Phù Đồ Tháp

Chương 7: Tư vô cùng




Càn Tây Ngũ Sở người đi nhà trống, chủ tử tuẫn táng, đám cung nhân đều phải quay lại Thượng Cung Cục chờ sai khiến. Ngày hôm qua hành lang vẫn còn náo nhiệt, hôm nay chỉ sót lại mấy cái lồng chim lẻ loi đung đưa trước gió. Âm Lâu đứng bên cửa sổ, sự tình đã đi qua, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Không hiểu tại sao, bên ngoài trời cực kỳ lạnh. Nàng xoa xoa tay, mở rương lấy cái áo gấm màu xanh mặc thêm vào, lại nhìn quang cảnh trong viện, trong lòng nổi lên cảm xúc tang thương. Một đám người bước vào viện vẩy nước quét nhà, khiêng hết hòm xiểng đi, rồi lại tìm kiếm trong sân, nhặt lấy mấy thứ để đem trả lại cho các triều thiên nữ hộ, còn lại thì chia nhau bỏ túi. Người vui mừng nhất khi này là bọn thái giám, những cô nương tiến cung tuyển tú đều có xuất thân tốt, áo quần trang sức đem theo đều là hàng thượng phẩm. Trước khi đi đều đã để những thứ đáng giá lại cho người hầu hạ, còn những thứ như quạt đàn hương, hà bao, kính tráp, hàng mã,…những đồ vô dụng linh tinh đều có thể tùy ý định đoạt. Đám thái giám không quyền không thế, nghèo đến phát điên rồi, chẳng có gì không dám làm, cũng chẳng thèm để ý có phải là đồ của người chết hay không. Bọn họ lặng lẽ nhờ người đưa ra ngoài cung, hoặc là đem đi bán lấy chút bạc, hoặc là gửi về cho gia đình.

Đồng Vân ở Thượng Cung Cục nhận được tin tức từ Tào Xuân Áng. Vừa trở về nhìn thấy Âm Lâu liền lao tới ôm chặt: “Chủ tử của em, ban nãy em còn nhờ người ta ra ngoài cung mua ngọn đèn cầy thắp hương cho chủ tử, không ngờ chủ tử vẫn còn sống.” Rồi nàng ấy lại chắp tay hướng lên trời: “A di đà phật, may mà Bồ Tát phù hộ! Tạo hóa tốt như vậy, phải tu luyện bao đời mới được chứ! Để em xem nào…” Đồng Vân đánh giá trên dưới một hồi, thấy cổ nàng hằn một vết lớn, lại nghẹn ngào không thôi: “Sau khi hầu chủ tử bước lên sập gỗ em cũng bị đuổi đi, không biết sau đó thế nào, ai ngờ…Chủ tử nói cho em nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chủ tử có bí quyết thắt cổ không chết sao?”

Âm Lâu tức đến trợn mắt, nha đầu này bị choáng váng, nước mắt nước mũi trộn vào nhau, suy nghĩ cũng không được bình thường nữa rồi.

Cổ họng sưng lên không thể nói chuyện, đúng là cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Nàng chỉ chỉ lên giường, muốn nằm nghỉ một lúc.

Đồng Vân gật đầu không ngừng, chạy tới bên giường trải chăn rồi lại dông dài: “Đúng đúng, chủ tử nghỉ ngơi nhiều một chút, lần này chẳng khác gì mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa là bước qua Quỷ Môn Quan. Những đèn cầy kia mua về cũng không phải phí phạm, có thể dùng để tạ ơn Bồ Tát cứu nạn.”

Nàng ấy đang nói, Tào Xuân Áng đã xách mấy gói thuốc chạy tới, đứng trước cửa gọi: “Đây là của Đốc chủ chúng ta bảo đưa tới để lão tổ tông dưỡng giọng, định tâm thần. Nhớ kỹ, mỗi ngày một thang, đun với ba chén nước, uống vài ngày sẽ khỏe.”

