Phù Đồ Tháp

Chương 77: Phủ miện kiều chi




Đến chùa Đàm Chá dâng hương là hoạt động quan trọng hàng đầu mỗi năm phải có, thường diễn ra sau Trung thu, gọi là “thù nguyệt”, là để đáp tạ mặt trăng đã soi sáng Cửu Châu. Tuy rằng năm nay ông trời chơi một trò đùa không lớn không nhỏ, nhưng lễ tiết vẫn là không thể thiếu, không đắc tội nổi thì đành thỏa hiệp, còn ai có thể đối nghịch với ông trời sao?

Những chuyện không thoải mái kia tạm thời không luận đến, đám cung quyến vẫn rất nhiệt tình với chuyện được xuất cung. Chín cổng đều giới nghiêm, Cẩm Y Vệ dẹp đường, hai bên ngự đạo giăng đầy màn vàng. Chùa Đàm Chá nằm ở đầu mương đông nam, mất một lúc để đi từ Tử Cấm Thành đến, Hoàng Hậu và Thái Hậu có kiệu riêng, các lọng che phượng phiến, các kiểu lư hương, kim ngột, kim thóa hồ…Phô trương đến kinh người. Còn các nhóm cung phi thì sao, đều có vui sướng của chính mình. Mời hai đồng liêu chơi thân ngồi chung một chiếc xe bát bảo thúy cái châu anh, mang theo mấy cung nữ thái giám bên người, trà trộn trong nghi thức mênh mông cuồn cuộn, không bị nhiều câu thúc, tâm cảnh rất đỗi vui mừng.

Âm Lâu nằm trong hàng dị loại, nói đến cùng vẫn là vì kiêng kị nàng là góa phụ của Tiên Đế, tấn vị rồi cũng chẳng ai buồn qua lại với nàng. Cũng may có Đế Cơ, Đế Cơ kết đôi với nàng, mời nàng ngồi chung xe liễn kim phượng, kể cho nàng nghe lịch sử chùa Đàm Chá và những nơi thú vị.

Đế Cơ gõ ngón tay trên cửa sổ, nói: “Tục ngữ có câu ‘trước có Đàm Chá tự, sau có Bắc Kinh thành’. Nghe nói Tử Cấm Thành chính là phỏng theo chùa Đàm Chá mà xây nên. Hậu phi các đời bỏ rất nhiều tiền tu sửa, không biết đã bao nhiêu lần rồi, chỗ bạc tiêu tốn có thể xếp thành núi mới có được kết cấu như hôm nay.”

Hôm nay Đế Cơ búi tóc khiêu tâm(*), trên tóc cài một cái trâm quỳ hoa bằng đá quý, tóc búi lên cao cao, vạt tố sa màu đỏ, làm cho cần cổ càng thêm lả lướt dị thường. Gương mặt như hoa như ngọc, ngoài cửa sổ là chân núi trùng điệp liên miên, giống như con dấu chu sa đóng xuống bức họa biết lưu động, tươi đẹp mà cao quý. Âm Lâu nhìn nàng, không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái, tuổi trẻ thật tốt, chính mình cũng không lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu, bây giờ nhìn nàng lại cảm thấy như cách một thế hệ, có một cảm giác tang thương tận mệnh.

“Tiền bố thí hôm nay đều là triều đình ra bạc, ta đã hỏi thăm qua, tổng cộng là 35 vạn lượng bạc trắng.” Nàng nhíu mày lắc đầu, “35 vạn lượng, đủ cho bách tính một tỉnh ăn nửa năm. Không phải là tu sửa chùa không tốt, nhưng tích đức làm việc thiện cũng phải nhìn thời. Mấy năm nay quốc khố liên tục thiếu hụt, lôi tiền ra làm cái này, còn không bằng dùng để mở rộng quân nhu. Chúng ta là hạng nữ lưu, không tiện vọng nghị chuyện triều chính, ta nghe nói thực ra Hán thần đã từng khuyên can, kết quả là động vào một trận giận dữ. Vị ca ca kia của ta không biết đương gia, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không ổn. Mấy ngày hôm trước Thục phi còn khuyến khích xây một cái Lãm Tiên Lâu, nói xây càng cao thì sẽ càng gần Dao Trì, thứ luận điệu vớ vẩn này, vậy mà Hoàng Thượng lại thấy hứng thú! Gia nghiệp càng lụn bại lại càng tận hứng, bây giờ đến các Các lão cũng không biết góp lời thế nào.”

