Phù Du

Chương 47: 47: Màn Sương Sẽ Không Ngăn Em






Edit: Ry
Từng đốm sáng màu trắng chậm rãi tụ lại, hào quang chói lọi dần mở rộng phạm vi.
Lửa trong lò sưởi âm tường kêu lách tách, Kỷ Trạch ngồi trên ghế sô pha, hơi gù lưng, cúi đầu che mắt.

Chân gã hơi mở ra, dùng dáng vẻ hối hận vô cùng mím chặt môi.
Cho đến khi Cốc Nghi xuất hiện trong phòng khách, gã vẫn không ngẩng đầu.
Bầu không khí im ắng đến kì dị, nhánh cây màu đen ngoài cửa sổ không ngừng đong đưa theo gió, gõ vào cửa kính gây từng tiếng động đáng sợ.
Giống như một trận đánh giằng co trong tĩnh lặng, mà Kỷ Trạch đã chọn thua cuộc từ lâu.
Cốc Nghi ngửa đầu nhìn trần nhà, con ngươi hiện lên những mờ mịt.
Anh không thể miêu tả cảm giác của mình lúc này.


Lần đầu tiên bước chân vào viện điều dưỡng, viện trưởng hòa nhã giới thiệu cho bọn họ biết cái gì là người tốt bụng, giải thích quan hệ nhận nuôi như thế nào.

Anh ngây thơ tưởng mình đang làm một việc tốt, cho đến khi 003 giúp anh vén lên lớp màn mỏng manh dối trá ấy.
Đắng chát dập dờn trong lòng, chúng trồi lên dấy từng cơn sóng.
Cốc Nghi chớp mắt vài lần, đôi mắt trở nên mơ hồ: "003."
"Em có thể ra ngoài."
Tiếng Kỷ Trạch khản đặc, xúc tu tinh thần bất ổn hơn bất cứ lần nào trước đây.
Cốc Nghi siết chặt nắm đấm: "Cậu...!Cậu...!Tại sao không nói cho tôi ngay từ đầu!"
Kỷ Trạch dời tay, đôi mắt đen nặng nề giờ phút này hiện đầy tơ máu: "Em bảo tôi phải nói thế nào? Nói ngay từ đầu tôi đã không phải là con người? Nói tôi vốn không hiểu như thế nào là tỏ tình? Hay là nói từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn gạt em?"
"Cậu..."
"Cốc Nghi..."
Kỷ Trạch quay đi, trong cặp mắt đỏ lừ kia như ẩn chứa giọt lệ.
"Em không thể dùng những phép tắc của loài người để ép tôi." Kỷ Trạch đỡ trán: "Tôi biết tôi sai, thế nên tôi mới cố gắng thay đổi, cố gắng để chúng ta đi vào đúng quỹ đạo.

Vì em tôi chọn tiếp nhận luật lệ của Trái Đất, mấy tháng qua nghĩ trăm phương ngàn kế để học tập tình cảm giữa con người.

Nhưng chúng quá phức tạp, tôi cần thời gian để tìm hiểu."
Theo từng lời rơi xuống, ký ức ảm đạm như cơn sóng dữ ập tới trong đầu.

Quái vật khổng lồ 003 điên cuồng đuổi theo sau anh, Kỷ Trạch theo ánh sáng mà đến cứu vớt anh.

Bọn họ là hai thái cực trái ngược.
Một có bề ngoài xấu xí dơ bẩn, mọc ra mấy trăm xúc tu, trói lại tay chân anh, cưỡng ép xâm chiếm cơ thể anh.
Một người khác lại như bước trên ánh sáng, nhiều lần cứu anh khi nước sôi lửa bỏng, vĩnh viễn vươn tay về phía anh.
Chỉ thiếu một khoảnh khắc để anh nắm lấy bàn tay ấy.
Cốc Nghi không bác bỏ Kỷ Trạch, anh nói ngắn gọn: "Đáng sợ...!Cậu quá đáng sợ."
"Cửa không khóa."
Kỷ Trạch rất muốn nói mình đã kiềm chế rồi, vô số lần gặp nhau, gã đã trói buộc bản thân, thay hình đổi dạng, loại bỏ những tính cách mà Cốc Nghi không thích.
Gã ép bản thân ôn tồn lễ độ, ép mình bớt những âm u, để bản thân như mang theo một vầng hào quang trên người.
Nhưng 003 vốn dĩ bước ra từ phòng thí nghiệm không ánh mặt trời.
Sao tim Kỷ Trạch lại không đau cho được, vô số lần bị người mình thương nghi ngờ, vô số lần bị căm hận, vô số lần bị né tránh.
Phòng thí nghiệm của con người hủy hoại gã.
Con người gã thích chán ghét gã.
Gã còn mong họ có một khởi đầu hoàn mỹ hơn cả Cốc Nghi.
Kỷ Trạch xé ra một nụ cười dịu dàng, giơ tay chỉ về phía cửa, giọng điệu nhẹ nhàng như lúc mới gặp: "Em cứ đi về phía trước, sương mù sẽ không ngăn em."

"Đương nhiên là." Kỷ Trạch như đùa giỡn nói ra lời thật lòng: "Tôi không mong em rời đi."
Tháng ngày Kỷ Trạch vẫn là 003, gã từng nghe đám quái vật nhỏ bàn tán về Cốc Nghi, bọn chúng nói anh là một người dễ mềm lòng, thường xuyên bao dung 003 và 846.
Nhưng trái tim kia rõ ràng cứng rắn như nham thạch, dù gã có dùng bất cứ cách thức nào để lại gần cũng không thể khiến nó mảy may dao động.
Cốc Nghi lẳng lặng đối diện với ánh mắt của Kỷ Trạch.
Anh cúi đầu, chậm rãi dời bước.
Kỷ Trạch nhếch môi, bất đắc dĩ mà cười.

Tâm trạng tan nát đúng như gã dự đoán, nhưng gã không có cách nào để ngăn cản sự quyết tâm của Cốc Nghi.
Cốc Nghi nắm tay cửa, quay đầu thoáng nhìn.
"...!Hẹn gặp lại...!003.".