Tào thái giám là con nuôi của Tiêu Đạc, đi đến đâu cũng rất có thể diện, dù tuổi còn nhỏ nhưng không ai dám coi thường. Đồng Vân vội tới nhận, cúi đầu khom lưng nói: “Hán công đúng là người lương thiện, nhờ ngài thay chủ tử chúng ta gửi tới lời cảm ơn.”

Tào Xuân Áng cười: “Đừng khách khí, Đốc chủ đã phân phó xuống, nếu lão tổ tông thiếu thốn thứ gì thì cứ tìm Nội Vụ Phủ, sẽ không ai dám gây khó dễ đâu.”

Đồng Vân thấy nó gọi Âm Lâu là “lão tổ tông” thì ngạc nhiên lắm, nhưng vì không tiện hỏi, nàng lại đành vòng vèo quay trở lại bên giường: “Tiểu Xuân Tử gọi chủ tử là lão tổ tông, không phải lạ lắm sao!”

Hai mắt Âm Lâu nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc, thầm nghĩ vừa thoát chết lại vừa được luận công, còn nâng lên làm trưởng bối, đúng là quá nể nang rồi!

Nàng không nói được, Đồng Vân đành lẩm bẩm một mình, đem trả những thứ Âm Lâu từng để lại, vừa cất vào hộp trang điểm vừa nói: “Khi trước chúng ta chỉ toàn được thưởng những thứ hèn mạt, nhưng em cũng chẳng vì thế mà buồn nản, lần này chủ tử hoàn dương, chỉ thế thôi đã tốt lắm rồi. Chủ tử không biết đó thôi, sau khi các chủ tử quy thiên, phân nửa nha hoàn đều bị đưa tới Hoán Y Cục làm việc nặng. Cái chốn quỷ quái đó, đã không có bổng lộc lại còn không có ngày được thả ra, chẳng thà tới thái lăng gõ mõ còn hơn…Nhắc mới nhớ, từ khi nào mà chủ tử lại có giao tình với Tiêu chưởng ấn thế? Chỗ dựa lớn như vậy, thế mà trước kia chủ tử chẳng nói, làm em phí tâm lo lắng.”

Âm Lâu lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không quen. Lại còn có người đứng sau, chính nàng cũng không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

“Thế thì thật lạ, không có giao tình nhưng vẫn cứu chủ tử?” Đồng Vân thu dọn ngăn tủ, lại nhìn thấy di vật của Trịnh tuyển hầu cùng phòng, trong lòng buồn bã, “Người chết rồi, dường như đồ vật cũng bạc màu theo. Chủ tử đợi một chút, em ra ngoài gọi người đến thu dọn mấy thứ hòm xiểng kia đi, tránh cho chủ tử nhìn lại thương tâm.”

Âm Lâu tựa lên gối dựa cá chép, trong lòng vắng vẻ, đầu óc ngưng trệ như một đống bùn nhão, chẳng có lấy một tia suy nghĩ. Nàng kéo chăn lên che mặt rồi quay người đi, khóc nấc lên. Nàng cũng không biết rốt cuộc là khóc vì cái gì, chỉ cảm thấy thật chán ngán thất vọng, nước mắt chảy xuống ướt hết gối.

Đồ đạc của Trịnh tuyển hầu đều bị dọn sạch, trong viện loáng thoáng vang lên tiếng nói của Lý mỹ nhân. Âm Lâu vén chăn lên, ló mắt nhìn qua khe hở, nhìn thấy thân ảnh gầy gầy quen thuộc ngoài cửa sổ, nàng nhanh nhảu rũ chăn ngồi dậy.

Lý mỹ nhân vừa bước vào liền nói: “Khách sáo cái gì, mau nằm xuống.” Rồi bước tới ngồi bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Diêm thiếu giám cho ta tới thăm muội. Muội…thế nào rồi?”