Âm Lâu không ngờ nàng lại có kiến giải về chính sự, ngồi dậy nói: “Từ sau ngày Âm Các tiến cung ta vẫn chưa gặp lại Hán thần, chuyện trên triều ta cũng không có chỗ hỏi thăm. Hắn đã ra mặt một lần khi Hoàng Thượng chi ngân sách tu sửa chùa Đàm Chá, bây giờ còn ngăn cản xây Lâu, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không vừa ý.”

Xe liễn đã đến chân núi, gió núi từng trận quét qua con đường lát đá cổ xưa, Đế Cơ quay mặt đi nhìn cảnh trí bên ngoài, phiền muộn nói: “Ta biết tình tình Hoàng Thượng, hắn sao mà chịu nghe người khác khuyên đâu? Cứ tự mình quyết định rồi âm thầm làm, khi xong việc mọi thứ có ra sao hắn cũng mặc kệ, dù sao cũng đã có thuộc hạ lo liệu thay. Khi trước còn là Vương cũng thế, bây giờ làm Hoàng Đế, tật xấu này vẫn chẳng sửa nổi.”

Chuyến đi chơi vui vẻ, lại bị chuyện chính sự làm cho không cười lên nổi. Đế quốc khổng lồ như vậy, có hư thối cũng là bắt đầu từ tim. Ca vũ thăng bình(*), vận số sắp tận, từ thời kỳ Nguyên Trinh Hoàng Đế trở đi đã chính là tình cảnh bi thảm này. Nhưng mà thời gian mòn mỏi trôi qua, con người dần dần chết lặng, buộc phải tự mình thích ứng, cho rằng Đại Nghiệp vốn dĩ đã là như vậy.

(*) Ý nói cảnh thái bình giả tạo.

Điều Âm Lâu lo lắng không phải là hôm nay Hoàng Đế tiêu bao nhiêu bạc, nàng chỉ lo lắng Tiêu Đạc, hắn khuyên can quá nhiều, nếu là minh quân thì còn đỡ, nhưng lại gặp phải loại người không biết phân biệt tốt xấu như Mộ Dung Cao Củng, chẳng may làm hắn ta tức giận, không biết sẽ lại bị giở trò ngáng chân gì.

Đi tới phía trước xem, dòng người mênh mông không nhìn thấy hồi kết. Hôm nay dâng hương là Tiêu Đạc hầu hạ, Hoàng Thái Hậu rất tin tưởng hắn, luôn nói hắn làm việc có chừng mực, những chuyện Hoàng Đế không thể để mắt, giao cho hắn làm không sai đi đâu được. Nhưng thật ra đây cũng là cơ hội tốt, ra khỏi cung, kiếm một chỗ không có ai nói chuyện với nhau vài câu. Trong lòng nàng vẫn luôn bồn chồn, nàng biết hắn hiểu nhất là xem xét thời thế, nhưng vẫn không nhịn được muốn khuyên hắn phải bo bo giữ mình. Thật chẳng khác gì bà vợ già, nửa là lo lắng nửa là ngọt ngào, nhớ lại tình cảnh ở Hàm Thanh Trai đêm đó, trên mặt lại đỏ bừng như ớt chín.

Đám hậu phi trong cung phượng giá quang lâm, chùa Đàm Chá đã sớm phong tỏa ngọn núi, người không liên quan sẽ không được đến dâng hương. Đến trước cửa núi từng người xuống xe, Đồng Vân cất tấm đạp chân đi, nàng xoay người ngắm nhìn khắp nơi, ngói xám tường đỏ thấp thoáng giữa rừng thanh tùng thúy bách, bố cục đại điện vậy mà thực sự trông khá giống Tử Cấm Thành.

Mọi người đều trang nghiêm đứng một bên, chờ Thái Hậu và Hoàng Hậu đi trước. Tiêu Đạc là người hầu hạ bên cạnh, một thân phi y đai ngọc dẫn đường. Tia nắng chiếu lên hoa văn tơ vàng trên tay áo và đầu gối, cả người hắn như được mây gấm bao quanh. Một nam nhân mặc đồ đỏ, không hề mang vẻ tục khí, ngược lại còn càng thêm yêu mị khác hẳn bình thường, quả nhiên là sinh ra để được yêu thương mà!

Hắn đi qua trước mặt nàng, mi mắt cũng chẳng nhấc lên, vẫn là cẩn thận thong dong. Âm Lâu cũng rất thản nhiên, đỡ Đế Cơ bước lên bậc thang, chơi bời ngủ nghỉ trong cung lâu rồi, bây giờ trèo mấy chục bậc thang cũng mệt đến thở hồng hộc.

