Phù Dung Giang Hồ

Chương 37: Đại hội võ lâm (2)




Đúng là có thế lực, có tiền thì chuyện gì cũng xong, câu nói này, bây giờ Thiên Vy mới hoàn toàn thấy được lợi ích của việc này, trước đây cứ nghĩ rằng, chỉ cần có cuộc sống tự do tự tại, không tranh giành, không thẹn với lương tâm, vật chất hoàn toàn không quan trọng, nhưng đôi lúc trong cuộc sống cũng có nhiều chuyện cần dùng tiền để giải quyết, nếu ra đường mà không mang tiền, thì vấn đề ăn uống, nghĩ ngơi, không thể nào giải quyết được.

“heyyy~~~~~, đúng là có nhiều tiền thật sướng mà” Thiên Vy từ lúc vào nhà trọ đã bắt đầu than thở đến giờ.

“nè hôm nay cậu bị làm sao vậy, sao từ sáng đến giờ cứ thấy cậu than thở hòai vậy” Ngọc Nhi chau mày, quan tâm hỏi thăm, cô nương này rốt cuộc hôm nay có tâm sự gì đây, thường ngày đều tươi cười hớn hở mà, sao hôm nay cứ than ngắn thở dài hoài vậy ta, hay là………….

“Thiên Vy, cậu thất tình à”

“phụt……” một câu nói của Ngọc Nhi làm Thiên Vy đang uống trà phun cả ra ngoài, và người đối diện với nàng hiện giờ hoàn toàn hứng hết, người đó không ai khác chính là Lưu Phương.

“xin…xin lỗi, ta không phải cố ý, xin lỗi….” Thiên Vy luống cuống tay chân, cầm lấy khăn tay giúp Lưu Phương lau trà trên mặt.

“không cần” Lưu Phương bực tức từ chối, không hiểu sao từ ngày gặp nữ nhân này, ở bên cạnh nàng ta mình luôn gặp chuyện không may.

‘Lúc ở Đào Hoa Nguyên, vì cô ta hậu đậu, đạp trúng cơ quan, vì cứu cô ta, xém chút mình đã bị phế cả cánh tay’

‘ gần đến đại hội, nghĩ chân trong rừng, cô ta không biết đi đứng thế nào, cả người lại ngã nhào lên người mình’

‘hôm nay, cố tình ngồi cách xa cô ta ra, kết quả là lãnh cả một họng trà’

Nữ nhân này thật đúng là, không biết cô ta có phải là khắc tinh của mình không nữa, phiền chết, nhưng không hiểu sao bản thân mình lại không ghét mối phiền phức này, mà ngược lại còn…..

“xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý mà, cùng lắm là ta làm dơ áo của huynh, ta giúp huynh giặt lại được không” Thiên Vy tỏ ra vô cùng áy náy.

“không cần ta tự làm được” nói xong không đợi Thiên Vy phản ứng, đã tự mình bỏ về phòng.

“nè, ta thật sự không phải cố ý mà” Thiên Vy vẫn không chịu từ bỏ, kiên quyết bám theo.

“hai người họ có cơ hội trở thành một đôi” Thừa Ân cười nhẹ lên tiếng.

“một người chuyên tạo rắc rối, một người chuyên giải quyết rắc rối, quả thật rất xứng đôi” tiểu Nguyệt cũng gật đầu tán thành.

“vậy thì làm mai cho hai người họ đi” Ngọc Nhi lập tức tươi cười, đưa ra ý kiến.

“ta tán thành” Tử Phong trong trường hợp này là hoàn toàn tán thành, như vậy sẽ bớt đi một kẻ tranh giành Nguyệt nhi của hắn.

“được, vậy thì quyết định như vậy đi, tìm cách kết hợp hai người họ lại” Ngọc Nhi lập tức vỗ tay quyết định, ở đây cũng không ai có ý kiến gì khác.