Âm Lâu muốn khóc thật to, nhưng cổ họng vẫn tắc nghẹn rất khó chịu. Diêm Tôn Lãng sớm đã đưa Lý mỹ nhân ra khỏi Càn Tây Ngũ Sở, vậy nên nàng ấy không phải chứng kiến cảnh tượng tuẫn táng tàn khốc kia. Âm Lâu chẳng nói được gì, chỉ đành bất lực khóc rấm rứt.

“Được rồi được rồi.” Lý mỹ nhân lau nước mắt cho nàng: “Chuyện đã qua rồi, hết thảy rồi sẽ tốt lên. Đừng nghĩ về những thứ không vui nữa, chúng ta đều còn sống là tốt rồi.”

Âm Lâu biết nàng ấy đã từng cầu xin Diêm Tôn Lãng, không cần biết có phải nhờ vậy mà mình được cứu hay không, vào thời điểm gian nan nhất Lý mỹ nhân vẫn luôn nghĩ cho nàng. Miệng không thể nói được, nàng đành nhờ Đồng Vân lấy giấy mực tới: “Ta nợ tỷ, đa tạ tỷ đã thay ta chu toàn.”

Lý mỹ nhân miễn cường cười, nói: “Muội nói vậy lại khiến ta ngượng ngùng. Hôm đó ta vừa nhắc đến với Diêm thiếu giám, hắn liền cười lạnh với ta, mắng ta thân mình chưa lo xong còn đòi quản người khác. Sau đó ta cứ ba lần bốn lượt cầu xin, hắn mới chịu tiết lộ người lo chuyện triều thiên nữ là Tiêu hán công, hắn còn phải làm chuyện khác, cuối cùng cũng đồng ý sẽ nói với Đốc chủ thử xem. Nghe khẩu khí khi ấy của hắn, hẳn là Tiêu Đạc rất khó cậy nhờ, tính tình không thể nhìn thấu, nào có chuyện thiện tâm ra tay giúp đỡ một người không liên quan! Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại giúp thật, lại còn cho muội một cái thụy hào Đoan phi, chẳng nhẽ là nể mặt Diêm thiếu giám chắc? E là còn có duyên cớ khác!”

Đồng Vân ở bên ngơ ngác nghe, kinh ngạc hô nhỏ: “Chủ tử được tấn vị sao? Không bị tuẫn táng vẫn có thể nhận thụy hào?”

“Thế mới kỳ quái.” Lý mỹ nhân nhíu mày nói, “Trước nay chưa có tiền lệ như vậy, còn sống mà phải nhận thụy hào, đen đủi biết bao.”

“Đen đủi hay không phải sau này mới biết, đã nhặt được mạng về rồi, chúng ta còn lo những chuyện đó làm gì! Nhưng nếu không phải vì Tiêu hán công nể mặt Diêm thiếu giám, vậy…” Đồng Vân cân nhắc một lúc lâu, lại chuyển đôi mắt trừng to vì kinh ngạc sang nhìn chủ tử: “Không phải là nhìn trúng chủ tử, muốn chọn chủ tử làm đối thực chứ?”

Cả hai đều bị lời này của Đồng Vân hù dọa, thái giám chọn đối thực là chuyện bình thường, nhưng Tiêu Đạc là ai chứ, hắn trông giống kẻ sẽ vì nữ nhân mà cam nguyện mạo hiểm sao! Lý mỹ nhân cũng không biết ngọn nguồn ra sao, không nghĩ ra được lý do gì khác: “Nếu là thế thật, có thể đi theo hắn, dù không phải là phu thê thực sự, nhưng rốt cuộc hắn cũng quyền thế ngập trời, nửa đời sau không cần phải lo lắng. Những người như chúng ta, tương lai có gì đáng nói đâu. Nếu hắn có thể đối tốt với muội, vậy thì muội cứ chấp nhận đi, có còn hơn không!”

Âm Lâu dở khóc dở cười, liên tục xua tay.

