Phù Du

Chương 26: 26: Trao Cho Cốc Nghi Năng Lực 18






Edit: Ry
Bên ngoài chiếc kén, mặt trăng treo cao trên trời đêm.
Bên trong chiếc kén, bóng tối lấp đầy từng ngóc ngách.
Sợi dây thần kinh trong suốt nhỏ bé cảm nhận được khoái cảm chưa từng trải qua, nó sợ hãi vươn tới quái vật, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí rụt về.
Xúc tu chủ động ôm lấy nó.
Trong bóng tối cả hai quấn lấy nhau nhảy múa dưới tiếng rên rỉ và thở dốc.
Mặt Cốc Nghi đỏ hồng, mắt khẽ khép lại.
Anh mềm người nằm trên xúc tu, bụng không ngừng được chúng vuốt ve, thỉnh thoảng đằng sau lại đâm sâu, bụng nhỏ thậm chí còn bị thúc đến nhô lên.
Hai chân Cốc Nghi tách ra, thái dương bị mồ hôi thấm ướt.
Miệng huyệt lầy lội vô cùng, chất lỏng nhục dục tràn ra, chảy qua nếp gấp màu hồng, nhỏ xuống kẽ mông.

Nơi đó đã ướt đẫm, tất cả đều là nước nhờn từ cuộc giao hợp của họ.
Bắp chân Cốc Nghi căng cứng, ngón chân trắng nõn cuộn lên, dương v*t cũng run rẩy bắn ra một ít chất lỏng.
Dây thần kinh bị khống chế khiến Cốc Nghi nảy sinh ảo giác.
Xúc tu đang quấn quanh cơ thể anh như biến thành một người đàn ông ôm lấy anh, họ đang trốn trong căn phòng nhỏ điên cuồng ái ân.

Cốc Nghi thử mở mắt nhìn đối phương, thế nhưng mí mắt quá nặng nề, cuối cùng đành phải bỏ lỡ cơ hội.
Anh không ngừng bị tiến vào, lần này còn dữ dội hơn lần trước, đối phương như thể muốn giết anh ở trên giường.

Nhưng đôi lúc lại dịu dàng đến bất ngờ, ví dụ như thỉnh thoảng người ấy sẽ thương tiếc vuốt ve gáy anh, hoặc là cố ý thổi lên lỗ sáo trên đỉnh dương v*t, làm cho anh cao trào không ngừng.
Anh chưa từng trải nghiệm tình ái.
Quái vật mang lại cho anh cảm giác không giống bình thường.
Ngay cả trong tiếng nghẹn ngào cũng chất chứa khoái cảm.
Cốc Nghi mệt đến mức không thể kêu thành tiếng, thở từng hơi, mí mắt chậm chạp khép lại, hàng mi dày rậm trộn lẫn những mồ hôi và nước mắt.
Khi tỉnh lại, Cốc Nghi đã nằm trong một căn phòng xa lạ, ngoài cửa sổ là màn sương dày đặc, trong phòng lại sáng đèn ấm áp.
Ngoài những dấu vết trên người khiến anh không thể chấp nhận kia.
Núm vú chỉ cần hơi chạm nhẹ vào thôi đã đau đến mức làm anh nhíu mày, chứ đừng nói là những chỗ khác.
"Cút ra ngoài."
Quái vật màu đen tiến vào tầm mắt, kí ức tủi nhục lập tức tràn vào não bộ.

Cốc Nghi cảnh giác nắm lấy chăn, phòng bị nhích về phía mép giường.
Nghĩ đến những phản ứng bất thường của cơ thể, Cốc Nghi đột nhiên nghĩ tới có gì đó không đúng với 003.
"Mày..." Ánh mắt kháng cự của Cốc Nghi khiến 003 bực bội: "...!Lén khống chế tao?"
Anh gần như là kìm nén lửa giận để nói ra câu này.
Ai có thể bình tĩnh thân thiện nổi với một con quái vật đã cưỡng hiếp mình đây.
"Chỉ lần này thôi."
Tiếng 003 trầm thấp truyền thẳng vào đầu, Cốc Nghi vô thức nhìn lên trần nhà.
Nó trao cho Cốc Nghi sức mạnh.
Thoáng cái Cốc Nghi đã thấy những xúc tu trong suốt lấp đầy căn phòng, chúng đang không ngừng vặn vẹo đung đưa.
Sống lưng Cốc Nghi cứng đờ, cuối cùng cũng hiểu bản thân lúc này như miếng thịt cá nằm trên thớt tùy ý để người ta xử lý, ngay cả quyền từ chối cũng nằm trong tay 003.
Quái vật cảm nhận được sự căng thẳng của anh, muốn chủ động an ủi Cốc Nghi.
"Mày thử để chúng nó khống chế tao lần nữa xem?!"
Cốc Nghi lại như một con mèo cong lưng lên, lông khắp người dựng thẳng, vuốt mèo sắc bén lộ ra, nhe răng trợn mắt uy hiếp quái vật.

Dù chẳng có tác dụng.
003 ở cạnh mép giường rời mắt, chậm rãi thu xúc tu đem tinh thần về.
Cốc Nghi không chấp nhận nó.
003 không biết cách nghĩ của con người, rõ ràng ở thế giới hiện thực nó đã có được lòng tin của anh, rõ ràng anh cũng đã mở lòng với nó.
Vậy tại sao...!Tại sao...!Khi nó bằng lòng cho anh biết toàn bộ bí mật.
Con người lại trở nên khó hiểu như vậy chứ.
Cốc Nghi cắn môi dưới, vẫn còn đang tức giận.
003 nghĩ đến hình thức giao tiếp của họ ở thế giới hiện thực, vô thức vươn xúc tu tới muốn ôm Cốc Nghi.
Lại bị né tránh..