Phù Du

Chương 59: 59: Bọn Chúng Cùng Nhau Tồn Tại






Edit: Ry
Nơi ánh sáng không chạm tới ẩn nấp mối hiểm nguy khôn cùng.
Cốc Nghi sải bước trên đường, trong đầu không ngừng gọi tên Kỷ Trạch.
Tại sao Tứ Mộc và Kỷ Trạch lại đột ngột bị truy nã? Cốc Nghi không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng chắc chắn có liên quan tới thân phận quái vật của bọn nó.
Sở nghiên cứu.

Vật thí nghiệm.

Quái vật.


Lệnh truy nã.
Xuyên chuỗi lại thì cũng dễ hiểu.
"Này!"
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ đằng sau.
Cốc Nghi dừng bước, quay đầu lại, một thứ nhỏ bé lạnh lẽo và sắc nhọn nhanh chóng đâm vào làn da.
Cơn choáng váng kịch liệt tước đoạt lý trí của anh, cảnh sắc trước mắt dần mơ hồ, hệ thần kinh trở nên chậm chạp.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, anh loáng thoáng thấy được một cặp mắt màu xanh.
Đây là một trận đọ sức vô hình lại khốc liệt, chính và tà, sáng và tối, vô số lần cắn xé tranh đoạt, nhưng không ai có thể trở thành kẻ thắng cuối cùng.
Ở trong góc của nơi sáng sủa nhất vẫn sẽ có cái bóng tồn tại.
Đêm đen như mực sẽ luôn bị ánh mặt trời đâm xuyên.
Bọn chúng tác động qua lại, cùng nhau tồn tại.
Lần lượt đánh mất phòng thí nghiệm, các sinh vật vũ trụ dần bị đưa về hành tinh của mình, nhưng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra thành quả nào hữu dụng.
Với con người đã điên cuồng còn đánh mất nhân tính mà nói, mọi sinh vật đều có thể trở thành vật thí nghiệm.
Bao gồm nhân viên Cốc Nghi của bọn họ.
Bọn họ để Cốc Nghi và 003 ở bên nhau lâu như vậy, giữ lại mấy trăm video giám sát, xem đi xem lại từng cái.
003 ban đầu tàn bạo cho đến lúc này ngoan ngoãn thuận theo khiến bọn họ đưa ra một kết luận làm lòng người thổn thức ---
Quái vật yêu con người.

Xúc tu lén lút chạm lên mặt, hành vi bất mãn đẩy chim nhỏ màu lam, cùng với vô số lần cuốn lấy giữ lại mắt cá chân của con người.
Dù có nhìn thế nào thì cũng thấy được đó là sự ỷ lại với bạn đời của mình.
Con người dễ bị khống chế hơn quái vật nhiều.
Khi Cốc Nghi tỉnh lại, ánh đèn chói lọi đâm vào mắt anh.
Anh mất đúng ba phút để làm rõ tình hình hiện giờ.
Tay chân bị trói vào một chiếc ghế chứa đầy máy móc, bên cạnh là đủ loại dụng cụ chữa bệnh, hai miếng điện cực lạnh lẽo dán trên thái dương, vô số dây nhợ cùng với mấy chục nhánh đo lường dán trên người.
Sợ hãi dần phóng đại, Cốc Nghi thử nhúc nhích cổ tay, phát hiện hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa.
Anh như một con người quái lạ dị dạng.
Trước mắt là lớp kính một chiều, anh không thể nhìn bên kia có gì, nhưng anh biết chắc chắn đang có người đứng ngoài đó theo dõi anh.
Tiếng máy móc tích tắc vang lên, giống như âm thanh chuyển động của từng giây, máy đo điện tâm đồ chập trùng lên xuống như thể bản cáo phó đến từ tử thần.
Đôi mắt trong veo của Cốc Nghi dần nhiễm hơi nước.
Hoàn cảnh khiến anh cảm thấy ngột ngạt khó thở, tốc độ chập trùng của đường màu đỏ trên máy móc cũng nhanh hơn một chút.
Cốc Nghi ép bản thân phải tỉnh táo, anh hít thở thật sâu, kiềm chế nỗi sợ trong lòng.

Đôi mắt vẫn còn ướt lệ tràn đầy quật cường, Cốc Nghi không chút yếu thế nhìn thẳng vào tấm kính kia.
Dòng điện rót vào trong não, Cốc Nghi vẫn nghiến răng không chịu cúi đầu.
Những trận sụp đổ đinh tai nhức óc trở thành khởi đầu của sự cố này.

Xúc tu to bằng bắp đùi người đàn ông trưởng thành xuyên qua hành lang, lần lượt quét sạch từng người.
Mặt kính bỗng vỡ tung, từng mảnh vỡ rạch lên mặt con người, nhưng Cốc Nghi lại không có một vết xước.
Màn hình của toàn bộ máy móc bỗng đen sì, miếng sắt đang trói tay chân Cốc Nghi cũng tự động mở ra.
Cốc Nghi nhìn những con người nằm ngang nằm dọc kẻ ngã người ngồi bên ngoài, bọn họ ôm vết thương trên người, đáy mắt lấp kín hoảng sợ và không dám tin.
Xúc tu màu đen trườn qua mặt đất với đầy mảnh kính vỡ, bò đến bên cạnh Cốc Nghi, vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu, nằm trên mu bàn tay anh..