Mọi người đều biết nàng vốn ngốc nghếch, thấy nàng một mực phủ nhận lại hiểu nhầm thành nàng không muốn. Đồng Vân ngập ngừng nói: “Không nhìn nửa thân dưới, chỉ nhìn nửa thân trên, tính ra cũng là một gương mặt đẹp trăm dặm có một mà! Em từng nghe người ta nói chuyện phiếm, Tiêu hán công đã từng từ Thừa Càn Cung vào Khôn Ninh Cung thế nào, lại tiếp tục lên làm Đề đốc Đông Xưởng rồi lại làm Chưởng ấn Tư Lễ Giám ra sao. Người này trời sinh tàn nhẫn, làm việc gì cũng quyết tuyệt, nếu không sao có thể vào Tư Lễ Giám sau 6 năm? Đừng chỉ thấy Đông Xưởng toàn làm chuyện xấu, loại người này từng phải chịu bao nhiêu đau khổ, có thể sẽ rất biết thương người cũng nên.”

“Đừng đoán mò.” Âm Lâu viết lên giấy, “Đúng là có chuyện hoạn quan tìm đến những phi tần cấp thấp, nhưng nếu hắn nhìn trúng ta, tại sao vẫn để ta nhận thụy hào Thái phi.”

Cũng đúng, Lý mỹ nhân và Đồng Vân ủ rũ, nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Không phải muốn để cho muội thủ lăng sao, thủ lăng thì phải ra khỏi cung, ra khỏi cung thì dễ rồi. Tiêu Đạc có gia trang ở bên ngoài, đem người từ thái lăng về nhà giấu, ngược lại càng dễ dàng!”

Càng nói lại càng hăng, Âm Lâu không cãi lại được, đành chấm mực viết: “Chính hắn đã nói hắn chỉ là trung gian, một thời gian nữa sẽ đưa vị quý nhân kia đến gặp ta.”

Lý mỹ nhân ngạc nhiên: “Quý nhân gì cơ? Thời điểm gió to sóng lớn này, vẫn còn có tâm tư cứu người?”

Đồng Vân cũng xúm xít: “Chẳng nhẽ là người quen cũ của chủ tử?”

Âm Lâu lắc đầu, từ khi tiến cung nàng cũng chỉ quen biết người trong Càn Tây Ngũ Sở. Dù sao bây giờ đoán cũng chẳng ra, chờ đến lúc gặp mặt tự khắc sẽ biết rồi. Chuyện khiến nàng đau đầu chính là, nhận ân huệ lớn như vậy, sau này phải báo đáp người ta thế nào đây!

Lý mỹ nhân lại kể về tình hình bây giờ, mọi người đều cảm thấy bâng khuâng, ngồi thêm chốc lát rồi đi. Hiện giờ nàng ấy đang ở nhà của Diêm Tôn Lãng ở phía đông hoàng thành, những kẻ quyền cao chức trọng trong Tư Lễ Giám đều có nhà riêng ở ngoài cung, thêm cả mấy mánh khóe của bọn họ, mỗi ngày đưa một người khác nhau ra vào cũng chẳng thành vấn đề. Tuy nói đang trong tang lễ của Tiên Đế, gác cổng có nghiêm ngặt hơn một chút, nhưng chỉ cần trên eo vẫn đeo tấm lệnh bài bằng ngà, đảm bảo kiểu gì cũng được thông qua.

