồi thẳng lưng, nhai nhỏ nhẹ... Vì vậy bữa cơm của hai anh em rất im lặng, cả tiếng khua bát cũng chẳng có, chỉ sợ đũa va vào nhau sẽ bị mắng. Có Ca Thần, dù gì cũng có hơi người, hắn không cảm thấy hoàng cung quá lớn. Nhưng số đại ca mệnh mỏng, không thể sống tới ngày ngồi lên ngai vàng...

Nhắc đến Chu Lạc Ca Thần, người ấy như đã là cố nhân, xa xôi lắm rồi...

- Tư Tư, sáng mai muội qua đây ăn điểm tâm với ta nhé?

- Uhm? Ăn món gì?

truy❊cập //tru

yencuatui.net/ để đọc truyện - Muội muốn ăn gì cũng có!

- Vậy được!

Ca Dương bật cười, xoa đầu cô nhóc rồi ăn tiếp phần mình, chốc chốc lại nhìn Tư Tư hít hà cố ăn món thịt gà hấp cay. Nàng không kén gì cả, chua ngọt mặn nhạt đều nuốt hết! Thật dễ nuôi...

Tiểu Ninh Tử rưng rưng lệ nhìn hoàng thượng. Minh Châu quận chúa ở đây thật tốt, thảo nào bệ hạ thương nàng như vậy... Cơm nước xong, Ca Dương ném luôn công việc chất chồng, muốn trò chuyện với Tương Tư. Cô bé líu lo kể lại cả một ngày hôm nay làm những việc gì, gặp những ai...

- Muội nhìn thấy một tỷ tỷ rất đẹp, trên đầu cài rất nhiều hoa... Nhưng mà... Móng tay tỷ ấy dài như vậy thì phải làm sao? Rất khó ăn cơm, cũng khó viết chữ... Lúc nắm tay muội còn làm muội bị trầy da...

- Ở đâu?

Ca Dương đang vui vẻ nghe thì chợt nghiêm mặt. Tương Tư kéo tay áo cho hắn xem, một vết sướt khá dài, đã đóng vảy, xung quanh hồng hồng. Ca Dương nhìn hơi lâu, sau đó nhếch môi cười

- Nàng ta để móng tay đã bao lâu? Có khi nào tự làm mình bị thương đâu?

Ánh mắt hắn lóe ra tia hung ác, không may bị Tương Tư bắt gặp. Cô bé rụt tay lại, sợ sệt phủ áo xuống. Ca Dương không hiểu rằng trẻ con rất nhạy cảm, nhất là thái độ của người khác đối với nó. Hắn chầm chậm thu lại biểu cảm, nghiêm túc dạy dỗ Tư Tư:

- Tiểu Ninh Tử có chỉ cho muội cánh cổng thép vàng ở Kỳ Nam môn không?

- Có ạ.

- Uhm, sau này muội tuyệt đối không đến gần chỗ đó, càng không được bước chân qua đó. Phía sau cánh cổng ấy có rất nhiều bạch cốt tinh ăn thịt trẻ con... Chúng rất thích những đứa béo trắng giống như muội!

Tư Tư sợ xanh mặt, trợn trừng mắt:

- Còn có... Có... Yêu quái nữa sao?

- Chính xác! Một bầy yêu tinh xanh đỏ. Muội nhớ ta dặn đấy!

Ngày hôm sau Tương Tư nói chuyện này cho Tiểu Ninh Tử nghe, cũng dặn dò hắn đừng tới gần Kỳ Nam môn. Ninh thái giám há mồm rồi ngậm mồm, không biết phải nói gì. Kỳ Nam môn đó là “Bồng Lai tiên cảnh” ở dương gian. Biết bao người ao ước bước vào, mà hoàng thượng thì lại so sánh nó với ổ nhền nhện...

Một ngày kia, Tư Tư thiu thiu ngồi câu cá trên cầu Phù Dung, câu từ sáng tới giờ chả bắt được con nào. Nàng buồn ngủ, tựa đầu vào thành cầu thiếp đi luôn. Gió ở U Trì mát lạnh, búp sen đung đưa cọ vào bàn chân không mang giày. Tương Tư thấy một thiếu nữ ngồi trên chiếc thuyền độc mộc neo ở giữa đầm. Bóng dáng nàng không rõ, ngồi rất im lặng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nam nhân đang ngủ say trên thuyền... Nàng thở dài, giơ tay muốn vén lọn tóc của hắn nhưng không chạm vào được. Có một khúc nhạc rất hay mà rất buồn, văng vẳng theo giấc mơ, cuốn dòng lệ vô tình trôi ra trên khóe mắt Tư Tư...

“Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa...

Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương...

Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn...

Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian...

Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ...

Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng...

Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại...

Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta...

Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm... Đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô... Bướm chưa đến một lần...”