Phần quan trọng nhất chính là đi thắp hương thăm viếng cùng Thái Hậu và Hoàng Hậu. Một hàng Phật gia trước mặt đều đã dâng hương xong, chậm rãi tiến về điện Quan Âm ở nơi cao nhất. Vị Phật được cúng bái nhiều nhất trong cung chính là Quan Âm. Ngẩng đầu nhìn lên trên, Quan Âm ở đây không giống với Quan Âm trong tưởng tượng cho lắm, thân dát vàng ba đầu sáu tay, liếc mắt nhìn qua không thể phân biệt rõ nam nữ. Các phi tần và đám tùy tùng đứng đầy đại điện, đốt hương chắp tay, tiểu sa di bên cạnh nhận lấy đem cắm vào lư hương, kế tiếp chính là một vòng vứt tiền bố thí.

Trình tự xong rồi, mọi người có thể tản mát dần, đi dạo ngắm nghía các nơi. Không biết làm sao, hôm nay Vinh An Hoàng Hậu lại xin nghỉ không đi cùng, nhưng mà việc siêu độ Tiên Đế đã được hồi bẩm lên Thái Hậu, Âm Lâu muốn trốn cũng không thể. Cũng may vị Triệu lão nương nương kia không ở đây, không có ai nhìn nàng chằm chằm chết cũng không bỏ. Mọi người trở lại Tỳ Lư Các cúng tế Tiên Đế xong rồi lại từng người rời đi. Bởi vì thân phận nàng đặc thù, những người tụng kinh và làm Phật sự trong đại điện đều là hòa thượng, một mình nàng là nữ quyến không tiện ở đây, cho nên Văn Thù Điện đã được dành riêng ra cho nàng tĩnh tâm thương tiếc.

Đế Cơ đưa nàng đi vào, nhìn nàng quỳ gối lễ bái trên đệm hương bồ. Một tiểu sa di đem mõ và tràng hạt tới để trước mặt nàng, nàng cầm lấy kiền chùy, nhắm mắt lại gõ lên cốc cốc. Đế Cơ thở dài, hỏi tiểu sa di kia, “Sẽ phải quỳ bao lâu?”

Tiểu sa di bái một bái, nói: “Toàn bằng tâm ý, không quy định.”

Càng như vậy mới càng khó làm, toàn bằng tâm ý, nếu chỉ quỳ một hai ngọn trà chứng tỏ tâm ý quá nhẹ, có chủ mới đã quên chủ cũ; còn nếu quỳ một hai canh giờ, vậy thì cả hành trình đến chùa Đàm Chá của nàng đều chỉ có thể quẩn quanh trong Văn Thù Điện, đừng mong được đi đâu hết.

Đế Cơ cũng chẳng còn cách nào, quỳ cùng nàng một nén nhang, đầu gối thực sự chịu không nổi nữa, cuối cùng đành đầu hàng. Đế Cơ ai ủi vỗ vai nàng, thấp giọng nói: “Cô cứ ở đây, ta ra ngoài hái cho cô một ít quả trong chùa, ăn vào tiêu tai giải nạn.” Nói xong thì thè lưỡi, chạy ra khỏi Văn Thù Điện.

Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, trời tháng tám, đúng lúc hoa quả được mùa. Nàng đứng dưới mái hiên híp mắt hít sâu một hơi, trong không khí xen lẫn mùi nhang khói, có chút trầm đục, lại khiến người ta tịnh tâm. Đi theo hàng lang về hướng Đông, nàng nhớ năm ngoái đến chùa Đàm Chá dâng hương đã thấy ở đó có một cây táo, tính toán thời điểm, hẳn bây giờ đã là lúc hoa trái xum xuê! Nàng cởi túi tiền trên eo xuống, đổ hết vàng bạc tiền hào vào tay cung nữ, tự mình xách túi đi thằng về phía tháp xá lợi.

Quả nhiên là không nhớ lầm, cây táo kia rất lớn, táo trĩu trịt đầu cành, có thể là hòa thượng không ăn hoa quả, táo đã chín đỏ mà vẫn chẳng có ai hái. Nàng vui vẻ cười rộ lên, trái cây trong cung đều là tiến cống từ các nơi, lúc nào cũng bày sẵn lên mâm ngọc, không có cơ hội cho nàng tự động thủ. Dù sao cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi, thấy xung quanh không có người thì vui sướng lắm, khom lưng chạy đến tàng cây, tầm với lại không đủ, còn chưa kịp chạm vào quả đã bị một đoạn gai trên thân cây cắt qua.