Âm Lâu tò mò cuộc sống hiện tại của Lý mỹ nhân, không biết Diêm thiếu giám có đối tốt với nàng hay không. Nhưng khi hỏi, nàng ấy chỉ đáp ấp úng qua loa: “Trong cung nhiều việc, tạm thời vẫn chưa viên phòng.” Lúc ấy nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, thái giám cũng có thể viên phòng sao? Nàng còn tưởng chỉ cần hai người ngồi ăn cơm đối mặt nhau là được, “đối thực” mà!(*)

(*) Đối thực (对食): dịch thô là ngồi ăn cơm đối diện nhau:))

Tuổi Âm Lâu không lớn, năm nay mới tròn 16, trước kia nàng chẳng hề biết gì về chuyện nam nữ. Nhưng sau khi tiến cung bị các ma ma dạy dỗ, chính là để đề phòng Hoàng Đế bất thình lình sủng hạnh, vậy nên về chuyện kia nàng cũng biết được ít nhiều. Thứ thái giám bị cắt đi không phải là thứ dùng để viên phòng sao, mất đi rồi thì đâu còn tính là nam nhân nữa. Thứ Lý mỹ nhân gọi là viên phòng có lẽ là ngủ chung một giường rồi!

Trước kia nàng là kiểu người chưa tra ra kết quả thì thề không bỏ qua, nhưng giờ đây chỉ có thể lực bất tòng tâm. Cả người đều đau nhức, cổ họng không nói được, đến thuốc cũng khó nuốt, khó khăn lắm mới uống được nửa chén rồi đi ngủ. Trong cơn mơ, nàng lại quay về ngày đầu tiến cung ứng tuyển, khi ấy trời rất lạnh, ai cũng mặc mấy lớp áo bông. Thượng Cung Cục phải “thăm nhũ, ngửi nách, ấn da, sát trinh tiết”(*). Tất cả mọi người đều tụ tập trong một gian phòng, cởi áo, tháo thắt lưng, lạnh đến nỗi run cầm cập răng va vào nhau, nhưng mà vẫn thấy rất vui sướng. Khi đó vẫn một lòng nghĩ sẽ được đến đáp xứng đáng, ngờ đâu vượt năm ải chém sáu tướng, cuối cùng chỉ là vật bồi táng cho Hoàng Đế.

(*) Thăm nhũ, ngửi nách, ấn da, sát trinh tiết: Một phần của cuộc tuyển chọn phi tần.

Còn đương cơn nửa tỉnh nửa mê, bao nhiêu chuyện cũ vụn vặt ngày xưa ùa về. Không biết qua bao lâu, tiếng chiêng trống từ phía nam thình lình nổi lên, ầm ĩ như thể ở ngay bên tai, khiến nàng kinh động toát mồ hôi lạnh. Mở mắt nhìn, bên ngoài đều đã tối om. Đang lúc tang ma, các ngọn đèn trong cung đều được quấn lụa trắng, ngọn đèn dầu dưới hiên lay lắt, lại nghĩ đến tất cả mọi người trong Ngũ Sở đều đã chết sạch chỉ còn mình nàng, lông tơ của nàng lại muốn dựng đứng lên.

Thứ thuốc kia bắt đầu có tác dụng, nàng thử lên tiếng, tuy còn khàn khàn khó nghe nhưng vẫn tốt hơn là không nói được. Nàng gọi Đồng Vân hai tiếng, nghe thấy tiếng chân vội vã ngoài hành lang: “Chủ tử dậy rồi? Giấc này ngủ lâu quá, em thấy chủ tử ngủ ngon nên không gọi. Giờ cơm cũng qua rồi, để em đi bảo nhà bếp hầm nóng canh, chủ tứ cứ nằm nghỉ đi.”

Âm Lâu giãy giụa ngồi dậy, “Đã giờ nào rồi?”

Đồng Vân thưa: “Sắp giờ tý rồi, đằng kia đang làm lễ khóc tế, làm chủ tử bị tỉnh giấc phải không?”

Nàng ậm ừ: “Hôm nay trong cung nhiều người chết như vậy, ta có chút sợ hãi. Em đừng đi đâu cả, ở lại đây với ta.”

Đồng Vân vừa định đáp, mành cửa bỗng dưng được nâng lên, một nam nhân vóc dáng cao lớn tiến vào. Âm Lâu nhìn hắn chằm chằm, dưới ánh đèn, khuôn mặt người đó tựa như tranh vẽ, người đó chính là Tiêu Đạc.