Do Đông Phương Tuấn phải quay về nhà chuẩn bị giúp đại hội võ lâm với lão cha hắn nên cáo từ trước, còn lại mọi người đều vì kế hoạch này mà có góp sức, nhóm nữ nhân thì chịu trách nhiệm Thiên Vy, còn nhóm nam nhân thì chịu trách nhiệm về phía Lưu Phương.

“Thiên Vy cậu thấy Lưu Phương thế nào” Ngọc Nhi không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“hắn hả, dù lạnh lùng, nhưng là người tốt, dù người ngoài nói hắn là đại ma đầu, nhưng tớ cảm thấy hắn không xấu chút nào, cậu biết không từ trước đến giờ tớ là kẻ hay gây ra chuyện, lúc còn đi học thường hay làm việc bất cẩn, bởi vậy hay bị Ân ca mắng lắm, từ trước đến giờ tớ là người hay gặp xui xẻo, ở Đào Hoa Nguyên lúc chúng ta thất lạc, tớ sơ ý chạm vào cơ quan, xém chút mất mạng là hắn đã cứu tớ, nếu không lúc đó chắc tớ trở thành con nhím mất rồi, cón có lần đó ở trong rừng tớ đi đứng bất cản, sơ ý vấp té, cứ tưởng là đã nằm đo đất, cũng may có hắn đỡ tớ, nếu không e rằng tớ đã bị hủy dung rồi, hơn nữa…hơn nữa lúc ngã vào lòng hắn tim của tớ cứ đập loạn cả lên từ trước đến giờ, chưa từng có nam nhân nào làm cho tớ có phản ứng như vậy cả” nói đến đây Thiên Vy không khỏi cảm thấy đỏ mặt.

“nga thế có nghĩa là cậu thích hắn rồi” tiểu Nguyệt lập tức đưa ra nhận định.

“không….” Thiên Vy vừa định phản bác.

“cái gì mà không, chỉ có thích thì cậu mới có phản ứng đó thôi, tớ hỏi cậu, khi cậu ở cạnh hắn cậu rất vui đúng không” Ngọc Nhi lập tức chặn họng không cho Thiên Vy có cơ hội nói tiếp.

“ưm , rất vui”

“lúc nãy cậu nói khi ngã vào người hắn, cậu cảm thấy tim đập nhộn nhịp, đỏ mặt, mà không có bất kì nam nhân nào cho cậu cảm giác đó”

“đúng”

“đây gọi là động lòng, chỉ có động lòng ngươi mới ngượng ngùng a” Linh Nhi cũng cho ý kiến, nhớ lúc nàng ở cùng Ân ca cũng thế.

“thật …thật vậy sao, ta động lòng với hắn sao”

“đúng vậy” cả đám nữ nhân cùng đồng thanh khẳng định.Khiến cho Thiên vy không khỏi suy nghĩ, nàng thật sự động lòng thích hắn hay sao….

“ta không thích nàng, các người biết người ta thích là ai mà” trái lại bên này, Lưu Phương lại kiên quyết phản bác.

“ngươi không thích tiểu Nguyệt, sở dĩ như vậy là vì ngươi lầm tưởng, ngươi luôn cho rằng chỉ cần có thể cướp được tiểu Nguyệt đi, sẽ khiến Tử Phong đau khổ, như vậy so với giết hắn càng thảm hơn, nhưng do tiểu Nguyệt lại không có thái độ với ngươi, cho nên ngươi nãy sinh lòng chinh phục, muốn có cho bằng được, nhưng ngươi lại lầm tưởng đó là tình yêu, từ đầu đến cuối ngươi chưa từng yêu muội ấy” Thừa Ân kiên nhẫn giải thích với cái kẻ vẫn một mực cố chấp trước mặt, nếu không phải Linh nhi của hắn năn nỉ, hắn cũng không hơi đâu mà quản những chuyện này.

“người nói bậy, ta là thích nàng ấy…ta” Lưu Phương cố gắng phản bác, nhưng lại bị Thừa Ân tiếp tục ngắt ngang.

“lúc ở cạnh Thiên Vy người có vui không”

“ta….”