Nàng bị đau hít một hơi, chăm chú nhìn lại, cái gai đó dài đến nửa tấc, chỉ đành tự trách mình không cẩn thận, chưa hái được quả đã bị thương rồi. Đang lúc ảo não, bỗng nhiên lại có một bóng người bước ra từ sau tháp xá lợi, thử thăm dò đưa tay qua, rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng.

Đó là một đôi tay trắng trẻo hữu lực, Đế Cơ chỉ nghĩ đó là cung tì mà thôi, nhưng sau khi chạm vào liền cảm thấy kì lạ. Nàng nhảy dựng trong lòng, muốn nhìn lên nhưng lại nhút nhát. Bóng của người đó in nghiêng trên cỏ, thân mình cao lớn tuấn tú buộc phát quan, chắc chắn không phải thái giám tùy tùng. Nhưng mà cả khu chùa đều giới nghiêm, sao lại có người ngoài ở đây được!

Nàng chậm rãi nâng mắt lên, người đối diện đang cúi đầu cẩn thận băng bó vết thương trên tay nàng, không chỉ là đôi mày rậm, còn có cái mũi cao thẳng đĩnh bạt.

“Ngươi…”

Hắn rốt cuộc cũng nhìn nàng, một đôi mắt muôn vàn vòng sáng đâm thẳng tắp vào tâm khảm. Thế mà nàng lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, là Nam Uyển Vương.

Hắn buông nàng ra, bộ dạng quân tử khiêm nhường, tao nhã mỉm cười: “Trưởng công chúa muốn hái táo sao? Trên cây nhiều gai, lúc hái phải lưu ý. Thế này đi, nàng đứng cạnh đỡ, ta giúp nàng hái.”

Vóc hắn cao, chẳng cần tốn nhiều sức, vươn tay lên đã hái được. Đế Cơ giương túi tiền đứng nửa ngày, ngẫm lại mới cảm thấy không thích hợp lắm.

Sao hắn lại ở đây! Là có việc cầu kiến Thái Hậu, hay là vì cái gì khác? Tưởng tượng đến “cái gì khác”, nàng không nhịn được mà đỏ mặt. Một tia vui sướng ẩn nơi đáy lòng, dần dần lan tỏa, càng ngày càng sáng rọi, bao nhiêu lễ giáo cũng không ngăn được nàng bất giác nâng khóe môi lên. Gió thổi lướt qua bên tóc mai, phất phơ gãi nhẹ lên gò má làm nàng hơi ngứa, nàng cúi đầu cọ má lên vai, vừa đúng lúc hắn quay lại nhìn nàng, nàng ngẩn ra, càng thêm thẹn thùng.

Không khí im lặng luôn làm người ta thấy xấu hổ, nàng nói: “Ta vẫn luôn muốn nói lời cảm tạ Vương gia chuyện ngày đó, chỉ là vẫn không có cơ hội, hôm nay đúng là vừa khéo.”

Hắn hiền hòa đáp: “Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Chỉ là sau này Trưởng công chúa phải lưu tâm nhiều hơn, phải tránh xa loại người lòng dạ khó lường này. May mà việc này đã được Tiêu đại nhân đứng ra, tên họ Triệu kia đến Đông Xưởng, hẳn là tội sống khó tha, nếu không ta cũng không yên lòng rời kinh.”

Lời này là thế nào, cái gì mà không yên lòng? Nàng cúi đầu mân mê dải lụa trên túi tiền, hai má càng thêm đỏ, tựa như đóa hoa thuần khiết nở bung dưới nắng. Nàng ngượng ngùng tránh lời hắn: “Đồ chơi ngươi cho Thứ phúc tấn đem vào cung ta cũng rất thích, đa tạ ngươi.”

Hắn chỉ cười, “Chút đồ chơi nho nhỏ đâu tính là gì, nàng thích là được rồi.” Nói xong lại xoay người nhìn về miếu thờ nơi xa, ngập ngừng nói: “Hôm nay ta tốn bao nhiêu sức mới cầu được Tiêu đại nhân cho vào. Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tới nói lời tạm biệt với Trưởng công chúa. Sáng mai ta phải trở về phiên địa, chờ khi Đông chí tế thiên địa mới có thể trở lại Kinh thành…” Dường như hắn có chút buồn khổ, giữa mày hơi nhướng lên, “Thực ra thời gian xa cách nhau cũng không quá dài, chỉ hai ba tháng mà thôi, ấy vậy mà không hiểu sao lại có chút gấp gáp không chờ nổi. Còn chưa đi đã bắt đầu nhung nhớ, Trưởng công chúa sẽ chê cười ta sao?”

