Phù Du

Chương 87: 87: Thích Hơn Mèo Nhiều






Edit: Ry
"Anh cũng yêu em."
Cốc Nghi mỉm cười hạnh phúc nói hai chữ: "Thật tốt."
Anh nói tiếp: "Có thể được anh thích như vậy."
Kỷ Trạch không giống với con người, tình yêu của gã sẽ luôn nồng nàn và rõ rệt.
Ở bên nhau càng lâu, Cốc Nghi càng dễ bị gã hấp dẫn.

Nếu giờ đột ngột bị tách khỏi Kỷ Trạch, anh chắc chắn sẽ không thể làm quen nổi.
Quái vật đã thành công tiến vào cuộc sống của anh.
Biến thời gian cô độc thành thời gian cho hai người.
Có những khi Cốc Nghi bận không chịu nổi, ra khỏi phòng làm việc, tắm táp qua loa rồi đổ vật ra giường, chăn cũng không kịp đắp, cứ thế chìm vào giấc mộng.
Mỗi lần Kỷ Trạch về phòng thấy vậy đều sẽ đắp lại chăn cho anh.
Rồi ôm anh vào lòng.

Còn giúp anh mát xa eo lưng lúc anh ngủ.
Hóa ra người được yêu sẽ càng lúc càng buông thả.
Trở thành đứa bé con.
Cốc Nghi thích gọi gã là mochi lớn, Kỷ Trạch bèn gọi anh là bé người con con, sau đó Cốc Nghi sẽ bắt đầu bóp mặt Kỷ Trạch, ai bảo Kỷ Trạch không chịu biến thành 003 cho anh bóp chứ.
Bóp mochi lớn là một phương thức cực kì tốt để xả stress.
Phê phải ngang với hít mèo.
Tiếc là Kỷ Trạch sĩ diện, không chịu là không chịu.
Cốc Nghi ngồi trên đùi gã, bóp mặt gã, giả vờ tức giận buộc gã phải đồng ý.
Kết quả bản thân lại bị Kỷ Trạch đè ra giường, mạnh mẽ làm một trận.
Cốc Nghi không nhớ bài, mỗi lần công việc quá mệt mỏi là anh lại đòi bóp 003 xả stress.
Trong tình huống bình thường thì cứ năm lần sẽ có một lần được toại nguyên.
Cảm giácc mềm mềm, lại mát lạnh, Cốc Nghi bóp một hồi, cả người không còn mệt nữa.
003 lạnh mặt cho anh vuốt.
"Anh hoài nghi em thích anh chỉ vì cái này."
Kỷ Trạch còn từng đưa ra nghi ngờ với chuyện này.
Gã không hiểu cái quan niệm sờ mèo của con người, hồi trước Cốc Nghi từng khen một câu, nói là lúc gã biến thành 003, sờ còn sướng hơn sờ mèo.
Cốc Nghi vội vàng giải thích.
"Không không, chỉ là xả stress thôi.

Cái gì của anh em cũng thích mà." Cốc Nghi đang nắn bóp cục mochi nói chuyện vô cùng êm tai: "Ví dụ như là...!Ừm...!Còn có...!Ờ..."
Cố gắng chém ra một đống lời khen ậm ờ.
Kỷ Trạch không biết nên giận hay nên cười nữa.
Quả nhiên con người luôn thích nói dối.
Có điều Cốc Nghi tròn mắt nói dối cũng rất đáng yêu.

-
Đêm nay thế giới tinh thần không có trăng sáng, sương vẫn quấn quanh cả khu rừng.
Giờ Cốc Nghi đã hoàn toàn quen thuộc với địa hình của nơi này, hoàn toàn không sợ nữa.
Anh đi vài bước đã xác định được phương hướng và tuyến đường.
Từ chiều Kỷ Trạch đã đến thế giới tinh thần, còn Cốc Nghi là được xúc tu nhỏ đưa vào.
Kết quả vừa vào thì xúc tu nhỏ cũng đã chạy đi đâu không biết.
Cốc Nghi đi một hồi, chợt phát hiện có vẻ như sương mù đang tan.
Kỷ Trạch tới rồi à?
"Mochi ơi? Anh ở đằng trước à?"
Một tia sáng phá vỡ chân trời, ánh mặt trời chầm chậm dâng lên.
Cốc Nghi chết sững tại chỗ.
Đó là ánh nắng ban mai.
Cây cỏ xung quanh dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc ra lá non, hạt giống trong bùn phá đất vươn lên, dùng một tốc độ siêu việt mà sinh trưởng.
Mặt trời chậm rãi bò lên giữa không trung.
Thân cây đen đúa được sắc màu bình thường thay thế, nhiều bụi cỏ đã kết ra ngàn vạn nụ hoa.
Có một thoáng, Cốc Nghi còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng mặt trời trong mơ chắc chắn không chói chang, không ấm áp đến vậy.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa vươn ra ngoài.

Cốc Nghi chứng kiến kì quan chưa ai được thưởng thức.
Ở phía xa, một xúc tu màu đen ló đầu ra khỏi bụi hoa, mừng rỡ nhìn về phía Cốc Nghi.
Ngay sau đó nó đã bị đá sang một bên.
Gã đàn ông đứng dưới tán cây, mặc áo sơ mi màu xám, vẻ mặt có phần dữ tợn, nhỏ giọng gắt.
"Cút ra kia, mày dám thử tranh công vào lúc này xem?"
Dây xích màu bạc trên cổ Kỷ Trạch phản xạ lại chút nắng, ánh mắt Cốc Nghi dời đến trên người gã, Kỷ Trạch khẽ nhếch môi.
Xúc tu nhỏ dọc theo rễ cây bò về phía Cốc Nghi.
Cốc Nghi lại sải bước đi về phía Kỷ Trạch.
Bước chân càng lúc càng nhanh, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không được.
"Kỷ Trạch, hóa ra là anh ở đây."
HOÀN CHÍNH VĂN.
14/2/2022 - 30/3/2022.