“trả lời ta”

“có một chút”

“ta nhớ trước đây con bé ngốc đó từng té ngã vào người ngươi một lần, lúc đó khi ôm nó trong lòng, ngươi có cảm giác gì”

“rất ấm áp, rất mềm mại, hơn nữa lúc nàng ấy rời khỏi ta cũng cảm thấy mất mát”

“còn có đâu”

“cón có lúc ở Đào Hoa Nguyên, ta nhìn thấy nàng ấy xém bị ám khí làm bị thương, lúc đó ta đột nhiên cảm thấy tim mình ngừng đập, không nghĩ nhiều xong lên cứu nàng ấy, dù lúc đó bọn ta quen biết chưa được bao lâu, nhưng sau đó ta đã tự hỏi mình, tại sao mình có thể vì một nữ nhân mới quen mà mạo hiểm như vậy chứ, cho nên ta luôn cố gắng nói với bản thân ta chẳng qua tội nghiệp nàng ta , nên ta mới làm vậy thôi”

“đây gọi là yêu” Tử Phong lạnh lùng lên tiếng, cái tên này đấu với hắn bao nhiêu năm, cứ tưởng hắn thông minh, nào ngờ lại là một tên ngốc, có như vậy cũng không biết.

“đúng vậy, nhớ lúc ta cùng Ngọc Nhi quen biết, ta cũng có cảm giác này, ta lúc đó cứ nghĩ nàng ấy là nam nhân, nên không dám thổ lộ, nhưng sau đó ta đã nghĩ yêu thì yêu, chỉ cần nói ra, bản thân vui vẻ, thì cho dù có sao đi nữa, cũng không cảm thấy hối hận” Thuận Minh nói đến đây, gương mặt dịu dàng tươi cười.

Bên cạnh Liên Thành nghe vậy thì trong lòng đã dần hiểu rọ, mấy ngày nay dù chỉ mới tiếp xúc, nhưng y có thể nhìn ra được tình cảm của hai người họ đã vô cùng sâu đậm , người ngoài vốn không có thể chen vào được, xem ra hắn đã không còn hy vọng, nhưng mà vẫn còn có thể làm bằng hữu chứ nhỉ.

“ta…ta thật sự thích nàng ta sao….” Lưu Phương ngồi thẩn thờ, lẩm bẩm một mình.

“thật ra ngươi vốn không cần tranh giành với Tử Phong, hai người vốn không phải kẻ thù, hơn nữa hai người còn có chung kẻ thù nữa” Thừa Ân nhìn bộ mặt ngu ngốc của tên này thật sự không thể chịu được, thôi thì để cho hắn giải tỏa khúc mắc trong lòng đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

“đại ca, huynh nói vậy là có ý gì” Tử Phong lên tiếng thắc mắc.

Thừa Ân liền đem mọi chuyện điều tra được kể cho họ nghe, vốn dĩ định tạm thời không nói cho họ biết, nhưng dù sao họ cũng là người trong cuộc, hơn nữa đây cũng là mối thù của họ cũng nên để họ đích thân báo mới đúng, nên quyết định đem mọi chuyện nói hết ra.

Sau khi nghe xong, mọi người đều vô cùng phẫn nộ, không ngờ trên đời lại có kẻ vô sĩ như vậy.

“Tử Phong, quay về tìm tiểu Nguyệt, chuyện gì cũng cần bàn bạc với muội ấy, đừng manh động có hiểu chưa, cậu đừng quên bây giờ cậu không còn một mình nữa” Thừa Ân nhìn thấy trong mắt Tử Phong dấy lên thù hận, thì lên tiếng khuyên ngăn, để tránh y không khống chế được mà làm chuyện ngu xuẩn.

“ta đã biết” Tử Phong cố gắng kìm chế bản thân mình lại, Thừa Ân nói đúng bây giờ y không còn một mình nữa, y còn có Nguyệt nhi, y phải chăm sóc nàng nữa.