Nàng quay người đi, trái tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng, nỗ lực tỏ ra bình ổn, nói: “Ta không hiểu lời này của Vương gia cho lắm, là bởi vì Đoan phi nương nương muốn giữ Thứ phúc tấn ở lại kinh thành, cho nên Vương gia mới không nỡ như vậy sao? Hay là hôm nay ngươi tới tìm ta, là muốn nhờ ta đứng giữa làm hòa, xin cho Thứ phúc tấn được cùng ngươi về Nam Kinh?”

Nàng là giả bộ hồ đồ, hắn cũng không nóng nảy phủ nhận, dời sang chuyện khác: “Có lẽ là sống ở phương nam quen rồi, cảm thấy khí hậu Giang Nam vẫn luôn hợp lòng người hơn phía Bắc một chút. Kim Lăng nổi danh cố đô, nếu có cơ hội, trong tương lai ta sẽ đón công chúa tới đi dạo, Lương Thời nhất định sẽ làm tận nghĩa chủ nhà, bồi công chúa du lịch vui vẻ một phen.”

Một cô nương chưa xuất giá, sao có thể một mình đi đến nơi xa như vậy, lời hắn nói ẩn dụ ý vị sâu xa. Đế Cơ hàm hồ nói được, đến tột cùng là trong lòng nghĩ gì, ấm lạnh tự biết.

“Lúc đó tuổi còn nhỏ, hành sự không ổn trọng, nhờ vậy mà mới gặp được Trưởng công chúa. Nhiều năm trôi qua, thi thoảng ta còn nằm mơ gặp được nàng. Đáng tiếc phiên vương không thể thường xuyên vào kinh, mặc dù diện thánh, công chúa lại ở trong thâm cung, muốn gặp cũng khó, cho nên trong mộng chỉ thấy được thân hình, không nhìn được rõ mặt.” Hắn xoay người lại, mỉm cười tươi vui, ánh mắt chuyên chú. Công tử nhẹ nhàng phiêu diêu như cây xanh trồng bên bạch tháp, như thể có cốt cách trời ban, không cần làm gì cả, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Đế Cơ mỉm cười dịu dàng, “Là chuyện nhỏ mà thôi, để Vương gia ghi nhớ ngần ấy năm, ta cũng lấy làm ngại.”

“Là chuyện nhỏ đối với công chúa, nhưng đối với Lương Thời lại là ân huệ tựa trời. Khi đó trong triều có người buộc tội Phụ vương ta, nếu ta bị lộ ra, lọt vào miệng người ta sẽ thành một câu chuyện khác, nếu bị hồi bẩm lên, thể diện Phụ vương ta cũng mất sạch. Cho nên công chúa ra tay cứu giúp, tất nhiên ta sẽ ghi nhớ cả đời.” Giọng nói càng lúc càng trầm xuống, hơi khàn khàn, nhuốm theo một loại sầu khổ, “Hôm nay từ biệt, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không. Chỉ sợ lần sau vào kinh nghe thấy tin Trưởng công chúa thành hôn, đến lúc đó ngay cả nhớ về ngày hôm nay cũng là không thể.”

Trong lòng Đế Cơ đã bị hắn khuấy động bất ổn, không biết hắn vòng đi vòng lại là có ý gì. Dao cùn cắt da thật sự gian nan, trong lòng nàng cũng mơ hồ hiểu ra, đã đề cập đến kết hôn, tiếp theo có thể sẽ là moi tim móc phổi ư! Nàng thẹn thùng nói: “Ta cũng đâu biết phải làm sao…Thứ phúc tấn thường xuyên đi lại trong cung, nếu Vương gia muốn chuyển lời thì cứ bảo nàng là được.”

Hắn không lên tiếng, trong ánh mặt lại chứa thiên ngôn vạn ngữ. Dây mũ trên phát quan tơ vàng rủ xuống trên vai trên lưng, gió thổi qua, hai dải dây nhè nhẹ phất lên từng đợt, mơ hồ che khuất tầm mắt. Cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau, chim chíp chiu líu lo đầu cành, một con chim hoàng anh bay vút lên, tiếng đạp cánh như kéo hồn trở lại. Hắn mỉm cười: “Có những lời có thể nhờ người khác chuyển, có những lời lại không thể. Trưởng công chúa có thể đồng ý với ta một việc hay không?”