“được rồi, chuyện chúng ta cần làm, đã làm xong rồi, nên đi thôi, để hắn tự mình suy nghĩ đi” nói xong Thừa Ân dẫn đầu rởi khỏi, mọi người cũng theo sau ra, để lại Lưu Phương một mình trong phòng ngồi thẩn thờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“ta thật sự thích hắn sao” Thiên Vy một mình đi dạo trong rừng, tự mình hỏi đi hỏi lại, mấy ngày nay tâm trạng của nàng luôn bị vấn đề này làm cho rối bù cả lên. Nàng lại nhớ đến câu nói mà bọn Ngọc Nhi đã nói, tất cả đều đúng với tâm trạng của nàng, hey ~~~~~ xem ra là thật rồi.

“được rồi, thích thì thích, ai sợ ai chứ” Thiên Vy quyết định thừa nhận với tình cảm của bản thân mình, đang định quay về thì đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau cách đó không xa.

Nàng tiến lại gần, thì nhìn thấy Lưu Phương đang đánh nhau với một đám hắc y, nàng không nghĩ nhiều lập tức xông ra hỗ trợ, dù chỉ có hai người, nhưng do cả hai đều là cao thủ, nên phía hắc y cũng không chiếm được thế thượng phong đành rút lui.

“huynh không sao chứ”

“nàng không sao chứ” cả hai cùng đồng thanh hỏi đối phương

“ta không sao” cả hai đều đồng thanh trả lời, nhưng nhất thời không khí lại trở nên im lặng, không ai nói gì.

“ta có chuyện muốn nói với huynh/ nàng” cả hai lại một lần nữa đồng thanh.

“nàng nói trước đi”

“huynh nói trước đi”

“nàng trước đi”

“không huynh nói trước đi”

“được vậy ta nói trước, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ Lãnh Thừa Ân nói đúng, tình cảm của ta đối với tiểu Nguyệt từ trước đến giờ chẳng qua là ganh tỵ với Dương Tử Phong, cộng thêm việc ta không chiếm được nàng ấy, nên ta mới kiên quyết có được nàng ấy, làm cho ta lầm tưởng đó là tình yêu, nhưng có lẽ ta thật sự đã lầm”

“òh, thế thì có liên quan gì đến ta”

“ta …ta, họ nói người ta thích là nàng” Lưu Phương nói đến đây thì tỏ ra ấp úng, hắn chưa từng cảm thấy làm người thất bại như vậy.

“họ cũng nói với ta như vậy” Thiên Vy cũng buột miệng nói ra câu nói trong lòng mình, nhưng câu nói vừa ra khỏi miệng nàng lập tức đỏ mặt, muốn tìm một cái lỗ để chui cho rồi.

“xem ra họ còn hiểu chúng ta hơn bản thân chúng ta” nhưng ngược lại Lưu Phương trấn định hơn nhiều.

“có lẽ, cái này gọi là người ngoài cuộc thì sáng còn người trong cuộc thi tối, họ ở ngoài nhìn vào thì sẽ rõ hơn chúng ta”

“cũng có thể”

“huynh …huynh có muốn cùng ta đi dạo phố không” Thiên Vy nói hết can đảm nói ra những gì mình nghĩ.

“nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng” cứ xem như đây là cơ hội cùng nàng tìm hiểu vậy.

(TT: ôla,*tung hoa*, đốt pháo ăn mừng, lại thêm một cặp thành rồi ăn mừng đi thôi).

Hai người cười vui vẻ rời khỏi rừng vào thị trấn đi dạo suốt ngày, còn mua rất nhiều thứ, vừa về đến là đã bị mọi người nhìn chằm chằm, Thiên Vy đỏ mặt xấu hổ, cũng may nhờ Lưu Phương đứng ra giải vây, nhưng sau đó họ lại bắt đầu nghiêm túc lại để giải quyết vấn đề chính đáng, xem ra nam nhân kia đã chịu không nổi mà ra tay trước rồi, hôm nay đã cho người tấn công Lưu Phương trước, ngày mai đại hội võ lâm xem ra sẽ đầy sóng gió đây.