Đế Cơ là cô nương thiện lương, ngữ điệu của hắn như gông cùm trói lòng người ta lại, không nỡ chối từ, nàng gật đầu nói: “Vương gia cứ nói, nếu là chuyện ta làm được, ta nhất định sẽ làm hết sức.”

“Chờ ta ba tháng.” Hắn đột nhiên nói, tiến lại gần hơn, đôi tay cách một lớp tay áo rộng dệt lụa hoa lặng lẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, “Lương Thời khuynh tâm đã lâu, kiếp này có thể cùng công chúa làm bạn, có chết cũng không hối tiếc. Chỉ là Vũ Văn thị không có tiền lệ thượng chủ, hẳn là triều đình cố ý lẩn tránh, nhưng ta…ta muốn thử một lần. Ta đã dành bảy năm chờ công chúa lớn lên, nếu lần này bỏ lỡ, chỉ sợ đời này không còn cơ hội.” Hắn vừa nói vừa rũ mi, “Công chúa sẽ nhìn ta thế nào đây? Có phải là cảm thấy ta cố ý trèo cao? Vũ Văn thị tuy chỉ là phiên vương nho nhỏ, nhưng vẫn có thể tự cấp tự túc, công chúa gả thấp, tuy ta không làm được gì nhiều, nhưng có thể hứa cùng công chúa cử án tề mi, nắm tay nhau đến bạc đầu. Những thị thiếp trong phủ tuy không thể trả về, nếu công chúa không muốn, ta có thể đưa bọn họ đến biệt uyển, tất cả đều nghe theo ý công chúa. Vậy công chúa…có thể đồng ý với Lương Thời không?”

Tuy đã sớm tưởng tượng trăm ngàn lần, nhưng hắn vừa thốt ra, nàng vẫn cứ luống cuống tay chân. Dường như mọi thứ đều tới quá nhanh, nhanh đến nỗi nàng không chống đỡ được. Nàng chăm chú nhìn hắn, gương mặt này, thật giống như đã từng gặp qua từ kiếp trước. Không phải là vài ký ức mơ hồ năm tám tuổi, cảm giác hoàn toàn khác hẳn, thật quen thuộc, như đã từng nhớ nhung, như đã từng chạm đến, lãng quên giữa biển đời, mất đi mà tìm lại. Trong lòng nàng dần yên ổn, rõ ràng là có mừng vui, trên mặt vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như cũ, tránh đi ánh mắt hắn, nhẹ giọng đáp: “Ta chờ ngươi ba tháng.”

Tin tưởng số mệnh sao? Thực ra gặp được đúng người cũng giống như số mệnh, cam tâm tình nguyện đình trệ hết thảy, mặc kệ đang ngồi trên vị trí nào, chỉ muốn đem chính mình giao phó cho hắn, cảm thấy kiếp này đã có nơi chốn dựa vào, nước chảy bèo trôi. Tựa như Âm Lâu và Tiêu Đạc, tuy Âm Lâu chưa từng để lộ ra bất cứ thứ gì trước mặt nàng, nhưng nàng đều biết hết. Góc váy lộ ra ngoài tủ đứng đêm đó, mùi thụy não vẫn vấn vương trong phòng, bọn họ có tình, cho nên đại tỷ ngốc như Âm Lâu mới có thể an cư lạc nghiệp trong cái chảo nhuộm khổng lồ chốn hậu cung này,

Thực ra nàng cũng thích Tiêu Đạc, thích rất nhiều năm rồi, đáng tiếc là không thể có thêm một bước tiến triển. Nàng không giống với Âm Lâu, Âm Lâu là một bộ phận của Tử Cấm Thành, bọn họ có thể nương tựa lẫn nhau, mặc dù phải tránh tai mắt người khác, nhưng vẫn là gần gũi vươn tay là tới. Nàng thì không thể, nàng dẫu sao cũng phải rời đi, gả thấp cho người khác, thậm chí không thể ở lại Bắc Kinh…Như vậy cũng tốt, người trước mắt cũng có chút giống Tiêu Đạc, đều là thanh niên tài tuấn giống nhau, đều trầm ổn đáng tin cậy giống nhau. Làm người phải biết đủ, coi như là một sự khoan dung cho chính mình vậy!